Phần 55
Tôi không biết mình hôn mê đã bao lâu, phảng phất như là một thế kỷ, bên người thỉnh thoảng có thanh âm thỉnh thoảng nói chuyện thỉnh thoảng lại trầm lắng đến đáng sợ, phảng phất như mình đã trở thành một du hồn dã quỷ, đây có phải là cảm giác sau khi chết không? Hóa ra sau khi chết là đau đớn. Dần dần, ý thức của tôi bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, tôi cảm thấy rất mệt và yếu, ngay lúc tôi tỉnh lại, một mùi thuốc nồng nặc xộc vào lỗ mũi và hình như có một âm thanh bên cạnh. Tôi cố gắng cử động tay chân một chút, có thể cử động được, chẳng lẽ tôi chưa chết? Tôi cố gắng mở mắt ra…
Dường như tôi đang ở trong một không gian tối tăm không có một chút ánh sáng nào thì đột nhiên có một luồng sáng yếu ớt chiếu vào, sau đó nguồn ánh sáng càng lúc càng rộng, càng lúc càng lớn, ánh sáng cũng càng lúc càng sáng. Giữa hai mí mắt của tôi phảng phất như dính cái gì đó, lúc mở ra, mí mắt dính lại không kéo ra được, còn cảm giác được đau.
Đập vào mắt tôi là tia sáng yếu ớt, tầm nhìn của tôi dần trở nên rõ ràng và những gì tôi nhìn thấy là ánh sáng trắng tinh, cúi đầu nhìn thấy chăn trắng đắp lên người tôi, sạch sẽ và không bị ố vàng, tay mình buông xuôi hai bên, tay trái còn cắm dây vô nước biển, bên cạnh là các loại dụng cụ. Tủ bên phải được bao phủ bởi tất cả các loại thực phẩm bổ sung và trái cây. Nhìn ra được, lúc này tôi đang ở trong bệnh viện, hơn nữa trình độ y tế của bệnh viện này tựa hồ như không thấp, phòng bệnh đơn này làm nổi bật sự xa hoa trước kia chưa từng thấy qua.
Tôi chưa chết sao? Lúc mới tỉnh lại tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng cơn đau ở háng ẩn ẩn truyền đến, làm cho ý thức của tôi chậm rãi thanh tỉnh lại, cũng làm cho tôi nhận rõ một sự thật, mình chưa có chết, hiện tại đang ở trong bệnh viện, hơn nữa đã tỉnh lại. Xem ra không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cơn đau ở háng quá chân thật, mặc dù tôi không nhìn thấy háng mình dưới lớp chăn, hết thảy đều là chân thật, khi búa đập xuống thì cảm giác đau không thể nào quên được, là đau lòng cộng thêm đau thể xác. Cái loại cảm giác này thật sự mình chưa từng trải qua, nhất là dương vật, bộ phận yếu ớt nhất của nam nhân, cơn đau kéo dài từ ống niệu đạo đến bụng dưới, rồi truyền từ bụng dưới lên não, cực hình dã man nhất trên đời bất quá cũng như thế thôi.
Tôi có hối hận không? Tôi không biết nữa, nhưng bây giờ tỉnh táo lại, thể xác và tinh thần mệt mỏi, mình cũng trở nên sáng suốt hơn rất nhiều. Hiện tại hồi tưởng lại, mình xúc động mất lý trí, dù sao khi đó đã thấy được Tiểu Đình triệt để phản bội mình, mình nản lòng thoái chí, đã mất đi tất cả lý trí và sự phán xét. Nếu như làm lại một lần nữa, chỉ cần lý trí mình tuyệt đối thanh tỉnh sẽ không làm như vậy, không nói chi là tự phế mình, ngay cả thương tổn mình cho dù một chút xíu cũng sẽ không.
Suy cho cùng, theo tôi, phương pháp tự làm hại bản thân này là cách cực đoan nhất, lúc ấy mình còn tưởng rằng như vậy có thể mang một ít trả thù và thương tổn cho cô ta, ngẫm lại thật buồn cười, cách làm này trước kia là một phương pháp tôi xem thường nhất. Nếu phải làm lại tất cả, tôi nhất định sẽ không làm chuyện này, mà sẽ tránh xa cái gia đình này, tôi sẽ không ly hôn với cô ta, mà dành toàn bộ cơ thể của mình cho công việc, mua một căn nhà riêng, bằng vào thân phận địa vị của mình, hoa khôi giao tiếp xinh đẹp tùy thời có thể trái ôm phải vuốt, biện pháp trả thù người ta tốt nhất, chính là tranh giành sống tốt hơn người ta.
