Phần 129
Sau khi Tiểu Đình cố gắng đứng thẳng người, chúng tôi từ từ đi xuống bậc thềm, lúc này chúng tôi không biết nên đi đâu. Về nhà? Đó còn là nhà của chúng tôi không? Chúng tôi không có bất kỳ mối quan hệ pháp lý nào nữa. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là về nhà để thu dọn đồ đạc, mặc dù đã quyết định giao hết tài sản cho cô nhưng một số vật dụng cá nhân vẫn phải mang theo.
Thân thể Tiểu Đình đã xụi lơ, lúc này ngay cả khí lực khóc cô cũng không có, sắc mặt đã tái nhợt không còn huyết sắc. Chúng tôi lên xe vu vơ, lúc này tuy rằng bề ngoài tôi trấn định, nhưng khi ký tên, trong lòng tôi cũng vô cùng thương tâm và khổ sở. Thật ra, suy nghĩ kỹ lại, kết cục sai lầm hôm nay không hoàn toàn ở trên người hai người, nguồn gốc vẫn là do tôi tạo thành. Đến giờ chỉ có tôi biết chuyện này, còn có kết cục ly hôn, nói về điều này tôi rất vô trách nhiệm, nói tôi không phải là nam nhân cũng không quá đáng. Chỉ là, mọi thứ không cách nào quay đầu lại, mình nhu nhược, vô trách nhiệm, không phải nam nhân, mặc dù thừa nhận lời nguyền rủa của thiên hạ, mình cũng phải làm vậy, bởi vì nhớ tới màn váy cưới ở hòn đảo, trong lòng tôi không cách nào vượt qua khúc mắc đó, chỉ muốn trốn thoát. Tôi biết, trải qua chuyện này, con đường nhân sinh sau này của mình sẽ hoàn toàn thay đổi.
Chiếc xe từ từ chuyển động, lúc này xe đi trên đường rất chậm, cuối cùng chúng tôi cũng về đến nhà, chúng tôi chậm rãi lên lầu. Về đến phòng, tôi lại đi tuần tra quanh phòng, sau đó lấy vali mà tôi dùng mỗi lần đi công tác, tôi bắt đầu thu dọn quần áo và nhu yếu phẩm của mình. Còn Tiểu Đình thì mặc đồ ngồi ngây ngốc trên cái ghế sô pha, không biết đang suy nghĩ cái gì, lúc này phảng phất như cô đã mất hồn.
Tôi vốn nghĩ rằng sau khi về nhà, Tiểu Đình sẽ nói chuyện với tôi, nhưng không, cô chỉ yên lặng ngồi đó, mí mắt không chớp một cái, sự im lặng có chút đáng sợ. Tim tôi cũng đã chết lặng vào lúc này, bởi vì vali có hạn cho nên tôi chỉ lấy đi những gì cần thiết. Ngay sau khi tôi thu dọn đồ đạc xong và đặt vali trong phòng khách thì “Bùm…” Khi tiếng va li nặng nề đặt xuống đất vang lên, mắt cô chỉ hơi dao động. Cô ngẩng đầu nhìn vali trên sàn phòng khách, lại ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt cô là sự im lặng chết chóc.
