Phần 26
Sau khi thu dọn ít đồ dùng cá nhân vào chiếc túi du lịch, tôi gọi chị Nga để đến nhà mẹ tôi ăn cơm.
Mẹ tôi đang vẽ khi tôi đến, bức tranh chỉ có mấy mảng màu hôm qua, hôm nay đã sơ bộ nhìn ra bố cục, một con chim đại bàng đang sải cánh trên những ngọn núi cao.
Mẹ dừng ngay việc vẽ để ríu rít nói chuyện cùng tôi, đầu tiên là những chuyện vụn vặt sau đó về thời gian đi du học, về những dự định tương lai và tất nhiên, cả dự định lấy vợ của tôi, vấn đề mà bất cứ người mẹ nào cũng quan tâm.
– Con chưa có ý định gì và cũng không có mối quan hệ yêu đương nào. Trước mắt con sẽ tập trung vào việc kinh doanh cái xưởng cho tốt. Thời gian tới con sẽ rất bận, có lẽ sẽ không thể quan tâm đến mẹ và chị Nga, mẹ và chị ở gần như thế này con cũng yên tâm.
– Con yên tâm, mẹ sẽ chăm sóc Nga. Ngày nào nó chẳng đây ăn cơm với mẹ, có hôm còn vào phòng của con ngủ lại. Con bé xinh đẹp, hiền lành và thẳng thắn.
– Ha… ha… mẹ chưa nhìn chị ấy đối với nhân viên và người lạ đâu, ai cũng sợ chị ấy.
– Nó tâm sự với mẹ khá nhiều, mẹ nhìn thấy tình cảm của nó dành cho con, chỉ có trước mặt con nó mới thể hiện con người thật của nó. Nó cũng như tình cảm của mẹ với bố con vậy.
– Mẹ vẫn yêu ông ấy à?
Giọng tôi có chút trầm xuống vì cảm giác bực tức trồi lên trong lòng.
– Mẹ yêu ông ấy, sau rất nhiều lần mẹ tự tìm cách để quên bố con nhưng khi mẹ gặp lại bố con mấy hôm trước mẹ mới biết mẹ không thể nào quên ông ấy được.
– Mẹ gặp ông ấy khi nào?
Giọng tôi hơi rít lên giận dữ, nhưng có lẽ mẹ đang cảm xúc nên không nhận ra, mẹ tiếp tục giọng có chút thương cảm, có chút xa xôi.
– Mẹ gặp ông ấy khi mẹ đang là sinh viên mỹ thuật, trong một chuyến đi thực tế, mẹ bị móc hết tiền bạc trong túi trên xe khách, mẹ giằng co giật lại và kêu cứu, nhưng không ai trên xe giúp mẹ. Chỉ có bố con dám đứng lên đánh mấy tên móc túi và lấy lại tiền cho mẹ. Sau đó bố con lại đưa mẹ đến tận nơi thực tập, mẹ hỏi thế nào bố con cũng không nói tên. Mấy tháng sau, tình cờ mẹ gặp được bố con khi bố con vừa chuyển một xe hàng Tết ở chợ Long Biên, còn mẹ thì đang đạp xe lên chợ hoa. Thế là mẹ kệ bố con xua đuổi, ông ấy đi đâu mẹ đi đó, sau đó ông ấy phải đồng ý làm quen với mẹ.
Một nụ cười tươi nở trên môi mẹ.
