Ba mươi sáu tuổi đời, đã từng trải qua những mối tình chớp nhoáng với mấy người đàn ông hơn tuổi nhưng tôi chưa hề thực sự rung động con tim dường như đã bị chai sạn kể từ ngày ấy…
Cái ngày ông đưa tôi vào viện để sinh con. Thằng con trai bé bỏng còn ướt nước ối oe oe khóc trong vòng tay tôi. Nó còn chưa biết ngậm vú mẹ đang căng sữa. Khi trao lại con cho cô hộ lý, tôi chỉ kịp nhìn vết bớt hình tam giác ngược trên vai đứa trẻ. Nước mắt tôi trào ra, nóng hổi vì tôi biết từ nay tôi mất con như ông và tôi đã thống nhất rằng “Để còn cơ hội cho Ngọc lấy chồng” – Theo lời ông. Với lại để cho mẹ tôi không còn ruồng rẫy và dọa tự tử nếu tôi sinh con và nuôi nó tại nhà.
Ra viện, tôi nằng nặc đòi ra thành phố nơi căn hộ khu tập thể mà ông được phân chứ dứt khoát không về quê gặp mẹ. Ông cũng chiều theo ý tôi.
Cũng tại căn hộ 24 m² này, tôi đã tự chủ hiến dâng sự trinh bạch của đứa con gái 18 tuổi cho bố ruột của mình. Ngày ấy tôi ra thành phố cùng bố để ôn thi Đại học. Ông đi làm hàng ngày, đến chiều muộn mới về. Hôm nào cũng vậy, hai tay ông xách đồ ăn mua ở chợ về và nấu cơm. Ông không bắt tôi làm bất cứ việc gì bởi: ” Con phải dành thời gian mà học đi. Mọi việc để bố làm. Cố gắng phải đỗ vào đại học “. Cứ thế, ngày qua ngày tôi chỉ vùi đầu vào sách vở, tuần qua tuần cứ thứ 7 là hai bố con đèo nhau về quê với mẹ và chủ yếu là để lấy mang đi những gạo, rau và cá, gà mà mẹ tôi mua, để dành cho 2 bố con. Tôi là đứa con duy nhất của bố mẹ bởi mẹ tôi bị u nang cả 2 buồng trứng sau khi tôi chào đời không lâu. Bà bị cắt bỏ cả hai buồng trứng nên không thể sinh sản được nữa. Nhìn bà ngày càng quắt khô, gầy đét và già hơn cái tuổi 24 của bà rất nhiều. Nhìn bà, tôi xót xa thương mẹ. Sau này tôi mới hiểu người đàn bà không còn khả năng sinh nở thì mọi nhu cầu về sinh lý cũng tiêu tan dần. Bố tôi mới ngoài 30, đang độ cường tráng về sức khỏe. Thấy ông ngày càng lầm lì, ít nói và thoáng buồn trong ánh mắt cố che giấu. Tôi thương bố vô cùng khi nghe trộm bố và mẹ nói chuyện riêng. Mẹ lưỡng lự khi bảo bố lấy vợ hai, mẹ sẽ không những không ghen tuông mà còn mừng nếu bố lấy vợ, sinh con. Bố thì luôn cằn nhằn: ” Em đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Anh có em và con Ngọc rồi. Vậy là đủ! Từ nay cấm nói đến chuyện này nữa!”
Thế rồi thời gian trôi nhanh như cơn gió. Tôi sống trong tình yêu thương, nuông chiều, chăm bẵm của bố mẹ để lớn lên, phổng phao và tự biết mình xinh đẹp nhất làng, nhất trường. Tôi sống vô tư lắm, chơi đùa với bạn cùng lớp cả gái lẫn trai mà không thấy e thẹn như mấy đứa con gái khác. Chúng nó đã biết thích nhau, yêu nhau và ý tứ khi nhìn nhau. Còn tôi cứ nghịch như con trai, kể cả đánh khăng, chơi bi, đá bóng của đám con trai tôi đều góp mặt một cách rất bình đẳng. Được cái tôi không phụ công cha mẹ và thầy cô. Tôi luôn đứng đầu trường về thành tích học tập. Bố mẹ luôn hướng tôi vào Đại học Thương mại. “Để sau này biết đường kinh doanh, thoát cảnh nông thôn tay lấm, chân bùn, quẩn quanh trong lũy tre làng, khổ lắm!” – Như lời bố thường nhắc và mẹ luôn tán đồng.
