Phần 51
Công việc của xưởng gỗ không có vấn đề gì, chủ yếu vẫn là dòng sản phẩm mới, thiết kế theo yêu cầu sử dụng và cao cấp. Ý tưởng không có gì mới mẻ, nhưng để thực hiện khá khó khăn vì việc thiết kế sản phẩm kiểu này cũng chưa có bên nào thực hiện nên tìm kiếm nhân sự không phải là dễ. Dù mất khá nhiều công sức để tìm kiếm, kể cả việc thuê công ty săn đầu người nhưng cũng chưa tìm được người ưng ý. Hiện chúng tôi vẫn phải bằng lòng với người mới ra trường.
Khi tôi đến, Kim Anh liền đứng bật dậy cầm theo tập tài liệu đi đến mở của văn phòng.
– Mẹ em khỏe hẳn chưa?
– Cảm ơn anh. Mẹ em xuất viện rồi.
– Vậy tốt rồi, đỡ cho em vất vả. Bác cũng chỉ cần tĩnh dưỡng đủ là được, đừng quá tham công tiếc việc.
– Em khuyên mãi mà mẹ em có nghe đâu. Đợt này hy vọng mẹ em sẽ thay đổi. Mẹ em cũng gửi lời cảm ơn anh chị đã hỗ trợ khi mẹ em nằm viện.
– Có gì đâu, anh chị cũng chỉ muốn em toàn tâm ý vào công việc, không bị xao nhãng vì việc khác.
– Vâng ạ. Em…
Tự nhiên giọng Kim Anh lại có chút nghẹn ngào.
– Có gì đâu, em xứng đáng mà. Với lại cũng có phải cho em hết đâu, đây là em trả góp theo lương mà.
– Em biết, nhưng… anh chị nhận em vào làm… lại hỗ trợ để đưa mẹ em đi chữa bệnh… Mà việc… chỗ anh Bình, em cũng chưa có dịp nói với anh.
– Em không cần phải suy nghĩ, anh chỉ làm việc cần làm thôi, đó cũng là một phần trách nhiệm của anh chị khi em làm cho anh chị. Nốt lần này em nhắc thôi nhé, lần sau mà còn nhắc đến anh sẽ phạt.
Kim Anh định nói thêm gì đó, nhưng tôi phẩy tay để cô dừng lại và láy tập hồ sơ trên tay Kim Anh.
– Anh sẽ cầm về để chị Nga ký, em gọi Khiêm và đội sản phẩm mới để chuẩn bị họp, nửa tiếng nữa có mặt ở studio.
– Anh Khiêm… xin nghỉ vì việc cá nhân.
– Lần thứ mấy anh ta nghỉ bất thình lình rồi?
– Dạ… lần thứ ba.
– Em báo với chị Nhân, thanh lý hợp đồng của Khiêm, làm đúng theo hợp đồng đã ký.
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì hết. Em phải hiểu, công ty là một tập thể, mọi người làm việc cùng nhau vì lợi ích chung và cùng thụ hưởng thành quả lao động. Công ty không phải của cá nhân ai, cũng không cho phép ai được phá bỏ những quy định đã được mọi người cam kết, dù anh ta có giỏi đến đâu.
– Nhưng bây giờ không có ai để thay thế vị trí thiết kế mỹ thuật, em sợ sẽ ảnh hưởng đến dự án.
– Không có ai không thay thế được. Một người không làm được thì hai người. Em cứ theo lời anh mà làm.
– Vâng.
Khiêm là trưởng nhóm thiết kế sản phẩm chúng tôi mới thuê cho dự án sản phẩm sao cấp, anh ta rất sáng tạo và có con mắt thẩm mỹ rất tốt, chúng tôi đã phải trả cho anh ta một mức lương cực tốt. Tuy nhiên, anh ta lại là người khá tùy tiện và mắt luôn cao hơn mũi, chính vì vậy khá nhiều tiếng phàn nàn bất mãn từ team. Đây không phải lần đầu, chuyện này xảy ra lần thứ ba rồi, mỗi lần anh ta chỉ gọi điện đến thông báo có việc cá nhân sau đó biến mất cả tuần.
Đội thiết kế tôi kết hợp cả đội của công ty tôi và công ty của chị Nga để thành lập một studio riêng phục vụ thiết kế sản phẩm cho cả hai bên. Studio chiếm trọn một tầng tại văn phòng của chị Nga do văn phòng bên này rộng rãi hơn, toàn bộ văn phòng làm việc là không gian mở trang trí giống như một khu vui chơi hơn là một văn phòng, mục đích để mọi người cảm thấy thoải mái nhất, phát huy sự sáng tạo mà không bị sự gò bó như các văn phòng đơn điệu. Ý tưởng này giống như ấn tượng của tôi về văn phòng thiết kế tại trường đại học cũ của tôi mà tôi vẫn ấn tượng mãi. Trang bị văn phòng cũng được tôi mạnh tay đầu tư với những giàn máy mới nhất, trang bị cả những máy quét 3D để quét các mô hình đưa lên máy tính hoàn thiện thiết kế. Nhân viên của studio hầu hết là mới ra trường, nhưng có tính sáng tạo và cầu thị, đây là những tiêu chí mà Triều đưa ra và dựa vào đó để tuyển người. Đến giờ tôi vẫn thấy mình may mắn khi có Triều làm việc cho mình, cô có một nhãn quan nhìn người rất tốt và đặc biệt là việc phát triển con người, mỗi vị trí cô đều đưa ra một bộ tiêu chí đánh giá và phát triển riêng. Ngay cái studio này, tôi cũng háo hức để nhìn sự phát triển của nó sẽ có thể tách thành một studio thiết kế độc lập và nổi tiếng.
