Phần 3
Sau cuộc tâm sự với mợ, tôi lên nhà ngồi mà toàn suy nghĩ xem làm thế nào để thoát qua chướng ngại duy nhất, đó là bà tôi, nghĩ mãi nhưng không làm cách nào được. Nếu có bà ở nhà thì có liều đến mấy, có ham muốn cỡ nào tôi cũng không dám động thủ, vì người già rất hay tỉnh giấc khi đang ngủ. Lúc ăn cơm tôi cũng suy nghĩ, ăn xong ngồi trên ghế ngửa mặt nhìn lên trần nhà mà không tìm được kế sách nào cả.
Ngồi nhìn trần nhà chán tôi thấy buồn ngủ quá nên thấy nản nên nhủ thầm: Thôi mặc kệ, đi ngủ cái đã, ra sao thì ra. Đang ngủ thì tôi bị đánh thức bởi tiếng người nói chuyện, mở mắt nhìn đồng hồ đã hơn 5h chiều. Tôi ngồi dậy nhìn ra bàn uống nước thì thấy bà đang ngồi nói chuyện với một bà khác cũng chạc tuổi bà ngoại, tôi đứng dậy chào:
– Cháu chào bà ạ.
Bà ấy nhìn tôi như muốn hỏi gì rồi lên tiếng:
– Ừ.
Bà ngoại chỉ tay vào tôi rồi nói:
– Con cái Mai đấy.
– Úi giời, con cái Mai đây á, khiếp đã lớn thế này rồi cơ à. Thế bố mẹ mày bây giờ thế nào, lâu lắm không thấy về quê?
– Dạ, bố mẹ cháu vẫn bình thường bà ạ.
– Đây là bà bạn trong hội người cao tuổi với bà. Thôi cháu ra ngoài rửa mặt đi cho tỉnh ngủ.
– Dạ.
Tôi bước chân ra đến cửa thì dừng lại hỏi:
– Con chó đâu rồi hả bà?
Vừa nói tôi vừa thò đầu ra cửa nhìn xung quanh.
– Chắc nó đang ở sau vườn, cháu cứ ra đi không phải sợ.
– Cháu vẫn thấy ghê ghê.
Bà tôi liền đưng dậy rồi đi ra bảo:
– Để bà canh cho, cháu đi ra đi.
Lúc này tôi mới dám bước ra, vừa đi vừa nhìn xung quanh đề phòng. Múc đầy thau nước tôi vục cả mặt vào thau cho mát, rồi lấy khăn mặt lau khô đi. Một cảm giác khoan khoái dễ chịu bao trùm lấy tôi. Không khí làng quê thật yên bình, rất tĩnh lặng khiến tôi cảm thấy trên thế giới này chỉ có mỗi mình tôi là tồn tại. Tôi ngồi rất lâu, đưa mắt nhìn về tận cuối chân trời để xem bầu trời chuyển dần sang màu đỏ rực.
Bỗng tôi giật mình khi nghe tiếng loa của làng phát ra bản nhạc điểm tin lúc 6h chiều, rồi lắng nghe cô phát thanh viên của đài TNVN đọc bản tin thời sự, nghe bản tin thể thao về WC, rồi quảng cáo phân bón, mùi khói bếp thoang thoảng qua mũi, làm tôi xúc động nhớ lại tuổi thơ của mình trên cái mảnh đất này. Nhìn ra ngoài đường thỉnh thoảng lại thấy vài người đạp xe kêu lóc cóc trên con đường đá hộc, đằng sau còn có cả đống cỏ, chắc họ đi làm ruộng về. Trời cũng sẩm tối, tôi đứng dậy đi lên nhà thì thấy bà mặc áo dài giống như mấy bộ áo để đi lễ ấy. Tôi hỏi:
– Bà chuẩn bị đi đâu à?
– Ừ bà đi lên chùa.
– Tối rồi bà đi làm gì nữa? Cháu tưởng bà đi sáng nay rồi mà.
– Tối nay là lễ của hội người cao tuổi. Mà cháu lấy xe đèo hai bà đi luôn, đỡ phải đi bộ.
Tôi dắt xe ra ngoài rồi bảo:
– Thế cứ để nhà vậy hả bà?
– Cứ khép cổng vào là được, làm gì có trộm mà sợ.
– Bà bám chắc vào nhé, đường gì mà toàn đá hộc khó đi quá.
Tôi đèo hai bà ra chùa, ngôi chùa ngày xưa cũng là trường cấp 1 kiêm luôn nhà trẻ, hồi xưa tôi cũng đi học trong ngôi chùa này. Nó nằm giữa cánh đồng, thửa ruộng bên cạnh còn có hai ba ngôi mộ nữa. Đường ra chùa còn đi qua bãi tha ma của làng, chi chit mộ các bác ạ, ghê cả người. Tôi bảo:
– Sao bảo ngày xưa bố mẹ cháu đi qua đây, đang đi thì tự nhiên xe bị tuột xich, bố cháu sửa lại nhưng lại tuột tiếp, lần đó mẹ cháu sợ khiếp vía nên không dám đi qua đây vào buổi tối nữa. Phải không vậy bà?
