Phần 41
Chúng tôi mang theo mọi thứ và khởi hành. Dọc theo đường đi, tôi không ngừng suy nghĩ về món quà mà Tiểu Đình tặng cho ba chồng, thật bí ẩn, hơn nữa nàng có để cho ông mở nó trước mặt tôi không? Mặc dù tò mò nhưng tôi không đặt câu hỏi, nếu quá tò mò có thể sẽ bị vạch trần một số manh mối.
Sau khi đi thuyền đến đảo Giang Tâm, chúng tôi bước vào căn nhà nhỏ của cha tôi. Vì muốn tạo bất ngờ cho ông, tôi không gọi cho ông trước để báo tin chúng tôi sẽ tới. Khi chúng tôi bước vào căn nhà nhỏ, cha đang đeo tạp dề, làm sủi cảo bằng tay phủ đầy bột mì trắng, là sủi cảo nhân trứng hẹ đơn giản. Còn lại, không có bất kỳ món ăn nào khác.
Khi cha nhìn thấy chúng tôi đột nhiên vào nhà, bàn tay đang làm sủi cảo đột nhiên dừng lại, ông nhìn thấy Tiểu Đình lần này cũng tới, trong mắt hiện lên một tia bối rối, ẩn chứa một niềm vui và nhung nhớ, nhưng loại cảm xúc này chỉ thoáng qua trong mắt.
“Sao các con không nói trước với bố? Bố tưởng hôm nay tổ chức sinh nhật cho mình một mình, nên chỉ chuẩn bị một ít sủi cảo đủ ăn thôi, không có làm món nào khác.” Cha nhìn thấy rượu Mao Đài cùng đồ ăn trong tay tôi, vội vàng nâng hai tay dính đầy bột lên mặt, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, tỏ vẻ kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của chúng tôi.
Nhìn cái trán ướt đẫm mồ hôi và bàn tay dính đầy bột trắng của cha, không hiểu sao, mũi tôi hơi cay. Hôm nay là sinh nhật của ông, ông vẫn không chịu về nhà ăn sinh nhật mà một mình ở trên hòn đảo hoang này làm ít sủi cảo tự tổ chức sinh nhật cho mình, thậm chí không làm món nào khác, có thể nói chỉ tổ chức cho mình một sinh nhật đơn sơ. Cha đã lớn tuổi, hơn nữa một tay ông nuôi nấng tôi, ngay cả Hạo Hạo cũng do ông nuôi nấng, dù ông có làm sai điều gì thì ông cũng là cha đã sinh ra tôi và nuôi nấng tôi nên người. Bây giờ, do kế hoạch của tôi, buộc ông đến mức không thể trở về nhà, ông ấy đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, giờ phút này, lần đầu tiên kể từ khi tôi bắt đầu kế hoạch, tôi cảm thấy hối hận, mình thực sự đã làm sai sao?
Tôi vội vàng quay đầu lại, nhẹ nhàng lau khóe mắt, Tiểu Đình nhìn thấy lệ quang trong mắt tôi, nàng cũng giật giật sống mũi, có thể biết nàng cũng rất khó chịu. Tôi đặt thức ăn và rượu vang trong tay xuống rồi vội vã đi rửa tay.
“Bố, hôm nay con đến đây, con sẽ cùng làm sủi cảo với bố, chúng con sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho bố. Hôm nay Hạo Hạo được mẹ vợ con đón đi, đêm nay chúng con không say không về.” Sau khi rửa tay xong, tôi liền ngồi xuống làm sủi cảo với cha. Ban đầu vốn tôi định đưa Hạo Hạo đến chúc mừng sinh nhật cho cha, nhưng xét thấy bây giờ nó hoạt bát và hiếu động, đảo Giang Tâm lại rộng lớn, rừng cây ẩn hiện đầy rẫy nguy hiểm, vạn nhất chúng tôi đang uống không chiếu cố được cho nó, rất dễ xảy ra tai nạn, cuối cùng vì an toàn cho nên chúng tôi đành từ bỏ ý định đem nó theo.
“Hai người đừng gói nhiều quá. Hôm nay, tụi con mua rất nhiều đồ ăn, con sẽ nấu, bố đưa tạp dề cho con.” Tiểu Đình cũng đặt đồ trong tay xuống, nhìn cha và tôi đang làm sủi cảo, nàng không thể giúp vì không gian chật hẹp trong bếp, vì vậy nàng tính định rửa đồ ăn và nấu.