Ly hôn với Tiểu Đình, chuyện tôi lo lắng nhất không thể nghi ngờ chính là cô sẽ nghĩ không thông. Từ khi tôi tác hợp cha tôi với cô, ông ta nhập viện, thiếu chút nữa mất mạng, tôi rơi xuống vực nhập viện, cũng thiếu chút nữa vĩnh viễn không tỉnh lại, tôi cũng không hy vọng cô lại vào bệnh viện hay là mất mạng. Tôi ly hôn, chính là hy vọng hết thảy mọi chuyện đều có thể chấm dứt, hết thảy cuộc sống đều bắt đầu lại từ đầu. Sau khi tôi rời đi, cô sẽ sống như thế nào? Tái hôn? Hay tiếp tục duy trì mối quan hệ lãng mạn với ba chồng? Tôi không quan tâm đến những điều này nữa và nó không còn liên quan đến tôi nữa. Lúc này, tôi là kẻ hèn nhát bỏ vợ bỏ cha, kẻ hèn nhát chỉ biết trốn tránh…
Tôi ngẩng đầu nhìn qua đồng hồ, chờ Hạo Hạo tan học, tôi chuẩn bị mang vali hành lý đi đón nó, sau đó hai cha con chúng tôi trực tiếp cao bay xa chạy. Tôi chuẩn bị đến lúc đó mua vé tàu đến Quảng Châu, cha con chúng tôi ngồi trên tàu, từ nhà tôi đến Quảng Châu mất gần 40 tiếng, đến lúc đó tôi sẽ ngồi ở thành tàu và ngắm nhìn khung cảnh của mọi thành phố đi qua, cảnh quan của thành phố nào hấp dẫn tôi, tôi sẽ mang theo Hạo Hạo xuống xe và sống ở thành phố đó, sau đó bắt đầu lại từ đầu. Cho nên nói, kế tiếp tôi muốn đi thành phố nào, hoàn toàn không có mục tiêu, hết thảy đều dựa theo ý trời…
“Tối nay anh đi à?” Đang lúc tôi nhìn đồng hồ trên vách tường xuất thần, Tiểu Đình ngồi trên ghế sô pha mở miệng nói, bi thương trong lời nói rất rõ ràng, cũng cực kỳ uất ức. Tôi không trả lời cô, chỉ nhẹ gật gật đầu, cô thấy tôi nhìn chằm chằm đồng hồ, cũng biết tôi chuẩn bị đón Hạo Hạo rồi đi.
“Ăn một bữa cơm tối nữa đi, chỉ có ba chúng ta thôi, được không? Tôi sẽ tự mình làm cho anh ăn… lần cuối cùng!” Lúc này, nàng không kìm được nước mắt tuôn rơi, tôi quay đầu lại. Nói thật, hiện tại tôi muốn mau trốn đi càng sớm càng tốt và rời khỏi ngôi nhà này, tất cả nơi này không ngừng đem lại những ký ức trong đầu tôi. Nhưng yêu cầu này của cô, tôi thật sự không có cách nào cự tuyệt, yêu đương nhiều năm như vậy, yêu cầu này có quá đáng không?
Cuối cùng tôi cũng gật đầu, Tiểu Đình ngừng khóc và nở một nụ cười thê lương, nụ cười vẫn luôn tỏa nắng và xinh đẹp, nhưng trong khoảng thời gian này, nụ cười của cô đã mất đi sự tích cực. Cô nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy cởi áo khoác, về nhà lâu như vậy cũng không có cởi áo khoác ra.
“Lát nữa anh đi đón con, tôi ở nhà nấu cơm, tôi sẽ tùy tâm làm…” Ngữ khí Tiểu Đình rất yếu ớt, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được trạng thái suy yếu của nàng.
Tiểu Đình bận rộn ở trong bếp. Đợi một hồi, tôi xuống lầu lái xe đón Hạo Hạo. Lúc lái xe trên đường, tôi không ngừng hồi tưởng lại trạng thái của cô hôm nay, không thể nghi ngờ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trạng thái của cô hôm nay. Sự im lặng chết chóc trong mắt cô luôn khiến cho cho tôi bất an, tôi luôn cảm giác sau khi tôi đi, cô sẽ xảy ra chuyện. Xem ra trước khi tôi đi, tôi cũng phải chuẩn bị một ít kế hoạch.
Sau khi nhận Hạo Hạo, tôi trở về nhà, Tiểu Đình nấu cơm rất nhanh, chỉ có hai món ăn đơn giản, không phong phú nhưng lại là món tôi thích ăn ở nhà từ trước đến nay, cũng là hai món ăn tôi ăn nhiều nhất cho đến giờ, đương nhiên, cũng là sở trường của cô nhất. Hạo Hạo vẫn còn nhỏ, nó không biết mình đã trở thành con một gia đình cha mẹ đơn thân, trên pháp luật đã không có mẹ, chỉ có một người cha giám hộ. Sau khi vào cửa, nó mỉm cười chào mẹ nó, sau đó đi thẳng vào bàn ăn. Đứa bé này không có sở trường gì khác, chỉ cần có ăn là được, cũng bởi vì điểm này, thân thể nó rất cường tráng, rất khỏe mạnh.