– Hôm đó về con không biết mẹ vui thế nào đâu và mấy tuần sau đó mẹ lúc nào cũng nghĩ đến bố con, nhưng mẹ càng nhớ, càng chẳng thấy ông ấy đâu. Mẹ không chịu được, lại đi tìm bố con, sau một tuần trời cũng không phụ công mẹ, mẹ tìm được ông ấy. Hôm đó, mẹ dứt khoát không rời ông ấy nữa và cũng đêm hôm nó mẹ trao thân cho ông ấy, mẹ nghĩ như thế mẹ sẽ có bố con. Mẹ ở với bố được mấy ngày thì bố con lại phải đi. Sau lần đó, mẹ mang thai con, bố con cũng không đến tìm mẹ. Trong khi cái thai ngày một lớn, rồi mẹ cũng không dấu được nữa, mẹ phải bỏ học và chịu sự chửi mắng của bố mẹ, ánh mắt ghẻ lạnh của hàng xóm. Ông bà ngoại con bắt mẹ phải phá bỏ, nhưng mỗi lần mẹ đặt tay lên bụng mẹ lại thấy sự hiện hữu của con, mẹ lại không làm được. Cho đến khi mẹ mang thai được tám tháng, thì bố con đến nhà và quỳ xuống xin lỗi mẹ và ông bà ngoại. Nhưng ông bà ngoại con không đồng ý, xỉ vả, đánh nhưng bố con vẫn quỳ và chịu đựng. Mẹ cũng quỳ xin, nhưng ông bà không nghe sau đó đuổi mẹ ra khỏi nhà. Thế là bố đưa mẹ đi thuê nhà, trong suốt thời gian hơn một tháng đến khi sinh con, bố con chăm mẹ từng ly từng tý một, đó là thời gian mẹ hạnh phúc nhất, mẹ cũng đã quyết tâm vứt bỏ mọi thứ và sẽ sống với hạnh phúc của đời mình. Khi mẹ sinh con thì cô Duyên đón mẹ về quê, còn bố con lại phải đi, khi đó bố con đang làm buôn bán hàng qua biên giới. Nhưng mẹ chỉ chăm con được có năm tháng, thì ông bà ngoại tìm được mẹ.
Nước mắt mẹ chảy giàn giụa trên mặt, tôi chỉ ngồi ngẩn người nghe mẹ kể.
– Mẹ bị ông bà và các bác bắt ép lên Hà Nội, rồi canh giữ mẹ lại không cho mẹ ra ngoài. Rất nhiều lần mẹ tìm cách trốn mà không được. Thời gian đó, mẹ đã nghĩ đến cái chết, rồi lại nghĩ đến con mẹ lại từ bỏ. Sau đó, mẹ giả vờ nghe lời ông bà không đi tìm còn nữa để ông bà thôi không giám sát mẹ. Khi mẹ có thể tự do đi lại thì cũng đã gần một năm, mẹ chạy ngay về quê thăm con. Khi đó con đã biết đi, khỏe mạnh bụ bẫm. Bố con thì cũng không về, suốt từ khi đưa con về quê, cô Duyên cũng không biết bố đi đâu, chỉ thỉnh thoảng gửi tiền về. Khi đó mẹ còn trẻ, học cũng dở dang, mẹ cũng biết ông bà sẽ không bao giờ chấp nhận con, nên mẹ nghe lời khuyên của cô Duyên để con ở lại quê. Mẹ chỉ ở với con hai ngày, rồi phải về. Mẹ cũng đi tìm bố con, dò hỏi hết những người quen của bố mà mẹ biết, nhưng đều không có thông tin gì. Sau đó suốt mấy năm mẹ không gặp bố, ông bà ngoại cũng tìm cho mẹ rất nhiều mối, nhưng mẹ đều từ chối. Thế rồi cuối cùng bố con cũng xuất hiện, lần đó mẹ xuống thăm con, con thì đang đi học. Bố con cũng về, nhưng cùng một người phụ nữ khác. Mẹ ghen, hôm đó mẹ rất hung dữ chửi rủa người phụ nữ kia dù bố con có giải thích thế nào cũng không được. Sau đó mẹ lao vào đánh cô ta thì bố con ôm mẹ ra, mẹ lại càng mất trí, cuối cùng bố con cũng nổi giận tát mẹ một cái sau đó giận giữ bỏ đi. Còn mẹ, sau khi trấn tĩnh lại, đã rất hối hận, mẹ cũng đi luôn đuổi theo bố con.
Tôi hình như có chút ấn tượng vì hôm đó khi đọc về tôi thấy có rất nhiều đồ ở nhà, tôi có hỏi thì cô Duyên chỉ nói bố mẹ gửi.