Khi cha nghe Tiểu Đình nói chuyện với mình thì vội vàng đưa tạp dề cho nàng, bắt đầu liếc mắt nhìn thoáng qua nàng. Sau khi nhìn nàng, ông liền cúi đầu quay lại, có thể thấy ông vẫn không cách nào bình tĩnh trước mặt nàng. Còn nàng thì ngược lại, sau khi suy nghĩ thông và giải tỏa trong khoảng thời gian này, nàng đã bình tĩnh trở lại đối mặt với ba chồng, trong mắt đã không còn phần lạnh lùng kia, ngược lại mang theo một tia quan tâm và đau lòng. Sự chuyển biến của nàng tôi nhìn thấy ở trong lòng, đây là một sự thay đổi rất quan trọng.
Cuối cùng khi bữa ăn đã chuẩn bị xong, gia đình ba người chúng tôi ngồi vào bàn, cha ngồi ở chủ vị trên ván, chúng tôi ngồi rải rác ở hai bên trên ghế đẩu. Bữa tối đồ ăn rất phong phú vì sự xuất hiện của chúng tôi, chẳng hạn như uyên uyên xào cay, cá dưa chua cay, địa môn thập cẩm các loại, vv… Tôi mở một chai rượu Mao Đài ra, bắt đầu uống với cha. Lúc Tiểu Đình kính ba chồng một chén rượu, sau đó cũng không động tới rượu nữa. Xét thấy trong trường hợp cha con tôi uống quá nhiều, cần phải có người tỉnh táo để chăm lo.
“Bố, đây là quà mà con và Kim Thành đã chuẩn bị cho bố.” Rượu qua ba tuần, Tiểu Đình đột nhiên lấy từ trong túi ra phần lễ vật có bao bì kia, đặt ở trước mặt ba chồng.
Cha có vẻ rất vui vì sự xuất hiện của chúng tôi. Có lẽ đã lâu lắm rồi ông không được buông lỏng như vậy. Trong lòng tôi cảm thấy kỳ lạ, món quà này không phải Tiểu Đình tự mình chuẩn bị cho cha sao? Tại sao nàng nói là do “chúng tôi” chuẩn bị cho ông? Tôi càng tò mò muốn biết cái gì ở bên trong!
“Phần lễ vật này không phải em tự mình chuẩn bị sao? Anh còn không biết trong đó có gì!” Tôi không cho Tiểu Đình “thể diện”, trực tiếp “vạch trần” trước mặt cha.
Tiểu Đình bậm môi giận dữ huých nhẹ cùi chỏ vào người tôi. Sau màn chơi khăm, tôi che miệng cười khúc khích, cha nhìn chúng tôi đang vui đùa, trong mắt ông hiện lên một tia an ủi và hâm mộ. Nghe những lời này của tôi, trên mặt ông mang theo biểu tình đã hiểu.
“Hai con đã đến trong ngày sinh nhật của bố, bố rất vui mừng, tại sao còn chuẩn bị quà nữa?” Cha nhìn thấy phần lễ vật kia, trên mặt cũng có chút kinh ngạc. Theo như trước đây, sinh nhật của ông, chúng tôi đều chuẩn bị cho ông một cái bàn thịnh soạn có rượu và bánh ngọt, hôm nay cũng không ngoại lệ, thỉnh thoảng chúng tôi mua quần áo hoặc giày dép cho ông, nhưng chưa từng chuẩn bị quà khác cho ông, đặc biệt là vì đây là lần đầu tiên Tiểu Đình tự tay chuẩn bị quà cho ba chồng, nên ông có vẻ hơi ngạc nhiên, thậm chí có chút thụ sủng nhược kinh.
“Bố mở ra xem bố có thích hay không?” Tiểu Đình nhìn thoáng qua tôi, nói với ba chồng. Lúc nàng nhìn về phía tôi, đột nhiên nháy mắt với tôi một cái, có vẻ rất nghịch ngợm, ý là không phải anh rất muốn xem bên trong có thứ gì sao? Khi tôi nghe nàng yêu cầu ông mở nó ngay tại chỗ, trong lòng tôi cũng chờ mong, rốt cuộc là cái gì?
