Phần 43
Sáng hôm sau tôi thức dậy rất sớm nhưng không vùng dậy để chạy buổi sáng. Chị cũng tỉnh dậy ngay lúc đó, ngẩng đầu nhìn tôi rồi rướn người lên hôn vào môi tôi để rồi chúng tôi lại cuốn vào nhau đi tìm lại cảm giác huyền diệu và cùng ra trong nhau khi được nhấn chìm trong khoái cảm, sau đó lại ôm chặt lấy nhau cùng nhau hưởng thụ sự thỏa mãn. Cho đến khi ánh sáng của ngày mới bắt chúng tôi phải bắt đầu một ngày mới, chúng tôi mới cùng nhau rời giường.
Tôi ngẩn người nhìn bông hoa đỏ chơi mắt đang nở rộ trên tấm khăn trải giường màu trắng, một bông hoa duy nhất rực lên như lửa. Mặc vội bộ quần áo mặc nhà tôi chạy ra ngoài lấy cái kéo, cầm lấy cả chiếc hộp nhẫn mà cô Hiền đã để ở trên bàn phòng khách. Tôi cẩn thận cắt miếng vải trên tấm khăn trải giường sau đó gấp gọn đặt vào chiếc hộp đựng nhẫn. Chị đứng yên nhìn tôi bận rộn chạy ra chạy vào, sự hạnh phúc càng ngày càng đậm trên mặt chị khi tôi cẩn thận cất cái hộp vào tủ bảo hiểm trong phòng thay quần áo.
– Em có thấy thoải mái không?
Tôi hỏi chị lúc đang lau khô người chị sau khi chúng tôi tắm xong.
– Không, em rất thoải mái. Anh nhìn này.
Chị bước đi mấy bước, làm một động tác xoay người quyến rũ. Tôi tiến đến ôm lấy chị, hôn lên đôi môi của chị một nụ hôn ngọt ngào. Sau đó giúp chị mặc quần áo và đi ra ngoài ăn sáng.
Cô Hiền cười rất tươi khi nhìn thấy chúng tôi đi ra. Tôi cũng cười rất tươi, tâm trạng thật sảng khoái.
– Hôm nay trở đi cháu đã là người đàn ông đã có vợ.
– Vợ chồng phải tương thân tương ái, nhường nhịn lẫn nhau mới hạnh phúc dài lâu được. Cô chúc hai cháu trăm năm hạnh phúc.
– Vâng cảm ơn cô.
– Hai đứa ăn sáng đi. Hôm nay cô nấu cháo và tự làm cả quẩy, làm ở nhà cho sạch chứ mua ở ngoài chẳng biết như thế nào.
Cháo rất ngon, rất nhanh tôi ăn hết một bát và ăn thêm bát thứ hai, quẩy cũng khá ngon dù không giòn tan như quẩy ngoài hàng. Ăn xong bữa sáng, tôi nhấm nháp ly café, chị Nga không uống café mà uống trà thảo mộc, cô Hiền thu dọn bát đũa rồi mang ra một đĩa dưa hấu nhỏ.
– Hôm nay thợ sẽ đến lắp phòng trên sân thượng cô nhé. Cô cũng không cần làm gì đâu, họ sẽ tự làm hết.
Chị Nga dặn cô Hiền.
– Ngày mai cháu và anh Thắng về quê, cô có muốn về cùng không?
– Cô cảm ơn cháu, cho cô về cùng. Cô thăm con gái và cháu ngoại, rồi lại ra cùng với cháu.
– Vâng. Cháu có mua ít đồ chơi và quần áo để cho em bé, mai cô mang về làm quà dùm cháu.