– Sau đó mẹ cũng không thể nào tìm được bố nữa, có thể bố con luôn tránh mẹ kể cả khi cô Duyên có thông báo với mẹ ngày bố về quê, nhưng bố con lại không xuất hiện. Sau đó, thì ông bà bị ốm, mẹ phải một mình để chăm sóc ông bà, các bác con kinh tế có gia đình riêng, kinh tế cũng khó khăn. Khi ông bà mất, khi đó con cũng học cấp ba, bố con chủ động tìm mẹ, đề nghị mẹ về quê sống với cô Duyên nhưng bố con lại không đề cập đến chuyện lấy mẹ dù mẹ biết bố con cũng chưa lập gia đình, mẹ cũng biết trong suốt thời gian ông bà bị ốm những khoản tiền mà mẹ nhận được dưới danh nghĩa từ thiện đều là tiền của bố con. Mẹ đã rất thất vọng và suy sụp, hơn bốn mươi tuổi, xung quanh chẳng còn người thân, chẳng có mấy ngày được hạnh phúc. Mẹ lại nghĩ nếu như mẹ không có lần gặp gỡ oan nghiệt với bố con, mẹ khi đó là hoa khôi trường mỹ thuật thì có lẽ cuộc đời mẹ sẽ khác rất nhiều. Thế là mẹ lại sinh ra hận bố con, mẹ buông thả bản thân, nhưng khi đến lúc nghiêm túc thì mẹ lại là người bỏ chạy. Mẹ sợ, nếu mẹ lấy một ai đó, mẹ sẽ vĩnh viễn mất con, mất bố con. Mẹ cứ sống cuộc sống mâu thuẫn như thế đến bây giờ. Hôm mẹ nằm viện, bố con đến thăm mẹ, đó là lần đầu tiên mẹ và bố nói chuyện nghiêm túc.
Mẹ đã hết khóc, ánh mắt mẹ nhìn thẳng vào mặt tôi.
– Mẹ mới nhận ra rằng mẹ đã rất ích kỷ và không hiểu bố con, có lẽ mẹ không bỏ lỡ rất nhiều năm nếu hôm đó mẹ tỉnh táo nói chuyện với bố con thay vì ghen lồng lộn. Trong suốt bao nhiêu năm bố con chưa bao giờ rời mắt khỏi mẹ, đợi mẹ. Nhưng hết lần này đến lần khác mẹ lại bỏ lỡ, chỉ cần mẹ có chút dũng cảm như lần đầu mẹ gặp bố, bố mẹ có lẽ đã có cái kết khác bây giờ. Bố con cũng đã rất vất vả, sau biến cố của ông nội, rồi tiếp đó cú sốc mất đi ông bà, đã làm bố con gần như sụp đổ và bố con đã tự trách rất nhiều khi vô năng trong biến cố của gia đình.
Tôi cũng biết việc này, ông nội tôi xuất thân từ gia đình tiểu tư sản, chính vì vậy kinh doanh nó nằm trong máu của ông, thời kỳ bao cấp ông đã tự mở cơ sở sản xuất nhựa nhưng dưới chính sách thời đó, việc làm của ông bị coi là phạm pháp, bị chịu trách nhiệm trước pháp luật và tài sản bị tịch thu. Khi ông bị kết án, thì bà nội tôi không chịu đựng được ngã bệnh và mất sau đó mấy năm, ngay trước khi ông được tự do. Ông tôi cũng không chịu được sự mất mát, cũng theo bà hai năm sau đó. Cô Duyên cũng vì thế mà bị gia đình chồng từ bỏ do bị vết đen lý lịch, bố tôi cũng vì thế mà mất việc trong nhà nước. Để gồng gánh gia đình, bố tôi đã phải làm hết nghề này đến nghề khác.
– Sau đó bố con lại bị bắt vì tội buôn lậu, đó chính là thời gian sau khi mẹ sinh ra con. Rồi lại gây dựng lại từ đầu bằng hai bàn tay trắng. Bố con rất mạnh mẽ, bản lĩnh, nhưng lại rất ấm áp và quan tâm đến những người xung quanh dù bố con không bao giờ thể hiện ra. Bây giờ mẹ đã biết hạnh phúc của mẹ ở đâu và mẹ sẽ lại nắm nó trong tay.
Tôi nhận thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt của mẹ.
– Con rất giống với bố con, cả về tính cách và hình dáng. Mẹ biết chuyện của con và bố, hy vọng hai bố con có thể làm hòa với nhau. Con nói đúng, sợi dây máu mủ dù chối bỏ cách nào nó vẫn tồn tại không đứt.
