Phần 62
“Lần đầu tiên để bố đút vào, em đã có một trải nghiệm chưa từng có. Nói ra chỉ sợ anh giận, em không biết tình dục thực sự là gì cho đến khi được làm tình với bố lần đầu tiên! Vào thời điểm đó, em đã đấu tranh và rối loạn tâm lý, phải nói dù em không dồn hết tinh thần để trải nghiệm tình dục lúc đó, nhưng cảm giác đó làm cho suốt đời này em không thể nào quên. Thậm chí… thậm chí khi em bị bố cưỡng hiếp, thân thể và tâm lý lại xuất hiện… xuất hiện một sự kích thích khác biệt và mãnh liệt, loại kích thích này lần đầu tiên mãnh liệt nhất, bởi vì lúc đó là thời điểm em phản kháng mãnh liệt nhất, thời điểm không tình nguyện nhất! Mấy lần sau đó bố cũng dùng bạo lực, mỗi lần đều kích thích em hơn bình thường, những tình huống này em không biết anh có phát hiện hay không khi xem video, nhưng em tự mình phát hiện, hơn nữa mình vẫn không muốn thừa nhận, bất quá cảm giác thân thể không có lừa gạt mình…” Tiểu Đình yên lặng một hồi, ngữ khí có chút thu liễm hít sâu một hơi rồi nói, nhưng những gì cô ta nói lại nằm ngoài dự đoán của tôi.
Khi Tiểu Đình bị ông ta cưỡng hiếp mấy lần, tôi còn phát hiện mức độ mẫn cảm của thân thể cô ta có chút tăng lên, nhưng mỗi khi cô ta cùng ba chồng làm tình, phản ứng thân thể đều rất lớn, nhưng tôi không chú ý đến điều đó. Cảm ơn cho năng lực tình dục cường đại của ông ta và nhu cầu tình dục bị kìm nén trong một thời gian dài của cô ta, thật không ngờ lại có sự khác biệt như vậy. Nếu như cô ta không nói, có lẽ cả đời tôi cũng sẽ không phát hiện, thì ra nội tâm cô ta còn có loại tâm lý khoái cảm bị cường bạo này! Vì vậy, nếu cô ta đột nhiên bị người lạ cưỡng hiếp trên đường, thì…
Tôi không dám tưởng tượng thêm, nhưng tôi tin tưởng điểm giới hạn của cô ta vẫn có, ít nhất cô ta không muốn bị người xa lạ cường bạo, về phần bị người lạ cưỡng hiếp, liệu cô ta có đạt cực khoái mạnh mẽ không, e rằng chính cô ta cũng không biết, dù sao cũng không có ai lấy điều này để tiến hành một thí nghiệm đặc biệt.
“Kể từ đó, cô đã mất kiểm soát, phải không?” Nghe Tiểu Đình nói xong, trong lòng tôi trăm phần cảm xúc đan xen, không khỏi hỏi một câu mang theo ý tứ mỉa mai, không biết là mỉa mai cô ta hay là mỉa mai mình.
“Đúng vậy, sau lần đầu tiên với bố, tuy rằng em hận ông ta, cũng rất thương tâm, nhưng kể từ đó, những cảnh tượng với ông ta và cảm giác kích thích khắc cốt ghi tâm này, mỗi ngày em đều nhớ lại, thậm chí chỉ cần nghĩ đến hình ảnh và cảm giác kia, thân thể mình liền có phản ứng. Từ đó về sau, em biết giữa hai chúng ta, sẽ không có tình dục chân chính nữa, ít nhất em vĩnh viễn sẽ không có loại cảm giác này, loại cảm giác này thân thể anh không cho em được, bởi vì giữa anh và bố có một khoảng cách về thể xác! Về mặt tâm lý anh cũng không cho được, anh là chồng của em, cùng anh phát sinh quan hệ tình dục là thiên kinh địa nghĩa, nhưng ông ta là bố chồng của em, cùng ông phát sinh quan hệ tình dục là cấm kỵ, chính là loại quan hệ cấm kỵ này mới có thể có một loại kích thích tâm lý, mà loại kích thích sinh lý và tâm lý này, còn có loại cấm kỵ quan hệ tình dục này, cũng không theo số lần cùng bố phát sinh mà giảm bớt, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt hơn càng lúc càng dày đặc hơn! Em không biết tại sao, dường như ông ta là một loại thuốc làm cho em trở nên nghiện hơn, em thấy mình gần như không thể bỏ được. Nhưng khi đó vì anh, em vẫn quyết định cắt đứt quan hệ với bố, điểm này xin anh đừng hoài nghi em. Em thực sự đã quyết định cắt đứt quan hệ với ông ta, chẳng qua…”
“Chẳng qua cô đột nhiên phát hiện ra được dongle và video giám sát, nhìn thấy chân tướng sự việc và toàn bộ quá trình, thấy được bộ mặt thật của chồng mình đúng không?” Giữa chừng tôi xen vào ngắt lời Tiểu Đình.
