Phần 14
Tôi khẽ cười mà ôm chặt lấy người của Hương Quỳnh hơn nữa. Khi con cặc của tôi mềm nhũn thì nó mới trượt ra khỏi cái khe lồn của Hương Quỳnh. Một dòng nước hòa lẫn từ tinh trùng, nước nhờn cộng thêm với một chút máu của màng trinh chảy ra từ cái khe lồn ấm áp. Thấy nước chảy ra từ trong cái khe lồn của mình thì Hương Quỳnh cũng khẽ với lấy cái khăn giấy để ở trên tủ cạnh giường lau lấy cái mu lồn mà nói:
– Khiếp anh nhìn đây này. Chảy hết ra rồi. Mà làm sao anh cho vào trong người em nhiều thế không biết.
– Thì anh yêu em như vậy mới cho vào nhiều chứ. Không yêu dù có làm chuyện này cũng chẳng hứng thú gì đâu.
– Ờ thế hả. Thế sao làm với chị Trúc Quỳnh lại mạnh thế. Cứ như là đúng rồi đấy.
Tôi không ngờ Hương Quỳnh cũng biết chuyện này nên khẽ mỉm cười mà hỏi lại ngay:
– Sao mà em biết chuyện này thế? Chị Trúc Quỳnh kể với em à?
– Hai chị em thì chẳng có chuyện gì mà không kể cho nhau nghe cả. Tất cả mọi chuyện luôn. Anh công nhận là cũng được đấy nhỉ. Đã làm với chị em rồi mà còn dám làm với cả em nữa.
– Thì yêu cả hai làm cùng với cả hai cũng được chứ sao. Có đi đâu mà thiệt đâu nào. Mà em cũng muốn anh làm với em lắm rồi còn gì nữa. Nhìn cái mặt của em là anh biết mà.
Tôi nói như vậy thì Hương Quỳnh cũng chẳng nói thêm câu nào nữa mà chỉ lườm tôi rồi cười mà thôi. Tôi cùng Hương Quỳnh vào bên trong nhà tắm mà tắm rửa qua loa. Khẽ lấy cái vòi nước tôi phun chầm chậm vào cái mu lồn đang ướt nhẹp cho Hương Quỳnh cọ nhè nhẹ. Cọ xong thì Hương Quỳnh khẽ ngẩng lên mà nói với tôi:
– Tí nữa thì anh đi mua thuốc cho em uống nhé. Không có ra đấy là chết đấy nghe chưa.
– Thuốc gì? Mà làm sao có ra đấy lại chết cơ chứ?
– Thuốc tránh thai chứ còn thuốc gì nữa, có con ra đấy, phải đi giải quyết, đau lắm mà em lại bị giảm sức khỏe nữa. Thôi tốt hơn hết là cứ uống cho nó lành. Nhớ tí nữa mua cho em đấy.
– Rồi anh nhớ rồi có như thế mà cũng phải dặn đi dặn lại.
Tôi phun nước rồi lau người cho Hương Quỳnh xong thì chúng tôi mặc quần áo chỉnh tề mà đi về nhà. Công nhận làm chuyện này mệt thật. Tôi đưa Hương Quỳnh về nhà thì cũng vòng ra chỗ quán phở mà làm ba bát luôn. Ăn xong thì cũng đã đến tám rưỡi tối. Tôi phi xe về nhà thì mẹ tôi mắng:
– Sao đi đâu mà giờ này mới về là sao. Để cả nhà đợi cơm đấy à. Con với chả cái, hư thân, mất nết.
– Con xin lỗi. Con có việc bận ở trường nên về muộn!
– Về muộn sao không nghe máy là thế nào. Để cả nhà mong mãi, cơm dọn ra rồi mà chờ mỗi mình anh thôi đấy.
– Máy con để rung trên mặt bàn nên không biết. Mà mọi người ăn cơm đi. Con ăn ở ngoài rồi. Con lên phòng đây.
Tôi lên phòng thay quần áo, đi tắm thêm một lần nữa rồi lăn lên giường mà ngủ. Làm mệt quá lên tôi ngủ một cách ngon lành. Sáng hôm sau dậy thì tí muộn học. Chạy sang phòng của chị Hà thì vẫn thấy chùm chăn mà ngủ ngon lành. Tôi đánh thức chị dậy mà nói:
– Chị Hà, dậy mau đi. Muộn học bây giờ. Em đã muộn rồi chị còn muộn hơn đấy.