Cha nhẹ nhàng mở lớp giấy gói và cuối cùng cũng mở được cái hộp. Những gì trong hộp hoàn toàn hiện ra trước mắt cha và tôi. Có hai thứ, một là cái tẩu màu cà phê làm bằng gỗ đàn hương, là loại tẩu thuốc thoạt nhìn rất cao cấp, vừa nhìn thấy cái tẩu này liền biết giá trị không hề rẻ, ít nhất cũng phải mấy trăm USD. Một thứ khác có vẻ hơi đặc biệt, đó là một số nhu yếu phẩm chăm sóc y tế, bao gồm que bông, thuốc khử trùng và dụng cụ hỗ trợ băng bó… Khi tôi nhìn thấy cái thứ hai, tôi luôn cảm thấy một số hương vị đặc biệt, nhưng tại lúc này tôi không hiểu đó là gì.
Cha cầm cái tẩu thuốc lên, nâng ở trong lòng bàn tay, yêu thích không nỡ bỏ xuống, nhưng khi nhìn về phía những loại thuốc dán và thuốc khử trùng kia, trên mặt ông chấn động mạnh, tựa hồ như nghĩ tới cái gì đó, nhưng trong tích tắc biểu tình của ông lại chuyển biến trở lại, nhưng khoảnh khắc này lại bị tôi bắt được.
“Bố, con nghe Kim Thành nói bố nhặt thuốc lá khô lên hút. Hút thuốc đối với thân thể rất có hại cho sức khỏe của bố. Nếu bố có thể tránh được, hãy cố gắng đừng hút, con tặng bố cái tẩu thuốc này cũng không phải là cổ võ bố hút thuốc. Nếu bố thật sự muốn hút, cứ dùng ống tẩu này hút đi, ống tẩu này có chức năng lọc, có thể giảm thiểu tác hại của thuốc lá đối với cơ thể!” Tiểu Đình nhìn ba chồng ôn nhu nói, giọng điệu rất tự nhiên bình thường, tràn ngập hiếu tâm của nữ nhi đối với trưởng bối, chỉ bởi vì hai người có sự thân mật tiếp xúc đêm đó, lời nói tự nhiên này phảng phất như có thêm một chút hương vị khác, đương nhiên phần hương vị đặc thù này chỉ có tôi mới có thể thưởng thức được.
Nhìn cái tẩu thuốc mà Tiểu Đình tặng, tôi không thể không bội phục dụng tâm lương khổ của nàng. Chúng ta đều biết rằng thuốc lá được làm từ những lá thuốc vụn thô, thông qua xử lý đặc biệt, được cuốn trên loại giấy trắng thông dụng, sau đó được hút trực tiếp. Do đó, tác hại của thuốc lá khô lớn hơn thuốc lá hộp nhưng sức thuốc lá khô mạnh, vì vậy, một số người cao tuổi thích hút thuốc lá khô. Với tẩu thuốc Tiểu Đình tặng này, có thể tránh dùng giấy trắng cuốn thuốc lá, không có giấy trắng đốt cháy, có thể loại bỏ một phần nguy hại, đầu lọc của tẩu này còn có chức năng lọc nicotine, có thể giảm thiểu tác hại của thuốc lá khô đối với cơ thể của cha.
Mặt khác, những vật dụng y tế cơ bản này, trong trường hợp sau này trên đảo bị thương nhẹ, có thể trực tiếp chữa trị bằng những thứ này. Dù sao trên đảo cũng không có bệnh viện, những thứ này rất cần thiết.
Lúc này, tôi mới nhớ ra ý nghĩa của món đồ này là gì, chẳng phải những thứ này Tiểu Đình đã dùng khi chữa vết cắn cho ba chồng sao? Lúc đó, sau khi nàng xử lý vết thương xong, nàng nói rất tàn nhẫn, ông vì thương tâm không có cảm nhận được sự quan tâm của nàng dưới mặt nạ vô tình lúc ấy, có mấy thứ này chỉ điểm, ông có thể suy nghĩ lại tình cảnh lúc đó hay không? Có lẽ ông sẽ phát hiện lúc ấy con dâu không chỉ vì tiêu trừ dấu vết mà còn có sự quan tâm và chăm sóc bí mật nhất dành cho ông. Vừa mới nhìn thấy ông chấn động còn có cái tẩu thuốc này trong tay, tôi nghĩ bây giờ ông đã hiểu được ý tứ của nàng.