Cô Hiền chỉ sinh được một người con gái, cũng chính vì vậy mà cô bị nhà chồng ghẻ lạnh và dằn vặt, mọi chuyện chỉ được chấm dứt khi chồng cô mất vì đột quỵ sau khi uống rượu say. Sau đó cô bắt đầu đi làm giúp việc để nuôi sống hai mẹ con, con gái cô cũng mới lấy chồng được hai năm và cũng vừa sinh được một con gái đầu lòng. Nghe nói cuộc sống của con gái cô cũng hạnh phúc, anh con rể hiền lành chịu thương chịu khó. Chị Nga kể về hoàn cảnh của cô Hiền khi chúng tôi đang trên xe đưa chị đến văn phòng…
Chị Nga không giữ thái độ lạnh lùng như hàng ngày, nét mặt chị rạng rỡ, nụ cười luôn nở trên môi làm cô bé Minh Anh đứng như trời trồng nhìn chị, miệng há to có thể nhét được quả trứng gà, rồi sau đó reo lên mừng rỡ khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay chị.
– Ahhh… Em chúc mừng chị! Chúc mừng anh!
– Em chúc mừng anh chị!
– Trưa chị mời hai đứa đi ăn cơm.
Chị Nga cười rạng rỡ nói với hai cô bé, sau đó quay người bước vào phòng. Tôi nán lại trong văn phòng chị, ôm chị trong vòng tay không muốn rời.
– Anh đi làm đi, trưa nay đừng uống nhiều rượu quá nhé.
– Uh, em yên tâm, anh sẽ có chừng mực. Em cũng đừng tham công tiếc việc quá, mình còn có người làm, cần thì giao cho họ.
Lưu luyến buông chị ra, tôi rời đi.
Triều và cả đội đã đông đủ đợi tôi ở văn phòng chị Phượng. Đúng như tôi dự kiến, trong mấy tuần gần đây phía Ngân hàng và cả các chủ nợ ép anh Quyết đến gần tuyệt vọng mà anh ta cũng có vẻ không muốn tiếp tục bỏ thêm tiền, nên khi Triều xuống anh ta gần như ngay lập tức đồng ý chỉ có điều vẫn muốn theo phương án bán cả doanh nghiệp hy vọng có thể kiếm thêm một ít lợi ích.
– Anh đồng ý với cách giải quyết của em, mình định giá lại toàn bộ tài sản của OG. Nếu tài sản của anh ta âm, phải chấp nhận con số tối thiểu mình đưa ra, nếu giá trị cao hơn số tối thiểu, mình sẽ trả đúng. Nhưng mà ai sẽ phụ trách vụ định giá tài sản này? Em có phân thân được không?
– Chắc vẫn cố được, giờ mình biết tìm đâu ra người.
– Không, em không thể cố được, còn bao nhiêu việc cần em trên này. Mà việc định giá lại cần phải liên tục ở dưới đó. Mình cứ giao toàn bộ cho bên kiểm định vậy, chỉ hơi tiếc là mình sẽ không thể tận dụng để nắm toàn bộ việc kinh doanh ngay lúc này. Khoan… anh nghĩ ra người rồi.
Tôi chợt nhớ thằng Cảnh, nó đã chuyển bố về căn hộ của chị Nga. Tôi bấm số thằng Cảnh để nói qua tình hình, nó ngập ngừng một lát rồi cũng đồng ý.
– Chiều nay sau khi tiếp mấy chủ nợ, em và anh sẽ qua gặp bạn anh. Anh nghĩ nó sẽ thích hợp cho nhiệm vụ này.
Sau khi xong việc với Triều và nhóm cũng đến giờ hẹn, tôi và Triều rời đi.
Nhà hàng mà chúng tôi đặt khá kín đáo, được cải tạo lại từ một căn nhà ống bình thường như các căn nhà khác ở Hà Nội đất chật người đông này. Chỉ có một điều đặc biệt, nhà hàng không nhận khách lẻ mà chỉ nhận khách quen đặt chỗ, nhà hàng này chuyên phục vụ cho các quan chức bộ ngành.