Lúc tôi xuống đến studio, mọi người đã đến đông đủ, hầu hết đều mới ra trường và còn nhỏ tuổi hơn tôi…
– Anh Khiêm sẽ không tiếp tục làm việc cùng chúng ta nữa, nhưng mọi người vẫn còn đây, tôi tin rằng việc này cũng không tác động đến các bạn. Chúng ta sẽ có một thay đổi nho nhỏ để bù đắp việc này. Thế này đi, hiện chúng ta có hai nhóm, một cho các sản phẩm điện và một cho sản phẩm nội thất. Mỗi nhóm mọi người cùng chọn ra một người làm trưởng nhóm để chịu trách nhiệm chung cho nhóm, không cần phải làm bây giờ, mọi người cứ suy nghĩ để chọn người phù hợp nhất. Đây là những trách nhiệm của trưởng nhóm đã được định danh trong hệ thống chức danh chính thức. Sau khi chọn xong, mọi người chỉ cần gửi email để thông báo cho tôi.
Đưa tập giấy cho Kim Anh để phát cho mọi người.
– Trong tập giấy của các bạn là các định hướng sản xuất và các sản phẩm sẽ được sản xuất. Tôi hy vọng trong đợt sản xuất tới, sẽ có các sản phẩm do các bạn thiết kế. Các bạn sẽ có ba tháng để hoàn thiện các thiết kế của mình và công ty sẽ chọn để đưa vào sản xuất. Trong hai tháng qua, tôi đánh giá rất cao những ý tưởng của các bạn, có một số đã được đưa vào sản phẩm, nhưng tỉ lệ vẫn rất thấp còn chưa đến một phần mười. Điều đó theo các bạn nói lên điều gì?
Tôi dừng lại, để nhìn một lượt những lời bàn sôi nổi của mọi người.
– Các bạn hãy giở trang cuối cùng, trong đó có các đánh giá cho các thiết kế của các bạn. Hơn năm mươi phần trăm là do không thực dụng, gần bằng thế là do năng lực sản xuất hiện nay không thực hiện được. Tôi đề nghị các bạn hãy tăng trải nghiệm thực tế, ở trong thẻ làm việc của các bạn có thể cho phép các bạn xuống tận các nhà máy để trải nghiệm, các bạn cũng có thể sử dụng các sản phẩm của công ty để trải nghiệm cho bản thân. Chỉ có một điều các bạn nên nhớ, ý tưởng nếu không thể đưa vào sản xuất, không được ứng dụng thì vẫn là ý tưởng vô dụng.
Dừng lại một lát, tôi khá hài lòng với thái độ của mọi người, mỗi ý tưởng khi đưa vào sản xuất mỗi người sẽ có thêm thu nhập tùy vào giá trị của ý tưởng.
– Tôi đề nghị bỏ cái câu “sáng tạo hay là chết” mà bạn nào treo trên tường kia, thiếu sáng tạo không thể chết được, chỉ là các bạn sẽ sống một cách buồn tẻ mà thôi.
Chỉ bức tranh vẽ khá cầu kỳ treo trên tường và đợi tiếng cười lắng xuống, tôi tiếp tục.
– Mọi người có ý kiến gì thêm không?
Một cô gái đeo kính, trong có vẻ khá nhút nhát, lưỡng lự rồi giơ tay.
– Vậy tính mỹ thuật và tính thực dụng thì cái nào quan trọng hơn ạ?
– Câu hỏi rất hay. Chúng ta đang thiết kế một sản phẩm dân dụng, hẳn các bạn không mua một cái ghế mà không thể ngồi, chỉ để ngắm chứ? Hiển nhiên là không. Ngay bản thân các bạn cũng sẽ quyết định như vậy, nếu sản phẩm hữu dụng lại đẹp nữa thì tôi tin rằng quá trình các bạn quyết định sẽ rất nhanh và sẽ luôn yêu thích khi sử dụng nó. Hãy đặt các bạn vào vị trí người mua, trước khi coi các bạn là người thiết kế. Bạn đồng ý không?
– Tính sang trong thì sao ạ?
– Sự sang trọng nó nằm ở vẻ bên ngoài, được bao phủ bởi vật liệu đắt tiền. Cái này khá đơn giản để tạo ra, sau hai yếu tố thực dụng và mỹ thuật.
Cuộc họp rất sôi nổi, có tranh luận, có phản biện có rất nhiều trao đổi không có định nghĩa thống nhất, cũng không có chuẩn mực nhất định, nó phụ thuộc vào cảm nhận của mỗi cá nhân. Toàn bộ nội cuộc họp được Kim Anh ghi lại đầy đủ và được in ra đưa cho mọi người, tôi tin rằng sẽ có rất nhiều điều sẽ được gợi mở khi mọi người có thời gian chiêm nghiệm những trao đổi này.
Tương tự như Huyền, khi tôi quay về văn phòng, Kim Anh cũng đưa đến một ly trà thảo mộc.
– Chị Nga yêu cầu ạ. Nó tốt cho sức khỏe của anh.
Kim Anh trả lời khi tôi thắc mắc.
Tôi cười khổ một cái, tôi vẫn thích trà mạn và café hơn. Tôi cũng chợt nhận ra xung quanh mình đang hình thành một vòng tròn quan tâm.
Quay lại máy tính, tôi xem qua lại bản nháp thiết kế dựa trên số liệu đo đạc tại khu resort, cơ bản có thể đồng ý được vì các mẫu thiết kế đã có sẵn trên thị trường, nhưng lại thiếu một chút bản sắc riêng, hy vọng studio sẽ có thêm ý tưởng mới.