Nghe Tiểu Đình giải thích, trong mắt cha hiện lên một tia vui mừng, thậm chí mang theo một tia giải thoát. Rõ ràng, ống tẩu và vật dụng y tế của nàng, mang theo sự quan tâm nồng đậm, đã làm cho ông thấu hiểu mạnh mẽ, nên ông không kìm được, mắt rưng rưng, vội lấy tay quệt nước mắt rồi khụt khịt mũi. Ông cúi đầu điều chỉnh cảm xúc của mình rồi vội vàng ngẩng đầu nhìn tôi, sau khi phát hiện biểu tình của tôi rất tự nhiên, ông mới thở phào nhẹ nhõm hơn một chút.
“Cảm ơn hao con, bố rất thích những món quà này, hôm nay các con đã đến chúc mừng sinh nhật bố và tặng quà này, bố rất cảm động, hiếu kính của các con bố nhận. Món quà hôm nay rất đặc biệt và quý giá.” Cha nhìn chúng tôi nói một cách trìu mến.
Cha đã hiểu ý của Tiểu Đình chưa? Cha không cảm ơn một mình nàng mà cả hai chúng tôi cùng lúc, ông giả vờ cho rằng món quà đó là do chúng tôi cùng nhau chuẩn bị cho ông, lời nói của nàng bị ông khéo léo che dấu. Không thể không nói, gừng càng già càng cay, ông cư xử vẫn là nhỏ giọt, không để cho tôi sinh ra bất kỳ nghi ngờ gì. Ông nghĩ rằng chỉ có ông và Tiểu Đình biết ý nghĩa của hai món quà này, nhưng ông không bao giờ ngờ rằng tôi đã hiểu rõ.
Cha gói món quà lại và đặt nó trên đầu ván. Nhận được lễ vật “đặc biệt” của Tiểu Đình, ông có vẻ rất cao hứng, bắt đầu nâng chén đối chén với tôi, trước khi tôi kịp nhận ra thì tôi và cha đã uống hơn nửa chai Mao Đài, cuối cùng dưới sự ngăn cản cực lực của Tiểu Đình, chúng tôi mới ngừng uống.
Chúng tôi đã uống say khướt, thực ra thì tôi coi như còn khá tỉnh táo, hẳn là cha cũng vậy, ít nhất khi nói chuyện vẫn có điều độ, chỉ là hai chúng tôi đi lại có chút không ổn định. Tiểu Đình đỡ tôi và cha lên ván, sau đó một mình nàng bắt đầu thu dọn “tàn cục”.
Nương theo tửu ý, tôi rất muốn trực tiếp ngủ, nhưng trong lòng cũng có chút mong đợi, trải qua “ám chỉ” mà hai người trao đổi hôm nay, đêm nay thừa dịp tôi “bất tỉnh nhân sự”, hai người có thể một lần nữa xẹt ra tia lửa gì không?
Với kỳ vọng này, tôi cố gắng kiểm soát ý thức của mình, giả vờ nhắm mắt lại ngủ, đồng thời cố gắng để cho bộ não hoạt động với tốc độ cao để duy trì sự tỉnh táo, tôi chú ý đến tất cả mọi thứ xung quanh, theo thời gian trôi qua, kỳ vọng của tôi trong mấy ngày nay càng cấp bách hơn…
… Bạn đang đọc truyện Cha và vợ tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-cha-va-vo.html
Tôi cố gắng kiểm soát suy nghĩ của mình để nhịp thở đều đều và ổn định, như thể tôi sắp chìm vào giấc ngủ. Chỉ là sau một lúc lâu, trong bếp chỉ có tiếng thu dọn bát đĩa cùng tiếng quét sàn của Tiểu Đình, hoàn toàn không có dị thường, tôi không khỏi có chút thất vọng.
Bởi vì thính giác của tôi chỉ tập trung vào nhà bếp, tôi không chú ý đến cha bên cạnh tôi. Khi phát hiện Tiểu Đình ở trong bếp tạm thời không có gì bất thường, tôi mới tập trung thính lực lắng nghe ông bên cạnh. Tôi phát hiện ở bên cạnh tôi, ngược lại ông có dị thường, bởi vì hô hấp của ông rất không đều, đôi khi dồn dập, có lúc bình thản, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thở dài nhẹ. Có thể thấy được lúc này ông vẫn chưa ngủ, hơn nữa nội tâm vô cùng bồn chồn. Hôm nay, ông đã nhận được rất nhiều tin tức mà Tiểu Đình “âm thầm đưa ra”.
