Phần 30
Trông Vy vẫn sành điệu hơn Trang nhiều, hai cái bầu vú thì không to bằng nhưng vẫn mang lại một cảm giác cuốn hút vô cùng. Nói chuyện một lúc thì Vy nói:
– Có khả năng em đi du học anh ạ. Anh có buồn không?
– Em đi du học hả? Anh buồn chứ! Thế bao giờ em đi du học vậy, mà đi nước nào thế?
– Em du học Singapo. Mới đang có dự định thế thôi, giờ còn phải học tiếng nữa mà, chắc là cuối năm nay anh ạ!
– Ờ đi học thì cố gắng mà học hành cẩn thận đấy nhé. Sắp đi thì phải cho anh hưởng một cái đấy nhé.
– Hì hì! Có thật muốn làm với em không đấy. Nhìn cái mặt nghi lắm nhé.
– Nghi gì mà nghi anh nói thật đấy, dạo này anh bận quá nên cũng chẳng có thời gian, thức khuya nhiều nên cũng hơi mệt một chút thôi.
Nói chuyện khá lâu thì tôi về nhà, xem nhà cửa thế nào. Chị Thảo thì hôm nay cũng ăn cơm ở công ty mà không về nhà. Chắc là cũng sướng âm ỷ khi được tôi làm cho lên đỉnh vào tối hôm qua. Về nhà tôi gọi điện cho bố tôi thì cuối tuần bố mẹ mới đi du lịch về, tôi thầm nghĩ lại được thoải mái với chị Thảo đến cuối tuần rồi.
Không có việc gì làm, rủ thằng bạn đi câu cá thì anh Mạnh gọi điện cho tôi:
– Nam à, mày dỗi không qua nhà anh chơi đi!
– Vâng, nhưng tối được không anh! Giờ em đang đi câu cùng với thằng bạn, hôm nay tự dưng trời mát, câu được lắm anh ạ!
– Thế mày qua luôn đây anh em mình cùng đi. Đợi anh chuẩn bị đồ nhé!
– OK! Cứ ở nhà đi em qua em đón luôn!
Chuẩn bị đồ nghề xong thì tôi khoác lên vai mà phóng đến nhà anh Mạnh. Nhà anh Mạnh thì không được to lắm nhưng được cái khá là rộng với khoảnh vườn với khá là nhiều thứ cây ăn quả. Phi xe vào cái sân thì chị Trà đã ra mà bảo:
– Hai anh em lại đi đâu đấy?
– Đi câu thôi chị, trời mát thế này câu được ra phết đấy!
– Đi nhanh nhanh lên đấy nhé, cố gắng mà kiếm mấy con cá về làm mồi nhậu, chị là chị không mua mồi cho đâu đấy!
– Hì hì! Miễn là chị nấu cho em là được rồi.
Chị Trà cười thì tôi cũng cười theo. Nhìn cái ánh mắt của chị cũng làm cho tôi đã lắm. Da của chị Trả công nhận là xinh hơn chị Thảo nhiều, dáng người cũng cao hơn và ngon lành hơn chị Thảo nhiều.
Một lúc sau thì anh Mạnh cũng ra với lỉnh kỉnh mọi thứ rồi bảo tôi:
– Nào đi thôi, có địa điểm chưa?
– Có rồi, địa điểm của em thì hơi bị nhiều đấy, chỗ này thì cũng lắm cá luôn nên câu cứ gọi là…
Anh Mạnh cười rồi lên xe tôi, ha anh em đi. Đến nơi, chúng tôi mắc mồi rồi ngồi cạnh mấy cái gốc dừa mà uống nước nói chuyện. Tôi gợi chuyện mà nói với anh Mạnh luôn:
– Nói với bà chị dâu của em chưa!
– Hôm gì cũng thử nói chuyện làm tập thể thôi. Mới đầu thì cũng phản ứng dữ lắm nhưng sau cũng có vẻ xuôi xuôi, kiểu này thuyết phục là ok thôi.
– Hay đấy, hầu như đàn bà nào, mới đầu nói thì cũng có vẻ là không muốn nhưng cứ kích thích rồi thuyết phục nhiều là thoải mái thôi mà. Làm xong khéo họ thích họ còn muốn mình làm thêm đấy chứ lại không à!
– Anh cũng nghĩ vậy, làm với người ngoài rồi còn sợ bệnh tật rồi còn sợ lộ ra nữa, mặc dù có hội rồi nhưng mà vẫn sợ lắm!
– Thì đã có em rồi! Lo cái gì cơ chứ. Anh em mình thì chẳng có mà lộ đi đâu cả.
– Thôi ông mãnh ạ, gớm mới nói xong mà mắt đã sáng lên rồi là sao.
– Có gì mà ghê gớm lắm đâu, đầy người như thế mà. Miễn là sướng thôi, ba người chúng mình không nói ra thì đâu có ai biết là ai đâu.
– Biết là thế, anh em mình thì không nói làm nhưng còn Trà đấy. Dù biết là dâm rồi nhưng mà xem có vẻ khó khắn.
– Em nghĩ là không khó đâu. Người ngoài mà còn làm được thì nghĩ anh em cũng làm được thôi, quan trọng là làm sao phải nói cho bà ấy hiểu làm chuyện này là trò chơi thôi.
Vừa nói thế thì có cá cắn câu rồi. Tôi giật lên thì cũng chỉ là con cá rô phi chứ không phải là cá to. Anh Mạnh nhìn cười mà bảo:
– Số chú mày thì chỉ câu được những con cá thế này là khá lắm rồi đấy!
– Em câu được cá này còn anh chưa được con nào đấy.