Thế là mấy tháng hè năm cuối cấp, mẹ giục bố đưa tôi ra thành phố ôn thi: ” Đi đi! Ra đó ở với bố mấy tháng mà ôn luyện. Ở nhà mẹ sẽ chu cấp thêm cho hai bố con. Dăm bữa, nửa tháng về thăm mẹ một lần là được rồi!”. Bà dặn bố: ” Anh đừng bắt con làm gì ngoài cái việc học. Con Ngọc đỗ Đại học, sau này có công ăn việc làm rồi chồng con yên bề gia thất thì… không biết anh thế nào chứ em có chết cũng hởi lòng, mát dạ…”.
Vậy là tôi ra thành phố cùng bố. Mọi thứ đều thành quen dần. Bố mua cho tôi cái xe máy, điện thoại đời mới và quần áo hợp mốt, hợp thời. Tôi cũng đã quen và có những người bạn mới trong khu tập thể cơ quan của bố. Tôi hình như quen nếp nên ỷ lại và dựa dẫm quá nhiều vào sự cần mẫn, chu đáo và tỉ mỉ của bố.
Ngày tôi thi Đại học, bố xin nghỉ việc để đưa tôi đi thi. Tôi làm bài thi một cách trơn tru và chóng vánh. Nộp bài trước gần nửa tiếng mà không được ra khỏi phòng thi. Ký tên trong sổ giám thị xong tôi được chỉ sang phòng bên cạnh với lời dặn không được mất trật tự. Vui nhất là được trả lại cái điện thoại. Đi qua hành lang, nhìn ra ngoài trời chang chang nắng nóng. Thấy ngoài cổng có vô số phụ huynh đứng, ngồi, nhìn đồng hồ và đau đáu mắt hướng vào khu vực các phòng thi, nơi con em họ đang “chiến đấu, sống còn”. Bố tôi đâu? Không thể thấy nhưng tôi chắc chắn ông còn ngoài đó sốt ruột ngóng tin con gái mình.
Sang phòng bên, mới chỉ duy nhất một mình tôi xổng chuồng. Tôi thảnh thơi vì chắc chắn kết quả thi của mình. Tôi không bận tâm gì nữa bèn lấy máy điện thoại ra nhắn tin cho bố biết đã thi xong, kết quả tốt và chốt câu “Con yêu bố” kèm một lô nhãn dán hình trái tim hồng.
Chuyển sang ứng dụng youtube, vô tình có cái clip đôi nam nữ đang quan hệ tình dục. Lần đầu tiên thấy cảnh này, tôi thoáng thấy nóng bừng má và toàn thân. Nhưng vì tò mò nên cứ quay đi, tua lại xem.
Có một thứ gì đó khó gọi tên cứ bùng lên trong tâm tư, trong tiềm thức và trong thân thể tôi. Tôi ngượng ngập nhìn quanh sợ có người nào đó ở đây nhận ra. Nhưng cả căn phòng chờ chỉ có duy nhất một mình tôi. Tự nhiên tôi thấy rùng mình khi cảm nhận nơi cửa mình có dòng chất lỏng nóng ấm trào. Quái lạ! Vừa hết kỳ kinh nguyệt được 3, 4 ngày mà. Chả lẽ…
Tôi đưa tay xuống, thò qua cạp quần. Thứ chất lỏng nhờn nhờn, dinh dính còn đẫm ướt lông mu.
À! Thì ra đó là cái thứ mà cô gái trong clip rên rỉ: “Anh yêu ơi! Dâm thủy của em ra nhiều quá! Anh húp và liếm sạch cho em đi anh”. Từ lúc đó, tôi không còn nghĩ được gì khác ngoài những hình ảnh quằn quại và tiếng rên rỉ của đôi nam nữ kia.
