Phần 45
Đầu tiên tôi mở video tức thời ở trong nhà ra. Lúc này thời gian cách Tiểu Đình gửi tin nhắn cho tôi chưa đến mười phút. Lúc này cô ta ngồi một mình trên giường, thỉnh thoảng nhìn điện thoại, tựa hồ như đang chờ tôi trả lời cho cô, nhưng nhìn điện thoại di động cô ta lại thất vọng. Hơn nữa bộ dáng của cô tựa hồ như có chút tiều tụy, không đoan trang tú lệ như những ngày tôi còn ở nhà.
Và tôi chuyển video sang nhiều nơi khác, trong nhà bếp, nhà tắm, phòng khách và phòng ngủ của ông. Tôi không thấy bóng dáng của ông. Ông không có ở trong nhà tôi vào lúc này. Ông đã quay lại đảo khi nào? Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cô ta vẫn ở nhà, ít nhất cô ta không có ra ngoài đi ngoại tình.
Tôi chuyển video sang buổi sáng tôi rời khỏi nhà 5 ngày trước và video mà tôi chưa xem bây giờ được bổ sung trở lại.
Sáng hôm đó sau khi tôi rời khỏi nhà khoảng một giờ, Tiểu Đình mới từ từ thức dậy, hơn nữa còn bị đồng hồ báo thức đánh thức. Sau khi cô ta bàng hoàng chạm vào điện thoại di động, tắt đồng hồ báo thức, rồi đứng dậy dụi dụi mắt, theo thói quen sờ bên cạnh, định đánh thức tôi như mọi khi, nhưng tay cô lại sờ vào khoảng không. Cô mở mắt ra, nhìn vào khoảng không bên cạnh, trong mắt cô lộ ra một tia nghi hoặc, cuối cùng như nhớ tới cái gì đó, trong mắt mang theo một tia hiểu rõ khóe miệng nở nụ cười tà mị.
Tiểu Đình vội vã đứng dậy và đi vào phòng khách và nhà tắm, nhưng không thấy bóng dáng của tôi, cô biết tôi đã rời khỏi nhà. Sau khi cô ta rửa mặt xong ngồi trên giường trong phòng ngủ cầm điện thoại di động, ngón tay điểm môi không biết đang suy nghĩ gì nữa. Cuối cùng suy nghĩ rất lâu, bắt đầu gọi điện thoại cho tôi, trước khi điện thoại kết nối cô ta hít sâu một hơi, dường như có chút lo lắng, nhưng vẫn kết thúc cuộc gọi với tôi.
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Đình dùng ngón tay gõ nhẹ vào môi dưới, thỉnh thoảng cắn chặt môi dưới, không biết đang suy nghĩ cái gì, trên mặt mang theo một tia rối rắm. Sắc mặt cô ta rất hồng nhuận, dù sao tối hôm qua cô ta đã được nuôi dưỡng bởi năng lực tình dục mạnh mẽ của ba chồng. Lúc này nhìn thấy bộ dáng của cô ta, lại nghĩ đến nhật ký mà cô ta viết, trong lòng tôi có chút sáng tỏ.
Nói thật nhật ký kia của Tiểu Đình làm cho tôi thật không nghĩ tới, thái độ của cô ta trong nhật ký lại hoàn toàn đảo ngược, thậm chí làm cho tôi có chút bất ngờ, cảm giác đầu tiên khi đọc xong nhật ký kia chính là xảo trá, có lẽ gần đây bị cô lừa gạt quá nhiều lần. Nếu thái độ trong nhật ký của cô là thật, thì lý do là gì?
Cẩn thận hồi tưởng lại một chút, có lẽ chính đêm đó là do cô ta phóng túng, ban đầu cô vừa mới biết hết thảy chân tướng, tâm tình rất phức tạp, đối với tôi có hận có oán, có thể nói xúc động mất đi lý trí, mới có một màn phía sau để hành hạ tôi, đêm đó đã cho ba chồng ngực massage, mông đẩy, liếm hậu môn v. V, những hành vi này chỉ có ông được hưởng thụ, còn nữ nhân thường rất mệt và ít đạt khoái cảm hơn.