Tay mẹ vuốt ve hai má, nhìn dáng vẻ ngây người của tôi. Tôi im lặng một lúc, hít một hơi sâu, rồi nói với mẹ.
– Cũng muộn rồi, con với mẹ đi siêu thị mua đồ ăn, rồi nấu cơm không chị Nga về bây giờ lại đói ngậu lên.
Mẹ gật đầu đứng dậy và đi lấy cái xe kéo.
Sau khi ăn cơm xong, ba chúng tôi cùng ngồi xem tv cùng xem một bộ phim tình cảm Hàn Quốc, thỉnh thoảng lại trêu mẹ và chị Nga vừa sụt sịt vừa xem, hoặc chí chóe với chị Nga vì tranh nhau miếng hoa quả. Đêm đó tôi ngủ lại nhà mẹ.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng, tôi chạy luôn xuống xưởng.
Nguyên ngày hôm đó, tôi đã thuyết phục chú Huy về kế hoạch cải tổ lại hoạt động của xưởng, tôi cần sự tin tưởng, cũng như kinh nghiệm và cả uy tín của chú trong kế hoạch phát triển sản xuất.
Hôm sau Triều và Huy cũng xuống, tôi chính thức bắt đầu kế hoạch của mình. Một tuần sau, bộ mặt xưởng đã thay đổi cùng với việc hệ thống hóa quy trình sản xuất và các quy định rõ ràng cho từng bộ phận, chế độ phúc lợi cũng được áp dụng với đầy đủ các chế độ bảo hiểm, y tế theo quy định, mức lương không thay đổi nhưng thu nhập sẽ thay đổi theo năng suất và kỷ luật lao động. Xưởng cũng bố trí thêm phòng nghỉ giữa giờ cung cấp thêm các loại nước giải khát và bánh, trái cây. Bữa ăn trưa được phục vụ ngay tại chỗ. Sau một tháng, năng suất lao động đã tăng gấp đôi so với trước kia, công nhân cũng tỏ rõ sự hài lòng và yên tâm hơn với tương lai. Tất cả, những điều này được Triều thống kê trong một biểu mẫu đặc thù và cập nhật mỗi tuần. Tôi cũng phát hiện ra ngoài sự nhút nhát về tính cách, Huy rất thông minh và cẩn thận, chỉ cần tôi hoặc Triều nói qua Huy đã có ý tưởng và rất nhanh một bản kế hoạch được Huy đưa ra, dù là việc lớn hay nhỏ, sau đó thực hiện không sai một ly.
Chú Huy cũng tỏ rõ sự yên tâm khi thấy sự thay đổi của xưởng, chú càng ngày càng ít xuất hiện và sau đó chỉ khi tôi cần chú để tham khảo hoặc cùng chú đi nối lại các quan hệ cũ, chú mới xuất hiện.
– Chú nghỉ hẳn thôi, hai đứa con gái thì một đang trong HCM, một đứa thì định cư ở nước ngoài. Giờ chỉ còn hai thân già, cũng tốt, bao nhiêu năm bận bịu chẳng có thời gian với cô, giờ cũng vẫn còn kịp để bù đắp.
Chú nói vậy sau khi tôi định tiếp tục mời chú làm cố vấn và góp cổ phần.
– Thời của chú cũng phải nhường cho các cháu, những người trẻ dám nghĩ dám làm. Chú sẽ vẫn tiếp tục hỗ trợ nếu cháu cần, tên của chú vẫn được ghi trong lịch sử của Công ty, với chú thế là đủ. Sau này còn có thể tự hào là người sáng lập đầu tiên.
Chú nói là trong trang web của xưởng giờ đã đổi thành Công ty, vẫn còn giới thiệu rất chi tiết về lịch sử và người sáng lập là chú.
Sang đến tháng thứ hai, chúng tôi ký thêm hợp đồng sản xuất với anh Quyết, về cơ bản với hợp đồng này đã làm cho công suất hoạt động của xưởng tăng lên hơn năm mươi phần trăm.