Sau khi nghe tôi nói, tựa hồ như cô ta không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì những lời này của tôi chứa đầy sự miệt thị, cô ta đáp cũng không được, không đáp cũng không được.
“Cô tiếp tục đi.” Tôi điều chỉnh tâm tình của mình và ngừng xen vào, điều này sẽ lãng phí tất cả những nỗ lực trước đây của tôi trong cuộc trò chuyện tối nay, có lẽ đây là cơ hội duy nhất để tôi hiểu được trái tim của Tiểu Đình.
“Sau này em mới phát hiện ra tất cả mọi thứ, em mới phát hiện ra trong nhà đã cài đặt giám sát, em mới biết mọi hành động và hành vi của em và bố bấy lâu nay đều bị phơi bày trước mắt anh! Nó trần trụi như vậy và em cũng phát hiện ra rất nhiều điều mà em không thể tin được, đặc biệt là khi biết người thao túng tất cả những điều này là anh! Anh có biết không? Anh có biết tâm lý của em như thế nào khi biết mọi sự thật không? Tức giận, thất vọng, xấu hổ, bất lực… cảm giác như cả thế giới của em và quan điểm của em về cuộc sống sụp đổ, anh hoàn toàn không thể trải nghiệm cảm giác đó. Nhất là nhìn thấy chồng của mình lại có nhiều mặt mà mình không biết như vậy, nhất là biết người khiến cho em lâm vào vạn kiếp bất phục lại là người chồng mình yêu sâu đậm và tín nhiệm nhất, loại cảm giác này anh căn bản không cảm nhận được.”
…”Em thật vất vả mới bình tĩnh lại, em lâm vào thời gian dài bi thương, khi đó em đối với anh vốn là cảm giác tội lỗi và áy náy toàn bộ đều biến mất, còn lại chỉ có hận thù, cụ thể em không nói nhiều nữa, khi đó khẳng định là anh có thể cảm giác được. Sau khi bình tĩnh lại, em thực sự thất vọng về anh, nhiều hơn là hận, ước chi mình có nhiều phát sinh quan hệ với bố, em ghét bản thân mình, nhưng em bắt đầu ghét anh và bản thân em, em cũng hận bố, hận tất cả những người có liên quan, có lẽ khi đó em quá cực đoan. Nhưng em chỉ không thể kiểm soát được trái tim mình…”
…”Thế là em bắt đầu trả thù anh, mãi cho đến khi… mãi cho đến khi anh nhìn thấy video av tự tay em ghi lại, tất cả đều là em cố ý, chính là để trả thù anh, cũng là để trả thù bố, lúc đó, em như một người điên, chỉ muốn phá hủy cái gia đình này, để cho mọi người đồng quy vu tận, ngọc thạch câu phần!” Nói đến đây, Tiểu Đình đột nhiên thở phào, tựa hồ như hao phí tất cả dũng khí của cô ta, đã nói ra tất cả những gì mình nghĩ trong lòng dưới áp lực và xấu hổ, nhưng cô ta vẫn nói ra hết. Chỉ là thời khắc cuối cùng, tựa hồ như cô ta sợ, cho nên đã đơn giản hóa rất nhiều. Lúc này tôi không khỏi hối hận, có lẽ chính hành vi cắt ngang và mỉa mai của tôi đã tiêu trừ dũng khí của cô ta.