Tôi đi vào một mình, Triều lái xe của tôi rời đi, cô đóng vai người lái xe sau khi tôi uống rượu. Bàn tiệc chỉ bố trí bốn ghế, món hôm nay là vịt trời và thịt thú rừng cùng một chai rượu tây, tôi không thích kiểu ăn như thế này lắm luôn cảm giác có lỗi với thiên nhiên, nhưng nhà hàng này cũng chẳng có món gì khác, khẩu vị của các quan chức thật lạ.
Uống hết chén trà mà người phục vụ bưng lên, thì ba chủ nợ cũng đồng thời đến, chậm hơn giờ hẹn mười lăm phút. Tôi không tỏ thái độ, vẫn niềm nở bắt tay chào hỏi và mời mọi người vào bàn, đồng thời yêu cầu người phục vụ đưa đồ ăn lên.
Chai rượu được mở ra và đã uống được hai lượt khi thức ăn bày lên, thái độ của tôi vẫn duy trì nhưng ba người chủ nợ vẫn giữ thái độ dè dặt và cảnh giác. Dặn người phục vụ đừng quay lại trừ khi tôi gọi, sau đó rót lần lượt các chén và đưa lên cao mời mọi người sau đó ngửa cổ tôi uống cạn. Giờ mới bắt đầu vào việc chính. Nét mặt tôi trở lên nghiêm túc và giọng bình tĩnh tôi bắt đầu nói.
– Các anh cũng biết mục đích buổi gặp của chúng ta hôm nay. Hôm nay gặp các anh ở đây không phải với tư cách gì khác, mà là người chủ tiếp theo của OG. Tình hình của OG như thế nào các anh cũng biết, họ sẽ không thể tiếp tục thêm được nữa, sẽ tiến tới phá sản và các khoản nợ của các anh sẽ thành hư không.
Tôi ngừng lại quan sát nét mặt của cả ba, người cao tuổi nhất cũng trấn tĩnh nhất, còn hai người kia bắt đầu có chút sốt ruột, nhấp nhổm không yên.
– Với tư cách là người chủ mới, mua lại OG, em cũng không có trách nhiệm đảm bảo với các khoản nợ của OG trước đây.
– Không được. Bọn tôi cho OG vay, OG còn thì các khoản nợ của OG vẫn còn.
– Không. OG chỉ còn cái tên, không còn gì khác. Hôm nay em chính tuyên bố, OG sẽ không chịu trách nhiệm với các khoản vay trước đây.
– Cậu định cướp trắng à? Không dễ đâu.
Người đàn ông mặt tròn nung núc thịt, mặt trợn lên đỏ gay, chồm lên hét to.
– Anh nên xem lại những thỏa thuận các anh đã ký đi. Các anh cũng không dễ đâu.
Tôi hơi gằn giọng rướn người về phía anh ta. Người đàn ông lớn tuổi nhất vỗ vào vai anh ta, kéo anh ta ngồi xuống.
– Bình tĩnh nào, có gì từ từ nói.
Sau đó ông ta quay sang phía tôi.
– Cậu mời chúng tôi đến đây không phải đơn giản chỉ để tuyên bố các khoản đầu tư của chúng tôi đã thành hư vô đấy chứ?
Ông ta không dùng từ “nợ” mà gọi là “đầu tư”.
– Đúng, mục đích của tôi không phải vậy, mà muốn đưa ra cho các anh một giải pháp.
– Cậu nói đi xem nào.
– Với những gì các anh đã ký với OG trước đây và tình hình kinh doanh đến hiện tại, thật sự các anh đã thất bại, đồng thời nói thực các anh cũng đã vi phạm hợp thỏa thuận vì đã dừng không tiếp tục cấp tiền cho OG nữa. Bây giờ chỉ có hai con đường, một các anh tay trắng thanh lý hợp đồng, hai có thể tiếp tục làm cổ đông của OG.
Tôi dừng nói và lấy cái kẹp tài liệu, rút ra ba tờ giấy đưa cho ba người.
