Phần 120
Không biết qua bao lâu, ý thức của tôi từ từ trở về tâm trí của tôi và các giác quan cũng càng lúc càng rõ ràng. Tôi từ từ hồi phục hoàn toàn, nhưng thay vì mở mắt ngay lập tức, trước tiên tôi lắng nghe động tĩnh trong phòng bệnh. Thứ nhất, tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu, thứ hai, tôi không biết sau khi tỉnh lại làm sao đối mặt với hai người, ẩn nhẫn không phát tác, sau khi khôi phục lặng lẽ rời đi một mình? Hay tiếp tục làm con rùa rụt cổ như trước đây? Thật sự, trải qua sinh tử, tôi cảm giác con người nên sống tự do rộng lượng một chút, trước kia có lẽ mình quan tâm và sợ hãi quá nhiều chuyện.
“Bố mẹ, sao Kim Thành vẫn chưa tỉnh? Bác sĩ nói ảnh sẽ sớm tỉnh lại mà?” Đúng lúc này, tôi nghe được thanh âm của Tiểu Đình, giọng nói của nàng run run, trong giọng nói mang theo chờ đợi hy vọng, mang theo kích động, đương nhiên cũng mang theo một tia e ngại.
“Tiểu Đình, đừng lo, nếu bác sĩ nói không sao, sớm muộn gì nó cũng sẽ tỉnh lại, chúng ta hãy kiên nhẫn đợi…” Lúc này lời nói của cha mẹ vợ văng vẳng bên tai tôi, xem ra hầu hết mọi người đều đến đây. Nếu cha mẹ vợ tôi ở đây, cha và dì Trương cũng nên ở đây.
Tôi đang nhắm mắt chờ, bây giờ có chút khó khăn để thực hiện. Nếu như cha tôi và Tiểu Đình hai người ở đây một mình, tôi có thể nổi cơn tam bành và khiến cho họ phải thừa nhận sai lầm của mình và phải trả giá lớn. Nhưng lúc này dì Trương và cha mẹ vợ đều ở đây, chẳng lẽ ở trước mặt họ mình đem chuyện này vạch trần ra sao? Không thể công khai chuyện xấu hổ của gia đình, nếu như tôi đem chuyện này vạch trần ra, để cho cha mẹ vợ và dì Trương biết, phỏng chừng cô sẽ bị ông bà đánh chết, cha tôi cũng sẽ bị dì Trương vứt bỏ, phỏng chừng đến lúc đó hai người cũng không thể sống được nữa.
Mặc dù tôi oán hận với cả hai người, nhưng hai người không phạm tội đến nỗi tử án, hơn nữa một người là cha tôi, người kia là người vợ yêu quý của tôi. Ài, xem ra chỉ có chờ còn hai người ở trước mặt tôi, sau đó mới lật bài với họ, ít nhất trước khi tôi rời đi, tôi phải khiến cho hai người phải trả cái giá xứng đáng, dù sao nỗi uất hận trong lòng tôi vẫn chưa được trút bỏ. Điều khó chịu hơn hết là trước khi tôi tỉnh dậy, hai người ở trước giường bệnh của tôi muốn làm tình, hơn nữa còn thở dốc, Tiểu Đình còn nói ra những lời làm tổn thương trái tim tôi! Sau khi tôi mất ý thức, hai người có quan hệ tình dục không? Thời khắc cuối cùng tôi chỉ nghe tiếng chuông báo động vang lên, phỏng chừng hai người không có làm điều đó.
“Ưưư…” Tôi nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng có một chút so đo, tôi phát ra một tiếng rên, sau đó bắt đầu hoạt động tay chân của mình, rốt cục mình có thể nhúc nhích rồi. Như thể tôi đã bị ràng buộc trong một thời gian dài và bây giờ tôi đã được tự do. Tôi đang cố tình phát ra tín hiệu rằng tôi sẽ thức dậy.