“Ăn cơm đi… Uống một ly được không?” Tiểu Đình cởi tạp dề xuống nói với tôi, sau đó đi tới tủ lạnh lấy ra một chai rượu vang đỏ. Tôi gật đầu, bữa tiệc chia ly, còn có gì để từ chối? Chỉ là tôi cảm giác được có chút lạ, sau khi tôi đón Hạo Hạo về, đột nhiên cô biến thành một người khác, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt và hốc hác ra, phảng phất như không có sầu muộn, trên mặt tựa hồ như mang theo thả lỏng. Thật kỳ lạ, kỳ lạ quá…
Lúc này, tôi nhìn qua thức ăn và rượu vang đỏ trên bàn, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ. Tiểu Đình sẽ không bỏ thuốc trong thức ăn chứ? Muốn đầu độc nguyên gia đình ba người sắp tan rã? Mặc dù đã ly hôn, nhưng chết cũng phải chết cùng nhau? Loại ý nghĩ này có chút thiên phương dạ đàm, nhưng dưới tình huống này cũng không phải là không có khả năng. Chuyện ly hôn đã đả kích cô quá lớn, vã lại tôi muốn mang theo Hạo Hạo vĩnh viễn rời đi, chỉ còn lại một mình cô, tuyệt vọng trong lòng cô tôi có thể tưởng tượng được. Một người trong trạng thái tuyệt vọng, có điều gì mà không dám làm?
Mặc dù tôi cảm thấy khả năng Tiểu Đình hạ độc rất nhỏ, nhưng tôi vẫn rất cẩn thận, nếu như cảm thấy hơi khó chịu, tôi sẽ gọi cảnh sát và xe cấp cứu ngay lập tức, trong xã hội ngày nay, cô không có khả năng mua được độc dược mạnh, cho nên tôi tự mình để mắt coi chừng.
Hạo Hạo ăn rất nhiều trên bàn ăn, Tiểu Đình ôn nhu gắp thức ăn cho con trai và tôi, nhưng mình lại ăn rất ít. Cô nhìn tôi và Hạo Hạo với ánh mắt dịu dàng và luyến thương. Tôi có thể cảm nhận được, cô cố gắng khống chế nước mắt của mình, không để mình khóc trước mặt đứa nhỏ.
“Cạn chén…” Lúc chúng tôi uống rượu không có bất kỳ lời nào khác, chỉ có hai chữ ngắn ngủi. Có đứa nhỏ ở bên cạnh, chúng tôi không có khả năng nói về đề tài mẫn cảm, Hạo Hạo đã đi học mẫu giáo, có một ít kiến thức của nó, vạn nhất bị nó phát giác cái gì, có thể ảnh hưởng đến đời của nó.
“Con trai, ăn nữa đi, có thể phải một thời gian dài con không thấy mẹ?” Tiểu Đình và tôi uống rượu xong, liền gắp thức ăn cho Hạo Hạo, trong mắt luyến thương đạt tới cực hạn, nước mắt rốt cuộc không khống chế được cũng chảy xuống.
“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Hạo Hạo vừa thấy Tiểu Đình khóc, vội vàng buông bát đũa xuống, hai tay nhỏ bé vươn qua lau nước mắt cho mẹ, khuôn mặt nhỏ nông lộ ra một tia khó hiểu và bối rối.
“Không có gì, bố con ăn cơm xong phải đưa con đi du lịch, phải rất lâu, bởi vì mẹ có công việc không thể cùng đi với con. Đến đó, con phải tự chiếu cố bản thân, con đã là một nam tử hán, ngoan ngoãn nghe lời bố, biết không?” Tiểu Đình để Hạo Hạo lau nước mắt cho mình, nhưng dù nó lau thế nào cũng không lau sạch nước mắt của cô được. Cuối cùng, cô trực tiếp nắm tay nó và vô cùng cưng chiều nói.
Nhìn thấy cảnh này, tôi quay đầu đi, ở góc độ Tiểu Đình và Hạo Hạo không nhìn thấy, tôi lấy tay quẹt khóe mắt của mình. Sắp chia lìa, trong lòng tôi luyến tiếc và bi thương đã đạt tới đỉnh điểm.