– Làm gì có chuyện đó.
– Thì cháu nghe mẹ cháu kể thế.
Bạn của bà tôi bảo:
– Cháu rẽ vào đây để bà thay quần áo với lấy vàng hương.
Tôi dựng xe đợi ở bên ngoài còn hai bà đi vào trong nhà. Ngồi trên yên xe nhìn ra ngoài cánh đồng rộng mênh mông lòng tôi thấy nao nao buồn, cánh đồng cằn cỗi phẳng lì một màu đen, ở giữa giống như một quả đồi nổi bật lên, đó chính là ngôi chùa của làng với rất nhiều cây cổ thụ quanh năm xanh tốt, trông nó như một ốc đảo vậy. Từ nhà của bà Xuân ra đến chùa cũng không xa lắm, chỉ khoảng hơn 300 mét. Bỗng một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi làm tôi rất hồi hộp.
Đến trước cổng chùa tôi dừng xe rồi bảo bà:
– Tí nữa cháu bảo mợ đến đón bà nhé, chứ cháu ngại đi qua bãi tha ma lắm, hơn nữa gặp phải bọn thanh niên làng đi chơi đêm thì phiền nữa.
Làng ngoại với làng bên nội của tôi mấy năm nay rộ lên phong trào gái làng ta là của con trai làng ta. Con trai làng khác đừng mong động vào, cho nên cứ vào buổi tối lại xuất hiện vài đám thanh niên choai choai tụ tập, thấy mặt thằng nào lạ xuất hiện là quăng cho vài viên gạch vào người, ai đi xe thì bị chặn lại, bị trấn lột. Đã có vài vụ đáng tiếc xảy ra nên tôi cũng khiếp. Chả may đang đi xe có cái gì đen đen bay vào mặt thì toi.
– Thôi, đừng nhờ mợ, có gì thì bà vào nhà bà Xuân ngủ tạm rồi sáng mai bà về cũng được. Cháu về đi, đi cẩn thận nhé cháu.
Tôi mừng suýt tí nữa thì nhảy cẫng lên nhưng cố nén lại tôi bảo:
– Thế cũng được, vậy cháu về nhé.
Tôi nhảy lên xe phóng về mà trong bụng mừng như vớ được vàng. Cuối cùng thì trướng ngại duy nhất đã giải quyết xong, vừa đi tôi vừa nhủ thầm đêm nay phải hành động cho kỳ được…
Phóng xe vào sân thì tổ sư khỉ, con chó đẻ lại xồ vào, làm tôi tí thì bị đổ xe. Thằng Trường từ trong nhà cầm cái chổi ra lùa nó, còn mợ thì trong bếp chạy ra hỏi:
– Có sao không cháu? Con chó kia! Mợ tôi quát.
– May quá không sao mợ ạ.
Tôi dựng xe đi thẳng vào nhà ngồi xuống ghế để trấn tĩnh lại, thở dài một phát tôi chửi thầm mẹ con chó, làm bố sợ hết cả hồn, cho mày ăn giềng bây giờ.
Mợ tôi vừa đặt mâm cơm lên rồi hỏi:
– Bà đâu rồi cháu, mà cháu vừa đi đâu thế.
Tôi chợt sực nhớ ra kế hoạch của mình mà cười thầm rồi trả lời:
– Cháu vừa đèo bà với bà nào ra chùa rồi.
– Thế mấy giờ bà về để mợ đi đón.
– Bà bảo tối nay bà không về, bà ngủ ở nhà bà Xuân sáng mai mới về. (Ngu gì nói ra toàn bộ nhỉ)
– Thế à. Thôi cháu ra rửa mặt mũi chân tay rồi chuẩn bị ăn cơm.
– Vâng.
Ngồi ăn cơm thấy thằng Trường toàn chan nước rau vào bát cơm để ăn tôi nảy ra một ý để gợi lại câu chuyện đêm qua cho mợ tôi nhớ:
– Ê, ăn ít nước thôi tôi, đêm lại buồn đi tiểu rồi lại đái dầm đấy.
Nói xong tôi nhìn mợ tôi rồi cười, mợ nghe thấy tôi nói như thế cũng chỉ mỉm cười. Thằng Trường ngặm miếng cơm xong thấy anh nói thế thì kêu:
– Ứ ừ!
Bữa cơm trôi qua nhanh chóng, tôi ngồi ở bàn uống nước xem tivi với hai đứa nhỏ, mợ tôi thì rửa bát. Ngồi xem tivi mà tôi nghĩ không biết đêm nay hành động như thế nào đây, hay cứ vào bừa như đêm hôm qua, thôi kệ đến lúc đó hãy hay. Tôi nhìn đồng hồ trên tường chỉ mong sao cho nhanh đến giờ đi ngủ mà tổ sư nó cứ chạy cạch cạch rõ chậm. Sao thời gian trôi qua chậm thế không biết, làm tôi sốt hết cả ruột. Ngồi mãi tê hết cả mông, tôi liền đứng lên đi lại trong nhà cho thoải mái, thấy mợ tôi đi lên nhà tôi bảo:
– Mợ ngồi uống nước đi mợ.