Lúc Tiểu Đình làm những điều này cho ba chồng, có thể là cô ta đang oán hận tôi, nhưng cũng có một phần là vì dục vọng của cô, vẫn là dưới ảnh hưởng của dục vọng cô ta đã hoàn thành tất cả. Sau cuộc làm tình với ông kết thúc, dục vọng được thỏa mãn thì cô ta cũng tỉnh táo lại, không còn sự khống chế của dục vọng, nhớ lại tất cả những gì vừa làm xong với ba chồng, cô đã có chút hối hận, có lẽ vậy. Cô cảm thấy mình làm như vậy tựa hồ như có chút quá phận, vượt quá điểm giới hạn tôi có thể chịu đựng được, dù sao cô ta biết tôi sẽ nhìn thấy cảnh đó.
Cũng giống như một người đàn ông, khi dục vọng không thể kiềm chế được, sẽ bỏ ra một số tiền lớn để tìm một người phụ nữ viện trợ, khi xuất tinh xong và thỏa mãn được dục vọng thì sẽ hối hận và xót xa khi phải trả phí cho sự trợ giúp của người phụ nữ. Cũng giống như một kẻ hiếp dâm, khi cưỡng hiếp xong và xuất tinh, dục vọng không còn, một số sẽ sợ hãi và hối hận, con người dưới sự chi phối của dục vọng, người ta thường sẽ làm một số hành vi phi lý trí.
Theo thời gian trôi qua và sự phóng túng của mình chấm dứt, oán hận trong lòng Tiểu Đình đối với tôi có thể giảm bớt đi một chút, dù sao thời gian có thể thay đổi mọi thứ, sau khi hoàn thành hết thảy lại phát hiện không có ý nghĩa gì, cô ta mới cân nhắc địa vị của tôi trong lòng cô, có lẽ trong lòng cô căn bản không cách nào dứt bỏ tình cảm với tôi. Đối với việc phát tiết trong nhà tắm với ba chồng, cô cảm thấy hối hận và lo sợ, dù sao cô ta không biết liệu điều đó có khiến cho tôi phát điên hay không và gây ra rạn nứt giữa chúng tôi không bao giờ hàn gắn lại được.
Cảm nhận được những điều này trong lòng tôi không khỏi nhẹ nhõm, ít nhất trong lòng cô ta còn có sợ hãi, như vậy chứng tỏ cô ta vẫn quan tâm đến tôi, căn bản chưa sẵn sàng chia tay hoàn toàn với tôi.
Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, Tiểu Đình ngồi trên giường ngơ ngác, mà ba chồng ở bên kia phòng cũng từ từ rời giường. Lúc mở cửa phòng, còn thò đầu nhìn ra ngoài thăm dò, cảm giác được tôi đã rời nhà, ông ta mới thả lỏng người yên tâm bước ra khỏi phòng ngủ.
Ông không nhìn phòng ngủ của Tiểu Đình, mà trực tiếp đi thẳng vào nhà tắm. Ông đứng ở trước bồn cầu, lôi từ trong quần ngủ ra cái dương vật kia, dương vật mà tối hôm qua đã nhiều lần ra vào ra vào trong âm đạo của cô ta. Lúc này nó hoàn toàn ở trạng thái mềm, nhưng vẫn có vẻ thô to hơn người thường, ông xả ào ào nước tiểu, khi tiểu đến cuối, ông hơi nhíu mày thở ra một hơi, xem ra ông có cảm giác đau.
Đây là biểu tình bình thường của nam nhân có tình dục quá độ, nam nhân đến tuổi già đặc biệt rất dễ bị bệnh tuyến tiền liệt, tối hôm qua ông xuất tinh quá nhiều lần, khi đi tiểu xong cơn co thắt kéo dài khiến cho ông cảm thấy đau tức vùng bụng dưới, trước kia chúng tôi quan hệ tình dục thường xuyên, thỉnh thoảng tôi cũng có loại cảm giác này.
Sau khi đi tiểu xong ba chồng vắt vắt dương vật của ông, trên mặt mang theo một tia suy yếu và đau đớn, xem ra cũng vì tối hôm qua quá phóng túng, bây giờ ông phải trả giá, xem ra lượng tinh dịch ông đã bắn hôm qua cần phải mấy ngày mới có thể bổ sung trở lại.