“A… Kim Thành sắp tỉnh rồi…” Lúc này, thanh âm dì Trương đột nhiên vang lên… Ngay sau đó, tôi nghe tiếng bước chân chạy ra ngoài, có vẻ như đi gọi bác sĩ. Tôi từ từ mở mắt ra, ánh sáng mạnh kích thích mắt tôi không mở ra được, mắt tôi nhìn thấy dì Trương đầu tiên, còn có cha mẹ vợ, chỉ là không thấy Tiểu Đình với cha tôi. Ánh mắt tôi không khỏi đi tuần tra trong phòng bệnh, lúc này tôi mới phát hiện cô trốn ở phía sau cha mẹ vợ, trên mặt mang theo vui mừng nhưng cũng có sợ hãi. Giờ phút này đôi mắt của cô mơ hồ có lệ, nhìn thấy tôi đang nhìn về phía cô, mắt cô nhất thời lóe lên, chỉ là cô đã nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ ra một tia tiêu sái, ngay sau đó mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn tôi, như thể một tên tù nhân đang đợi bị thẩm phán xét xử. Nhìn thấy phần hối hận và dịu dàng trong mắt cô, trong lòng tôi không khỏi dịu lại một chút.
“Đây… là… đâu?” Tôi há miệng, nhưng phát hiện giọng nói của mình đã khàn đi, có lẽ đã lâu không nói.
“Đứa nhỏ ngốc, cuối cùng con cũng tỉnh lại, nơi này là bệnh viện, con đã hôn mê suốt một tuần rồi…” Mẹ vợ bật cười đến chảy nước mắt, trên mặt mang theo kích động. Nhìn biểu tình kích động trên mặt cha mẹ vợ và dì Trương, còn có vẽ xót xa từ ái, trong lòng tôi không khỏi ấm áp, tuy cha mẹ vợ không phải là cha mẹ đẻ của tôi nhưng họ đối xử với tôi như con ruột của họ, tôi đối với hai người vẫn rất cảm kích, tôi cũng là người biết ơn. Mà dì Trương cũng vậy, hiền lành, giàu tình cảm. Không, tôi không thể làm tổn thương ba người già này, lúc này trong lòng tôi có một chút băn khoăn.
“Các người… là… là ai?” Tôi làm bộ mơ mơ màng màng, nhìn ba người họ hỏi. Đúng vậy, hiện tại tôi đang giả vờ bị mất trí nhớ, những người sau khi hôn mê, thỉnh thoảng sẽ có triệu chứng mất trí nhớ tạm thời hoặc lâu dài, ngay cả bác sĩ cũng không thể kiểm tra.
Yên lặng… Sau khi tôi nói xong câu đó, toàn bộ gian phòng lâm vào yên tĩnh, lúc này trong phòng bệnh dù một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được. Cha mẹ vợ và dì Trương, còn có Tiểu Đình, vốn trên mặt mấy người có sự phấn khích và vui mừng khác nhau, bây giờ biến thành kinh ngạc, cuối cùng là lo âu.
“Con à, con… đang nói cái gì vậy? Con không nhận ra chúng tôi sao?” Mẹ vợ vuốt ve khuôn mặt của tôi cười, giọng nói căng thẳng bắt đầu run run.
“Các người là ai?” Tại sao tôi lại ở đây? Tôi là ai?” Lúc này tôi diễn xuất phải như thế nào để cho mình diễn thật giống. Tôi tin rằng biểu cảm của mình lúc này chắc hẳn là đang bối rối, phỏng chừng không thua gì diễn viên chuyên nghiệp.
“Kim Thành, mẹ là mẹ vợ con, con thật không nhận ra mẹ sao? Đừng làm mẹ sợ, được không?” Lúc này mẹ vợ nắm tay tôi, cơ bắp trên mặt đều bắt đầu run run, mà Tiểu Đình từ sau lưng cha mẹ cô nhanh chóng nhảy tới bên giường của tôi, tất cả biểu hiện trên mặt của họ đều vô cùng sợ hãi.
“Chồng, anh đừng dọa em, nhìn xem em là ai? Em là vợ của anh, Tiểu Đình, chồng…” Tiểu Đình vọt tới bên cạnh tôi, nắm chặt tay tôi, lúc này trên mặt cô ngoại trừ sợ hãi, những biểu tình khác tựa hồ như đều tan ra chín tầng mây. Mà mẹ vợ và dì Trương đã bắt đầu khóc vì sợ.
