Những ngày trời đổ lửa, đã thế lại còn mất điện. Mẹ nó nữa, không biết dùng từ gì diễn tả cho hết cái cảm giác nóng bức này, chỉ biết là nắng và nóng vl. Nắng nóng đến mức vợ phơi lồn ra mời gọi mà tao lại có cảm giác chán chường. Ngáp 1 hơi dài bảo kéo quần vào đi em, thế là vợ dỗi, ôm con đi trốn. Trước khi đi không quên dặn dò ở nhà nhớ dọn dẹp nhà cửa. Nản, thầm nghĩ thật là một ngày nghỉ cuối tuần cực nhọc.
Dọn dọn, dẹp dẹp cũng ra cả đống rác, nào chai nào lọ, vơ vét sạch sẽ xong cũng được vài túi nilon to, đang lớ ngớ xách ra không biết để đâu thì thấy ninja đi xe đạp lạch cạch lướt qua cổng. May quá, chạy vội ra gọi cô ơi vào cân đồ… Lúc ấy là hơn 10h sáng.
Nghe giọng thì có vẻ không già, dáng người mảnh mảnh, bộ quần áo cũ kỹ nhưng phù hợp với công việc. Nhìn sau gác ba ga thấy trống trơn, tao đổi cách xưng hô và hỏi ơ hơn 10 giờ rồi chị vẫn chưa mua được gì à. Chị khẽ cười nói liến thoắng là vừa mới đi thôi, đi làm ca đêm về tranh thủ chợp mắt tí rồi mới đi. À, thì ra công nhân là nghề chính, đồng nát là kiếm thêm.
Nhìn chị phân loại nhựa riêng, nhôm riêng gọn gàng hết lượt xong mới cho vào túi, tao thiện cảm hỏi tiếp chị làm ở đâu mà đi ca. Chị dường như có gì đó không tự nhiên lắm nói buông trỏng không chủ ngữ vị ngữ là làm ở khu bắc thăng long. Tao lại hỏi tiếp ơ thế làm thêm này có kiếm được không mà đi lại cho vất vả, làm ca ba mệt lắm, về thì ngủ đi cho lại sức chứ.
Chị không nói gì, buộc túi đứng dậy kêu chỗ này 10 nghìn nhé. Tao phì cười, mẹ, tao thì nghĩ là có người đi đổ rác giúp là may rồi, tiền bạc gì mấy cái này mà tính toán, ấy vậy nhưng lại có cảm giác tò mò về chị, muốn hỏi thêm vài điều gì đó. Tao bảo hôm trước vừa bán giống thế này được 2 chục mà. Chị thanh minh, phân bua, chốt lại là 10 nghìn thôi. Tao thấy tội tội…
Tao vào nhà, rót cốc nước lạnh to xong đi ra đưa mời bảo đùa chị vậy thôi, không cần trả tiền. Chị nhìn nhìn có vẻ lạ lẫm không dám cầm, xong khẽ hỏi ơ anh ở nhà một mình à. Tao gật, đéo mẹ, làm gì mà đề phòng thế, tao cười nói nước lọc, không có thuốc mê thuốc ngủ gì đâu mà lo, ban ngày ban mặt giữa lòng thủ đô, cộng thêm cái thời tiết này thì thú tính không thể nổi dậy được.
Chị cười, kéo khẩu trang ra, đón lấy cốc nước. Ô đệt, 1 gương mặt khá đấy chứ, có nét, trắng trẻo, mũi cao, miệng nhỏ. Khoảng cách được thu hẹp hơn, tao hỏi chị bao nhiêu tuổi, chị trả lời cụt lủn “36”. Tao trước tiên là phải nịnh đã, buông câu 36 mà nhìn trẻ quá, trẻ hơn cả em, em mới 30. Chị lại cười, rạng rỡ, con người mà, ai chả thích khen.
Chị ngồi xuống bậc hè, tháo nón ra quạt phần phật vài phát xong rút ví ra moi tờ 10k đưa tao. Tao lắc đầu bảo không lấy thật mà, chị ngồi nghỉ ngơi tí kể em nghe sao lại đi làm thêm nghề này, lương công nhân chả nhẽ không đủ sống chăng, với lại nhìn nét mặt của chị không có vẻ lam lũ lắm thì phải. Chị ngần ngừ vài giây rồi cất tờ 10k trở lại ví.
Chị bảo mưu sinh vất vả, cái gì làm được ra tiền mà không phạm pháp là làm thôi, nghề này tự do lúc nào thích thì làm, không thích thì thôi, một buổi đi thu gặp chục người như cậu là bằng một ngày lương công nhân, lại nhàn hơn nhiều. Chưa kể đi long dong ngoài đường cứ ngõ nào mát thì vào, thoải mái hơn so với chui trong phòng trọ nhiều.