Tiếng chuông báo hết giờ thi. Ồn ào tiếng bước chân và sự huyên náo của các sĩ tử dọc các hành lang…
Tôi thu vội đồ dùng và lao nhanh ra cổng trường. Đưa mắt tìm bố, thấy ông từ xa đang vẫy tay gọi: “Ngọc ơi! Bố đây!”. Chả mấy khó khăn khi lách qua đám phụ huynh nhốn nháo chờ, tôi đến bên bố và khoe luôn:
– Con làm xong từ sớm mà không được ra bố ạ. Con chắc chắn 100% rằng bài con làm tốt.
– Bố mong và tin như thế! Vậy là chỉ còn chiều nay và sớm mai là thi xong, Ngọc nhỉ?
– Vâng! Bố cứ tin những gì con đã hứa và những lời con nói. Con gái bố nói ít nhưng mà…
– Mà gì?
– Mà chắc như đinh bố đóng vào cột nhà í, hihi…
– Rồi còn để xem! Giờ muộn rồi, hai bố con đi ăn trưa, khỏi phải nấu gì. Ăn xong còn nghỉ ngơi chút để chiều tỉnh táo thi môn thứ 2 nhé!
– Vâng ạ!
Rồi chiều hôm đó và sáng hôm sau đều như vậy. Cả 3 môn thi tôi đều chót lọt và đều xong sớm.
Chiều tối, khi hai bố con đi ăn ở một nhà hàng theo ý bố là “Bố muốn thưởng cho con gái yêu và mừng con làm bài thi 3 môn đều tốt”.
Khi chờ nhà hàng đưa món ăn theo sự lựa chọn của tôi, bố bấm máy gọi cho mẹ. Tôi chả chú ý xem bố nói gì vì còn mải miết tìm kiếm trên Youtube những clip phim đen.
Bố đưa máy cho tôi bảo: Mẹ muốn nói chuyện với con này, Ngọc!
– Con gái của mẹ giỏi quá. Mẹ rất mừng. Thôi! Cứ ở ngoài ấy cùng bố để chờ kết quả nhé. Con đỗ Đại học mẹ sẽ khao cả nhà chuyến đi biển Hạ Long. Mẹ bảo bố rồi! Thế nhé!
Tôi sướng lắm! Vì tôi muốn ở lâu hơn để bố dẫn đi chơi phố hoặc đi cùng mấy đứa bạn mới quen. Tôi hét lên:
– Vâng ạ! Con cảm ơn mẹ.
Rồi chuyển máy trả cho bố. Trong lúc bố ra ngoài để riêng tư gì đó cùng mẹ thì tôi lại chúi mũi vào máy điện thoại để xem nốt đoạn cao trào của cuộc giao hoan giữa cặp đôi trong video. Giờ mới nhìn kỹ cô gái còn quá trẻ mà người đàn ông đang quan hệ tình dục với cô thì đã già, già hơn cả bố tôi.
Đồ ăn đưa lên. Tôi bảo chị tiếp viên:
– Cho em thêm 2 lon bia Heniken nhé.
Vì tôi biết bố thích loại bia này.
Bố quay vào. Vừa ngồi xuống ghế thì chị tiếp viên đưa hai lon bia ra cùng 2 cái ly trong vắt.
– Ơ! Ngọc gọi bia à? Bố uống 1 lon thôi. Mà con có uống bia bao giờ đâu. Uống vào có mà say chết!
– Con uống thử thôi mà bố.
Bố bật nắp lon nghe cái tách giòn tan. Rót ra hai ly, bố bảo:
– Cụng ly nào! Chúc mừng gái rượu, à quên! Gái yêu của bố.
Tôi nhấp ngụm bia đầu đời. Vừa nuốt trôi khỏi họng đã thấy nóng bừng mặt, tim như đập nhanh hơn.
