Phần 8
Đúng như dự kiến, nhà chị giống như cái ổ lợn. Đi qua phòng khách tôi vào phòng ngủ của chị, chị đang lúi húi làm việc trên chiếc laptop, cũng không nhìn tôi khi tôi bước vào. Tôi đến cạnh chị, vỗ lên vai.
– Này… làm gì mà chăm thế. Em tưởng chị đang ôm chăn rên rỉ vì đói.
– Yên… để chị làm việc tí. Chị mà đợi mày thì đúng là thành con lợn chết. Có bạn gái là bỏ chị qua một bên ngay. Chị nói trước nhé: Không có cửa đâu.
– Ai dám, em xác định rồi, sẽ phải ôm cục nợ này đến khi nhắm mắt xuôi tay.
– Đúng đấy. Ra ngoài đi, chị phải làm việc đã.
– Chị xác định không đói? Em mới phát hiện một nhà hàng Nhật, do ông chủ người Nhật mở đấy.
– Vậy tí đi ăn, giờ chị đang bận. Mày không thấy chị bận đến nỗi không có thời gian dọn nhà à? Không có việc gì làm thì dọn nhà cho chị.
– Lười thì nói lười, chị đã bao giờ biết dọn nhà đâu.
Để chị làm việc, tôi ra ngoài và bắt đầu dọn dẹp. Phải mất hơn một tiếng mới dọn sạch nhà, tống quần áo bẩn vào máy giặt, bấm nút, đi vứt rác, chị vẫn chưa làm việc xong. Tự nhiên, cơn buồn ngủ ập đến, tôi thả người trên giường của chị và thiếp đi.
Khi tôi thức dậy, trời bên ngoài đã tối đen như mực, trong phòng chỉ bật cái đèn ngủ, chị đang bó gối trên ghế đã kéo gần bên giường, mắt nhìn tôi chăm chăm. Tôi chớp chớp mắt để bớt cảm giác ngái ngủ.
– Gì mà nhìn em chăm chăm vậy?
Chị không nói gì, đột nhiên sụt sịt, rồi òa khóc nức nở làm tôi hốt hoảng bật dậy.
– Sao lại khóc… có chuyện gì à? Ai bắt nạt chị à?
– Hu… hu… hu… sao em lại tự làm khổ bản thân vậy?
– Gì mà khổ bản thân, em có khổ đâu.
– Nhà mình trước sau gì cũng là của em… sao em cứ phải tự làm khổ mình?
– Chị nói rõ hơn được không? Cái gì em tự làm khổ mình?
– Không đúng à… em cần gì ôm cái xưởng đấy, rồi lại khổ sở vay tiền.
– Sao chị biết? Ông ấy nói với chị à?
– Em làm cái gì mà bố chẳng biết.
– Kệ ông ấy, em làm gì là việc của em, ảnh hưởng gì đến ông ấy. Nhưng mà sao chị lại khóc? Ông ấy đe dọa gì chị à?
– Không, ông ấy không nói gì. Nhưng em làm gì cũng phải giữ sức khỏe, đừng cố quá, ngủ cũng phải đầy đủ.
Tôi đã hiểu, không nhịn được bật lên cười sảng khoái và cũng thấy nhẹ nhõm.
– Chị có muốn biết tại sao em lại ngủ quên không? Vì đêm qua em không ngủ.
– Sao lại không ngủ?
– Chị muốn nghe lời nói dối hay lời nói thật.
– Em dám nói dối chị không?
– Ài… vậy thì còn mỗi một lựa chọn thôi. Đêm qua em làm với bạn gái em… Á… chị làm cái gì vậy?
Chị Nga nhảy bật từ ghế, lao lên giường, đè lên tôi và đấm túi bụi.
– Dám… làm chị quê này… uổng phí… chị quan tâm em…
Tôi tóm lấy tay chị, thì chị dùng gối húc tôi, làm tôi phải lật người đè chị xuống dưới, mông tôi ngồi lên hông chị, cúi người dùng hai tay đè hai tay chị xuống giường.