Khẽ mở cái chăn ra, mắt nhắm mắt mở chị Hà bảo tôi:
– Mày có bị làm sao không đấy. Hôm nay trường có việc được nghỉ cơ mà. Người đâu mà cứ như người mất hồn đấy là làm sao. Tỉnh đi chứ. Cứ như là trẻ con không bằng đấy.
Tôi mới nhớ hôm nay là hội giảng ở trường. Tôi cũng phải đi vì ở lớp tôi với một số đứa nữa được chọn. Chị Hà cũng được đi nhưng bà ấy khôn lỏi. Bảo ốm nên ở nhà. Tôi đành ba chân bốn cẳng mặc quần áo rồi phi đến trường. Cũng may là vừa kịp giờ. Đến phòng thì đã thấy học sinh đông đủ rồi. Thầy giáo dạy toán của tôi thấy tôi đến thì nói:
– Sao mà đến muộn thế hả em. Chuẩn bị đến giờ rồi. Đây mà bài giảng của buổi hôm nay. Em đọc xong tí nữa phát biểu ý kiến nhé. Chú ý mấy phần trọng tâm thầy gạch bút đỏ đấy!
Tôi nhìn qua bài giảng thì hóa ra là mấy bài tập cùng một số phương pháp giải toán mới. Có thể nói là với thầy thì nó mới nhưng với tôi thì nó cũ rồi. Vì tôi thường hay lên mạng mà tìm tòi nên biết trước rồi. Vứt tạm cái tài liệu lên mặt bàn rồi tôi ngồi luôn xuống bàn dưới. Lấy máy xách tay mà tìm kiếm lại những gì mới thu thập được hôm qua. Đột nhiên thì tôi thấy ai gọi tôi khe khẽ. Ngẩng đầu lên thì ra là Lan Anh và Mai Anh. Hai chị em ngồi cách tôi ba bàn ở phía trên. Tôi thấy vậy thì cũng nhoẻn miệng cười mà nói:
– Hai em cũng phải đi à?
– Vâng ạ. Anh lên đây ngồi cùng tụi em cho vui!
– Thôi anh không lên đâu. Anh ngại ngồi ở đấy. Tí nữa mấy ông bà giáo viên xuống ngồi cùng. Như thế ngại lắm. Cứ một mình một bàn như thế này có khi là sướng hơn. Em xuống đây ngồi cùng với anh cho vui.
Nghe tôi nói như vậy thì hai em ấy cũng xuống. Nhìn hai em, mới có lớp mười một thôi mà trông ngon lành như cuối cấp vậy. Dáng người đẫy đà, có thể nói còn ngon lành hơn cả Trúc Quỳnh và Hương Quỳnh nữa. Dưới cái áo trắng đồng phục trông hai em lại ngoan hiền hơn. Vừa đi xuống thì hai chị em đều ngồi bên cạnh tôi để tôi ngồi giữa. Tôi đang hí hoáy mà xem mấy phương pháp thì Lan Anh bảo tôi:
– Anh Thịnh cũng học giỏi tin học đấy nhỉ. Em cũng có máy nhưng chẳng biết làm gì cả. Cứ vứt ở nhà chơi game thôi.
– Anh thì cũng chỉ biết chút ít thôi. Không được giỏi lắm đâu.
– Thế này là quá tuyệt rồi. Khi nào đến nhà em dạy tụi em nhé anh. Em chỉ cần học bằng nửa anh là ổn lắm rồi.
Tôi khẽ cười mà không nói gì. Chẳng bao lâu sau thì cũng đến giờ học. Thầy giáo tôi giảng những vấn đề mới và gọi một số học sinh lên làm và tranh luận. Chạm vào nọc của tôi rồi lên tôi giơ tay lên mà trình bày. Những vấn đề của thầy đều bị tôi lật ngược hoặc phản chứng một cách rất thuyết phục. Thấy tôi nói như vậy thì mấy giáo viên trường khác càng chăm chú hơn.