– Đây là các tính toán đến thời điểm hiện tại chiểu theo những gì các anh đã thỏa thuận với OG trước đây, kèm theo những phân tích pháp lý của luật sư của chúng tôi.
Người đàn ông lớn tuổi nhất khá bình tĩnh, ông ta có lẽ đã biết rõ hiện trạng của mình, còn hai người đàn ông trẻ hơn thì vừa tức giận, vừa lo lắng.
– Chỉ có thành cổ đông mới thì các anh mới có hy vọng lấy lại số tiền đã đầu tư.
Tôi nhấn mạnh thêm một chút.
Anh chàng béo đứng bật dậy vỗ mạnh tay xuống bàn.
– Được, để chờ xem cậu sẽ nuốt như thế nào.
Sau đó đùng đùng bỏ ra khỏi phòng. Người lớn tuổi nhất nhìn theo anh ta, rồi lại nhìn tôi đang bình thản dựa lưng vào ghế nhấm nháp từng ngụm nhỏ li rượu.
– Thôi được rồi. Đồ ăn đã gọi, rượu đã rót, đừng để lãng phí, ăn đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
– Được, mời các anh.
Sau khi đã ăn một lượt, ông ta dừng đũa và hỏi tôi.
– Cậu thật sự tự tin sẽ vực lại được OG.
– Tất nhiên, kế hoạch các anh cũng đã nhận được, tôi tin rằng người sáng suốt sẽ nhận ra tiềm năng cũng như những rủi ro. Nhưng có khi nào kiếm tiền mà không có rủi ro.
– Được như vậy đi, chúng ta sẽ hẹn nhau một buổi nữa để bàn thật chi tiết. Còn bây giờ coi như cậu mời chúng tôi để làm quen.
Ông ta cười thân thiện và nâng ly về phía tôi, tôi cũng sảng khoái cầm ly và cụng với ông ta. Người lớn tuổi nhất tên là Khánh, người còn ngồi lại tên là Hiển, còn người đã bỏ đi tên là Thịnh. Cũng đều là người làm ăn trước đây với anh Quyết. Bữa ăn kết thúc khi chai rượu đã cạn, ông Khánh khá cởi mở và cũng có chút hào sảng, còn Hiển có chút lo lắng, nhưng cũng không có phản ứng thái quá.
Mở cửa thả người vào ghế phụ khi Triều đến đón tôi, tôi liền ngủ thiếp đi, tôi uống hơi nhiều. Đến khi tôi tỉnh lại vì khát nước, thấy mình vẫn đang ngồi trên xe, còn Triều thì đang ngồi sau tay lái nhìn tôi đăm đăm. Mở cái hộc lạnh nhỏ, tôi lấy ra chai nước và ngửa cổ tu một hơi hết sạch, lúc này tôi mới có cảm giác tỉnh táo trở lại.
– Anh ngủ bao lâu rồi? Mình đang ở đâu?
– Gần hai tiếng. Em chẳng biết anh định đi đâu, nên đỗ xe tạm dọc đường đợi anh tỉnh.
Đọc cho Triều khu nhà của chị Nga, tôi lại ngả người dựa vào ghế, đầu bắt đầu có chút đau. Tôi đưa tay lên thái dương xoa bóp.
– Hình như rượu giả, lần sau đi uống cứ mang rượu của mình đi.
Tôi làu bàu vì sự khó chịu trong đầu. Triều bồng nhiên vòng tay lái, tấp xe vào lề đường rồi bước xuống xe, tôi thấy cô đi vào hiệu thuốc, rồi sau đó lại đi sang quán café bên cạnh. Lúc Triều quay lại cầm theo một cốc nước chanh đá.
– Anh uống cốc nước chanh cho nó tỉnh táo hẳn, rồi em sẽ bóp đầu cho đỡ đau.
Ánh mắt Triều nhìn thẳng rất nghiêm túc, tôi cầm cốc nước chanh và uống vào, cốc nước chanh không đường chua loét, phải mấy hơi tôi mới uống hết dưới cái nhìn nghiêm khắc của Triều.