Ơ đệt, hay, có lý. Bắt đầu thấy thú vị với bà chị đồng nát này nên tao tìm cách câu giờ thêm để buôn vài câu chuyện nữa, đề phòng bà phủi đít đứng dậy thì khó có lý do níu giữ. Tao bảo thế nhưng người đời nghĩ nghề đồng nát là thấp kém. Chị ngước mặt về phía tao với ánh mắt kiên định nói: “Tôi chưa thấy ai chê nghề đồng nát cả, không ăn xin, không ăn cắp, đơn giản là mua đi bán lại kiếm lời, thậm chí còn làm sạch cho đời khi thu gom và phân loại rác, việc ăn mặc thì đương nhiên phải hợp với công việc, chẳng nhẽ diện váy đi thu mua vỏ chai sao. Xét một cách toàn diện thì nghề này cao cấp và đáng được ghi nhận hơn trăm nghìn lấy mấy đứa ăn mặc đẹp đẽ mà xả rác bừa bãi, ngồi lê mách lẻo, hoặc là mấy đứa dạng háng bán thân…”
Mẹ, thế beep nào mà tao giờ giống như đứa học sinh đang nghe cô giáo phổ biến kiến thức giáo dục công dân ý. Tao im lặng nghĩ ngợi 1 lúc quên mất cả việc hỏi để câu giờ. Bỗng thấy chị lên tiếng, thôi, cảm ơn cậu nhé, tôi đi buôn tiếp đây. Tao chỉ kịp ơ ơ thì chị đã đi ra dắt xe đạp ra ngoài cổng rồi.
Quay trở lại sắp xếp nốt nhà cửa, ngước lên đã gần 12h trưa, cầm điện thoại xem có cuộc gọi nhỡ nào không mà đéo thấy. Thôi đành chủ động gọi cho vợ, vợ bắt máy, miệng còn nhồm nhoàm nhai, tao hỏi bên bà ngoại có điện không em. Vợ bảo có anh ạ, điều hòa chạy phần phật, anh dọn nhà xong chưa qua đây ăn cơm luôn nhé. Tao cười nói ơ thế anh không gọi thì xác định nhịn luôn hả, vợ cười khanh khách kêu em tưởng anh đi uống beer. Đệt, được, vậy thì ông đi uống beer thật…
Quán beer này của ông bạn, nói đúng hơn là kết bạn với ông chủ quán sau khi thường xuyên ra đây lê la. Được cái là quán gần nhà, có cây to mát mẻ nên tao hay ra. Ban đầu thì tụ tập bạn bè, dần dà toàn ra ngồi mình, uống 3 – 4 cốc rồi về. Ông chủ quán hơn tao gần chục tuổi, quen lão bắt đầu từ hôm nào đó quán vắng, tao ngồi 1 mình đang uống cốc thứ 2 thì lão ra mời, lão hỏi sao đi một mình, tao thật thà bảo nhà gần đây, ra làm cốc cho mát thôi còn về trông con. Lão cười khà khà, ngồi chém gió về chuyện beer thế nào là ngon, rượu thế nào là thấm, ấy thế mà thành ra quen, lão bảo lần sau ra quán nhớ gọi anh, anh hứa miễn phí beer cho chú nếu chú đi một mình. Tưởng chém thôi ấy mà thế thật, hai năm nay tao toàn uống beer miễn phí như vậy đấy.
Buổi trưa muộn, quán có chừng vài bàn, tao gọi beer, nhân viên bê ra, tao hỏi chủ quan đâu, nhân viên kêu vừa đi đâu không rõ được lúc rồi. Vậy là ngồi nhắm một mình, xác định hôm nay không có mặt chủ quán thì mình phải trả tiền, thôi gọi thêm con mực ngồi nhai cho đỡ đói vậy, chả nhẽ trả tiền có 20k thì hơi ngại. Uống hết cốc thứ 2 thì lão chủ quán về, thấy tao lão tiến đến ngồi cùng bàn luôn, tay nhúm 1 sợi mực cho vào mồm nhai ngồm ngoàm chửi mẹ nó, vừa ra khỏi nhà tí mà bị phạt ngay mấy lít.
Tao hỏi có chuyện gì, lão kể đi không để ý đứng sai làn đường, cãi nhau 1 lúc với cảnh sát giao thông cuối cùng vẫn bị phạt mà lại éo được nộp phạt luôn, nó bắt lên kho bạc nộp, phải nhờ trợ giúp mãi mới đồng ý nộp tại chỗ. Tao phì cười, bố khỉ, chừng ấy tuổi đầu rồi còn hơn thua với mấy cậu cảnh sát trẻ làm gì. Tao bảo đúng chỗ đấy hôm trước em cũng bị bắt, tuy nhiên em xuống xe gãi đầu bảo đi vội quá nên sơ suất không để ý, thế là các chú bảo chỉ nhắc nhở và cho đi luôn.