Tháng thứ ba, lô hàng đặt máy in mạch phim cũng đã về. Việc đầu tư thêm này cũng là việc phát sinh sớm hơn so với kế hoạch và tôi đã phải bán nhà của mình để đầu tư. Cái này cũng do chú Huy gợi ý khi một người quen của chú muốn bán để chuyển đổi sản xuất. Cùng với việc đầu tư mới, công suất của xưởng đã tăng gần ba lần, nếu tăng thêm ca, công suất sẽ tăng tám lần. Tiếp theo lại phát sinh vấn đề nhân lực và đơn hàng để đáp ứng công suất. Về nhân lực, ngoài những người ở địa phương, Triều dùng những mối quan hệ trước đây để móc nối với những người phải vào trong các khu công nghiệp phía Nam làm việc. Việc này lại phát sinh thêm đầu tư về ký túc xá. Đến lúc này, tôi bắt đầu lực bất tòng tâm, cuối cùng tôi chấp nhận đề nghị của chị Nga, sẽ dùng tiền của chị để đầu tư một khu ký túc xá sau đó Công ty sẽ thuê lại.
Tôi cũng tìm được một người làm quản lý kỹ thuật, để có người này, tôi đã phải trả mức lương cùng đãi ngộ khá cao để mời về. Mà nếu không có anh Bình điều tra và tạo ra một số khó khăn, có lẽ chẳng bao giờ tôi có thể mời được.
Việc tìm kiếm đơn hàng cũng không dễ dàng chút nào, tôi cũng tốn kha khá tiền và cả sự hỗ trợ của anh Bình mới có thể có được các thiết kế và yêu cầu kỹ thuật của các công ty sản xuất thiết bị điện dân dụng. Các công ty sản xuất trong nước, đa phần nhập thẳng thiết bị từ Trung Quốc và sau đó dán nhãn lại để bán, các công ty khác thì nhỏ và đơn hàng nhỏ lẻ không đều. Tôi chuyển hướng sang các công ty liên doanh vừa và nhỏ, không có đủ năng lực sản xuất những linh kiện điện tử điều, phải phụ thuộc vào nhập khẩu để lắp ráp.
Sau khi cân nhắc, đánh giá các lợi thế của mình và cũng như phân tích tiềm năng sản phẩm của một Công ty từ một nước ĐNA đã có mặt ở Việt Nam được một thời gian ngắn. Chúng tôi quyết định thực hiện việc tiếp cận, chị Nguyệt với tư cách là đối tác Ngân hàng sẽ giới thiệu Công ty của chúng tôi, tôi và Triều sẽ tiếp cận trực tiếp. Triều tiếp cận với vợ ông ta, còn tôi tiếp cận trực tiếp với ông ta. Trong khi tôi thất bại thảm hại, suốt hai tuần với đủ mọi lý do từ chối, tôi vẫn không gặp được. Trong khi Triều chỉ với vài thủ thuật của phụ nữ, đã kết bạn với vợ ông ta. Cuối cùng, chúng tôi cũng có cơ hội để diện kiến với ông ta tại nhà riêng. Ông ta cho chúng tôi ba mươi phút, sau đó cuộc gặp của chúng tôi kết thúc sau hai tiếng, cùng với sự chuẩn bị kỹ lưỡng với những phân tích sâu cả về yêu cầu kỹ thuật, giải pháp của chúng tôi và những lợi ích mang lại cuối cùng chúng tôi cũng có được hợp đồng sản xuất thử.
Quan hệ của tôi và Triều sau hơn sáu tháng làm việc cùng nhau không hiểu sao có sự ăn ý tuyệt vời, chỉ cần nhìn ánh mắt của nhau là có thể biết đối phương nghĩ gì, chính vì vậy thường quyết định của chúng tôi rất nhanh. Rất nhiều đơn hàng được chúng tôi quyết định ngay tại chỗ. Trong ba tháng trở lại đây, chúng tôi như hình với bóng xuất hiện ở khắp mọi nơi, khi thì thăm đối tác, khi thì đến nhà cung cấp vật tư, có khi cùng nhau ăn ngủ trên xe để chờ khách hàng. Quan hệ của chúng tôi cũng chuyển biến khá vi diệu, như là bạn bè hơn là ông chủ nhân viên. Chúng tôi nói chuyện khá nhiều, đặc biệt là những lúc ngồi trong xe để gặp những khách hàng tiềm năng mà tôi muốn tiếp cận. Ngay cả quan hệ của tôi và chị Phượng tôi cũng không dấu khi cô hỏi đến, tôi cũng biết kha khá về cô, về cả người chồng sắp cưới mà bố mẹ dấm sẵn từ khi còn nhỏ, và như cô miêu tả người chồng sắp cưới là một người đam mê khoa học, gần như ngờ nghệch với cuộc sống, khá mâu thuẫn với tích cách độc lập và mạnh mẽ của cô.