Triều cầm cái cốc không đặt xuống sàn xe, sau đó lại ra lệnh cho tôi.
– Anh quay người ra ngoài.
Tháo dây an toàn, tôi xoay người và nhoài đầu ra ngoài, Triều mở lọ dầu gió thấm vào hai đầu ngón tay và bắt đầu xoa vào hai bên thái dương của tôi. Ngón tay thon thả nhưng có lực xoa tròn quanh thái dương và nhay nhay, sau đó cô lại thấm thêm dầu và vuốt ngang trán. Ngón tay của Triều thoăn thoắt xoa, nắn, nhay, ấn khắp hai bên thái dương, trên trán và vò vào mái tóc của tôi nhay ấn và giật giật làm tôi thật sự thoải mái, cảm giác đau đầu dần dần biến mất làm tôi không nhịn được thở ra một hơi khoản khoái. Do đầu tôi cúi xuống để Triều bóp đầu, ánh mắt nhìn thằng vào trước ngực cô, chiếc cúc áo có lẽ do cử động của cô bung ra làm cái viền áo mở ra khép vào lộ ra bầu ngực trắng lóa cùng cái khe tam giác giữa hai bầu vú theo mỗi cử động của cô, khiến tôi lại cảm thấy có tia rung động. Sự rung động càng ngày càng làm bụng tôi nóng lên, khiến tôi phải nuốt nước bọt khan một cái, sau đó quả quyết đưa tay ra cài lại cái cúc áo cho Triều mới dằn lại được sự xao động. Triều không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục bóp đầu cho tôi, con đau đầu giảm nhiều, lại bị sự xao động trong lòng quét đi làm tôi thoải mái hắn.
– Anh dễ chịu rồi. Cảm ơn em.
Tôi vùng đầu ra khỏi tay cô, nhìn cô cảm kích.
– Không ngờ em có tay nghề xoa bóp tốt như vậy. Lần sau có uống rượu sẽ đỡ bị đau đầu hành hạ.
– Đàn ông các anh lạ thật, lúc nào cũng uống được, vui uống, buồn uống, họp uống, uống vô tội vạ.
Cô nói giọng trách móc.
– Nam vô tửu như cờ vô phong mà.
Cô “Xì” một tiếng dài rồi mang cái cốc lại quán. Sau đó quay lại xe và lái đến khu nhà cũ của chị Nga.
Không lên nhà thằng Cảnh, ba chúng tôi ngồi ngay ở cái ghế dài trước sân khu chung cư. Tôi kể sơ qua về công ty và yêu cầu của tôi, Triều thì nói chi tiết về việc đánh giá tài sản của OG. Thằng Cảnh hỏi thêm những vấn đề nó chưa rõ hoặc đưa ra ý kiến bổ sung, thái độ rất nghiêm túc, sau đó hẹn sẽ đến công ty vào thứ hai để trao đổi chi tiết và lên kế hoạch hành động. Trước khi rời đi, tôi đưa nó cái chìa khóa xe cũ của chị Nga để nó có phương tiện đi lại. Thằng Cảnh rơm rớm nước mắt.
– Có gì cảm kích, anh cũng để không có dùng đâu, mày lại còn cần nó hơn.
– Vâng. Cảm ơn anh.
Triều lái xe quay về văn phòng của chị Phượng, tôi xuống xe để chuyển sang ghế lái.
– Anh có chắc lái được xe không đấy?
– Anh ok rồi em, nếu không lại uổng công em xoa bóp cho.
– Xì… mà chủ nhật ánh nhớ đến đúng giờ đấy. Em sẽ đến sớm để chuẩn bị.
– Thằng Huy đâu mà lại để em phải chuẩn bị.
– Nó về quê rồi, mẹ nó ốm.
– Ok. Anh sẽ đến sớm đón em nhé.
– Cũng được, sau đó mình đi mua đồ.