“Vậy tại sao bây giờ cô lại đổi ý? Chăm sóc tôi khi tôi nằm viện và muốn cứu vãn gia đình này, tại thời điểm tôi tự làm hại bản thân, mục đích của cô không phải đã đạt được sao? Hiện tại cách làm này chẳng phải là mâu thuẫn? Hãy nói thật đi Tiểu Đình, tôi cũng không biết cái nào mới là cô chân chính!” Nhưng tôi vẫn không từ bỏ, cố gắng hồi tưởng lại và phán đoán câu trả lời mà tôi muốn biết, tiếp tục hỏi cô ta, cơ hội như vậy có lẽ chỉ có đêm nay thôi.
…”Còn nữa, tôi rất tò mò, đêm đó rốt cuộc là ai cứu tôi? Là cô, hay là ông ấy, hay là Lãnh Băng Sương? Tôi nhớ rõ lúc đó tôi tự hại mình, dựa theo tốc độ chảy máu của tôi, có lẽ không quá một giờ, tôi sẽ chết vì chảy hết máu…” Sau đó tôi hỏi một câu hỏi khác và câu hỏi này đã làm phiền tôi kể từ khi tôi được cứu, tôi thực sự không mong được cứu, ý nghĩ cuối cùng mà tôi có trước khi hôn mê là tôi nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ.
Tôi càng quan tâm là rốt cuộc ai đã cứu tôi, sau khi hỏi ra vấn đề này căn phòng lâm vào im lặng, có lẽ Tiểu Đình đang suy nghĩ về cách trả lời, cũng có lẽ cô ta không biết cách trả lời, hay là đang quyết định có nên nói cho tôi biết sự thật hay là nói dối…
“Thật ra hôm đó sau khi em đưa video lên máy tính, em đã rời khỏi nhà, nhưng em không có đến đảo, mà đến một khách sạn. Em thừa nhận là lúc đó em đã mất trí, nhưng tâm trạng của em tại thời điểm đó anh không thể hiểu được, ngay cả em cũng không hiểu mình đang làm gì. Sau khi đưa video vào máy tính và rời khỏi nhà, trái tim em vẫn mơ hồ bất an và em cũng rất mâu thuẫn trong khách sạn, có một chút hối tiếc, hơn nữa thần kinh căng thẳng đứng ngồi không yên, có lẽ là giác quan thứ sáu. Cuối cùng, sau khi suy nghĩ cẩn thận, em hối hận, em đã suy nghĩ rất nhiều, cộng với giác quan thứ sáu, em càng thêm sợ hơn, vì vậy em vội vã chạy về nhà.”
…”Lúc đó, trong lòng em có một tia hy vọng, hy vọng đêm đó anh giận em mà không về nhà, như vậy em có thời gian để vãn hồi, về đến nhà thừa dịp anh không có ở nhà chưa coi video và xóa nó đi. Lúc em trở lại chung cư, lại nhìn thấy bố ở trong hoa viên chung cư, bố đứng ở đó không ngừng bồi hồi đi lanh quanh, thỉnh thoảng nhìn vào tầng lầu nhà chúng ta. Nhìn thấy ông ta đi vào chung cư, em không có gì bất ngờ, hôm đó là ban ngày, ông ta đã gọi cho em một lần, bởi vì tâm trạng của em hỗn tạp và cơ thể không được khỏe, vì vậy em đã cúp máy, nên ông ta lo lắng những gì có thể xảy ra nên đã đến thăm, nhưng không có can đảm để lên nhà. Trải qua đêm đó ở trên đảo, tâm trạng của em và ông ta đều hỗn tạp, sau cơn cuồng nhiệt, chúng tôi bình tĩnh hơn bình thường và suy nghĩ cũng nhiều hơn bình thường. Lúc nhìn thấy bố, em mới biết trong lòng mình đang cảm thấy bất an, giác quan thứ sáu bắt đầu quấy rầy không chỉ có một mình em.”
…”Ở dưới lầu em và bố nói vài câu đơn giản, bởi vì trong lòng sốt ruột và lo lắng, cho nên em bảo bố trở về tiểu đảo đi, tự mình vội vàng chạy lên nhà. Trong quá trình lên lầu, trong lòng em vẫn mơ hồ sợ hãi, vạn nhất về nhà nhìn thấy anh ở nhà, hơn nữa anh đang hoặc đã xem xong video đó, anh sẽ có phản ứng gì? Nhưng lúc đó em không còn quan tâm nữa, vì em vẫn còn tức giận về điều đó, vì vậy em không có nhiều lo lắng về trạng thái cảm xúc có thể xảy ra của anh. Chỉ là khi em bước vô nhà, thấy anh nằm trong vũng máu!”