– Hahahah… tại chị không cho em nói dối chứ.
Chị giãy giụa bên dưới tôi, mặt chị chợt đanh lại, nhoài người cắn vào bắp tay tôi. Làm tôi phải buông tay chị ra để giữ đầu chị, thì chị lại dùng tay ghì lấy tay tôi cắn. Rồi bỗng chị buông tay tôi ra và bắt đầu khóc. Làm tôi luống cuống, quên cả vết cắn đang rớm máu. Vẫn ngồi trên người chị, tôi cúi xuống, lấy mu bàn tay gạt những giọt nước mắt trên má chị.
– Thôi nào… sao tự nhiên lại khóc. Có gì nói để em biết. Chị không biết, thấy chị khóc là yêu cầu gì em cũng đáp ứng.
– Hu… hu… sao em lại đưa cô ta về nhà chứ… lại còn thức cả đêm… sức khỏe đâu mà chịu được…
– Được rồi, em sẽ không thức đêm nữa, được chưa. Em hứa với chị. Giờ nín đi, em đưa đi ăn đồ Nhật. Khóc có khác gì con mèo ướt đâu, chị có biết mỗi lần chị khóc em rất lo không.
– Lo gì?
– Lo sẽ lại mất một khoản tiền.
– Xì… nhưng mà lần này tha cho em, không đòi nữa.
Tôi vẫn dùng lòng bàn tay lau những vết nước mắt trên má chị, mặt chị chợt đỏ lên, hông không cọ cựa nữa, cả người yên tĩnh. Rồi bất thình lình chị đẩy mạnh tôi ra.
– Đứng dậy. Đừng đè lên người chị nữa.
Tôi vùng dậy, nhảy xuống giường, giơ tay để kéo chị dậy. Vừa xuống đất, chị lại đẩy tôi ra khỏi phòng.
– Đi ra cho chị thay quần áo rồi đi ăn.
Tôi ngồi ngoài phòng khách, với tay lấy quyển tạp chí lật lật vài trang, cũng chẳng có gì hay. Tôi mở tủ lạnh lấy lon beer, vừa uống vừa đợi chị.
Lần này chị thay quần áo hơi lâu, tôi đã định lấy lon thứ hai, chị mới đi ra. Cũng chỉ có quần jeans và cái áo thun, thực sự chị rất đẹp, chị tôi cao hơn chiều cao trung bình của các cô gái hiện nay, khuôn mặt chị hơi tròn, cái mũi cao thẳng, đôi môi trái tim lúc nào cũng đỏ hồng, đôi mắt to, long lanh với hàng mi dài. Cơ thể chị cũng cực kỳ chuẩn, eo thon, mông nở, chân thon dài thẳng, chỉ có ngực chị hơi nhỏ dù về hình thể nó cũng rất đẹp, nó tròn như cái bát úp, ở chính giữa là đầu ti nhô lên tròn trịa, được bao bởi một vòng tròn màu hồng. Da chị trắng mịn, dù chị có vùng vẫy trên biển cả ngày, nó vẫn trắng hồng.
– Chị làm gì mà lâu vậy? Không trang điểm, không váy vó, chỉ quần jeans và áo thun mà lâu như trang điểm để diễn tuồng vậy.
– Kệ chị.
– Đi xe chị hay là đi xe motor của em.
– Xe em, giờ này đi xe máy mới thích.
Lấy cái mũ bảo hiểm và đưa cho chị, tôi định đi ra ngoài, thì thấy chị đứng yên một chỗ, đưa cái mũ lên ngửi.
– Sao vậy?
– Có mùi lạ.
– Mùi gì?
– Mùi phụ nữ.
– Thì bạn em vừa đội mà.
– Vậy chị không đội.
– Sao vậy? Không phải chỉ vì mùi phụ nữ đấy chứ?
– Phải.
– Vậy sao cô Duyên đội chị không chê?
– Cô Duyên khác, phụ nữ của em khác.
