Phần 3
Chị biết một điều là thiếu đụ không được. Đàn bà thiếu đụ như cây thiếu nước, khô cằn sõi đá. Ngày sinh nhật chị vừa rồi thằng Út bày đặt tìm một nhà hàng cho hai chổ ngồi riêng tư. Ăn xong thằng Út mò dưới gầm bàn tìm đến háng chị. Hắn cởi xi líp và bú lồn. Chị sướng muốn điên người. Chị muốn hắn đụ ngay, nhưng trong nhà hàng không được. Ra xe chị moi cặc hắn ra bú. Hai người ngất ngư sướng khoái khi hắn đụ chị trên xe.
Có lần chị nói với nó:
“Cơ thể tao với mầy giống như nam châm, hể gặp là hít vào nhả không ra được!”
Út cười và thảy một số bikini nhỏ xíu cho chị:
“Cho chị thử lửa mùa hè năm nay… Coi thử còn bốc không?”
“Giởn mặt mầy! Thân hình tao còn ngon lắm… Coi chừng mất à mầy!”
Thế rồi chị mặc cho nó coi. Thân thể chị khiêu gợi. Những chổ lồi lõm trong cơ thể được phô bày mát mắt. Hắn lấy camera ra quây. Lúc hắn quây sát hạ bộ hắn bảo chị cởi ra. Chị cởi ra từ từ. Cái lồn lông lá phơn phớt nẩy nở hiện trên màn ảnh nhỏ rõ ràng, rồi hắn chiếu lên mặt chị cười nói:
“Mặt sao… Ngao vậy!”
Chị kéo quần lên la:
“Tiên sư nhà anh… Ai mê cho biết!”
Chị cũng làm lại là lấy camera quây, bắt thằng Út cởi quần ra. Chị bắt nó đi lòng vòng lủng lẵng. Cặc nó từ từ cương lên khiêu gợi. Chị dựng máy quây phim chiếu hai người làm tình với nhau. Chị bú cặc nó, nó bú lồn chị. Hai người đụ nhau như loài thú. Tiếng rên sung sướng hòa lẫn với mồ hôi bóng lẫy trên hai cơ thể trần truồng trông dâm tục sãng khoái vô biên trên màn ảnh.
Sau đó hai người nằm trên giường coi lại trên tv thích thú bàn luận.
“Mầy giống như con hổ!”
“Cái mặt chị lúc bú lồn sướng coi đã quá!”
“Bú lồn thì phải sướng thôi!”
Chợt chị hỏi tiếp:
“Hồi đó giờ mầy bú mấy… Cái lồn rồi!?”
“Còn chị thì bú bao nhiêu… Con cặc?!”
“Tao chỉ biết bú cặc mầy thôi!”
Hai người trao đổi sống sượng nhưng thân mật cởi mở. Chị cảm thấy hạnh phúc dâng tràn. Chị cảm thấy đời chị đáng sống. Chị cám ơn thượng đế và mong sao con cặc thằng Út đâm vào lồn chị mãi mãi.
Thằng con chị lớn thấy rõ. Càng ngày nó càng giống Út như khuôn đúc. Những lúc cần làm chuyện riêng tư thường chị gởi một bà Việt nam già giữ dùm. Bà Việt Nam mới qua yêu trẻ rất tốt nên không ngại đêm hôm gởi khi cần..
Thằng Út đi học đâu ba cái mớ mác xa mác xiết đêm về nhà thí nghiệm. Hắn bắt chị cởi trần truồng rồi lên giường nằm sấp lại. Không biết hắn dung loại dầu gì mà tay hắn cọ, chà xát, đấm, bóp, vò, nhào nặn từ trên xuống tới mông, hai bắp vế gần âm hộ. Hắn xoa nắn riết từ trạng thái bình thường chị bắt đầu hừng hực ham muốn. Rồi hắn lật chị lại. Cứ hai đôi vú phồng cao hắn bắt đầu vuốt ve chà xát từ cái khe trũng giữa đôi vú lên cho tới đỉnh đồi rồi lần xuống rốn. Chất dầu trơn bóng lưỡng có tác dụng thần sầu làm cho chị điên dại khoái cảm. Cuối cùng hắn xoa bóp hai mu âm hộ thật lâu, theo những động tác ngón tay hắn chột sâu vào cái khe ướt sũng tìm huyệt G thì chị nhắm cứng mắt quẩy người vì cơn sướng ngất ào tới, chị hẫy người rên rĩ trong ngón tay ngọ ngoạy sâu trong đường âm đạo. Thằng khốn nạn nào có buông tha dù chị nhất cao mông đít rồi bật mạnh xuống giường trong con mắt rực lửa thích thú của Út. Hắn hành hạ cho chị điên cuồng rồi hỏi:
“Muốn nữa không!”
Chị gật đầu ngây dại phì phò trước tên đồ tể như giết dê làm lễ tế thần.
Trận làm tình tàn canh gió lốc đi qua. Chiến trường để lại hai thân thể rã rời cuống vào nhau. Chị ôm Út nói:
“Trời ơi! Đã quá Út!”
…
Thời gian thấm thoát trôi qua. Con chị lớn lập gia đình rời nhà. Cuối cùng thì có lần Út trở về nhà đưa chị tập truyện nói về tình yêu của đôi vợ chồng người Tàu đi vào tình sử Trung Quốc. Họ lấy nhau tuổi tác chênh lệch. Chàng trai mới lớn và người đàn bà đã có con. Nhưng nhân danh tình yêu, họ đã chiến thắng mọi nghịch cảnh để sống với nhau dù trong một hang núi rừng xa xôi. Cuối cùng khi họ về gìa, người chồng chết nhưng đã để lại một kiệt tác tình yêu là ông tự tay làm cả ngàn bực thang để cho người vợ lớn tuổi hơn mình từ dưới hang leo lên cho dễ. Tình yêu của ông làm chấn động và mọi người kinh ngạc là “tình yêu không bao giờ có tuổi”
Chị rưng rưng khi đọc tác phẩm. Nhà Chị cũng ở gần chân núi tuyết. Út vẫn đụ chị hà rầm. Và hình như tình yêu của Út chẳng suy giảm.
Cũng lạ!..
— Hết —