Sau khi ba chồng đi ra khỏi nhà tắm, nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ của con dâu, mà lúc này cô ta có vẻ băn khoăn, có lẽ lúc này cô ta cũng chưa hạ quyết tâm được đối với nhật ký tối hôm qua viết, xem ra cũng không phải là tình nguyện.
“Tiểu Đình, em có chuyện gì vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Ba chồng nhìn thấy bộ dáng thất thần của cô ta, có lẽ cho rằng giữa chúng tôi lại xảy ra chuyện, hơn nữa ông nhìn thoáng qua phòng khách và nhà bếp, không phát hiện tung tích điểm tâm, có lẽ ông cho rằng chúng tôi cãi nhau, vì ông nghĩ mình là tên trộm tình nên lương tâm cắn rứt, chột dạ liên tưởng đến tối hôm qua, ông không sợ mới là lạ.
“Không có gì, chỉ là quá mệt thôi…” Tiểu Đình nhìn ba chồng một cái, nói với ánh mắt phức tạp.
“À, nếu không có gì là tốt rồi…” Ba chồng xoay người trở lại phòng ngủ của mình, ngồi ở trên giường giống như Tiểu Đình, ngẩn người không biết đang suy nghĩ cái gì? Có lẽ lúc này trong lòng ông cũng rất phức tạp như cô ta.
Hơn nữa bộ dáng dị thường của Tiểu Đình rõ ràng như vậy, ba chồng nhất định sẽ liên tưởng đến rất nhiều chuyện, chỉ nhìn biểu tình rụt rè trên mặt ông càng lúc càng trịnh trọng. Hiện tại tinh dịch đã cạn cần phải mấy ngày sau mới có thể khôi phục, dục vọng cũng giảm xuống mức thấp nhất, chỉ sau đó ông mới có một lối suy nghĩ bình thường.
Ngồi suy nghĩ thật lâu, ba chồng cảm giác được càng lúc càng sợ, người trong tình huống chột dạ thì rất đa nghi. Suy nghĩ một hồi, ông vội vàng mặc đồ và cuối cùng bước ra khỏi phòng.
“Tiểu Đình, anh về tiểu đảo trước, có nhiều việc cần phải xử lý…” Ba chồng đi tới cửa phòng ngủ của Tiểu Đình nói với một nụ cười mất tự nhiên trên mặt.
“Đi đi, sáng nay không làm điểm tâm, ăn ở ngoài đi…” Tiểu Đình nghe ba chồng muốn đi, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, có vui mừng, nhẹ nhõm, nhưng cũng có một tia luyến tiếc, cuối cùng ôn nhu với ông. Nghe cô ta cuối cùng vẫn còn quan tâm đến việc không có điểm tâm cho ông ăn sáng, trong lòng tôi không khỏi chạnh lòng.
“Mà này, bố, trong vòng năm ngày tới bố tạm thời đừng có về…” Ba chồng vừa định quay người rời đi, Tiểu Đình vội vàng bổ sung một câu ở sau lưng.
Khi ba chồng nghe những lời này, khuôn mặt hiện ra một tia kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi, xấu hổ mỉm cười, mở cửa bước ra ngoài.
Sau khi ba chồng đi rồi, Tiểu Đình mới thở phào, sau đó có chút phiền muộn lắc lắc đầu, hất tung mái tóc mà cô ta còn chưa kịp rửa mặt chải đầu. Cô lại ngồi trên giường một hồi, mới đứng dậy từ từ đi vào nhà tắm bắt đầu rửa mặt chải đầu, bắt đầu một ngày nhàm chán ở nhà một mình.
Chỉ là Tiểu Đình không giống trước kia, lúc ở nhà vô luận đang làm gì, nhãn tình luôn nhìn tới camera, phòng ngủ cũng vậy thu dọn phòng ngủ của ba chồng cũng vậy, ở nhà tắm cũng vậy, phòng khách cũng vậy, mỗi lần mắt cô nhìn camera không ngừng biến hóa, dường như các loại biểu cảm tạo thành một bộ biểu cảm phong phú, nhưng tôi lại bị những biểu cảm này làm cho có chút hỗn loạn…
Ngày đầu tiên Tiểu Đình trải qua vô tri vô giác, tựa hồ như không muốn để cho mình bản thân được nhàn rỗi và luôn tìm việc gì đó để làm. Đến ba bốn giờ chiều, cô ta nhìn đồng hồ trên vách tường rồi bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Bộ dáng cô ta có vẻ tương đối khẩn trương, nhiều lần muốn cầm điện thoại di động, dường như muốn gọi cho tôi hoặc gửi tin nhắn, nhưng cuối cùng đều từ bỏ.