Bởi vì tôi uống rất nhiều rượu nên cơn buồn ngủ ập đến thần kinh não. Trước đây đã từng xảy ra chuyện như vậy, vốn tôi đã chờ, kết quả vẫn không chống lại cơn buồn ngủ, nửa đường bất giác ngủ thiếp đi, kết quả bỏ lỡ rất nhiều đoạn đặc sắc của hai người. Lần này thì tôi phải kìm lại, hai tay tự để bên cạnh đùi, mỗi khi không chịu được cơn buồn ngủ, tôi lại dùng móng tay ngắc gốc đùi. Như chúng ta đều biết, đùi trong của con người rất mỏng, chỉ cần ngắc nhẹ một cái cũng rất đau, loại đau đó có thể khiến cho tôi tỉnh táo trong một thời gian ngắn.
Tôi không biết đã qua bao lâu, ngay khi tôi ngắc gốc đùi, làm cho tôi đau, cha bên cạnh tôi cuối cùng cũng đứng dậy, ông ta thận trọng bước xuống đất và tôi nghe tiếng xỏ dép, bởi vì chúng tôi uống say, một nữ nhân như Tiểu Đình không cách nào cởi đồ cho hai người chúng tôi, cho nên chúng tôi vẫn mặc đồ nằm trên ván. Bởi vì không gian phòng ngủ có hạn, chỉ có cha và tôi hai người trên ván, tối nay nàng chuẩn bị qua đêm một mình trên cái ghế dựa gấp ở trong bếp.
Buổi tối cha thức dậy đi vệ sinh, tôi nghĩ. Chỉ là trong lòng vẫn không khỏi có chút chờ mong. Trên đảo không có nhà vệ sinh trong nhà mà chỉ có một cái nhà vệ sinh đơn giản được xây dựng bên bờ sông. Tiếng bước chân của ông bắt đầu đi tới phòng bếp, bởi vì cửa vào nhà ở trong nhà bếp, muốn ra ngoài phải đi ngang nhà bếp. Bước chân của ông rất chậm, tôi nhắm mắt lại cẩn thận nghe tiếng bước chân, khi ông đi đến bếp, tiếng bước chân đột nhiên dừng lại. Lúc này hẳn là Tiểu Đình đang nằm trên ghế dựa, hẳn là ông đã thấy con dâu.
Thời gian như ngừng trôi, đang lúc tôi nghĩ sẽ có chuyện gì đó xảy ra, tiếng bước chân của cha lại vang lên, dần dần bước ra ngoài và biến mất. Hóa ra ông ra ngoài để đi tiểu tiện. Đến đây, trong lòng tôi không khỏi có chút thất vọng, cũng thở phào. Chỉ là không đợi tôi nhẹ người buông lỏng thì “kẹt” một tiếng giòn vang từ phòng bếp truyền ra, nghe thanh âm này trong lòng tôi lại căng thẳng, bởi vì thanh âm này chính là cái ghế dựa mà Tiểu Đình nằm phát ra.
Tôi nhanh chóng trấn tĩnh tinh thần, tiếp tục thở đều và bình tĩnh hồi phục lại nội tâm phập phồng của mình. Sau tiếng vang là tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất, âm thanh đó là do Tiểu Đình phát ra. Lúc này nhất định là nàng từ trên ghế dựa đứng dậy và đã mang giày vào, đây cũng là nguyên nhân cái ghế đột nhiên phát ra thanh âm “kẹt”. Tiểu Đình muốn làm gì?
Cha đi tiểu tiện còn chưa quay lại thì tiếng bước chân của Tiểu Đình đột nhiên đi về phía cái ván, bước chân rất nhẹ, cuối cùng bước chân dừng lại ở bên cạnh tôi. Nhịp tim tôi đã lên đến cực điểm, đồng thời tôi cũng nghi hoặc, không biết nàng muốn làm gì?