Được thể tôi nói luôn và vác luôn cái máy laptop lên cắm vào máy chiếu mà trình bày. Thực ra mấy vấn đề cũng khá là đơn giản nên một chút là tôi trình bày xong. Thật không ngờ giáo viên của trường tôi và nhiều giáo viên của trường khác đều đứng dậy mà vỗ tay tán thưởng. Thầy giáo của tôi thì nhìn tôi mà mỉm cười. Tôi nói xong thì tự dưng cũng thấy hơi sợ vì sự ngông của mình. Tôi vác máy về đúng vị trí cũ mà ngồi. Lan Anh và Mai Anh mỉm cười mà nói với tôi:
– Không ngờ anh lại giỏi đến như vậy đấy. Em không ngờ. Mà anh kiếm tài liệu ở đâu vậy?
– Ở trên mạng thiếu gì hả em, mình muốn tìm hiểu thì chỉ cần lên mạng mà kiếm là có thôi mà.
– Kiểu này thì em phải bảo anh đến dạy hai chị em em rồi.
Tôi khẽ cười mà không nói câu gì. Một lúc sau thì những vấn đề khác được trình bày. Tôi thấy chột dạ mặc dù biết ít nhiều nhưng cũng không phát biểu nữa. Thay vì đó thì tôi nhắc cho Lan Anh và Mai Anh ở hai bên. Cả hội trường nhìn chúng tôi như là ba thần đồng vậy. Cuối cùng thì hội giảng cũng kết thúc. Tôi với Lan Anh và Mai Anh đang định ra về thì mấy thầy khẽ gọi chúng tôi lại mà bảo:
– Thầy không ngờ các em lại như thế. Biết sao không bảo trước với thầy để lên trình bày chi tiết hơn. Kiểu này thầy sẽ cho các em vào đội tuyển học sinh giỏi của trường, để các em phát huy hết tài năng của mình.
Tôi chỉ cười mà không nói câu gì còn Lan Anh và Mai Anh thì nói luôn:
– Thôi thầy ạ, tụi em không vào đâu. Tất cả là do công sức của anh Thịnh cả đấy mà. Tất cả tài liệu mà tụi em trình bày lúc nãy đều do anh ấy tìm cả ra đấy thầy ạ!
– Thế hả. Nhưng cách trình bày của em như thế là quá tốt rồi. Thôi cứ vào đi để bồi dưỡng thêm năng khiếu.
Tôi chỉ cười mà nói:
– Vâng thầy để tụi em suy nghĩ đã. Tụi em xin phép thầy tụi em về.
Tôi và Lan Anh, Mai Anh cùng về. Gần đến nhà tôi rồi thì Lan Anh nói:
– Bây giờ hãy còn sớm, anh đến nhà em chơi nhé. Có mỗi hai chị em em ở nhà thôi. Nhà thì rộng nhưng chẳng có ai ở cả. Nhiều lúc có mỗi hai chị em cũng buồn lắm.
Tôi thấy cũng sớm lên khẽ nói:
– Ùh được rồi, anh đến. Mà anh cũng phải xem nhà em như thế nào để biết mà dạy em chứ nhỉ.
Tôi khẽ cười mà đến chơi nhà của hai chị em Lan Anh và Mai anh. Công nhận đúng như lời của Hải nói. Nhà của Lan Anh và Mai Anh cũng khá là rộng rãi và to. Bên trong nhà thì cái gì cũng có. Thậm chí là những cái mới nhất và hiện đại nhất. Tôi vào thì hai chị em mở tủ lạnh lấy nước cho tôi. Công nhận nhìn cặp vú của Lan Anh và Mai Anh thì tôi chỉ muốn đè hẳn ra mà bóp thật mạnh thôi. Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm như vậy thì Lan Anh cũng lườm tôi mà nói:
– Anh nhìn gì mà nhìn khiếp thế, hai chị em em xấu lắm à?
– Không phải xấu đâu. Xinh lắm nhưng anh nhìn để phân biệt kỹ xem hai chị em có cái gì khác nhau không?
– Có chỗ khác nhau chứ. Nhưng anh không thể biết được đâu, mà có lẽ anh cũng chẳng bao giờ biết được.
Tôi khẽ cầm cốc nước của Lan Anh đưa cho rồi cùng hai chị em đi ngắm nhà. Ngôi nhà bốn tầng đồ sộ với hơn chục phòng làm tôi thấy rộng vô cùng. Phía sau nhà còn một cái bể bơi nho nhỏ nữa. Nhìn làn nước trong xanh mát lạnh tôi nói:
– Mùa hè mà tắm ở đây thì còn gì bằng nữa nhỉ. Nhà anh chỉ cần giàu bằng một nửa nhà em là đã đủ mãn nguyện lắm rồi đấy.