Chỉ là hối hận cũng đã muộn, trước khi hôn mê tôi thấy dương vật của mình bị búa đập nát huyết nhục mơ hồ, phỏng chừng là Hoa Đà tái thế cũng khó có thể vãn hồi được. Nếu ông trời không để cho tôi chết, giữ lại cái mạng thối của tôi, vậy thì tôi hãy sống khác đi, trải nghiệm lần này là một sự tái sinh khác của bản thân khi làm mọi việc, tương lai sẽ sống cho chính mình và Hạo Hạo, không có dục vọng tình dục, mình còn có thể có ham muốn khác. Không biết hiện tại mình thật sự hạ quyết tâm hay là tự mình an ủi mình.
Lúc này tôi không khỏi có nghi vấn, lúc đó mình ở nhà một mình mà? Tôi nhớ rõ máu chảy rất nhanh, phỏng chừng cũng chỉ một hai giờ mình mất máu quá nhiều mà chết, rốt cuộc ai đã cứu mình? Là cô ta sao? Không thể nào, lúc ấy cô ta đi “tuần trăng mật” với ông, qua đêm mặn nồng với nhau, làm sao có thể đến cứu tôi? Vậy đó là ai? Cha mẹ vợ tôi? Lãnh Băng Sương?
Tôi hít sâu một hơi, cảm giác được bụng trống rỗng, trong khoảng thời gian này hẳn là vẫn luôn tiêm thuốc dinh dưỡng, nhưng tuần tra phòng bệnh này một vòng, cũng không nhìn thấy ai hết, tự mình lẻ loi nằm trên giường bệnh. Thậm chí không có người để chăm sóc tôi? Khẳng định là có, chẳng qua là bác sĩ và y tá không có ở đây vì tôi còn mê man.
Nghĩ đến bản thân mình đã ngã quỵ đến mức này, thật sự cảm giác rất đáng buồn, bất quá con đường mình đi qua, không có đường quay đầu, quỳ cũng phải bó gối đi thẳng. Tôi thử nâng nửa người trên dậy, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, thứ nhất là mình không còn khí lực, thứ hai là mình vừa động, dưới háng truyền đến cơn đau nhói tim. Còn cha mẹ vợ thì sao? Hạo Hạo đâu? Họ chưa đến thăm tôi sao? Vậy những chất bổ sung và trái cây từ đâu đến?
“Cọp cọp cọp…” Đang lúc tôi nằm trên giường suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót, bước chân có chút quen thuộc, hình như là của cô ta, vợ nhiều năm của tôi, tần suất bước đi và lực chân của cô ta quá quen thuộc, chỉ là vợ chồng thân mật quen thuộc như vậy, hiện tại đã trở thành như bây giờ.
Theo bản năng tôi nhắm hai mắt lại, dù sao tôi cũng không muốn đối mặt với cô ta, không muốn nhìn thấy cô ta nữa, có lẽ những gì tôi nhìn thấy là ánh mắt chế giễu của cô ta mà thôi, dù sao cách làm của tôi thật sự không phải là nam nhân, cũng có lẽ nhìn thấy cô ta vui vẻ cười, dù sao mục đích của cô cũng đã đạt được. Tiểu Đình đã trả thù tôi, hơn nữa trả thù rất thành công.
Vừa mới nhắm mắt lại, tôi lại do dự, mình lảng tránh cái gì chứ? Lúc đầu mình có lỗi với cô ta, cũng có lỗi với ông ta, nhưng sau khi tái hôn, ít nhất mình cho rằng đã tận tâm tận lực, vì cô ta, cũng vì gia đình lo làm việc chăm chỉ, ít nhất tôi cho rằng sau khi tái hôn không có làm chuyện có lỗi với cô ta, trước kia là tôi có lỗi, hiện tại là cô ta có lỗi với tôi, tại sao tôi phải sợ đối mặt với cô?