– Ừ.
Tôi rót cho mợ cốc nước nguội rồi đưa cho mợ:
– Mợ này.
– Ừ để đó cho mợ.
Ngồi xem tivi một lúc thì thằng Trường sán lại gần mợ:
– Mẹ ơi con buồn ngủ.
– Thế hôm nay ngủ với anh Hoàng hay ngủ với mẹ?
– Ngủ với anh Hoàng.
Thằng này rất quý tôi, chỉ có đứa bé là thấy anh lạ nên mỗi lần tôi muốn bế nó là nó khóc. Thế là mợ ra mắc màn cho nó ngủ, rồi mợ lại ra ghế ngồi bảo tôi:
– Cháu bật kênh VTV3 xem Vệt nắng cuối trời đi.
Tay tôi đang cầm điều khiển nhưng không biết kênh vtv3 là nút nào nên đưa cho mợ tôi:
– Cháu không biết bấm nút nào cả, mà Vệt nắng cuối trời là gì vậy mợ?
Thực ra thời gian đó tôi không xem mấy phim Việt Nam chiếu lúc 9h, mà tôi chỉ mê xem phim vượt ngục thôi, cực hay, chắc các bác cũng biết phim đó nhỉ.
– Phim đấy mợ thấy hay hay nên xem, chứ bình thường giờ này mợ đi ngủ rồi.
– Sao mợ đi ngủ sớm thế, ở trên HN cháu hơn 12h đêm mới đi ngủ.
– Ở quê là thế, 8h tối là người ta đi ngủ rồi.
– Thế ạ.
Mợ tôi ngồi phía trước xem tivi, tôi ngồi phía sau toàn ngắm người mợ mà lòng như lửa đốt. Hôm nay mợ buộc tóc cao nên để lộ ra cái gáy trắng nõn, lơ thơ vài sợi tóc mai, nhìn cơ thể mềm mại của mợ mà tôi chỉ muốn nhảy bổ vào mà hôn lên chiếc gáy khêu gợi kia. Xem hết phim thì cũng hơn 10h, mợ hỏi tôi:
– Hoàng buồn ngủ chưa?
– Dạ cũng hơi hơi. Tôi vươn vai ngáp một cái rồi trả lời.
Mợ tôi ngồi dậy tắt tivi, tôi cũng đứng dậy vén màn thì mợ tôi bảo:
– Xong chưa để mợ tắt đèn.
Giả vờ như chợt nhớ ra điều gì:
– Ấy mợ, khoan đã. Tôi bước xuống tiến lại gần mợ nói thầm gần tai mợ.
– Nếu đêm nay cháu buồn đi vệ sinh thì cháu lại gọi mợ dậy nhé.
Mợ nhín tôi mỉm cười lém lỉnh:
– Ừ! Được rồi.
Cái tiếng Ừ của mợ tôi rất khó diễn tả cho các bác hiểu, tôi hí hửng bước lên giường nhưng không quên con di động thủ sẵn trong tay. Vừa đặt lưng xuống giường thì mợ tôi tắt đèn. Không gian ngôi nhà chìm trong bóng tối, chắc chỉ có tôi là vẫn thao láo đôi mắt nằm chờ đợi thời điểm để hành động. Thỉnh thoảng tôi lại giở điện thoại ra xem giờ và rất sốt ruột, nằm im mà tim đập thình thịch, bụng lo ngay ngáy không biết sự viêc có thành hay thất bại. Tôi cũng lo lắm, nhưng nghĩ lại lời nói và thái độ của mợ sáng nay nên tôi tự an ủi mình chăc là được thôi hơ hơ.
Đợi mãi rồi cũng đến hơn 1h sáng, đã đến lúc rồi he he. Tôi nghĩ thầm rồi nhẹ nhàng tôi bước xuống nền đá hoa, đấu tiên tôi thở rất từ từ rồi không bật đèn điện thoại, tôi mò bằng tay đến cửa buồng rồi tiến sát đến giường chỗ mợ tôi nằm. Tôi nìn thở rồi quỳ xuống trên hai đầu gối cố căng mắt nhin xung quanh, nhưng chả nhìn thấy gì cả.
Tôi giở điện thoại ra bật đèn nhưng lại soi xuống nền đá, do phản xạ từ nền đá nên văn buồng có ánh sáng hơi mờ nhưng đủ cho tôi nhìn thấy bên trong chiếc màn tuyn màu trắng. Mợ tôi đang nằm ngủ, hai chân duỗi thẳng, tay đặt lên chán hơi che đi đôi mắt, tay còn lại đặt lên bụng. Tôi không biết mợ ngủ thật hay giả vờ nữa, nhưng đã tiến đến như thế này rồi thì phóng lao đành phải theo lao thôi. Để chắc chắn hơn tôi khẽ lay nhẹ vào vai mợ và lí nhí gọi:
– Mợ ơi. (Lí nhí gần như là nói thầm cạnh tai, he he)