Phần 227
Sau khi nàng đi ra, Tiểu Đình đi thẳng về phòng và tiếp tục ngủ, tôi vào nhà tắm, ngồi trên bồn cầu hút thuốc, cảm xúc của tôi dần dần bình tĩnh lại, nhưng lại rất kỳ quái.
Tại sao đêm nay mình lại có vẻ bị động như vậy? Chẳng lẽ mình quá nóng ruột sao? Trước kia mình chưa gặp phải trường hợp này bao giờ, chẳng lẽ hết thảy đều là trùng hợp sao? Tại sao mình luôn cảm thấy nó kỳ lạ.
Trở lại phòng ngủ, tôi nằm trên giường hồi lâu cũng không bình tĩnh được, có lẽ mọi chuyện chỉ có thể đợi ngày mai trở lại công ty tìm đáp án.
Tôi không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, khi tỉnh lại, Tiểu Đình đã chuẩn bị xong điểm tâm. Tôi bình tĩnh ăn sáng, trước khi rời đi như thường lệ nàng sửa lại quần và cà vạt cho tôi, mọi thứ đều giống như thường lệ.
Trên đường đến công ty, sự nghi ngờ của tôi ngày càng sâu sắc. Tôi luôn cảm thấy Tiểu Đình khác với trước đây, bây giờ nàng ổn định hơn so với trước đây, bớt nhát hơn, không còn sợ hãi và nhu nhược mà nàng từng đối với tôi như trước kia nữa. Ngược lại, giống như trước đây, thực sự trở lại trạng thái bình đẳng với nhau.
Cuộc sống này không phải là những gì tôi muốn sao? Nhưng tại sao trong mắt nàng luôn có dấu vết gì đó không rõ ràng, mình bắt được nhưng lại không thể đoán ra được ý nghĩa của nó.
Khi đến công ty, tôi để mình nhanh chóng tiến vào trạng thái, đến giữa trưa hiếm hoi mới được nghỉ ngơi, tôi lấy trong túi ra cái dongle, mang dongle này ra thật không dễ dàng gì, bởi vì tôi sợ bị Tiểu Đình phát hiện.
Thừa dịp văn phòng không có ai, tôi cắm dongle vào máy tính, rồi mở giao diện giám sát đã lâu không mở.
Lúc này Tiểu Đình đang ở nhà thu dọn việc nhà, máy tính trong nhà được bật lên. Hầu như mỗi ngày nàng đều lên mạng, truy cập các trang web mua sắm, xem tin tức và thu dọn tài liệu. Nàng bận rộn vô cùng vui vẻ, nhưng tôi không quan tâm những thứ này. Dù sao nàng vẫn đang trong giai đoạn dưỡng bệnh và không có việc làm, vì vậy việc sử dụng Internet để qua thời gian cũng không tệ.
Nhìn giám sát trực tiếp ở nhà, tôi hơi do dự, tôi nên đi coi giám sát như thế nào? Từ trước tới sau hay từ sau tới trước? Lúc này, điều tôi quan tâm nhất là tại sao hôm đó Tiểu Đình không đến đón tôi, hơn nữa cũng không gọi điện cho tôi, tôi luôn cảm thấy lời giải thích của nàng là nói cho qua với tôi, hơn nữa biểu tình của nàng cũng không phải rất bình thường, còn có trước cửa phòng cha mơ hồ bay ra cái loại mùi tanh ám muội này là chuyện gì?
Tôi quyết định bắt đầu xem giám sát…
Tôi đã điều chỉnh thời gian video thành sáng ngày hôm qua. Đêm hôm trước tôi đã nói với Tiểu Đình thời gian máy bay cất cánh và hạ cánh, từ Mỹ đến Trung Quốc mất hơn 10 tiếng, máy bay cất cánh buổi sáng, khoảng trưa sẽ đến Trung Quốc.