– Cứ đợi thì kiểu gì cũng được cá to!
Vừa nói xong thì anh Mạnh cũng giật được con cá vược tầm hơn hai cân, cái cần cong vút lại, tôi vội đưa vợt ra mà vớt con cá vào. Anh Mạnh cười hề hề mà nói:
– Đấy chưa, anh mà nói thì cấm có sai đâu. Về cái khoản câu kẹo này thì chú còn phải học hỏi anh nhiều.
Tôi cũng hơi cú nhưng cũng thích vì được con cá to như vậy. Cứ chăm chỉ ngồi đến chiều thì tôi cũng giật được thêm mấy con cá nữa nhưng toàn cá bé, còn anh Mạnh thì câu thêm được một con cá trắm cỏ to nữa.
Gần tối hai anh em về nhà thì anh Mạnh bảo:
– Này anh có kế này xem có được không nhé?
– Kế gì hả anh?
– Tiện thể anh em mình câu được cá, tí nhậu một bữa, chú giả vờ say rồi ngủ tại nhà anh, xem có làm được gì không, anh đoán vợ anh cũng thích được làm đấy!
– Ờ! Ý kiến của anh hay đấy, hì hì. Ổn đấy làm như thế này có khi bà chị ấy lại thích.
Hai chúng tôi cười phá lên vì cái kế hoạch của mình. Về đến nhà thì chị Trà trong nhà đã bảo:
– Về muộn thế, có câu được con nào không vậy, nhìn kiểu về tối muộn thế này chắc là không được con nào rồi.
Tôi cầm cái giỏ cá vào trong nhà bà bảo chị:
– Hơi nhầm đấy nhé bà chị dâu của em. Hôm nay hơi bị nhiều cá luôn ăn mệt nghỉ, chị nấu cho em nhé.
Cầm gái giỏ cá chị Trà mỉm cười mà nói:
– Được đấy, chị xem nào, ái chà! Con vuợc với con trắm cỏ to phết đây, ba người ăn sao mà hết hai con này!
– Thì chị thả một con vào cái chum đi, mấy hôm nữa ăn, còn một con thì luộc lên, hai anh em em nhắm một tí. Mà dạo này chị cũng xinh ra đấy, nhìn phơi phới ra phát thèm lên được đấy chị ạ!
– Lại thế rồi, chị mày cũng không còn ngon hàng như trước nữa rồi. Làm sao mà bằng mấy em trẻ đẹp được. Hàng nát rồi!
– Nát thì nát chứ, nhưng vẫn còn mặn mà lắm, khúc nào khúc đấy hơi bị ổn, cho em là em xơi liền đấy!
Chị Trà vỗ mạnh vào vai tôi rồi cũng đi làm cá. Mấy con cá con tôi câu được thì rán cho mèo với cho chó. Con cá trắm thì thả vào chum còn làm con cá vược để mấy người ăn. Anh Mạnh thì đi tắm xong cũng ra mà bảo tôi:
– Mày vào trong tắm đi rồi ra ngoài này chuẩn bị ăn, anh mới sắm cái bộ bàn ghế dưới gốc mít kìa, tí ra đấy nhậu cho mát.
– Vâng em đi tắm đây!
Vào trong nhà tắm vừa tắm tôi vừa nghĩ khéo hôm nay lại được thịt một bà chị dâu nữa đây. Bà chị dâu này còn ngon lành lắm.
Tắm xong thì chị Trà cũng hấp xong con cá mà mang lên bàn. Cả ba chúng tôi đều nói chuyện vui vẻ. Anh Mạnh cũng uống rồi khẽ đá đưa chuyện đó. Tôi cũng vu vơ coi như không biết chuyện anh với với vợ mà bảo:
– Nói chung chuyện đó cũng bình thường, làm cái gì mới cho không khí nó thay đổi thôi đấy mà, nhiều người cứ quan trọng hóa cái vấn đề đó ra.
– Gớm cũng ăn nói mạnh miệng đấy nhỉ!
– Thì đúng rồi mà chị. Chị thấy đấy, sinh viên bây giờ sống thử nhan nhản ra đấy thây, đâu còn khó khăn như hồi trước. Nhất là hồi ông bà mình rồi đến bố mẹ mình. Sống trong cái kiểu phong kiến mệt mỏi.
– Lễ giáo Phương đông nó vậy mà, nói chung nó thành nếp nghĩ rồi!
– Phương đông thì cũng tùy thôi chứ, em nói thật như Nhật Bản đấy, rõ ràng là Phương đông sao mà nó phát triển thế, coi việc đó là bình thường.
– Mỗi nước có nền phong tục khác nhau mà em!
– Khác nhưng em thấy nó hay!
– Gớm được như thế thì ông nào mà chẳng thích.
– Đấy đâu có sướng mỗi đàn ông đâu, đàn bà cũng sướng chứ. Thậm chí có khi còn sướng hơn cả đàn ông nữa cũng lên đấy. Em xem phim nhiều quả làm tình tập thể nhé. Người đàn bà như được phục vụ còn gì.
Nói đến đây thì chị Trà đỏ mặt mà không nói gì nữa. Anh Mạnh được thể mà thêm vào.
– Giờ dân trí được giao thoa nên nói chung nó cũng bình thường.
Tôi nâng chén rượu lên rồi bảo:
– Thôi không nói chuyện này nữa, chuyển chủ đề hì hì! Anh chị dạo này làm ăn có khá không vậy?
– Nói chung là cũng bình thường, lương công chức mà em, chẳng có được nhiêu cả, quan trọng là biết luồn lách.