– Em sẽ được làm chồng.
Đó là câu trả lời của cô khi tôi tò mò về việc này.
Việc cô đi theo, cũng không phải là yêu cầu của tôi, rất nhiều lần tôi không đồng ý để cô đi theo, vì biết những chuyến đi của mình chẳng có giờ giấc hay thời gian cụ thể. Cô sẽ không tỏ vẻ gì, chỉ lẳng lặng ngồi vào ghế phụ, sau khi thắt dây an toàn sẽ nói.
– Ông chủ đi đâu chẳng cần một thư ký.
Cái này cũng xuất phát từ việc tôi mấy lần đưa cô đi chiêu đãi các quan chức của tỉnh, vì cô có một ưu thế là phụ nữ, lại xinh đẹp sẽ làm cho những quan chức tôi gặp ít gây khó dễ và cô biết lái xe. Cái này cũng là do Huy học mãi không thi được bằng lái xe, mà tôi thì lại không muốn tốn tiền cho lái xe. Những lần đầu cô khá miễn cưỡng, tôi phải nói.
– Em không phải muốn anh có mệnh hệ nào khi say rượu lái xe để không phải gọi anh là ông chủ đấy chứ?
Bình thường cô chỉ đến, ngồi nhìn tôi uống rượu và nói chuyện với họ, sau đó đưa tôi về. Có một lần, tôi cần gặp một quan chức lãnh đạo tỉnh vì cần ông ta ký để thông qua giấy phép an toàn, có lẽ ông ta nghĩ Triều như những thư ký bình thường khác, ông ta mượn rượu uống rất nhiều, sau đó tiến đến chỗ Triều có những câu cợt nhả và động chạm chân tay. Ngay khi ông ta bắt đầu có tiến đến tôi đã bắt đầu cảnh giác, khi ông đến gần Triều, tôi tiến lại giả vờ cầm ly rượu thân mật giữ tay ông ta lại, rồi ghé sát vào tai ông ta nói nhỏ.
– Cô ấy anh không nên lại gần, sẽ rất nguy hiểm cho vị trí của anh. Đến đây, em có thể ngăn được, thêm một chút nữa, em sợ sẽ không ai có thể giúp được.
Nghe thấy thế, ông ta quay lại nghi ngờ nhìn tôi, cho đến khi thấy ánh mắt bình tĩnh của tôi, ông ta mới thuận thế cầm chén rượu uống một hơi và nói mấy câu khách sáo rồi về chỗ. Sau đó, thì bữa rượu cũng kết thúc và hôm sau quyết định của xưởng được ký. Khi về, Triều nhìn tôi tò mò hỏi tôi nói gì, tôi chỉ cười.
Sau lần đó, tôi lại phát hiện ra cô có cái nhìn rất thấu triệt về con người khi rất nhiều lần cô đưa ra những đánh giá về những người tôi gặp, cô còn làm một danh sách các nhân vật quan trọng với các đánh giá về tính cách con người họ và đưa ra các lời khuyên khi tôi gặp họ.
Sau khi bàn giao số lượng theo hợp đồng thử, hai tháng sau chúng tôi đã nhận được hợp đồng cho một dòng sản phẩm dù không phải là dòng sản phẩm chủ lực, nhưng đánh dấu sự phát triển bước đầu của xưởng. Xưởng cũng đã bắt đầu có lãi. Cũng trong thời gian đó, chúng tôi cũng đạt được sự công nhận của các hãng sản xuất linh kiện để được phép sử dụng logo của họ đính kèm theo các sản phẩm và trên trang web của Công ty.