Chào Triều tôi lái xe đến chỗ chị Nga. Đỗ xe vào bãi tôi vào thang máy đi lên văn phòng của chị. Văn phòng không có ai, cả Minh Anh và Kim Anh đều không có ở đó, thử mở cửa văn phòng của chị của không khóa. Ngồi một lát, tôi có chút mệt mỏi, liền nằm hẳn xuống chiếc ghế dài, sau đó tự nhiên ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh dậy, trên mặt ngón tay mềm mại đang ve vuốt trên mặt, từ hai mắt lướt qua sống mũi rồi vòng quanh môi. Không mở mắt, tôi há miệng ngậm lấy ngón tay đang vuốt trên môi, mút vào miệng, cái lưỡi cuốn lấy vuốt ve ngón tay, một tiếng thở mạnh của chị hắt ra. Mút mát ngón tay một lúc, vẫn chưa đã tay tôi quờ sang ôm lấy tấm thân mềm mại đang ngồi bên cạnh, kéo xuống rồi vùi đầu vào bộ ngực săn chắc hít một hơi dài khoan khoái. Mùi hương cơ thể quyến rũ xộc vào mùi, lan ra mỗi tế bào càng kích phát sự hưng phấn càng khiến đầu tôi dính chặt vào đó, miệng tôi tham lam há ngoạm cả bầu vú qua lớp áo chemise và cái nịt ngực, bắt lấy cái đầu ti đang nhô lên nhay nhay giữa hai hàm răng. Hơi thở của càng dồn dập, mùi hương cơ thể chị toát ra càng nồng nàn, càng kiến sự hưng phấn của tôi gia tăng mạnh mẽ, bụng dưới đã cứng lên, cài buồi đội căng dưới cái quần khó chịu. Tôi rời khỏi bầu vú chị rướn người lên ôm lấy đầu chị kéo lại gần bắt lấy đôi môi chị ngấu nghiến.
– Anh muốn em.
Tôi thì thầm nói với chị, ánh mắt chị long lanh nhìn tôi khẽ gật đầu.
– Em cũng muốn.
Nghe chị nói, người tôi như căng ra, tôi ngồi dậy ôm lấy chị đặt vào lòng, hai tay đưa lên mở cúc áo của chị, rồi đưa tay ra đằng sau mở khóa áo ngực, bầu ngực săn chắc của chị lộ ra khi chiếc áo ngực được đẩy lên trên. Tôi hít một hơi, rồi vội vàng đưa môi đến ngậm lấy đầu vú của chị mê mải mút. Hai tay chị ôm lấy đầu tôi ghì ngày một chặt, hơi thở của chị phả vào tóc tôi nóng hổi. Sau đó chị bồng nhiên ghì chặt đầu tôi miệng phát ra một tiếng rên thanh thoát, người rung lên, hai mông cứng lại miết chặt vào bụng dưới của tôi.