Bố gắp đồ ăn cho tôi. Còn bố đã bật nắp lon thứ 2.
Tôi ăn thấy ngon miệng hơn bởi sức trẻ 18 cộng đồ ăn ngon với niềm vui khôn tả. Mải miết ăn quên cả việc gắp đồ ăn cho bố.
Chợt nhìn sang bố, cái ly đã cạn từ bao giờ. Bố ngồi trầm tư và như nghĩ ngợi điều gì đó. Tôi đưa bố ly bia của mình:
– Bố uống cho con đi! Con chịu rồi.
Bố cầm ly bia, dốc ngược một hơi rồi thở phào, khoan khoái.
Tôi gắp thức ăn và xới cơm cho bố.
– Bố ăn đi bố kẻo đói đấy! Con no căng bụng rồi đây này.
Vừa nói tôi vừa vạch áo lên, vỗ vỗ vào bụng mình. Bất giác, nhớ những ngày còn bé mỗi khi bố hỏi ăn no chưa thì tôi luôn nói ” Con no bụng rồi ạ!”. Bố đưa tay vuốt má tôi rồi bảo: ” Đâu? Vạch bụng lên bố xem no thật chưa?”. Thế là tôi vén áo lên tận cổ và đưa bụng vào trước mắt bố, cho tới khi bố hôn chùn chụt lên rốn tôi.
Giờ nhớ lại và thèm được như xưa còn bé. Nhưng…
– Về đi con! Về tắm rửa xong rồi đi ngủ sớm đi.
Bố trả tiền và chở tôi về.
Vừa mở cửa, bố đã bảo:
– Ngồi yên đó! Bố bật nước ấm cho con tắm trước nhé!
Rồi quay ra, bố giục:
– Nước ấm bố xả ra đầy 2 xô rồi đấy. Vào tắm đi. Mà nhớ không được gội đầu đâu nhé. Mới uống bia không để ướt tóc kẻo dễ bị ốm.
Nghe lời bố, tôi vào nhà tắm. Cởi quần áo, tự ngắm mình trong gương tôi cũng thấy mình đẹp với làn da trắng nõn của mẹ, nét thanh tú của bố trên khuôn mặt mình. Tắm xong mới nhận ra mình không mang quần áo sạch để thay. Tôi lưỡng lự một chút, rồi quả quyết gọi:
– Bố ơi! Con quên không lấy quần áo thay rồi. Bố lấy hộ con cái nhé!
– Rõ thật là…
Trong khi chờ, tôi lại ngắm mình trong gương. Nhìn đôi gò bồng đảo căng tròn, núm vú bé như hạt đậu khiêm tốn nằm bẹp giữa quầng vú đỏ hồng. Lướt mắt xuống dưới, dừng lại ở chòm lông mu mềm mại và cái khe hẹp có hạt thóc nằm ẩn khuất. Thoáng nghĩ đến phân cảnh trong Clip xem lúc trước đã thấy cái dòng chảy âm ẩm, ấm ấm ở nơi đó đang ứa ra.
Má tôi lại nóng ran. Bố gõ cửa:
– Ngọc ơi! Quần áo của con đây!
Tôi hé cửa, chỉ đưa cánh tay ra cầm mớ quần áo từ tay bố đưa vào. ” Điểm danh” mớ quần áo, thấy đủ cả quần dài, quần lót, áo ngoài, áo trong. ” Bố mình chu đáo và tỉ mỉ thế nhỉ!”
Bước ra với bộ dạng mới, vẫn thấy bố ngồi lặng thinh như đang nghĩ điều gì đó, xa xăm và khó hiểu.
– Bố tắm đi! Bố cũng không được gội đâu đâu nhé!
– Ừ!
Trong lúc bố tắm, tôi bật TV nhưng mắt thì cứ chăm chăm tìm trang Video cũ.
– Ơ! Bố tưởng con ngủ rồi chứ. Thôi tắt Tivi đi. Vào giường ngủ. Bố ngồi đây một lát rồi bố cũng đi ngủ đây. Mai bố dậy sớm, đi làm. Khi nào con dậy thì tự nấu ăn hay ra ngoài quán ăn gì cũng được. Tiền bố để ở trên bàn nước, Ngọc nhé!