Đấy, cãi nhau làm gì, nếu đã cãi thì phải nắm chắc phần thắng thì hẵng cãi. Lão gật gù gật gù kêu ờ, lần sau anh học chú. Gọi thêm vài cốc beer nữa thì nghỉ, lão bảo anh bán beer thật nhưng thời tiết nóng này càng uống beer càng nóng, thôi đi cafe đi cho mát, hôm nay đang chán không có tâm trạng ngồi đây. Tao hỏi sao thế, lão bảo cứ đi ra quán ngồi kể lể sau…
Quán cafe cũng không xa quán beer lắm, tao thì không chuộng cafe nên ít khi ngồi. 2 anh em vào kiếm một góc ngồi ngắm nắng, lão rề rà kể chuyện vợ chồng cãi nhau, chuyện đứa con gái đầu đang cấp 3 mà yêu đương nhăng nhít… Phận làm cha, làm chồng, đéo bảo được, lão chán. Đm, tưởng gì, tao khuyên mỗi 2 câu chắc nịch là với vợ chỉ cần mềm lúc cần mềm, cứng lúc cần cứng. Với con chỉ cần hiểu lúc cần hiểu, nghiêm khắc lúc cần nghiêm khắc.
Lão hớp ngụm cafe bảo chú nói như cặc. Chuyển qua chủ đề bóng đá, thể thao rồi quay lại chủ đề gái gú. Tao đang định kể chuyện lúc sáng gặp chị đồng nát triết học xinh đẹp thì thấy có khách vào, mà nhìn quen vl, ánh mắt, cái miệng, cái mũi. Ơ đúng chị đồng nát rồi, nhưng ăn mặc khác lắm, chảnh hơn nhiều, đi cùng 1 cha xăm trổ nhìn như loằn.
Ánh mắt tao dán vào chị nhiều quá khiến lão chủ beer chú ý cũng ngoái lại nhìn theo, sự chú ý của 2 người khiến cho chị đồng nát cũng đánh mắt qua đây. Đéo biết có nhận ra tao không nhưng hình như nhận ra lão chủ beer, lão chủ beer cười cười, chị đồng nát cũng cười cười. Lão bảo tao, sao thế, dạo này lại thích gu mặn thế à. Tao lắc đầu bảo không, lúc sáng hình như mụ chính là người đi thu mua đồng nát, giờ lại thế kia, đéo biết phải không. Lão chủ beer im lặng, 1 lúc sau mới bảo có bí mật này chú đừng nói cho ai biết, ẻm kia là thượng úy đội an ninh điều tra đấy…
Tao ngơ ngác chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào, lão Beer lại ra vẻ nguy hiểm nói thì thầm con bé này đang đánh án nên đóng nhiều vai lắm. Tao hỏi sao anh biết, lão cười khà khà bảo quán chỗ anh là trung tâm tin tức mà, con bé này dạo này cũng hay đến quán của anh lắm. Gớm, trinh sát đánh án mà lại dễ lộ thân phận cho cả tay chủ quán beer biết thế thì còn gọi éo gì là bí mật, tao nghe vậy cho vui tai chứ đéo tin lắm, nhưng tạm thời cũng chưa tìm được lý do gì để giải thích việc sáng đi buôn đồng nát, chiều vào quán cafe sang chảnh.
Thôi kệ mẹ. Ngồi chém gió thêm lúc thấy đau bụng nên kiếu lượn, về nhà đi vệ sinh cho nó mát, không quen đi vệ sinh chỗ công cộng. Nhăn nhó bước bộ nhanh nhanh, cách nhà vài chục mét thì thấy xe máy bóp còi phía sau mấy lần. Ngoái lại nhìn thấy đúng là chị đồng nát, mụ chủ động nói chị nhờ cậu 1 chút được không, tao đứng lại nhưng tự dưng có cảm giác cần cảnh giác gì đó nên giữ 1 khoảng cách nhất định.
Trưa, ngõ vắng, chị lên tiếng bảo tôi là cảnh sát điều tra, đang bám đối tượng ở khu vực này, lão chủ quán beer cũng là đối tượng nghi vấn đang cần theo dõi, có một số bức ảnh này chụp hình cậu và lão rất hay ngồi nói chuyện riêng tư, tôi muốn xác nhận lại thông tin, đề nghị cậu hợp tác. Mụ đưa ra cái điện thoại chỉ chỉ. Ô vãi, việc này là việc có thể chém gió ngoài đường hay sao.
Tao chợt nhớ đến mấy vụ lừa lọc, bỏ thuốc mê các thứ. Tao hỏi có phải chị đang đánh án bắt mấy đứa đi thôi miên bỏ thuốc lú không. Mụ bảo đừng đùa, cậu xem ảnh trong điện thoại thì biết. Đệt mợ, xem cái nồi, tao ngoái qua ngoái lại xem có ai không để hô hào bắt con yêu nữ này, thế beep nào mà vắng không bóng người. Tao hô bừa lên cướp, cướp, thấy mụ giật mình ngó qua ngó lại xong lớn tiếng chửi đm thằng hâm, cướp cái loằn gì mà cướp. Chửi xong phóng xe vút đi. Tao nhìn theo, lấy điện thoại gọi ngay cho lão quán beer, anh ơi, thượng yếu của anh tí nữa làm em thượng luôn rồi. Từ mấy hôm nay không thấy mặt thượng yếu đồng nát đâu nữa…
— Hết —