– Vậy đi ô tô nhé, không có mũ công an phạt đấy.
– Đi motor.
Tôi bất lực cầm cái mũ lắc lắc, quay người đi. Khi đứng trong thang máy, chị ôm tay tôi.
– Phải mua cho chị cái mũ khác đấy. Mũ này chị không đội nữa đâu.
– Chị có biết cái mũ này bao nhiêu tiền không? Gần hai chục triệu đấy, mà có phải dễ mua đâu. Giờ mà mua, phải mấy tháng mấy có.
– Kệ, em phải mua cho chị chiếc khác.
– Được rồi, em sẽ mua cho chị cái khác. Lát mua tạm cái mũ khác đội tạm nhé.
– Thôi, không cần. Phí tiền.
Tôi đúng là cạn lời với chị, cũng chỉ đành im lặng.
Trời cũng đã khuya, quán ăn Nhật đã đóng cửa, tôi lượn một vòng trên phố để chị chọn quán ăn, đến đâu chị cũng lắc đầu. Cuối cùng tôi đành phải ép chị vào quán phở mà không thèm hỏi nữa. Gọi hai bát phở và đĩa quẩy, tôi cắm cúi ăn bát của tôi và mấy cái quẩy, định bụng sẽ ăn thêm bát của chị, nhưng mà chị cũng ăn như tôi, bát phở hết nhẵn.
– Tưởng chị chê?
– Chị chê đâu. Em cũng đâu có hỏi chị.
– Giờ chị muốn đi đâu?
– Đi một vòng Hồ Tây hóng gió.
Hồ Tây về đêm lộng gió, không khí trong lành, tôi đỗ xe cởi mũ rồi đưa chị cầm, sau đó chầm chậm chạy quanh hồ. Khi chạy hết một vòng, cũng đã qua nửa đêm, tôi dừng lại lấy mũ rồi định đội lại để chạy về, thì chị bỗng nói.
– Chị muốn ăn mực nướng.
Nhìn theo hướng chị chỉ, có một quán mực nướng ven hồ, có bảy tám thanh niên đang ngồi uống beer. Tôi cũng có chút khát, nên đồng ý.
Dựng xe ngay bên lề, ngồi xuống cái bàn nhựa.
– Chị uống gì? Beer nhé?
– Uh, beer đi.
Quay người gọi hai chai beer và đĩa mực, sau đó tôi nhìn ra hồ, mặt hồ tối đen, thỉnh thoảng có con sóng gợn lên bắt ánh đèn lóe lên như ma chơi. Tôi chợt nhớ đến khi còn bé, tôi và chị từng lần mò ra bãi tha ma để xem ma chơi khi nghe người lớn kể, rồi chị ngủ mất khi đang canh cùng tôi.
– Chị nhớ hôm đi xem ma chơi không?
– Người lớn toàn nói điêu, rình mấy tiếng mà chẳng có gì.
– Đã thế em lại phải cõng chị về nữa chứ. Sau đấy cô Duyên còn mắng em, mà rõ ràng là do chị rủ.
– Xì… nếu em không đồng ý, thì chị rủ có tác dụng gì.
Tôi chỉ cười, cái lý do này của chị dùng không biết bao nhiêu lần.
– Mấy hôm nữa chị về thăm cô Duyên không? Gần hai tuần rồi em chưa về.
– Ừ, tuần nào chị chẳng về. Hôm nào em về, chị về cùng.
Tôi nghe loáng thoáng có tiếng bình luận sau lưng khá nhỏ, đại khái bình phẩm về chị, cũng không hay lắm, nhưng nói nhỏ lên tôi cũng kệ.
– Kệ đi chị. Uống nhanh còn về, muộn rồi chị.
Tôi giục chị, khi thấy mặt chị đanh lại, mắt nhìn về phía sau. Bỗng chị cất tiếng mắng, tôi biết không xong rồi.
– Lũ chó! Miệng chó không dừng được ăn phân, chúng mày vẫn luôn thối hoắc thế à?