“Ừm, mẹ yên tâm, con nhất định ngoan ngoãn nghe lời bố, con sẽ không chơi lâu nữa, sớm về với mẹ…” Hạo Hạo ngoan ngoãn nói.
“Ừm, con trai ngoan…”
Một bữa cơm kết thúc, bữa ăn vốn vô cùng ngon miệng, tôi lại ăn không có vị ngon nào, chỉ có vị đắng, chúng tôi cũng không ăn nhiều, phần lớn là Hạo Hạo ăn. Ăn cơm xong, nó uống một hơi cạn sạch nước trái cây, còn Tiểu Đình thì nước mắt lưng tròng nhìn tôi như muốn in sâu hình bóng của tôi vào mắt. Tôi không thể chịu được ánh mắt của cô nên nhìn Hạo Hạo phồng má “vô tâm vô phế” uống nước trái cây.
“Hạo Hạo, chúng ta đi thôi… một lát nữa không bắt được xe buýt…” Nhìn Hạo Hạo ăn gần xong, tôi nhìn thời gian trên điện thoại, đứng dậy nói. Mà khi tôi nói những lời này, cơ thể Tiểu Đình đột ngột thắt lại, thân thể bắt đầu run lên, chuyện gì nên tới sẽ tới, thời gian có kéo dài hơn cũng phải đến hạn.
Tôi định mặc đồ cho Hạo Hạo, nhưng trước khi tôi đưa tay ra, Tiểu Đình đã lấy đồ của nó từ tay tôi và bắt đầu mặc cho nó. “Dây trong tay hiền mẫu, quần áo trên người Du Tử, trước khi đi đường dày đặc, sợ chậm chạp trở về, ai nói một tấc cỏ dại, báo được Tam Xuân Hàm.” Trong lòng tôi không khỏi chạnh lòng nghĩ đến bài thơ này, nhìn cô rưng rưng nước mắt mặc đồ cho con, trong lòng tôi không khỏi cảm khái, dưới tình cảnh này, tôi chỉ có thể cố gắng áp chế mình.
Trước kia Tiểu Đình chỉ cần nửa phút là có thể mặc đồ cho Hạo Hạo xong, nhưng lần này lại phải mất năm phút. Một là vì tay cô đang run, phải kéo khóa nhiều lần mới có thể được, thứ hai cô hy vọng thời gian chậm lại, có thể ở với chúng tôi thêm một phút.
“Con trai, hôn mẹ…” Cuối cùng quần áo rốt cục cũng được Tiểu Đình chuyển tốt, cô ngồi xổm xuống và ôm Hạo Hạo, trong mắt vô hạn từ ái và đau thương.
“Mẹ ơi, mẹ đừng lo, con sẽ quay lại sớm…” Dù gì thì Hạo Hạo còn trẻ và thích chơi. Nó nghe nói đi du lịch là niềm yêu thích của nó. Nó không nhận ra rằng thế giới của người lớn thực ra vô cùng phức tạp, phải mất nhiều năm mới nhận ra được ý nghĩa đặc biệt của bữa tối này.
“Cho em ôm…” Sau khi Tiểu Đình ôm Hạo Hạo xong, liền đứng lên giang hai tay xông về phía tôi, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra. Tôi không nói gì, buông vali trong tay xuống, ôm chặt lấy cô. Lúc này đây, hai chúng tôi ôm rất chặt, ôm thật lâu, cô không chịu buông ra. Ước chừng một phút sau, chúng tôi tách ra, tôi không có can đảm nhìn cô, một tay xách vali, một tay ôm Hạo Hạo mở cửa rời đi.
“Tạm biệt mẹ…” Khi cánh cửa sắp đóng lại, Hạo Hạo ở trong tay tôi vẫy vẫy tay với Tiểu Đình nói. “Phanh…” Cánh cửa đóng lại và mọi thứ trở thành một sự ngăn cách vĩnh viễn. Tôi đưa lưng về phía cô, một tay cầm hành lý, tay kia dắt Hạo Hạo, nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống. Tôi không biết đã bao lâu rồi tôi không khóc…