…”Có lẽ bây giờ dù có nói một ít lời ấm lòng, anh cũng sẽ không tin nữa. Lúc ấy em thật sự cảm giác được trái tim mình đột nhiên nứt ra, không khác gì lần đó anh rơi xuống vực. Có lẽ là do em đã mất đi một lần, hiểu được càng thêm quý trọng, cho nên lần này thống khổ của em thậm chí còn mãnh liệt hơn lần trước, em vội vàng vọt tới bên cạnh anh, lúc ấy em mất đi tất cả lý trí, muốn cứu anh. Điều đầu tiên em nghĩ đến chính là bố vẫn còn ở dưới lầu, em vội vàng gọi điện cho bố, không đến hai phút sau bố thở hồng hộc chạy vào, sau đó em bất chấp chuyện khác, gọi cho Lãnh Băng Sương xin giúp đỡ, lúc ấy em chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là cứu anh, trừ chuyện đó ra em không quan tâm đến điều gì nữa.”
…”Lúc đến bệnh viện, anh đang ở trong phòng cấp cứu, em, bố và Lãnh Băng Sương đợi ở bên ngoài, lúc ấy anh có biết không? Em thật sự rất sợ, một là sợ cứu anh không được, hai là sợ ánh mắt của Lãnh Băng Sương, nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ em đã bị nàng giết chết mấy trăm lần rồi, hơn nữa nàng không nói với em câu nào, chỉ cùng bác sĩ tiến hành nói chuyện. Tuy rằng nàng không nói gì, nhưng từ trong mắt của nàng em biết, nàng đã đoán ra được, dù sao nàng đã biết quá khứ của chúng ta, vả lại anh đã tự hại mình làm thương tổn bộ vị kia. Về cơ bản nàng là khuê mật tốt của em, nhưng đã ngừng hẹn với em kể từ sự kiện trước, nhưng lần này, anh biết không? Lần đầu tiên em nhìn thấy sự khinh miệt và coi thường trong mắt nàng, thậm chí còn có mỉa mai nhắm vào em. Sự mỉa mai không lời của nàng, làm cho trái tim e ngược lại càng thêm khó chịu. Một khắc kia, đã làm cho em thực sự cảm nhận được ý nghĩa của việc bị người khác phản bội, có lẽ khi cả thế giới biết chân tướng, em thật sự sẽ bị cả thế giới vứt bỏ, cho dù nguyên nhân của vấn đề có phải là do lỗi nơi anh hay không, nhưng hậu quả lại là em tạo thành, em có trách nhiệm không thể chối cãi.”
…”Mặc dù Lãnh Băng Sương đối với em rất thờ ơ, giống như người xa lạ, nhưng vì lo lắng cho anh, em vẫn liều lĩnh hỏi nàng tình huống của anh. Cuối cùng nàng cũng sốt ruột cho biết tình huống của anh, ngay cả một câu dư thừa cũng không muốn nói thêm với em, mà bố còn hơn thế nữa, ông ngồi ở chỗ đó mà rơi nước mắt già, có lẽ ông cũng biết mình đã hại con trai của mình hai lần, hơn nữa hai lần đều suýt mất mạng!”
…”Chuyện sau đó anh đã biết, em ở trong bệnh viện một mình chăm sóc cho anh, tuy rằng bố lo lắng cho anh, nhưng cũng không dám liếc nhìn anh một cái, có lẽ không dám đối mặt với anh, có lẽ cũng không có dũng khí nhìn thấy con mình thảm thiết nằm trên giường bệnh, ông tìm một khách sạn gần đó, sau khi nói chuyện với ông chủ một lúc lâu, ông ta đồng ý cho bố nấu ăn trong phòng. Bố chuẩn bị bữa ăn hàng ngày và bí mật gửi cho em, cho dù anh có tỉnh hay không, ông nhất quyết đưa cơm, em biết ông muốn chuộc tội của mình, mặc dù phương pháp chuộc lỗi này không có ý nghĩa gì cả. Bởi vì anh không có tỉnh dậy, em không có thấy đối, vì vậy hầu hết các bữa ăn đã bị hư và vứt bỏ. Chuyện sau đó, anh đã biết…” Tiểu Đình kể xong liền lâm vào im lặng, có lẽ cô ta không biết phải nói gì cho phải, mặc dù lời nói của cô ta rất toàn diện, nhưng chi tiết lại tương đối đơn giản.