Hơn nữa sau này mình cũng thay đổi, tôi quá nhu nhược một lần, không muốn nhu nhược nữa, tuy rằng mất đi tôn nghiêm và vốn liếng làm nam nhân, nhưng phải để cho mình dùng phương pháp khác tạo ra tôn nghiêm mà nam nhân nên có. Nghĩ đến những điều này, tôi mở mắt ra, quay đầu nhìn tới cửa, cứ nhìn chằm chằm vào cửa, không để cho mình chớp mắt.
“Kẹt…” Cửa mở ra, một bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ bước vào. Quả nhiên là cô ta, phán đoán của mình không sai, bộ dáng cô có vẻ mệt mỏi, tóc mềm mại, ăn mặc cũng kỹ lưỡng, chỉ trang điểm nhẹ hầu như không trang điểm, cùng tố nhan không sai biệt lắm. Bộ dáng này cũng vô cùng quen thuộc, mỗi lần hoan ái cao trào với ông ta, cô ta đều có bộ dáng phờ phạc vô lực này, chẳng qua thiếu đi một ít mặt đỏ sau khi cao trào, chẳng lẽ lại vừa mới hoan ái với ông sao? Xem ra hẳn là cô ta đang chăm sóc tôi, chẳng qua tâm tư không ở bên tôi, phần lớn thời gian tiếp tục làm ấm với ông sao? Bây giờ ông có biết tôi trông như thế nào không?
“Á…” Sau khi cô ta vào phòng, nhìn thấy tôi đang mở to hai mắt, một khắc ánh mắt chúng tôi nhìn nhau, Tiểu Đình phát ra một tiếng kinh hô, trong nháy mắt che miệng mình lại, có vẻ như rất kích động, trong mắt còn mang theo một tia lệ quang.
Nhưng nghe được tiếng kinh hô này của cô, trái tim tôi càng thêm lạnh băng, tiếng kinh hô này của cô ta cũng quen thuộc như vậy, lúc cô ta làm tình với ông, nhất là đêm đó lần đầu tiên ông cắm vào cúc huyệt của cô ta, cô cũng phát ra tiếng kinh hô cảm thán này, đều là kinh hô, tuy rằng cảnh tượng bất đồng, nhưng âm lượng cùng âm sắc lại hoàn toàn giống nhau, có lẽ tôi đã định kiến trước quá nhiều.
Cũng có lẽ tiếng kinh hô của cô ta vốn là như thế, nhưng trang phục và ngôn ngữ hiện tại của cô ta, bao gồm cả tất cả mọi thứ trên người cô ta, tôi đều liên tưởng đến đêm đó, suy nghĩ của mình có vẻ rất bi quan, nhưng chính mình lại là vô cùng tin tưởng.
“Vèo…” Không biết trong tay Tiểu Đình đang cầm cái gì, đi giày cao gót chạy nhanh đến bên giường, đặt đồ trong tay ở trên tủ, hai tay nắm lấy miệng hổ(?) Trong tay tôi. Lúc này từ tay cô ta truyền tới một tia mát lạnh, xem ra cô ta vừa từ bên ngoài trở về, bộ dáng có vẻ rất kích động, từ đầu đến cuối nhìn tôi không chớp mắt.
Có lẽ ánh mắt của tôi quá lạnh lùng, dường như cô ta không nói nên lời vì kích động, đôi môi khẽ run lên, đôi môi đỏ mọng vẫn gợi cảm như vậy, nhưng không còn sắc đỏ, không còn kiều diễm, có vẻ tái nhợt.
Trong đầu tôi hiện lên cảnh cô ta dùng hai đôi môi đỏ mọng này để khẩu dâm cho ba chồng, tôi nhẹ giật giật tay, rút tay ra khỏi tay cô, Tiểu Đình cảm giác được, trong mắt thoáng qua một tia ảm đạm…
… Bạn đang đọc truyện Cha và vợ – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/11/truyen-sex-cha-va-vo-quyen-2.html
“Chồng, rốt cuộc anh cũng tỉnh lại…” Hai tay cô ta nhẹ nhàng nắm tay tôi, cô không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, nhưng tôi vẫn luôn nhìn cô ta, cô không có một tia “kháng cự” chịu bại trận, chẳng lẽ vì cảm giác tội lỗi? Tôi không trả lời mà nhẹ nhàng giật giật tay trái, muốn rút tay ra, bây giờ khi cô ta sờ tôi, khắp người tôi nổi da gà, trong lòng đã bài xích cô ta đến cực điểm rồi.