Chỉ một lát sau, đột nhiên tôi ngửi được một cỗ u hương tinh tế, cỗ u hương này là độc nhất vô nhị trên người vợ tôi, hơn nữa hình như còn có mấy sợi tóc quét lên mặt tôi, rất nhẹ. Tiểu Đình muốn xem tôi đã ngủ chưa? Nàng lấy tay nhẹ lắc tôi, tôi cố giả bộ ngủ không cho mình lộ ra sơ hở. Cảm giác được tôi đã thật sự ngủ say, nàng thở phào. Sau đó bước nhẹ cất bước ra ngoài, thanh âm từ từ ra ngoài, cũng từ từ biến mất trong màn đêm.
Chẳng lẽ Tiểu Đình đi tìm ba chồng? Chẳng lẽ hai người chuẩn bị “một trận dã chiến” trên đảo? Chẳng lẽ mùa xuân thứ hai của hai người đến nhanh như vậy sao? Tôi không thể tưởng tượng được, tôi không muốn bỏ lỡ đoạn clip tuyệt vời này! Phải biết rằng trên hòn đảo nhỏ này không có thiết bị giám sát video, chuyện gì xảy ra với hai người, tôi không thể biết sau sự cố.
Thời gian không còn nhiều, dưới sự tò mò đã kiểm soát tôi, tôi đánh liều nhẹ xỏ giày vào. Bước đi của tôi rất nhẹ, giống như một con mèo, nhưng tốc độ rất nhanh, tôi kiểm soát tốc độ đi về phía nhà vệ sinh. Hòn đảo này cỏ cây rậm rạp, cây cối san sát, rất dễ tìm chỗ ẩn nấp. Tôi nhìn thấy bóng Tiểu Đình ở phía trước, theo sau nàng như một tên trộm, bởi vì uống say bước chân của tôi có chút lăn tăn, tôi phải tập trung rất nhiều tinh lực để khống chế tốc độ của mình.
Nhà vệ sinh cách nhà khoảng 50 mét, khoảng cách hơi xa, bởi vì nhà vệ sinh nằm ở gần nước, nước sông cuốn trôi phân, xa nhà một chút, cũng có thể tránh được gió thổi mùi vào nhà. Con đường dẫn đến nhà vệ sinh quanh co, ngôi nhà ở một địa hình cao hơn, nhà vệ sinh địa hình rất thấp, vì vậy nối giữa hai nhà là một đường vòng quanh co. Điều này giúp tôi dễ dàng ẩn náu mà không bị phát hiện.
Một lúc sau, bóng cha cũng xuất hiện trong tầm mắt của tôi, ông đi vệ sinh xong đang trên đường trở về, Tiểu Đình đứng ở giữa đường chờ ông. Khi ông nhìn thấy con dâu đứng ở giữa đường, ông đột nhiên dừng lại và ngây người nhìn nàng, như có chút bối rối, không biết nàng đứng giữa đường để làm gì?
Lúc này Tiểu Đình mặc áo trắng như tuyết giống như trinh nữ lâm thế, ai nhìn thấy ban đêm cũng phải giật mình hoảng sợ. Tôi trốn trong bụi cỏ cách hai người không xa, lúc này vừa lúc gió thổi mạnh trước mặt, thanh âm của hai người bị gió thổi truyền vào lỗ tai tôi có thể nghe rất rõ ràng.
“Híhí” một tiếng cười khúc khích vang lên. Hóa ra cha đột nhiên nhìn thấy Tiểu Đình khiến cho ông giật mình hoảng sợ. Lại nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của ông, nàng nhịn không được bật cười. Sau khi nhìn rõ đó là con dâu, ông mỉm cười ngượng nghịu, từ từ đi đến chỗ nàng.
“Tối một mình đi ra ngoài không sợ sao? Sao không đánh thức Kim Thành dậy cùng đi với con?” Đi tới bên cạnh Tiểu Đình, tựa hồ như cha không tìm thấy đề tài gì để nói, ông cho rằng nàng cũng muốn đi vệ sinh, cho nên quan tâm hỏi.
“Ảnh ngủ say như heo, con tới đây tìm bố!” Tiểu Đình nhịn không được cười tủm tỉm nói với ba chồng, lời nói của nàng rất ôn nhu, không còn lạnh lùng như trước.
Nghe Tiểu Đình đến tìm mình, cha đã rất ngạc nhiên. Tôi rón rén chìa cái đầu ra khỏi bãi cỏ, nương theo ánh sáng phản chiếu của dòng sông, có thể mơ hồ nhìn rõ biểu tình của ông.