Cách giờ tôi tan sở về nhà còn chưa tới mười phút, Tiểu Đình đã chuẩn bị xong cơm chiều, cô đặt tất cả đồ ăn lên bàn, không có đồ ăn dư toàn bộ đều là mới làm, hơn nữa món ăn rất phong phú đều là thứ tôi rất thích ăn. Trong quá trình nấu ăn, cô ta vô cùng dụng tâm, hơn nữa trên bàn ăn có toàn bộ thức ăn, sau đó còn bày một chai rượu vang đỏ, nhìn thấy bộ dạng này hình như muốn cùng tôi ăn một bữa tối dưới ánh nến.
Sau khi Tiểu Đình chuẩn bị xong mọi thứ, liền ngồi vào bàn chờ tôi tan sở về nhà ăn cơm, ánh mắt còn thường xuyên nhìn đồng hồ trên tường. Xem ra cô hy vọng khi tôi về nhà có thể mang về một bó hoa hồng, đây có lẽ là sự chờ mong trong lòng cô ta.
Qua thời gian tôi về đến nhà hơn năm phút, Tiểu Đình trở nên khẩn trương, hai tay đặt trên bàn, mười ngón tay đan chéo vào nhau, cô ta có vẻ lo lắng khi đan xen các ngón tay vào nhau.
Khi thời gian trôi qua mười phút, khuôn mặt của cô ta có vẻ sợ hãi, bây giờ có lẽ cô ta nhận ra, đừng nói mang về một bó hoa hồng, ngay cả trở về nhà tôi cũng không về là cả một vấn đề. Sau khi suy nghĩ một hồi, cô ta buộc mình phải bình tĩnh lại, có lẽ cô cho rằng tôi đang đi mua hoa cần một chút thời gian nên trễ một chút.
Nhưng khi thời gian vượt quá nửa tiếng, cuối cùng Tiểu Đình cũng không bình tĩnh được nữa, cô đứng dậy đi tới ban công phía trước, mở cửa sổ thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh, có lẽ cô ta đang xem trong chung cư có xe của tôi hay không. Cô ta không nhìn thấy xe của tôi ở ban công phía trước nên chạy ra ban công phía sau, nhưng cũng không phát hiện. Cô lại chạy đến ban công phía trước, bởi vì ở ban công phía trước có thể nhìn thấy cổng chính của chung cư, là cổng lớn duy nhất để xe ra vào.
Tiểu Đình cứ như vậy chống vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Lúc này tôi chỉ thấy bóng lưng của cô trong màn hình giám sát, nhưng vẫn có thể thấy một ít cử chỉ của cô ta, nhiều lần cô quay đầu nhìn đồng hồ trên vách tường.
Cách giờ tôi về nhà bình thường đã vượt qua một tiếng đồng hồ. Cuối cùng Tiểu Đình cũng không bình tĩnh nữa vội vàng trở lại phòng ngủ cầm điện thoại di động của mình. Sau khi mở điện thoại ra lay quay trái phải, tựa hồ như xem có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ không, nhưng cô ta đã thất vọng.
Tiểu Đình cầm điện thoại di động đi tới trước bàn ăn, dường như muốn gọi cho tôi, cô ta có vẻ không chắc liệu tối nay tôi có làm thêm giờ hay dự định không về nhà. Mà lúc này cô ta lo lắng nhất chính là chuyện này.
Cuối cùng Tiểu Đình cũng không bấm điện thoại, mà tiếp tục ngồi ở bên cạnh bàn ăn chờ, cô ta vẫn không động đến đồ ăn trên bàn, một ngụm cũng không ăn. Thời gian trôi qua đã hơn một tiếng rưỡi, tâm tình cô ta càng lúc càng sa sút, đưa tay sờ mâm thức ăn, cảm giác được đồ ăn đã nguội lạnh.