“Anh đừng nhúc nhích, cẩn thận với cây kim…” Nhận thấy vậy, Tiểu Đình vội vàng đè tay tôi, trong miệng lo lắng lẩm bẩm. Trên mu bàn tay trái của tôi còn cây kim nhỏ giọt, tôi tự nhiên cũng biết điều đó, nhưng tôi thà bị kim đâm cũng không muốn để cho cô ta chạm vào tôi.
Cô ta nhanh chóng giữ tay tôi lại, cả người tôi không có bao nhiêu khí lực, cho nên căn nguyên không thể thoát ra được, khi nhận thấy tôi an tĩnh trở lại, cô ta vội buông lỏng hai tay, không chạm vào tôi nữa, tự nhiên cô biết tại sao tôi lại như thế này.
“Chồng à, anh đừng nhìn em như vậy được không?” Tiểu Đình cúi đầu thì thào nói, biểu tình rất thống khổ, hai tay đan chặt vào nhau thể hiện sự căng thẳng trong lòng.
Trước kia, chúng tôi đã nói câu này rất nhiều lần, chẳng qua lúc đó biểu tình của cô ta là thẹn thùng, bởi vì lúc nói những lời này, đại bộ phận đều là lúc chúng tôi đang làm tình, tôi ở phía trên cô ta, một bên bơm một bên nhìn chằm chằm mặt cô ta ngây ngất rên. Cô ta thường sẽ thốt ra những lời này, mà khi đó sau khi nghe những lời này, thường làm cho tôi kích thích mới, để cho tôi dũng mãnh đưa cô ta lên đỉnh cao. Chỉ có điều, lần cuối cùng cách đây đã bao lâu rồi? Có ít nhất là ba năm rồi, bây giờ mọi thứ đã thay đổi, lúc nghe cô ta nói những lời này, trong lòng tôi tràn ngập phản cảm.
Lúc này tôi đã cảm giác được tròng mắt của mình có chút gợn gợn, hơn nữa nhìn thấy hết thảy phản ứng của cô ta hiện tại đều thật kinh tởm, tôi dứt khoát nhắm mắt lại, không muốn nhìn cô ta nữa. Lúc này trong đầu tôi hoang mang lắm, sau này tôi phải đối xử với gia đình tôi như thế nào đây?
Haha, bây giờ chỉ có Hạo Hạo là người thân của tôi, bây giờ hai người đã bị loại khỏi danh sách người thân trong lòng tôi, sau này họ sẽ giống như những người qua đường.
Bởi vì không nhìn thấy, lúc này bên tai toàn bộ yên tĩnh lại, chỉ nghe thanh âm hô hấp của mình và cô ta, tôi cảm giác được rõ ràng hô hấp của cô ta rất không đều, tựa hồ như đang ấp ủ cái gì đó, phỏng chừng cô ta có rất nhiều chuyện muốn nói với tôi, nhưng không biết phải nói như thế nào.
Cảm nhận bộ dáng này của Tiểu Đình, phản ứng của cô thực sự nằm ngoài dự liệu của tôi. Tôi vốn tưởng rằng cô ta hẳn là: Ở trước mặt cha mẹ vợ và những người khác, cô ta sẽ “làm bộ” chăm sóc cho tôi, như vợ thương chồng v. V, chờ đến khi không có ai, cô ta sẽ lạnh nhạt với tôi, nghiêm khắc nhìn tôi, thậm chí sẽ xem thường loại hành vi nhu nhược tự cắt xẻo bản thân của tôi. Dù sao loại hành vi này của tôi, ngay cả tôi sau khi tỉnh lại cũng xem thường, nhưng thấy bộ dáng điềm đạm đáng thương hiện tại của cô ta, cái loại thương tâm khổ sở này còn có tự trách, tuyệt đối không phải là giả vờ mà ra, chẳng lẽ cô ta thật sự đã trở thành một người hai mặt rồi sao? Chẳng lẽ bởi vì bị kích thích quá nhiều, cô ta có nhân cách song tính? Hoặc mất trí nhớ ngắn?