– Anh cứ đùa. Nhà anh thì xây như thế này lúc nào chẳng được.
Tôi không nói gì mà cùng chị em Lan Anh và Mai Anh xuống dưới chỗ bể bơi. Nền gạch ở đây cũng khá là trơn, tôi đi chân đất nên không sao. Nhưng Mai Anh thì đi tông nên dễ trượt. Tôi nhìn thấy như vậy thì cười mà bảo:
– Em đi kiểu này kiểu gì cũng ngã cho mà coi.
Tôi nói như vậy thì Mai Anh còn vênh mặt lên bĩu môi mà nói:
– Còn lâu em mới ngã. Em đi như thế này quen rồi. Chẳng sao đâu. Có mà anh đi cẩn thận đấy. Chân đất mới dễ ngã cơ.
Vừa lúc đó thì không biết có một con chuột con ở đâu chạy ra. Tôi thì quá bình thường với lũ chuột này rồi nên cũng chỉ hơi giật mình một cái. Còn Mai Anh gì giật nảy người lên mà chạy. Lan Anh thì bấu chặt lấy tôi. Do dép trơn nên Mai Anh chạy được hai ba bước là đã trượt mà ngã lao cả người xuống bể bơi. Lan Anh thấy vậy thì đưa vội tay ra kéo, một tay thì nắm lấy áo của tôi. Không ngờ Mai Anh ngã kéo theo cả tôi mà Lan Anh ngã ùm xuống nước. Làn nước mát lạnh làm tôi thích thú vô cùng. Tôi ngã xuống nhưng cũng cười sặc sụa trước cú ngã của Mai Anh nên cười mà nói:
– Không ngờ anh lại được chiêm ngưỡng cú ngã đẹp nhất trong tuần. Em ngã là hơi bị có dáng đấy. Anh đã bảo rồi đi cái dép đấy thì chỉ có ngã mà thôi.
– Kệ em chứ. Sao anh phải nói. Mà có phải tại dép đâu. Tại con chuột đấy chứ. Tự dưng phi ra làm gì không biết. Anh không biết là em sợ chuột nhất à?
Tôi thấy Mai Anh nói như vậy thì càng cười to hơn mà nói:
– Người thì to như thế kia mà sợ con chuột đúng là…
– Đúng là gì. Không phải thấy thế mà trêu em đâu nghe chưa. Kéo anh ngã cùng cũng đáng.
Nói xong thì Mai Anh hất nước vào mặt tôi. Tôi cũng hất lại. Lan Anh thấy thế thì cũng hùa vào mà hất. Chơi nghịch nước một chút thì tôi khẽ lên trên bờ, tôi khẽ kêu Mai Anh:
– Cũng chỉ tại em. Làm anh ướt hết rồi đây này, làm sao mà có thể về được cơ chứ. Thật đúng là…
– Cho chết đáng đời trêu em làm gì.
Mai Anh thì tính trẻ con hơn Lan Anh nên tôi cũng chẳng thèm nói làm gì. Thấy tôi như vậy thì Lan Anh cũng mỉm cười nhưng khẽ nói:
– Đợi chút để em vào nhà kiếm quần áo cho anh. Nhà em cũng có mấy bộ chắc là anh mặc vừa đấy. Để em đi lấy cho.
Tôi cùng đi với Lan Anh vào trong nhà. Tôi cởi luôn áo và quần dài ra chỉ mặc mỗi cái quần đùi mà đi vào thôi. Do ngã xuống nước nên cái áo đồng phục trắng tinh dính chặt vào thân thể của Lan Anh làm cho tôi thấy rõ thân hình tròn trịa của nàng. Tôi đi vào bên trong nhà. Đến cái tủ quần áo trong phòng thay đồ của nhà thì Lan Anh mở tủ ra tìm cho tôi bộ quần áo. Tôi không thể nào kiềm chế được bản thân mình nữa rồi nên khẽ ôm nhẹ lấy Lan Anh rồi đưa tay lên mà xoa chầm chậm lấy cái bầu vú đồng thời cũng hôn nhẹ lên mái tóc ướt nhẹp. Tôi ôm như vậy thì Lan Anh cũng chẳng đẩy tôi ra mà chỉ nói khe khẽ:
– Thôi mà anh, đừng làm như vậy. Mai Anh trông thấy bây giờ. Để lúc khác đi. Khi nào đi chơi em cho anh ôm thoải mái được chưa nào.