“A… đau đầu quá…” Lúc này nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cha mẹ vợ và dì Trương, trong lòng tôi không khỏi có chút mềm, tôi cảm thấy mình lừa gạt họ thật tệ, trong lòng thật băn khoăn, chỉ là trong hoàn cảnh này không thể không làm như vậy. Tôi sợ tình cảm của mình lộ ra mà có sơ hở, cho nên vội vàng cúi đầu lấy tay ôm đầu kêu đau.
“Nhanh, mau đi tìm bác sĩ!” Lúc này Tiểu Đình cũng lên tiếng, hơn nữa trên mặt cô lộ ra vẻ sợ hãi tột độ, dựa theo lẽ thường mà nói, tôi mất trí nhớ, hẳn là cô nên cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm mới đúng, vẻ mặt này… Chẳng lẽ màn “biểu diễn” của cô và ba chồng trước giường bệnh là cố ý cho tôi xem? Cố ý dùng lời lẽ kích động tôi? Tất cả đều là hai người cố ý? Cẩn thận ngẫm lại, tôi mới tỉnh ngộ, quả thật có liên quan đến việc cô cố ý chọc tức tôi.
Tôi nhắm mắt nằm trên giường, có vẻ lúc này mình rất mệt, một lúc sau thì có tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài, dường như có rất nhiều người bước vào. Lần này tôi đổ bệnh là có chủ đích, gia đình đã mời rất nhiều bác sĩ và chuyên gia đến khám cho tôi, dù sao thì điều kiện của gia đình tôi bây giờ rất tốt.
“Bác sĩ, mau coi giùm chồng tôi đi, vì sao anh ấy tỉnh lại không biết ai hết, tựa hồ như quên hết tất cả mọi chuyện!” Tiểu Đình thấy bác sĩ tiến vào, vội vàng mở miệng hỏi.
Các bác sĩ đến gặp tôi và bắt đầu khám, khám sức khỏe và kiểm tra các dữ liệu khác nhau, có đôi khi tôi mở mắt, đôi khi nhắm lại, để cho các bác sĩ và y tá làm việc. Đúng lúc này, tôi dùng dư quang nhìn cha tôi, lúc này ông ta cùng dì Trương đứng chung một chỗ, trên mặt mang theo sợ hãi, phỏng chừng khi tôi tỉnh lại, ông đã chạy ra ngoài tìm bác sĩ, cũng là mượn lý do để trốn tránh, sợ sau khi tôi tỉnh lại lập tức đổ trách nhiệm, so với Tiểu Đình, ông ta vốn không dám gánh vác, ở phương diện này ông vẫn quá nhu nhược.
“Thật là lạ, mặc dù não của anh ấy bị va chạm, nhưng trong hộp sọ không có máu bầm, cũng không có cục máu đông, vì sao lại mất trí nhớ? Nhanh lên, đi gọi bác sĩ khoa thần kinh và tâm lý tới đây…” Sau khi bác sĩ khám xong, không khỏi nói ra những lời này. Lúc nghe được những lời vừa rồi, trên người tôi không khỏi toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ bị bác sĩ phát hiện tôi đang giả vờ? May mà những lời tiếp theo của bác sĩ đã khiến cho tôi yên tâm.
Có hai lý do chung dẫn đến các triệu chứng mất trí nhớ: Một là mất trí nhớ vật lí, đó là tác động não, chấn thương và các yếu tố khác gây ra mất trí nhớ, hai là mất trí nhớ tâm lý, đó là, sau khi con người bị kích động rất lớn, dẫn đến suy sụp tinh thần, cuối cùng gây ra mất trí nhớ tâm lý, bệnh nhân như vậy sẽ quên một trong những trải nghiệm của mình hay tất cả những trải nghiệm của mình và sẽ quên tất cả những trải nghiệm kích động nhất của mình. Tất nhiên, dù là chứng mất trí nhớ về thể chất hay về tâm lý đều có thể phục hồi và thời gian kéo dài không cố định.
Quả nhiên, bác sĩ thần kinh và bác sĩ tâm lý đến, hỏi tôi một số câu hỏi, sau đó họ cho tôi biết chứng mất trí nhớ có thể là do vật lí và tâm lý hai nguyên nhân gây ra, tình hình phục hồi cụ thể họ cũng không thể phán đoán được.