Không nghĩ tới nữa, tôi không muốn chuyện đó xảy ra nữa, bởi vì cô ta đã làm cho tôi thân tàn ma dại, hành hạ tôi như người điên rồi, trong tương lai tôi sẽ không quan trọng hóa những chuyện xảy ra của cô ta, chỉ cần cô ta không chạm đến điểm giới hạn của tôi: Để cho người khác biết chuyện này, những thứ khác thì mặc kệ cô đi. Tôi coi như cô ta không tồn tại, sau này chỉ là một lá công trong gia đình của tôi.
“Chồng à, em biết anh có rất nhiều điều muốn hỏi, em cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, bất quá tất cả đều chờ anh khỏe lại rồi nói sau, được không? Việc bây giờ anh cần là nhanh chóng bình phục chấn thương…” Không biết đã ấp ủ bao lâu, Tiểu Đình mới nói ra mấy câu này, chẳng qua tôi nhắm mắt lại không đáp.
“Allô, ảnh đã tỉnh lại…” Đang lúc tôi nhắm mắt lại thì nghe cô ta gọi điện thoại, không biết là nói với ai?
Cha mẹ vợ à? Hay là ông ta? Cô ta nói xong câu đó liền trở nên yên lặng trở lại, chỉ có một câu ngắn gọn như vậy, rốt cuộc là nói với ai vậy?
Thời gian trôi qua từng phút, tựa hồ như cô ta không biết nên nói cái gì với tôi, cũng tựa hồ như cho rằng tôi đã ngủ không dám lên tiếng quấy rầy tôi, toàn bộ phòng bệnh chìm vào im lặng. Hiện tại đã sinh ra giữa chúng tôi một khoảng cách rất lớn, vết nứt này không biết có thể được tu bổ hay không.
Không biết qua bao lâu, tôi lại nghe được tiếng bước chân, bước chân rất nhẹ, hẳn là một nữ tử, nhưng bước chân rất trầm ổn, rất có quy luật, tôi nghe tiếng bước chân này liền biết là ai, chỉ có Lãnh tổng của tôi, một mỹ nhân băng giá mạnh mẽ: Lãnh Băng Sương.
Đối mặt với Lãnh tổng, tôi chỉ có cảm kích và áy náy thật sâu, không biết tại sao, khi đối mặt với Lãnh tổng, tôi cũng không dám đối mặt, cảm giác rất áy náy. Tiểu Đình đã bồi dưỡng tôi, nâng đỡ tôi, thật không ngờ cuối cùng nâng đỡ tôi thành một thái giám, có lẽ lúc này ở trong lòng cô ta tôi đã trở thành một vũng bùn vĩnh viễn không chống đỡ được tường.
“Ngươi ra ngoài đi…” Khi nữ nhân kia đi tới bên cạnh tôi, tôi ngửi được mùi hương cơ thể độc đáo của Lãnh Băng Sương, nghe Lãnh tổng nói ra một câu lạnh lùng, nhất định là Tiểu Đình đang nói chuyện với Lãnh tổng. Chẳng qua thanh âm của Lãnh tổng đã không còn cái loại ôn nhu khuê mật nên có, chỉ có lạnh lẽo, cái loại cảm giác cự tuyệt người ngoài ngàn dặm này.
“Tôi biết anh không có ngủ…” Khi tiếng bước chân của Tiểu Đình biến mất ở cửa, tôi nghe lời nói của Lãnh Băng Sương, tuy rằng vẫn lạnh lùng, nhưng cảm xúc hơn là nói chuyện với cô ta, có không ít màu sắc tình cảm. Tôi biết mình không thể giấu được điều gì với Lãnh tổng, vì vậy tôi mở mắt ra, nhưng không dám nhìn Lãnh tổng, mà chỉ nhìn lên trần nhà.
“Xin lỗi…” Thật lâu sau, tôi chỉ có thể dùng giọng nói khàn khàn nói ra ba chữ này. Đối với Lãnh Băng Sương, tôi chỉ có kính nể, cảm kích, áy náy, không biết tại sao, hiện tại trong lòng tôi có một tia ái mộ, thời gian tiếp xúc với cô càng lâu thì tôi càng dành nhiều thời gian cho cô, tim tôi đập càng nhanh, thậm chí nhìn thấy cô tôi có một tia ngượng ngùng, tôi không biết đây có phải là biểu tình yêu cô hay không, nhưng tôi không muốn thừa nhận, dù sao tôi cho rằng mình là một người chuyên nhất, mặc kệ Tiểu Đình đối với tôi như thế nào, tôi đối với mình chuyên nhất vấn tâm không thẹn.