Có lẽ Tiểu Đình muốn tìm chút việc để làm cho thời gian trôi qua nhanh hơn, hoặc cũng có lẽ muốn bảo trì nhiệt độ cho thức ăn, cô đem đồ ăn xuống nhà bếp, sau đó hâm nóng một lần nữa rồi lấy ra đặt lên bàn, liếc mắt nhìn đồng hồ đã sắp qua hai tiếng rồi, nhưng cô vẫn ngồi ở bàn ăn chờ.
Khi tôi nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Đình trong video, trong lòng tôi không khỏi dâng lên một tia áy náy, tôi không nghĩ đến tình trạng này, nhưng khi nghĩ đến hình ảnh đêm đó cô ta với ba chồng làm tình điên cuồng, còn có bộ dáng của mình trần trụi dính đầy tinh dịch nằm trên giường đau xót, cái loại cảm giác áy náy này lại biến mất vô tung vô ảnh.
Khi thời gian dừng lại lúc 9 giờ tối, đã vượt qua giờ tôi bình thường về nhà hơn ba tiếng, thậm chí đã đến thời gian ngủ của chúng tôi buổi tối, cuối cùng Tiểu Đình cũng chấp nhận sự thật, đó là tôi sẽ không trở về tối nay. Cô liếc nhìn những thức ăn đầy bàn đã được chuẩn bị tỉ mỉ, nhìn thoáng qua chai rượu vang đỏ còn chưa mở nắp, rốt cuộc cô nhịn không được nằm sấp trên bàn khóc lớn lên. Tiếng khóc của cô ta rất phức tạp, ít nhất tôi nghe một số cảm xúc đan xen trong đó, có thất vọng, buồn bã, phẫn uất và tất nhiên cũng có hối hận.
Tiểu Đình không biết mình đã khóc bao lâu, khi cô ngẩng mặt lên, tóc mái trước trán dính vào khuôn mặt của cô ta và khuôn mặt đã ướt nước mắt. Cô ta vừa nức nở khóc vừa đi vào nhà tắm, mở vòi nước vừa rửa mặt vừa sụt sùi.
Sau khi rửa mặt xong, đôi mắt Tiểu Đình sưng đỏ đi ra ngoài, nhìn trên bàn ăn đầy ắp đồ ăn chưa được dọn dẹp, cuối cùng cô ta thở dài. Cô ta bắt đầu lặng lẽ dọn dẹp bàn ăn, sau khi bưng thức ăn vào bếp, cô đổ tất cả thức ăn vào thùng rác, nhưng khi cô ta đổ hết những món ăn này, tôi không thấy sự tức giận hay đau lòng trên mặt cô ta, chỉ có thất vọng.
Sau khi đổ tất cả đồ ăn, Tiểu Đình để túi rác ở ngoài cửa. Sau khi thu dọn xong cô ta nằm trên giường, toàn bộ gian phòng lâm vào bóng tối, chỉ là thỉnh thoảng vẫn có thể nghe được tiếng nức nở mơ hồ truyền đến.
Tôi nhấp chuột và tua nhanh, dường như Tiểu Đình thức cả đêm. Buổi sáng lúc thức dậy trông cô ta khá hốc hác, cuộc sống của cô ta vẫn như ngày trước, ngoại trừ một điểm, buổi sáng lúc thức dậy cô không có trang điểm, cứ như vậy ở nhà không ngừng làm việc, đến chiều cô ta lại ra ngoài.
Nhìn thấy cô ta ra khỏi nhà, trong lòng tôi không khỏi có chút khẩn trương, Tiểu Đình bị tôi kích động chẳng lẽ đi tới chỗ ba chồng sao? Nhưng khi ở nhà, tôi không thấy cô ta gọi cho ông, nếu cô ta đến nhà ông, sẽ gọi cho ông, có lẽ sau khi rời khỏi nhà sẽ gọi cho ông.
Đang lúc tôi suy nghĩ lung tung thì hơn nửa tiếng sau cửa trong nhà mở ra, Tiểu Đình đã về nhà, trong tay mang theo túi lớn túi nhỏ đồ đều là rau và thịt. Điều này cũng không có gì lạ, bàn ăn thịnh soạn như tối hôm qua đã tiêu hao gần hết nguyên liệu nấu ăn trong nhà.