Buổi sáng sau khi thức dậy, vẻ mặt của Tiểu Đình có vẻ có chút buồn chán, nhìn đồng hồ xong liền cúi đầu, ngồi trên ghế sô pha do dự. Trong dự đoán của tôi, sau khi nàng biết tin hôm nay tôi sẽ về nhà, hẳn là sẽ rất hưng phấn mới đúng, nhưng mà lúc này tôi không nhìn thấy nàng có bao nhiêu biểu tình hưng phấn, ngược lại có chút buồn tẻ.
Bây giờ ngồi trên ghế sofa do dự vì điều gì? Theo đạo lý mà nói, lúc này Tiểu Đình nên chơi máy tính để giết thời gian mới đúng. Nàng ngồi trên ghế sô pha, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng có vẻ rối rắm, yên lặng ngồi trên ghế sô pha hơn hai tiếng đồng hồ, hơn nữa không nhúc nhích.
“Bố, hôm nay bố có tiện về nhà không?” Tiểu Đình ngồi trên ghế sô pha do dự một hồi, rồi lấy điện thoại di động gọi cho ba chồng. Khi nghe nàng gọi điện cho cha, tim tôi chợt thắt lại, chẳng lẽ mình đoán đúng sao? Chuyện mình sợ nhất rốt cục vẫn xảy ra?
“Ừm, chờ bố về nhà sẽ biết…” Không biết bên kia cha nói cái gì, có lẽ là hỏi về nhà làm gì, Tiểu Đình ở bên này nói một câu như vậy, điện thoại của hai người liền cúp máy. Sau khi cúp điện thoại, nàng nhìn đồng hồ trên vách tường. Lúc này là khoảng mười giờ sáng, cách tôi về đến nhà ước chừng còn 4 tiếng.
Sau khi gọi điện thoại cho ba chồng xong, Tiểu Đình chuẩn bị cơm trưa, không giống như trong dự đoán của tôi, bữa cơm trưa của nàng tương đối bình thường, cho dù là bữa ăn thông thường. Khi nàng chuẩn bị xong bữa trưa, thời gian cũng định hình là giờ ăn cơm trưa, cách tôi về nhà còn khoảng 3 tiếng đồng hồ.
Lúc này, cha đã đến. Tôi nhìn thấy ông mở cửa bước vào nhà, vừa lúc Tiểu Đình cũng bưng đồ ăn từ ở trong bếp đi ra.
“Sao muộn vậy? Vừa lúc rửa tay ăn cơm…” Tiểu Đình nhìn thấy bóng dáng ba chồng, cười ngọt ngào.
“Ừm, vừa mới làm xong…” Cha nhìn nàng, trên mặt vẫn ít nhiều mất tự nhiên, nở nụ cười trả lời.
Sau khi cha cởi giày ra, ông bước vào nhà tắm và rửa tay. Rửa tay xong liền đi tới trước bàn cơm, ông ngồi ở trên bàn cơm có vẻ khá gò bó, xem bộ dáng này không giống bộ dáng như ông thường ở một mình với Tiểu Đình.
“Kim Thành đâu? Nó vẫn đi công tác ở Mỹ chưa về sao? Khi nào nó về?” Cha tìm một chủ đề để nói chuyện, vừa hỏi vừa đưa mắt tuần tra trong nhà.
“Anh ấy… còn phải vài ngày nữa mới về…” Tiểu Đình ngồi trên bàn ăn, sau khi nghe cha nói, do dự một chút trả lời, nhưng câu trả lời của nàng làm cho tôi choáng váng trợn mắt há hốc mồm.
Cái gì! Tôi phải mất vài ngày nữa mới trở về? Không phải tôi vừa mới nói với Tiểu Đình rằng hôm nay tôi về nhà sao? Nàng có quên không? Nếu như không có quên, thì nàng đang cố ý lừa ba chồng, tại sao nàng lại lừa ông? Tôi tự cho mình thông minh, nhưng lúc này tôi rất hồ đồ, không cách nào bắt được suy nghĩ của nàng.
