Phần 14
Khi thằng nhỏ đã mềm oặt và tự tụt ra khỏi âm hộ chị thì tôi nằm qua cạnh chị. Hai chị em quay mặt vào nhau, ánh mắt chị nhìn tôi thật đằm thắm. Tôi bảo chị
– Mình đổi cách xưng hô đi. Mình yêu nhau mà cứ chị chị, em em nghe buồn cười lắm
– Ô. Thì nhỏ phải làm em chứ.
– Anh muốn ôm em mãi thế này. Đừng đuổi anh đi như lần trước nhé
– Chị … Em biết, nhưng em có cách nào khác?
– Hai tháng trời vắt óc suy nghĩ, anh đã có 1 kế.
– Nói nghe coi nà – Người con gái tuyệt vời của tôi bông đùa
– Nếu em không muốn anh về thưa chuyện với bố mẹ và cũng không đồng ý theo anh về thì anh sẽ tôn trọng điều đó. Anh sẽ nhờ các sếp, đồng nghiệp, bạn bè tổ chức một lễ cưới tại đây. Dù chỉ là hình thức nhưng anh vẫn muốn. Vì ít ra, cũng để người ta biết là em đã có chồng, đừng có bén mảng đến tán tỉnh vợ anh
– Cưới vậy thì có gì khác với cứ như thế này?
– Lý do vừa anh nói là một phần, phần nữa là để dân làng khỏi dị nghị. Đó cũng là lý do chính đáng để mình sống với nhau chứ. Họ cứ thấy anh về đây, ăn ngủ ở đây rồi không bàn tán mới lạ
Sau một hồi thuyết phục thì em cũng đồng ý. Vậy là sự lo lắng của tôi đã được gạt qua một bên.
Ngày cưới diễn ra sau đó không lâu, cũng đầy đủ các thủ tục. Chúng tôi đã bán chính thức là vợ chồng. Lý do cũng tại có thuyết phục thế nào đi nữa thì em cũng không chịu đăng ký kết hôn. Tôi chẳng hiểu nữa.
Từ khi cưới, cứ hai tuần tôi về thăm em một lần vào thứ 7, chủ nhật. Chúng tôi quấn quít với nhau. Dù hơi buồn là thằng cu của em không chịu gọi tôi là bố. Nó bảo gọi chú quen rồi.
Cũng như bao lần tôi về thăm em, hôm ấy là một ngày cuối tháng 3. Sau hai hiệp quần nhau tơi tả, chúng tôi lăn ra ngủ. Sáng dậy tôi thấy em tìm thuốc uống
– Em uông thuốc gì thế?
– Thuốc tránh thai khẩn cấp.
– Sao lại thuốc tránh thai? Em đặt vòng rồi mà
– Đợt trước, em bị viêm nhiễm phụ khoa. Đi khám bác sĩ bảo đặt vòng hay bị thế. Vậy là em đi tháo luôn ra.
Tôi choàng dậy giật lấy viên thuốc từ tay em. Em ngơ ngác
– Em không muốn có con với anh sao mà em uống thuốc?
– Hâm à. Năm nay không đẹp tuổi. Giờ mới tháng 2 âm. Sinh vẫn trong năm nay. Không đẹp. Để ít nữa đã. Sinh con vào sang năm hợp hơn.
Tôi kéo em vào trong lòng, hôn lên tóc em.
– Em sẽ sinh cho anh 2 đứa. Một trai, một gái. Mình nuôi ba đứa là hợp lý rồi
– Năm nay em 29 rồi. Sinh đứa nữa cũng phải đợi đứa này tầm 5 tuổi. Lúc đó 34 rồi. Đẻ sao được nữa
– Ô. Ai bảo phải 5 tuổi mới sinh tiếp. Hai năm, hai đứa cũng được mà
– Xong rồi anh nuôi nổi không? – Em bĩu môi dài thườn thượt
– Này nhớ, tính trung bình hai vợ chồng 1 tháng cũng gần 20 triệu. Có gì mà không nuôi được?
– Ở đâu ra mà 20? Cửa hàng đượt này bán kém lắm.