Tôi cầm lấy cái mũ bảo hiểm, đi sang bàn bên cạnh.
– Các anh vừa nói cái gì? Xin lỗi nhanh còn kịp.
Tôi gằn giọng nói với người mấy người thanh niên.
– Bố mày thích thì nói đấy, mày làm gì được bố mày.
Tôi cũng không nhiều lời nữa, tiên hạ thủ vi cường, bọn nó đông hơn. Tôi giơ chân đạp thẳng vào lưng thằng trước mặt khiến nó nhão người về phía trước, đẩy cái bàn nhựa bung lên làm mấy thanh niên phía bên kia cũng phải lùi lại ngã ra phía sau. Tiện đã, tôi vung cái mũ đạp vào thằng bên phải, sau đó giơ chân đá vào đầu gối thằng tiếp theo, nhảy lùi lại mà đá tiếp thằng bị đập mũ một cái vào đầu gối. Không để bọn nó kịp phản ứng, tôi nhao sang bên trái cũng vung mũ vào cái chai beer do thằng bên trái đập, sau đó lại tiếp tục ra chân đá vào đầu gối nó, đạp vào người nó để nó bắn ra sau. Ngay lập tức, tôi nhao sang bên, đá cái bàn bắn lên, tiếp theo sau cái mũ đập vào bụng thằng đối diện và một cú ra chân vào đùi thằng đó. Thuận chân, tôi nhảy lên nửa song phi, vào bụng thằng ở xa, sau đó lao theo lại đá một cú vào đùi khi thằng đó ngã xuống.
– Đấy tao làm đấy. Lần sau bớt cái mồm thối lại.
Tôi lùi lại ra xa bọn nó một chút, nhưng vẫn lăm lăm cái mũ và nhún chân ở tư thế sẵn sàng, mắt nhìn cả bọn đều ôm chân vẫn nằm rên rỉ.
– Chị! Thanh toán toàn bộ cho chủ quán.
Tôi vừa nhìn bọn nó, vừa kêu chị. Sau khi chị đưa tiền cho chị chủ quán, tôi cũng đội mũ vào và vừa nhìn bọn nó vừa lùi lại chỗ để xe. Tôi vừa ngồi lên xe chị cũng kịp thời nhảy lên phải sau. Chiếc xe rú lên và phóng đi. Còn chị lại cất tiếng cười khanh khách rồi thẳng lưng giang hai tay ra hét lên phấn khích.
– Chị cố ý đúng không?
– Chị thử xem em có còn quan tâm đến chị không.
– Bọn nó có bảy thằng đấy.
– Thì cũng có phải lần đầu đâu, lần nào em chẳng thắng.
– Có phải mỗi lần đều may mắn thế đâu. Chỉ một lần thôi, thằng em đẹp trai của chị có khi sẽ phải tạm biệt biết bao lạc thú trên đời chưa được hưởng hết, để ngồi ngắm chuối đấy.
– Nói phỉ phui, lần này là lần cuối.
Chị nói rồi ôm chặt lấy tôi.
– Em có sao, chị sẽ không sống được. Chị yêu em lắm biết không?
Tự nhiên, tim tôi nhảy lên, một cảm giác không rõ lan tràn khắp người, sau đó tìm tiếp tục nhảy lên bình bình. Rối rắm, tôi vít gas để chiếc xe rú lên lao nhanh.
Cuối cùng tôi cũng đến khu nhà chị, đỗ xe để chị bước xuống.
– Cởi mũ ra.
– Cởi mũ ra làm gì? Lại hôn à? Em không cần, em ngủ rồi, đêm nay không cần ngủ.
– Cởi ra!
Tôi đành cởi mũ ra, chị kéo đầu tôi rồi hôn vào chán.
– Ngủ ngon nhé!
– Đã bảo đêm nay không ngủ rồi. Ngủ ngon cái gì.
– Ngoan! Đêm nay phải ngủ ngon đấy.
Chị cười như nắc nẻ, rồi đi vào sảnh. Tôi đội mũ lên và chạy xe về nhà.