Sau khi cha nghe Tiểu Đình nói, ông thầm thở phào, nhưng trong mắt không có sự chờ mong như trước, bởi vì ông biết rằng quan hệ của hai người đã bị cắt đứt hoàn toàn. Vậy có sự khác biệt nào khi ông trở lại? Hai người bắt đầu tự mình ăn cơm, cha có vẻ rất an phận nhưng cũng có chút khẩn trương.
Nhìn thấy biểu tình này của hai người, tâm tình của tôi không khỏi thả lỏng một chút, lấy kinh nghiệm của tôi để phán đoán, ít nhất trong nửa tháng này, hai người không có phát sinh chuyện gì, nếu như có, hai người sẽ thân mật hơn rất nhiều, nhưng hai người vẫn duy trì quy mô và khoảng cách mà ba chồng nàng dâu nên có.
Lúc hai người ăn cơm, đều lộ ra tâm sự trùng trùng, dù sao tình huống hiện tại không giống như trước kia, nhưng bao nhiêu kỷ niệm của hai người cứ hiện về trong tâm trí của họ. Lúc cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng cha quay đầu nhìn trộm Tiểu Đình, mà đồng thời, nàng cũng đang nhìn ông. Ông vội vàng quay đầu lại, vẻ mặt già nua vặn vẹo, còn nàng có vẻ tương đối thản nhiên hơn.
Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí yên tĩnh. Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Đình bắt đầu dọn dẹp phòng, trong khi cha ngồi trên ghế sô pha. Lúc này ông có chút bồn chồn, thỉnh thoảng nhìn nàng và kiểm tra đồng hồ nhiều lần, có mấy lần muốn há miệng nói chuyện, nhưng lời nói đến cửa miệng lại nuốt xuống. Trong khi nàng dọn dẹp trong bếp, thỉnh thoảng nhìn ba chồng trong phòng khách. Mỗi lần hai người nhìn nhau, ánh mắt của ông né tránh, trong khi nàng có vẻ rất thờ ơ. Cảnh này đã xảy ra nhiều lần trước đây, tựa như đã từng thấy rồi.
Lúc này Tiểu Đình dường như có tâm sự trùng điệp, sau khi thu dọn xong, nàng bước vào phòng khách. Nhìn đồng hồ trên tường, còn hai tiếng nữa tôi mới xuống máy bay.
“Tiểu Đình, con gọi bố trở về có chuyện gì không? Ở nhà có gì bị hỏng sao?” Rốt cuộc lúc này cha không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh này, đành phải há miệng hỏi. Tuy rằng biết cái gì cũng không có khả năng, nhưng trong mắt ông vẫn có chút chờ mong. Mặc dù không có phát sinh chuyện gì, nhưng ít nhất trong lòng nàng vẫn còn có một chỗ nhỏ cho ông.
“Đúng vậy! Máy nước nóng trong nhà tắm ở nhà bị hỏng…” Sau khi Tiểu Đình xem đồng hồ, liếc nhìn ba chồng. Biểu tình có vẻ rất bình tĩnh.
“Thật không? Để bố xem…” Sau khi cha nghe lời nói của Tiểu Đình, không nói thêm gì nữa, nhưng biểu hiện của ông có một chút kỳ quái. Dù sao máy nước nóng bị hỏng có thể tìm thợ sửa, vì sao gọi ông đến? Không nhất thiết ông biết cách sửa nó.
“Để bố coi nó trước, nếu nó không hoạt động, thì phải tìm thợ để sửa…” Cha nói xong thì đứng dậy đi vào nhà tắm.
“Được rồi, cho dù tìm được thợ để sửa, con vẫn cần bố ở đây mới được. Dù sao con ở nhà một mình, có chút sợ…” Lúc Tiểu Đình nói những lời này, lại có thái độ khác thường, bình thản và câu nệ, nàng mỉm cười nói với ba chồng. Khuôn mặt tươi cười này khiến cho ông đi tới cửa nhà tắm có vẻ thụ sủng nhược kinh…
Hết Quyển 1