– Alo… Chị đang làm gì thế?
– Chị đang ở ngoài cửa hàng. Em thì sao?
– Mai em đi Thanh Hóa công tác vài ngày. Tối nấu cơm em nhá.
– Vậy à? Em đi đến đâu rồi?
– Em vừa mới rời công ty thôi. Về nhà lấy quần áo rồi em ra bắt xe luôn.
– Uhm. Về sớm chị chờ cơm.
– Ok chị.
Thế là tôi mê mải chạy ra bến xe Giáp Bát, bắt xe về Ninh Bình trong chiều hôm đó. Ngồi trên xe tôi nghĩ lại câu chuyện của mình mà thấy bâng khuâng.
Trước tôi học ĐH Xây Dựng, ra trường xin làm việc tại một công ty nhà nước. Trong ý nghĩ của thằng sinh viên mới ra trường đầy ắp những ý tưởng lớn lao, đại loại như xây một tòa cao ốc trọc trời chẳng hạn. Vài tháng đầu tiên đi làm, chủ yếu là bưng trà, rót nước, in ấn, phô tô tài liệu. Nói chung là việc vặt. Thấy chán nản quá. Tưởng đâu phải công to việc lớn chứ.
Chết. Ông trưởng phòng kỹ thuật gọi:
– Mấy tháng làm văn phòng thấy thế nào?
– Cũng bình thường anh ạ. Hơi gò bó thời gian thôi – tôi thành thật.
– Vậy thì về chuẩn bị tư trang đi. Đầu tuần đi công trình.
– Cái trường học dưới Ninh Bình phải không ạ?
– Ừhm. Cho chú nghỉ đến hết tuần. Sáng thứ 2 có mặt ở đây lúc 7h30 rồi xuống đó.
– Vâng ạ.
Tung tăng ra về. Thế là qua cái thời bưng trà, pha nước rồi.
Ngày đầu tiên có mặt tại công trình. Cái nhìn đầu tiên là toàn núi đá và cỏ dại là chủ yếu. Mặt bằng cái trường này khá rộng, gần khu dân cư. Khi làm thầu tôi cũng đã được theo xuống đây để “xách cặp” cho xếp nên cũng không quá ngỡ ngàng. Các công tác chuẩn bị được tiến hành trước đó vài hôm rồi.
Ông trưởng phòng đang nói chuyện với ông chỉ huy trưởng, tôi đi một vòng xem xét xung quanh.
– Phan ơi ( tên tôi), ra ngoài kia xem có nhà nào cho thuê không. Thuê để anh em kỹ thuật ở. Công nhân thì dựng nán trại ngoài công trường được rồi.
– Vâng anh.
Tôi đi ra một quán nước gần đó, gọi chai nước và thăm dò. Bác bán hàng có chỉ đi xuống dưới tầm 500m có dãy ki-ốt. Hỏi ở đó may ra thì có thôi.
Lại lếch thếch đi bộ xuống. Hỏi vài người thì họ chỉ qua chỗ chị.
– Chị ơi, cho em hỏi chút.
– Mua gì thế. – Chị đáp mà không ngẩng mặt lên
– Không. Em hỏi nhà chị có phòng cho thuê đúng không ạ?
Giờ chị mới chịu ngẩng mặt lên. Nhìn chị trông rất trẻ. Tôi đoán chỉ hơn tôi tầm 3-4 tuổi là cùng.
– Ai bảo em thế? Mà em ở đâu. Sao thuê phòng ở khu này?
– Ah. Em tới xây dựng trường cấp 3 mới phía trên kia kìa chị
– Đã triển khai rồi à? Nhà chị có phòng trống nhưng không có ý định cho thuê. Em hỏi bà ở ki-ốt số 6 kia kìa. Nhà bà ấy to mà có mỗi hai ông bà. Con cháu đi thoát ly hết rồi.
– Vâng. Cảm ơn chị
Chạy sang phía bên kia. Vẫn còn lưu luyến cái khuôn mặt đẹp chết người kia. Qua bên đó hỏi thì bà bảo có 2 phòng. Nhưng chỉ cho ở 4 người thôi. Trong khi đó, cả đội tôi có 6 người. Tôi bèn quay về chỗ chị và bảo:
– Chị ơi, chị làm ơn cho em thuê 1 phòng được không. Bà bên kia nói cho thuê 2 phòng nhưng chỉ cho ở 4 người thôi. Bọn em có những 6 người. Quanh đây thì chẳng có nhà nào cho thuê nữa cả.
– Để chị nghĩ đã. Có gì thì em cứ để lại số điện thoại. Nếu đồng ý thì chị gọi.
– Vâng. Chị cố gắng giúp em nhé. Tôi nghĩ chắc chị còn phải về lấy ý kiến chồng nên chưa dám trả lời ngay. Tôi chạy về báo cáo tình hình.
Đầu giờ chiều nhận được điện thoại, bên kia chị nói đồng ý cho thuê. Nhưng nếu giờ giấc, cách sinh hoạt không hợp ý chị là chị không cho thuê nữa. Tôi đồng ý liền. Tôi rủ anh chỉ huy đi xem phòng luôn. Theo bố trí thì 4 bác kỹ thuật kia ở nhà bà cụ, còn tôi và anh chỉ huy sẽ ở nhà chị. Hehe. Ngon rồi. Vì nghe đâu anh chỉ huy này hay chỉ đạo từ xa, thế thì tôi gần như một mình một phòng rồi.