Cũng trong thời gian này, anh Quyết đến gặp tôi, anh muốn điều chỉnh hợp đồng do thị trường chững lại. Sau khi cũng anh xem xét các số liệu bán hàng, tỉ lệ trả hàng và bảo hành, tôi cũng đã có kết luận.
– Tỉ lệ hỏng cơ khí của linh kiện điều khiển của sản phẩm chiếm gần chín mươi phần trăm các lỗi bảo hành sửa chữa. Hơn nữa, số lượng sản phẩm hỏng lại tập trung giai đoạn gần hết bảo hành. Điều này rõ ràng các cấu kiện cơ khí không đảm bảo độ bền.
Sau đó, tôi lấy ra mẫu sản phẩm của anh và chỉ vào các cấu kiện hay bị hỏng.
– Nếu anh thay các cấu kiện này bằng các cấu kiện điện tử và từ xa, sẽ giải quyết được vấn đề này. Sao anh không nghĩ thay sản phẩm cũ bằng sản phẩm mới bằng cách thay đổi mỗi chi tiết này. Nah nhìn xem, không cần thay đổi mẫu, chỉ chi tiết này thôi, toàn bộ sản phẩm đã nhìn đẹp hơn rất nhiều.
Vừa nói với anh, tôi vừa lấy tờ giấy che đi các cấu kiện cơ khí.
– Nhưng như vậy, nó sẽ làm giá tăng hơn.
– Theo tính toán sơ bộ của em, sản phẩm sẽ không tăng quá mười phần trăm tổng giá thành. Và một điều quan trọng nữa là anh sẽ không mất thời gian để sản xuất đợt hàng mới này, vẫn giữa nguyên mẫu cũ, chỉ thay đổi những chi tiết cơ khí này. Em sẽ thay anh sản xuất những chi tiết này. Tất nhiên, cần thêm phụ lục cho hợp đồng cũ và giá cũng sẽ thay đổi.
– Nhưng bên anh đang kẹt vốn, rẽ rất khó duy trì số lượng đơn hàng với bên em.
Vừa lúc đó, Triều cất tiếng.
– Bên em có thể cho anh gối đầu với giá cũ cho đến khi đợt hàng mới ra thị trường.
– Cũng vẫn khó, chỉ chậm lại một chút, anh cũng rất khó để đảm bảo.
Ngẫm nghĩ một chút, tôi chợt nảy ra một ý.
– Hay thế này đi, anh cứ thanh toán theo đơn hàng cũ, phần còn lại coi như ký gửi trên mỗi sản phẩm, anh sẽ thanh toán khi bán được hàng. Tất nhiên, sẽ có thêm một chút phí và em cũng có hai điều kiện.
– Được em nói thử xem.
– Anh tăng thời gian bảo hành lên gấp rưỡi và đổi một đổi một khi bảo hành sản phẩm.
Anh Quyết hơi ngơ ngác một chút, tôi liền giải thích.
– Đằng nào anh cũng vẫn còn hàng tồn và nếu đợt sản phẩm mới, anh cũng cần phải thay đổi một chút để đáp ứng với nâng cấp mới. Vậy, thuận nước đẩy thuyền anh bỏ thêm chút công để thu hồi sản phẩm cũ, sau này khi ra sản phẩm mới anh cũng vẫn có thể áp dụng chính sách đổi cũ bù tiền lấy mới. Thêm nữa, tăng thời gian bảo hành để bảo toàn uy tín sản phẩm của anh.
Nghe tôi giải thích, mắt anh sáng lên và không nghĩ ngợi gật đầu đồng ý.
– Em cũng bổ sung một ý để mình đưa vào phụ lục, đó là bên em có quyền có ý kiến về chính sách bán hàng của bên anh. Ý này chỉ để đảm bảo cho việc ký gửi của bên em.
Anh Quyết ngẫm nghĩ một chút rồi cũng đồng ý. Ngay sau đó, thỏa thuận đã được chúng tôi thống nhất và sẽ ký chính thức khi sản phẩm mẫu của chúng tôi hoàn thành. Việc này đã đánh dấu bước hợp tác mới giữa chúng tôi, nhưng tôi đang trên đường hướng tới mục tiêu sản xuất sản phẩm của riêng mình.