…”Đúng rồi, tuy rằng mỗi ngày em đều trở về khách sạn bố ở để tắm rửa hàng ngày, nhưng em thề, em không có cùng bố phát sinh một lần quan hệ nào nữa, hai chúng tôi đều giữ quy củ, có thể nói trong khoảng thời gian đó, em và bố đều vất vả, ngoại trừ lo cho anh ra, hai chúng tôi không có tâm tư nào khác trong đầu. Nếu anh còn muốn biết cái gì thì cứ hỏi đi…” Nghe những lời nói của Tiểu Đình, trái tim tôi bình tĩnh lại, không vì bất cứ điều gì khác, bởi vì tôi đã biết được rất nhiều chuyện mình muốn biết, mặc dù sự thật có phần khác với suy đoán của tôi. Đối với lời cô ta vừa nói, tôi có thể tin tưởng hơn phân nửa, nhưng không thể tin 100%, trải qua rất nhiều chuyện như vậy, tôi đã hoàn toàn mất niềm tin vào cô ta.
“Vậy bây giờ cô cảm thấy thế nào? Có còn hận tôi không?” Chúng tôi nói chuyện rất nhiều, cho nên tôi tiến thêm một bước truy vấn, dù sao thì những gì cô ta làm với tôi trước khi tôi bị tàn phế chỉ là một hành vi tự hại đơn giản, hết thảy đều tiêu trừ sao?
“Nói thật, nhớ lại đủ loại chuyện kia, em vẫn còn hận đối với anh, chỉ là không còn hận sâu như vậy, hiện tại xem như oán đi. Vì vậy, trong khoảng thời gian đối thoại này, em đã cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình, không muốn bản thân mình nhớ lại những điều đó, ảnh hưởng đến cảm xúc của em và tình cảm của em dành cho anh. Mấy ngày nay em vẫn cố gắng coi hai chúng ta như những người yêu mới quen lần đầu tiên, để trải nghiệm lại quá trình quen biết tương tri tương ái nhau một lần nữa, để cho hai chúng ta bắt đầu lại từ đầu, quá khứ hãy để cho nó qua đi, có được không?” Lúc nói những lời này, Tiểu Đình từ trong phòng đi ra, cô đi tới trước sô pha, ngồi bên cạnh tôi, hai tay ôm lấy cánh tay tôi, trên mặt cô nở một nụ cười, mặc dù nụ cười có chút cứng ngắc, nhưng không ảnh hưởng đến biểu tình chân thành của cô.
“Còn ông ta thì sao? Cô và ông ta sẽ làm sao trong tương lai? Hai người có thể khôi phục lại quá khứ không? Tôi có một câu hỏi vẫn chưa bao giờ hỏi cô, tôi chỉ phán đoán và suy đoán từ đầu đến cuối, nhưng không có câu trả lời xác định, bây giờ tôi hỏi cô câu hỏi này, nếu cô trả lời tôi một cách trung thực thì chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu…” Cuối cùng cũng đến lúc nói về vấn đề mà tôi quan tâm nhất, cũng là nút thắt trong lòng tôi suốt thời gian qua.
“Anh hỏi đi, em nhất định sẽ trả lời thành thật…” Tựa hồ như Tiểu Đình cảm giác được cái gì đó, nhưng cô ta vẫn kiên định gật đầu một cách chắc nịch.
“Tôi muốn biết, hiện tại cô cảm ứng thế nào về ông ta? Là bố chồng? Là người yêu? Cô có từng yêu ông ấy không? Cô có gắn bó với ông ấy không? Chờ đã, tất cả những cảm giác mà cô có về ông ta, hãy thành thật mà nói, đừng cúi đầu, hãy nhìn vào mắt tôi và trả lời…” Tôi năng cằm của Tiểu Đình để cho cô ta nhìn thẳng vào mặt tôi. Sau khi nghe câu hỏi của tôi, hai tay của tôi rõ ràng cảm thấy cơ mặt của cô ta ngay lập tức căng ra một chút…