Phần 53
Cả nhà vẫn đợi chúng tôi để cùng ăn cơm tối, chị Nga có vẻ ngượng ngùng khi cùng tôi ra khỏi phòng ngủ. Mẹ tôi, cô Duyên và cô Hiền đang ngồi bàn về chế độ ăn uống và chăm sóc cho chị Nga, bố tôi ngồi bên cạnh mẹ lơ đãng xem tivi nhưng tâm trí bố đặt hết lên người mẹ tôi. Bố tôi quyết định buông bỏ là dứt khoát buông bỏ, bố chẳng hỏi han đến việc công ty nữa, cũng giống như mẹ tôi, quan tâm bây giờ của bố tôi chủ yếu về hoa cỏ cây lá đó là niềm vui mà bố chia sẻ cùng mẹ tôi. Nhìn trạng thái của bố mẹ, tự nhiên tôi khỏi nghĩ đến liệu có khi nào tôi lại sắp có một người em, không biết sẽ là em trai hay em gái. Tự nhiên có chút vui vui, kiểu gì em tôi cũng ít tuổi hơn con của chúng tôi.
Bữa cơm tối tự nhiên biến thành buổi thảo luận về chăm sóc sức khỏe phụ nữ mang thai và chăm con trẻ, tôi với bố bị gạt ra ngoài và sau đó hai bố con tôi đi lên sân thượng cũng không kéo theo một chút sự chú ý nào của mấy người phụ nữ.
– Có chuyện này bố muốn nói với con và cũng chuyển trách nhiệm sang cho con.
Nhấm ngụm nước chè tôi mới rót, bố tôi thủng thẳng nói.
– Ông nội con còn có một người con gái nữa, ít hơn cô Duyên con hai tuổi.
Tôi khựng lại, nhấm một ngụm nước chè sau đó hứng thú đợi bố tôi kể tiếp.
– Bà nội con là vợ chính thức, sinh được bố và cô Duyên, ông còn một người vợ lẽ không chính thức sinh được một cô con gái. Dù không được xã hội công nhận, nhưng cô ấy lại được bà nội con coi như chị em, tuy nhiên khi biến cố của ông nội xảy ra, bà nội con đã đưa cô ấy về quê. Sau đó, vì những khó khăn của gia đình, nên liên lạc cũng bị gián đoạn trong thời gian ông nội con ngồi tù. Khi ông được về nhà, thì lại ốm đau nên ông kiên quyết không cho liên lạc với cô ấy. Phải sau khi ông nội con mất, bố và cô Duyên mới tìm đến cô ấy. Cô ấy tên là Bích, còn con gái tên là Hoài, tức là cô của con ấy.
– Vậy bây giờ bà và cô Hoài sống ở đâu?
– Vẫn sống ở quê, cô Hoài đã lấy chồng và hai vợ chồng sống cùng bà. Mấy hôm nữa, trước khi bố mẹ vào Đà Lạt cả nhà mình sẽ về thăm bà và cô con, cũng để giới thiệu với các con luôn.
– Vâng. Nhưng sao bố không đưa bà lên đây?
– Bà không muốn vì còn họ hàng lối xóm. Bố vẫn chu cấp đầy đủ cho bà và cô. Bây giờ bố sẽ chuyển lại cho con. Cô Hoài còn có hai người con một gái một trai, con gái đứa đang học lớp mười, con trai học lớp tám.
Hóa ra tôi cũng có anh em họ, gia đình tôi vốn có truyền thống độc đinh, ông nội, sau đó đến bố tôi và giờ đến tôi. Tôi vẫn quen với gia đình nhỏ bé của mình, đột nhiên lại có thêm những người em họ, đột nhiên tôi cũng có chút phấn khích.
– Đàn ông nhà mình vốn mạnh mẽ, dù chỉ là độc đinh và đa tình. Đó là cái gen di truyền, bố vẫn nhớ ông nội có nhắc đến cụ nội cũng có mấy người vợ, nhưng cũng chỉ có ông nội con là con trai, nhằm những năm chạy loạn thời kỳ cách mạng, nên thất tán hết và mất hẳn liên lạc. Bố cũng đã cố tìm lại nhưng cũng chẳng được gì. Cái làng cũ của cụ nội bị càn, cả làng tứ tán chẳng còn một ai và làng cũng biến mất sau đó.
Nghĩ cũng đúng, có lẽ tôi cũng mang gen di truyền đặc trưng của dòng họ. Vậy còn bố tôi, có khi tôi cũng có nhiều hơn một người mẹ. Có chút tò mò, tôi hỏi bố.
– Thế còn bố? Vậy mẹ khác của con là ai?
Bố tôi chợt trầm tư, nét mặt phảng phất có chút xa xăm, hớp một ngụm chè nén tiếng thở dài.
– Cô ấy mất rồi. Cô ấy mất vì bị bị bệnh.
Giọng bố tôi chợt nghẹn lại, một ngụm nước chè lớn và một lúc im lặng bố tôi mới tiếp tục.
– Cô ấy chính là người mà mẹ con đã gặp ở nhà cô Duyên. Cô ấy mất hai năm sau đó. Có lẽ con không biết, cô ấy chính là chị ruột của Nguyệt.
Vừa đưa chén nước chè lên miệng, tôi lập tức phun ra.
– Bố…
– Cô ấy tên là Hằng, chị ruột của Nguyệt.