Cái buồi tôi cương cứng đội lên cái quần, càng kích thích dữ dội như muốn xuyên thủng lớp quần, người tôi cũng căng ra đầu mụ đi. Tôi ngồi thẳng dậy, từ từ đặt chị xuống ghế, mồm vẫn ngậm bầu vú chị, mông cong lên để bàn tay tôi mở thắt lưng và khóa quần đẩy xuống sau đó rút chân ra khỏi ống quần và đá nó rời khỏi chân tôi. Sau đó, tôi ngồi thẳng dậy, kéo cái khóa váy, kéo cái váy xuống, sau đó lại kéo nốt cái tất chân và chiếc quần lót ra khỏi mông chị, chị hơi kiễng mông lên để tôi dễ dàng kéo hết xuống. Cả phần thân dưới trắng bóng của chị lộ ra trước mắt tôi càng khiến ngọn lửa trong tôi cháy bừng bừng, tôi ngả người cúi xuống người chị, môi ngoạm lấy môi chị ngấu nghiến, cái buồi căng cứng giật lên từng cái khi nằm giữa háng ướt nhẫy của chị. Hơi nhấc mông lên, cái buồi dễ dàng tìm được cái lồn cũng đang sẵn sàng, cái buồi từ từ đi vào nhận sự hân hoan chờ đón của cái lồn khiến tôi phải hít một hơi khi sự phấn khích truyền lên từ cái buồi. Cái buồi hưng phấn tột độ khi được cái lồn chị bao bọc hoàn toàn, tôi rời môi chị đón lấy đôi mắt mở to tràn sự hưng phấn của chị, khiến tôi và chị như liên thông với nhau, mọi cảm giác được nối liền thành một vòng từ đôi mắt vòng xuống nơi chúng tôi đang kết nối da thịt với nhau, sau đó sự giao thoa càng trở lên mãnh liệt khi cái buồi tôi đi ra đi vào truyền những cảm xúc của nó sang cái lồn đang đón nhận của chị. Cứ như vậy, cái buồi tôi theo sự thăng hoa của cảm xúc đi ra vào lồn chị cho đến khi sự thăng hoa đã tràn đầy bởi sự khoái lạc, cả hai chúng tôi cùng bùng nổ sau đó bị nhấn chìm trong những cơn sóng khoái cảm và sau đó bồng bềnh trong sự thỏa mãn.
– Em yêu anh!
Ánh mắt chị đầy nhu tình, hai tay vuốt ve khuôn mặt tôi.
– Em rất hạnh phúc.
Bàn tay tôi cũng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt chị, người vẫn đang có cảm giác lững lờ với những cảm xúc tuyệt diệu.
– Anh yêu em.
Rất lâu sau, chúng tôi mới thoát khỏi sự tuyệt diệu đó, mới nhận ra ngoài trời đã tối đen. Giúp chị lau khô những vết nước đang ướt đẫm hai bên bẹn và dưới háng, sau đó là vết nước loang dưới mặt ghế, giúp chị mặc lại quần áo, chỉ có chiếc quần tất của chị đã bị rách nên được cuộn lại nhét vào túi quần tôi. Khuôn mặt chị rạng lên những nét đỏ, ánh mắt long lanh của sự thỏa mãn, khiến cô bé Minh Anh mặt cũng tự nhiên đỏ lên khi ra đưa tôi cái túi và chào chúng tôi.
Khi ngồi trên xe, chị thỉnh thoảng lại cựa người, khiến tôi nghi hoặc.
– Em có gì khó chịu à?
– Không… có chút, ở dưới nước cứ… ộc ra.
Tôi bật cười, nhưng chợt nghĩ ra một vấn đề.
– Lần sau anh sẽ dùng bao cao su, nếu không em có thể sẽ mang thai.
– Không…
Giọng chị chợt bật lên quyết liệt, sau đó lại dịu lại.
– Không cần, em muốn có em bé.
– Hay là mình làm đám cưới nhé.
– Đám cưới mình làm sau cũng được, em không vội, anh cứ chú tâm vào công việc của mình đã.
– Vậy… mình đi đăng ký kết hôn nhé.
– Vâng.
– Mai mình về đón cô Duyên rồi làm giấy chứng nhận độc thân. Tuần sau mình sẽ đi đăng ký kết hôn.
– Anh này. Em đang nghĩ, hay là mình cứ sinh em bé, khi mình làm đám cưới để con chứng kiến luôn. Giống như khi em còn bé, toàn hỏi mẹ sao con lại không được dự đám cưới của bố mẹ.
Chị tự nhiên hưng phấn bừng bừng đề nghị.
– Em thật sự mong muốn như vậy?
– Vâng, khi đó anh đã có sự nghiệp rồi, em muốn đám cưới của mình phải thật to, có khi lại được đài báo đưa tin.
Tôi cũng bật cười theo tiếng cười khoái trí của chị.
– Vậy được. Anh sẽ phấn đấu, để đám cưới của mình không những to mà còn được báo chí đưa tin.