“Bố, hãy về nhà đi.” Bởi vì Tiểu Đình đưa lưng về phía tôi, nên tôi không nhìn rõ biểu tình của nàng, nhưng lúc này cha nghe lời nàng nói, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, chỉ là ông vẫn không nói gì, tựa hồ như đợi nàng nói tiếp.
“Bố đã lớn tuổi rồi, sinh hoạt trên đảo này, căn bản cũng không phải là một giải pháp lâu dài. Hai chúng ta… chuyện đó đã xảy ra rồi và con không muốn nhắc đến nó nữa. Miễn sao bố trở về, con sẽ không quan tâm đến chuyện đó với bố nữa, chúng ta coi như chuyện đó chưa có phát sinh. Dù sao chuyện như vậy, trách nhiệm không hoàn toàn ở bố, nếu như không phải con vẫn luôn… nó sẽ không xảy ra. Con với Kim Thành sẽ hiếu kính bố như trước kia, vì bố đã tới tuổi dưỡng lão và là bố chồng con, con vẫn là con dâu của bố.” Tiểu Đình nhìn cha không nói gì, bắt đầu nhẹ nhàng nói suy nghĩ trong nội tâm của mình. “Con cũng hy vọng tất cả những gì đã xảy ra giữa hai chúng ta nên coi như là một giấc mộng đi. Ngay từ đầu, chúng ta đã sai, kỳ thật nội tâm của con vẫn bất an, nhưng ván đã đóng thuyền, hết thảy đều không thể vãn hồi. Nhưng con hy vọng rằng chuyện của chúng ta không bao giờ để người thứ ba biết được, hãy làm như chưa bao giờ xảy ra. Gia đình chúng ta vẫn như trước đây, hãy trở về đi bố.”
Nghe đến đây thì tôi đã hiểu ý của Tiểu Đình rồi, suy cho cùng thì nàng cũng là một người phụ nữ tâm địa thiện lương, đối với ba chồng vẫn luôn có hiếu tâm, trong khoảng thời gian này trải qua điều chỉnh, hơn nữa nhìn thấy ông sinh hoạt trên đảo, nàng vẫn kiềm lòng trắc ẩn của mình. Nàng muốn ông về nhà an hưởng tuổi già nhưng đồng thời cũng gián tiếp tránh xa tình cảm mập mờ với ông, sau này chúng tôi sẽ hiếu thảo với ông, từ bây giờ cũng sẽ không tiếp xúc thân mật với ông nữa. Tất cả mọi thứ đều là một giấc mộng, là hư ảo. Nàng đã thông cảm và tha thứ cho ông, nhưng nàng cũng không muốn có bất cứ chuyện gì phát sinh với ông trong tương lai và hoàn toàn cắt đứt tình yêu loạn luân của mình với ba chồng.
Nghe Tiểu Đình nói như vậy, trên mặt cha thoáng hiện lên một tia đau khổ, như thể một người đàn ông đột nhiên bị người phụ nữ mình yêu bỏ rơi. Tôi nghĩ lúc này nội tâm ông có an ủi, nhưng càng nhiều hơn là đau khổ, dù sao ý tứ của con dâu rất rõ ràng, hai người phát sinh ái muội đã trở thành dĩ vãng, sau này sẽ không phát sinh nữa, một lần nữa hai người sẽ nối lại quan hệ ba chồng nàng dâu bình thường. Thế nhưng trên mặt ông cũng lộ ra một tia giải thoát, đây không phải là cái kết cục tốt nhất sao? Có lẽ nó cũng là cái kết cục tất nhiên, khi ông đem Tiểu Đình lên giường một khắc kia cũng đã định trước rồi.
“Tốt nhất là bố không nên quay trở về lúc này. Bố vẫn chưa giải thích được cho mình chuyện gì đã xảy ra đêm đó, bố thật sự không khống chế được bản thân mình lúc đó, bố không biết tại sao lại như vậy, trong lòng bố đã tự trách mình! Con thuyết phục bố trở về, bố rất hạnh phúc nếu được trở về. Bố thừa nhận bố đến đảo Giang Tâm một phần để trốn tránh, nhưng phần lớn là vì gia đình chúng ta. Bố chỉ có một mình trên hòn đảo nhỏ này, điều này có thể khiến bố quên đi những phiền muộn. Cuộc sống ở đây vô tư, bố rất hài lòng, miễn là không ở nhà, không nhìn thấy con, bố sẽ quên rất nhiều điều rối rắm. Nếu bố về nhà, bố không thể bảo đảm rằng bố sẽ không tiếp tục làm chuyện sai khác! Dù sao, mỗi lần nhìn thấy con, bố ức chế không được chính mình, nó không ngừng dương lên!” Nghe xong lời của Tiểu Đình, cha suy nghĩ một lúc, sau đó thật thà mà hàm súc nói ra quyết định của mình. Không thấy con dâu, sẽ giảm bớt nỗi nhớ nhung của ông đối với nàng, có thể khống chế nội tâm của mình tốt hơn, mắt không thấy tâm không khổ, đây là một loại cự tuyệt, nhưng cũng là một loại thổ lộ.