Sau khi Tiểu Đình trở về, lấy mu bàn tay lau trán một chút. Lúc này đầu cô ta đầy mồ hôi, hơn nữa dường như là lần đầu tiên cô ta không trang điểm mà ra khỏi nhà, thật ra thì cô ta vẫn xinh đẹp cho dù không trang điểm, ngược lại còn có một loại vẻ đẹp tự nhiên.
Tiểu Đình nhìn đồng hồ, cảm thấy vẫn còn sớm, cô ta đi vào nhà tắm chuẩn bị rửa tay, cô do dự khi nhìn thấy mặt của mình qua gương. Sau khi rửa mặt xong, Tiểu Đình lấy mỹ phẩm trang điểm ra bắt đầu trang điểm cho mình. Lúc này đã là buổi chiều, trong nhà không có người, nếu như không chuẩn bị ra ngoài buổi tối, như vậy cô ta trang điểm chính là để cho tôi xem, nếu cô chuẩn bị ra ngoài, như vậy là để cho người khác xem.
Sau khi trang điểm xong, Tiểu Đình lại bắt đầu nấu cơm, buổi sáng và buổi trưa, cô ta chỉ làm cho mình đồ ăn thanh đạm đơn giản, những món như bánh hấp, bánh dẻo các loại thức ăn cũng là đồ ăn chay, điều đó không có nghĩa là cô ta bạc đãi mình, bởi vì chế độ ăn uống của riêng cô là như vậy, để bảo trì một vóc dáng đẹp và không ăn thịt.
Tiểu Đình bắt đầu thu dọn những đồ ăn cô ta mua về, mà những món ăn hôm nay không giống như ngày hôm qua, tuy không giống nhưng vẫn là những thứ tôi thích, cô làm xong tất cả các món ăn và đặt lên bàn, sau đó cô cũng lấy ra chai rượu vang đỏ chưa mở nắp tối qua.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Tiểu Đình lại ngồi vào bàn ăn bắt đầu chờ, hơn nữa số lần cô nhìn đồng hồ rõ ràng so với tối hôm qua còn nhiều hơn, hơn nữa thỉnh thoảng chạy ra phía trước và phía sau ban công nhìn, biểu tình theo thời gian trôi qua không ngừng biến hóa.
Khi thời gian dừng lại hơn chín giờ tối, tôi vẫn chưa về nhà, lần này cô ta phản ứng dường như đã có chuẩn bị tâm lý, không gào khóc như tối hôm qua, mà chỉ rơi vài giọt nước mắt, tuy rằng nước mắt ít nhưng không có nghĩa là cô ta không thương tâm, mà là đang cố gắng khống chế bản thân.
Tiểu Đình ở giữa chừng lại hâm nóng đồ ăn, chỉ là cuối cùng cô ta vẫn đem tất cả đồ ăn đổ đi. Sau khi thu dọn mọi thứ cô ta không có ra ngoài, mà an tĩnh nằm ở trên giường, trong đêm đen kịt này, không biết bao nhiêu lần cô ta khóc nức nở và thở dài.
Nhìn thấy cảnh này tôi vội vàng tăng tốc quay hết video, hai ngày kế tiếp vẫn như cũ, mỗi buổi sáng cô ta ở nhà, buổi chiều ra ngoài mua đồ ăn, tỉ mỉ chuẩn bị cơm nước cẩn thận rồi đợi tôi về nhà, nhưng kết cục không thể nghi ngờ đều là đổi lấy thất vọng, cuối cùng là thương tâm đổ đồ ăn đi. Kỳ thật những đồ ăn này ăn mấy bữa cũng không có vấn đề gì, không biết trong lòng cô ta nghĩ như thế nào.
Nhìn thấy vậy trong lòng tôi rất phức tạp, mỗi tối Tiểu Đình đều như thế, đều tỉ mỉ chuẩn bị, kiên nhẫn chờ, cuối cùng đổi lấy thất vọng, tôi chỉnh thời gian quay video sang sáng ngày thứ năm…