– Chị Nguyệt có biết không? Có biết bố không?
– Biết. Và cũng biết cả con nữa.
– Con… con…
Tôi có chút rối rắm, chị Nguyệt đột nhiên lại biến thành vai dì của tôi.
– Con đừng nghĩ nhiều, dù sao đó cũng là duyên phận. Thật ra bố cũng yên tâm khi con quan hệ với Nguyệt. Sau khi cô Hằng mất, bố là người chu cấp và bảo hộ cho Nguyệt, ngay cả việc chồng của Nguyệt ngoại tình cũng là bố nói cho cô ấy. Con bé cũng kiên cường và có chủ kiến, sau khi chị Hằng mất, bố mẹ cũng mất sau đó mấy năm, một mình con bé vẫn kiên trì học, sau đó đỗ đại học và đi làm. Lúc đó bố cũng mới bắt đầu gây dựng lại, nên hỗ trợ không được bao nhiêu, tự con bé bươn trải ở giữa đất thủ đô không người thân. Mãi đến khi vào đại học, bố mới đủ lực để hỗ trợ con bé, mới đỡ vất vả phần nào.
Tôi cũng chưa bao giờ hỏi về quá khứ của chị Nguyệt và chị cũng tránh khi nói đến. Không ngờ chị có một quá khứ kiên cường và một quan hệ không rõ với tôi như vậy. Chẳng nhẽ đúng là có một sợi dây định mệnh xoắn chúng tôi vào nhau.
– Một lần con bé đến gặp bố, có lẽ sau khi phát hiện ra quan hệ của bố con mình, nó hỏi thằng là bố muốn nó dừng lại hay tiếp tục quan hệ với con. Lúc đó bố cũng biết chuyện rồi, nên không phản đối. Sau đó con bé nói, nó hỏi chỉ để thông báo với bố, chứ ý kiến của bố sẽ không làm thay đổi quan hệ của nó với con. Nó sẽ tự quyết định chuyện của mình.
Bố tôi chợt nhìn tôi cười, ánh mắt có chút hài lòng, lại như có thêm sự tự mãn.
– Đàn ông nhà mình đều có sự hấp dẫn đặc biệt với phụ nữ. Cứng cỏi, trách nhiệm và đa tình. Con được di truyền trọn vẹn mọi thứ, nhưng có vẻ đa tình hơn hẳn. Bố tin con sẽ xử lý tốt, nhưng cũng phải dặn thêm, phải biết đâu là giới hạn và cái gì cần phải trân trọng bảo vệ.
– Vâng, con biết.
– Con bé Nga là đứa bao dung, hiểu biết và toàn tâm toàn ý. Nó lớn lên cùng con, sống hàng ngày với con, được cô Duyên dạy bảo và chấm từ bé, nó đến với con cũng là duyên phận. Nên nó sẽ luôn là hậu phương của con, là nơi con có thể trở về bất cứ lúc nào, cũng là nơi mà con có trách nhiệm phải bảo vệ dù trả bất cứ giá nào. Nó vừa là con dâu, nhưng cũng là con gái của gia đình mình.
Giọng bố tôi trở nên nghiêm túc, nó không phải là lời răn dậy, mà nó như là ước nguyện của bố tôi. Đó cũng là ước nguyện, là cam kết của tôi.
– Thêm nữa, bây giờ trách nhiệm trụ cột cái gia đình này, bố cũng sẽ giao lại cho con. Con có trách nhiệm duy trì nó, phát triển nó và bảo vệ nó để nó được trường tồn.
Sau một lúc im lặng để theo đuổi suy tư của mình, bố tôi đứng dậy vỗ vai tôi, cái vỗ vai của đàn ông với đàn ông.
– Cũng muộn rồi. Đi ngủ thôi. Có lẽ bố cũng phấn đấu để đóng góp thêm thành viên cho gia đình mình.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Chỉ có mẹ tôi và cô Duyên đang ngồi ở sofa nói chuyện to nhỏ khi tôi và bố vào nhà. Chị Nga chắc đã được mẹ và cô Duyên bắt đi nghỉ. Chào mẹ và cô Duyên, tôi đi thẳng vào phòng ngủ.
Chị Nga đang năm trên giường, cuốn sách trên tay hạ xuống để giơ hai tay đón tôi đang đi đến. Hạ người xuống giường, ôm lấy chị vào vòng tay và xuống đặt lên môi chị một nụ hôn.
– Anh yêu em!
Hai cánh tay chị ôm lấy người tôi, đôi môi mềm mại đón lấy môi tôi, truyền sang tôi một cảm giác ngọt ngào lâng lâng của hạnh phúc.
– Em yêu anh!
Tiếng chị dịu dàng thoảng qua, sau khi đôi môi chị rời môi tôi, tình yêu của chị thể hiện rõ trong mỗi từ phát ra từ đôi môi của chị, từ ánh mắt long lanh của chị. Tôi biết không chỉ tôi phải bảo vệ, mà chị cũng sẽ làm tương tự để bảo vệ tôi. Có rất nhiều điều tôi muốn nói, nhưng không thể hiện bằng lời, nó thể hiện trong ánh mắt của tôi, trong cái ôm của tôi, trong mỗi nhịp đập của trái tim. Nó hiện hữu như một thực thể để chị có thể chạm được, sờ được, cảm giác được, cũng y như tôi cảm nhận được tình cảm của chị.