“Bố, con biết cảm thụ trong lòng bố, con chỉ có thể nói kiếp này con chỉ là con dâu của bố, con yêu Kim Thành, địa vị của ảnh trong lòng con không ai có thể dao động, nếu có kiếp sau…” Tiểu Đình nghe xong lời của ba chồng, thanh âm đã mang theo nức nở, làm sao nàng không biết được lời tỏ tình đầy ẩn ý của ông? Chỉ là nàng không thể tiếp nhận lời tỏ tình của ông, trong lòng nàng hẳn là khó chịu, nhưng nàng phải nhẫn tâm từ chối ông để tránh cho hai người tiếp tục phạm sai lầm, tuy rằng lúc này cự tuyệt có chút cảm giác “vong dương bổ lao”. [Ý nghĩa: Mất bò mới lo làm chuồng, khát nước mới lo đào giếng (ví với việc đã hỏng rồi mới lo cứu chữa)]
…”Bất cứ lúc nào bố muốn về nhà, con đều hoan nghênh bố trở về. Kim Thành có thể thức dậy bất cứ lúc nào, vậy chúng ta mau về đi.” Sau khi Tiểu Đình nói xong, nàng đột ngột quay người lại, dường như nàng không muốn giao tiếp câu thông với ba chồng nữa, bởi vì nàng cũng không kiềm chế được cảm xúc của mình, tôi có thể thấy rõ nàng đang lén lấy tay lau nước mắt, nàng cúi đầu từ từ cất bước, cha ở phía sau nhìn bóng lưng nàng, cảm xúc trong mắt của ông thật lâu không cách nào tản đi.
Thấy hai người đã chuẩn bị trở về, tôi mượn bóng đêm và bụi cỏ yểm trợ để nhanh chóng trở lại nhà trước hai người. Tôi cởi giày và nằm yên lặng trên ván, giữ nguyên tư thế ban nãy bất động. Tôi rất cảm động việc Tiểu Đình từ chối cha, vì địa vị của tôi trong lòng nàng luôn là số một, nhưng tôi cũng thất vọng, chẳng lẽ sự tình dừng lại ở đây sao?
Giày cao gót của Tiểu Đình truyền vào phòng bếp trước, sau đó nghe tiếng ghế dựa, một lúc sau, cha cũng trở về phòng, nằm trên ván. Tâm tình của hai người dường như vẫn chưa ổn định, cha có vẻ rất đau khổ, tuy rằng ông đã sớm đoán trước được cái kết cục nhưng khi con dâu đối mặt nói cho ông nghe, ông vẫn không cách nào ức chế nội tâm đau đớn của mình.
Tiểu Đình nhẫn tâm cự tuyệt ba chồng, nội tâm của nàng cũng cực kỳ không đành lòng, dù sao ông đã mang đến cho nàng “tình dục” mà tôi không thể cho, hơn nữa cái loại “tính phúc” tuyệt vời này thật lâu sẽ không làm cho nàng quên, thông qua đủ loại chuyện trước kia, ông đã thành công tiến vào nội tâm của nàng, tuy rằng chỉ chiếm một bộ phận nhỏ. Nhưng cuối cùng nàng đã đưa ra lựa chọn giữa tôi và cha tôi, hơn nữa sự lựa chọn rất rõ ràng, “nghĩa vô phản cố”(quyết tâm), chỉ là nội tâm nàng luyến tiếc, mà chỉ ở trong lòng nàng biết.
Mọi thứ trở lại yên tĩnh, cha bên cạnh tôi và Tiểu Đình ở trong bếp, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở, tiếng nức nở của hai người từ từ quanh quẩn trong bóng đêm tràn ngập thê lương này…