“Anh cảm thấy thế nào?” Lãnh Băng Sương ngồi trên ghế bên giường của tôi, chân mang bốt cao bắt chéo nhau, nhưng lại không có loại cảm giác tùy tiện ảnh hưởng đến hình tượng này, hai tay cô thọc vô túi áo gió của mình, lạnh lùng nhìn tôi. Nếu như không phải lúc này tôi bị thương ở trong người, phỏng chừng cô đã lớn tiếng quát, nhục mạ tôi rồi? Tôi không dám nhìn vào mắt cô, vì vậy tôi không thể đọc được trong tim của cô.
“Tôi quá nhu nhược, bây giờ chỉ có hối hận và xem thường bản thân mình, đi dùng phương pháp như vậy, thực xin lỗi, tôi biết cô đối với tôi rất thất vọng.” Tôi chỉ có thể bày tỏ cảm xúc trong lòng mình, cảm thụ chân thật.
“Tôi chỉ hỏi anh cảm thấy thế nào? Có khó chịu hay không? Đây là bệnh viện của công ty chúng tôi…” Sau khi nghe tôi nói, Lãnh Băng Sương thở dài.
“Không có gì, tôi cảm thấy rất tốt… Chẳng qua…” Tôi không biết nên giải thích rõ ràng như thế nào với Lãnh Băng Sương, tôi đặc biệt để ý quan điểm của cô đối với tôi, còn muốn xếp đặt ngôn ngữ để giải thích.
“Được rồi, anh nghỉ ngơi thật tốt đi, nguyên nhân và hậu quả của sự tình tôi đã biết một ít, tuy rằng cách làm của anh rất cực đoan, nhưng tôi hiểu tâm tư của anh, có lẽ ở phương diện nào đó, hai chúng ta đều là người đáng thương đồng mệnh tương liên mà thôi. Lần này đến cứu anh, tôi không vì Tiểu Đình, tôi vì anh, anh không cần suy nghĩ lung tung, dưỡng tốt thân thể, một nam nhân cần phải sống một phiên bản khác của chính mình, tôi sẽ cho anh nền tảng và địa vị, có thể nắm chắc hay không chỉ phụ thuộc vào chính anh. Đương nhiên, đây là cơ hội thứ hai, cũng là cuối cùng, hiểu chưa?” Có lẽ Lãnh Băng Sương không muốn làm tổn thương trái tim của tôi, thanh âm nói chuyện của cô rất ôn nhu, tuy ôn nhu, nhưng trong lời nói vẫn tồn tại một loại ngữ khí ngăn cách, cô có thể nắm bắt rất rõ biện pháp này, để không có người đàn ông nào dám khinh thường cô, có lẽ lần đó trên máy bay, tôi là nam nhân duy nhất dám mạo phạm cô.
“Cảm ơn Lãnh tổng còn quan tâm đến phế nhân như tôi…” Nghe lời của Lãnh Băng Sương, cảm xúc hưng phấn ban đầu của tôi đã mất đi. Lúc này nghĩ đến thảm trạng của mình, mình đã không còn là một người đàn ông tiêu chuẩn, tương lai mình sống như thế nào đây? Cho dù mình muốn sống tốt, phỏng chừng cũng cần thời gian rất dài để điều chỉnh tâm lý bản thân, để thích ứng với mình sau này.
“Một người có phải là phế nhân hay không, không phải dựa vào một phương diện nào đó để cân nhắc, mà là từ năng lực tổng thể mà cân nhắc, những gì anh nói chỉ là một khía cạnh trong đó. Hơn nữa, cho dù là phương diện kia cũng không nhất định anh trở thành một phế nhân, hãy tin vào thực lực của bệnh viện của chúng ta… Được rồi, tôi phải đi đây, sau này có thời gian tôi sẽ tới thăm anh, tôi sẽ gọi điện và nói với bác sĩ nếu tôi cần…” Lãnh Băng Sương nói xong liền đi, nhưng tôi lại ngây ngẩn cả người: “Không nhất định tôi sẽ trở thành phế nhân”, những lời này rốt cuộc là có ý gì.