– Vậy à?
Tôi bắt đầu suy nghĩ về một kế hoạch dài hơi hơn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, ăn sáng xong tôi lấy xe đi lòng vòng quanh khu ki-ốt của vợ. Tôi thấy mặt hàng vợ bán cũng có khá khá người bán. Doanh thu kém đi là cũng đúng thôi. Xem xét xong khu ki-ôt thì tôi đi vòng vòng quanh cái thị trấn bé nhỏ này. Tôi chợt nghĩ đến cái trường mình xây mục đích là để phát triển cái thị trấn này thêm mà. Vậy thì cái trường đó sẽ là chỗ kiếm của mình rồi. Tôi đi thêm vài vòng nữa và nhận thấy nơi này hiện mới có 1 quán game với 7 máy, cấu hình thì kém. Tôi nảy ra ý định dựng một quán game. Nhưng vị trí ở chỗ nào mới được.
Về bàn với vợ, vợ cũng rất ủng hộ. Hai vợ chồng phân công mỗi người một việc. Vợ tôi tìm mặt bằng, tôi tìm nơi đặt máy. Vợ tôi đúng là một người tài giỏi. Sau hai ngày em đã thuyết phục được một người gần trường cho thuê lại mặt bằng. Giá thuê cũng rất phải chăng. Tôi thì nhờ mấy người bạn tìm được một mối thanh lý quán game trên HN. Cấu hình cũng bình thường thôi nhưng là quá khủng ở cái miền quê này. 2 vợ chồng cũng muốn tham khảo thị trường thế nào nên bước đầu chỉ đầu tư 8 máy. Nếu khả quan thì tăng lên.
Trời cũng thương hai vợ chồng tôi, quán làm ăn rất tốt. Bước đầu, vợ tôi nhờ một người cháu họ trông quán, cô ấy thì vẫn muốn duy trì cái cửa hàng cũ vì nó gắn với cô ấy trong những lúc khó khăn nhất. Tôi vẫn đi làm trên HN và về nhà 2 tuần 1 lần.
Chuyện có lẽ sẽ chấm dứt ở đó nếu cuộc sống cứ êm đêm trôi đi. Biến cố lớn sảy đến với tôi. Bố mẹ tôi bắt tôi lấy vợ. Người con gái ấy kém tôi 4 tuổi, gần nhà tôi. Tôi và cô gái ấy đã có một tuổi thơ đẹp như tranh vẽ với nhau. Nếu không gặp chị, có lẽ người tôi lấy làm vợ chính là cô ấy. Nhưng giờ đây, tình cảm của tôi đã dành tất cả cho chị mất rồi. Gặp lại Thúy (tên cô gái ấy), những kỷ niệm thơ ấu trong tôi ùa về.
Thúy đã yêu tôi và một lòng chờ đợi tôi suốt bao năm. Bố mẹ tôi đã coi Thúy là con dâu từ lâu lắm rồi. Từ những bữa cúng, giỗ đến ma chay, cưới hỏi của nhà tôi, tất cả đều có mặt Thúy. Trong những bức hình lưu niệm, tôi và Thúy luôn là trung tâm. Từ thẳm sâu trong trái tim, tôi biết rằng Thúy vẫn chiếm một khoảng rộng lớn trong trái tim tôi.
Tôi sẽ không kể dài dòng về những diễn biến sau đó, về cái chuyện vợ tôi thuyết phục tôi đi lấy vợ, đến chuyện Thúy khóc ròng khi nghe tôi kể chuyện về chị. Nhưng Thúy vẫn nhất quyết một mực lấy tôi làm chồng.
Rồi cũng lại thêm một đám cưới nữa diễn ra. Lần này là danh chính, ngôn thuận chứ không phải nửa vời nữa.
Tôi với Thúy trở thành vợ chồng danh chính ngôn thuận, tuy nhiên, tôi vẫn là chồng chị, tôi vẫn về thăm chị mỗi khi có dịp, tất nhiên… Thúy biết và cho phép tôi làm điều đó… Tôi yêu 2 người vợ của tôi rất nhiều…
— Hết —