“Nguyên nhân của bệnh nhân đã được tìm ra. Không có máu tụ và cục máu đông trong não nên yếu tố thể chất rất ít. Theo ước tính, lẽ ra trước đó anh ta đã bị kích động tâm lý quá lớn. Sau khi xuất viện một vài ngày, cô có thể kể cho anh ta nghe về kinh nghiệm trước đây của anh ta. Đó là cách duy nhất giúp anh ta từ từ khôi phục trí nhớ… chỉ có thể làm như vậy…” Sau khi bác sĩ đưa ra chẩn đoán, tất cả từ từ đi ra ngoài. Tôi mở to hai mắt ngây ngô nhìn cảnh tượng trong phòng. Khi bác sĩ nói trước khi tôi hôn mê có lẽ đã nhận được kích động cực lớn, tôi phát giác thân thể Tiểu Đình cách tôi không xa đang rùng mình dữ dội, hơn nữa hai tay che miệng, trên mặt sự hối hận đạt tới cực điểm. Mà thân thể cha tôi loạng choạng, nhờ có dì Trương bên cạnh đỡ ông ta. Tôi không biết, còn tưởng rằng hai người vì lo lắng cho tôi mà không khống chế được, không biết hai người có cảm giác mình là thủ phạm mà tự trách trong quá trình chuyển đổi không?
“Có lẽ đây coi như là hình phạt đầu tiên của hai người đi…” Tôi nghĩ trong lòng.
Một lúc sau, tất cả mọi người đều đã mệt, mọi người từ từ bước ra ngoài, chỉ còn lại có một mình Tiểu Đình và tôi. Dù sao cô cũng là vợ của tôi, tất cả mọi người đều cho rằng cô chiếu cố cho tôi là thích hợp nhất. Lúc này tôi ngây người nhìn trần nhà, cô ngây người ngồi ở đó nhìn tôi. Trong lòng tôi không muốn nhìn thấy cô, hơn nữa đối với hành vi của cô ở trên đảo với cha tôi, tôi không dễ dàng tha thứ cho cô như vậy? Tôi cũng không có ý định tha thứ cho cô.
Cho nên lúc này tôi giống như một người mất trí nhớ, hoàn toàn coi Tiểu Đình như một người xa lạ, biểu cảm và trạng thái này không phải giả mà là biểu hiện chân thật của tôi. Cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ có một mình cô đang ngồi trước giường bệnh khóc nức nở, dường như cô không thể chấp nhận được việc tôi đã quên cô, tôi chỉ thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô một cách vô hồn, sau đó lại quay đầu nhìn trần nhà. Người ngoài nhìn vào, còn tưởng rằng trong mắt tôi, trần nhà còn có sức hấp dẫn hơn so với nét xinh đẹp của cô.
“Anh thật sự đã quên hết mọi chuyện rồi sao? Anh đã quên em rồi sao? Anh cũng quên hết mọi chuyện của chúng ta sao?” Tiểu Đình vừa nói vừa khóc, đồng thời nắm lấy tay tôi.
Khi Tiểu Đình nắm tay tôi, tôi cảm thấy như bị điện giật, vội vàng rút tay của mình ra. Đây là biểu hiện phản xạ tự nhiên của tôi, cũng là biểu hiện chân thật. Tôi không biết tại sao, sau khi biết mọi chuyện trên hòn đảo, tôi cảm thấy cô không còn trong sạch nữa, mỗi lần cô chạm vào tôi, mọi cảnh tượng trên đảo đều hiện ra trong đầu tôi.
“Cho dù đã quên hết mọi chuyện, anh vẫn hận em như vậy sao… Haha… Quên rồi cũng tốt, nếu em được giống như anh thì tốt biết bao…” Tiểu Đình lúc khóc lúc cười một hồi, phảng phất như đang lẩm bẩm với chính mình, lúc này biểu tình của cô đầy tự trách và hối hận đến cực điểm.
Tôi rút tay về. Theo Tiểu Đình thấy là sự mất cảnh giác và ghê tởm của tôi đối với người lạ, điều đó cho thấy hành động của tôi đã làm tổn thương cô sâu sắc như thế nào. Chỉ là giờ phút này tôi không có mềm lòng nữa, bởi vì trong lòng tôi có quá nhiều thương tích hơn ai hết và chúng đều nghiêm trọng.
Mọi thứ mới chỉ mới bắt đầu…