Tôi lặng lẽ đi vào phòng trong mà bố dành riêng cho tôi.
Nằm mà không thể ngủ được. Phần vì chưa buồn ngủ và phần lớn hơn là muốn xem tiếp cảnh làm tình của cặp đôi già trẻ trong Video.
Cũng chẳng biết bao nhiêu lâu, tới cuối clip phim thì tôi tắt máy. Hé cửa ra nhìn phòng ngoài vẫn thấy bố ngồi đó. Lặng lẽ và thoáng chút sầu muộn trên khuôn mặt bố – Người đàn ông trên 40. Thương bố quá!
Tôi bật tung cửa lao ra. Đứng sau lưng bố, ôm đầu bố rồi nghẹn ngào:
– Bố ơi! Bố buồn à?
– Không! Bố có buồn gì đâu. Chỉ đang nghĩ những ngày tới lo cho con được chu toàn, yên tâm học cho tốt thôi mà.
– Bố bớt lo đi được không? Con có còn bé bỏng như xưa nữa đâu. Con 18 tuổi rồi đấy bố ạ! Để từ nay cho con được lo cho bố mẹ nhé.
– Úi giời! Con có lo cho bố mẹ cả đời không hay khi có chồng con rồi thì bố mẹ chỉ là phụ hả con gái yêu của bố?
– Con không lấy chồng đâu. Mà ai muốn lấy con làm vợ thì trước hết phải chăm lo đầy đủ cho bố mẹ vợ đã, còn không thì con sẽ… ở vậy còn hơn xa bố mẹ…
– Bố cảm ơn con. Vừa nói bố vừa quài tay ra phía sau vít cổ tôi xuống rồi hôn lên trán và mắt tôi.
Rồi hai bố con ai về phòng nấy.
Chả hiểu sao mà tôi không thể nào nhắm mắt được. Đồng hồ trên máy điện thoại đã sắp sang ngày mới rồi.
Nghe tiếng lục cục ở phòng ngoài. Hình như bố cũng thức?
Tôi mở nhẹ cửa bước ra. Phòng bố nằm – Thực ra đó là phòng khách, phòng ăn, phòng sinh hoạt chung. Từ hôm tôi ra ở với bố, bố mua cái giường gấp và kê vào đấy để ngủ. Thấy bố trở mình quay về phía tôi, tôi tưởng bố ngủ rồi. Nhưng không phải!
– Ngọc đấy à? Sao con không ngủ?
– Sao bố vẫn thức thế?
– Bố không ngủ được! Bố nghĩ thương hai mẹ con quá! Bố là đàn ông, đàn ang thì không nói. Chứ mẹ Ngân (Tên mẹ tôi) với con khi vắng bố thì vất vả quá…
Tôi sà vào lòng ông, nức nở:
– Con thương bố! Con yêu bố!
Rồi nũng nịu:
– Bố có thương con bằng mẹ không? Có yêu con bằng mẹ không?
Bố ngồi dậy, hai chân buông xuống nền nhà. Tôi ngồi lọt giữa hai đùi bố. Bố vòng tay ôm từ phía sau, hai bàn tay nắm chặt và để giữa rốn tôi.
Không yêu con như mẹ Ngân, không thương con như mẹ Ngân thì chẳng còn ai để bố yêu thương nữa đâu.
Tôi ngửa mặt lên để đón đôi môi của ông gắn lên trán mình, lướt trên đôi mắt đang rơm rớm của tôi. Tai tôi nghe từng tiếng chíp môi của bố. Bố đang uống nước mắt tôi. Như lẽ tự nhiên, như mơ hồ nhớ lại từng thước phim… tôi kéo đầu bố xuống gần hơn cho tới khi đôi môi tôi ngậm được môi của bố và ghì chặt hơn. Cũng chẳng hiểu sao, đôi môi tôi hé rộng dần để đón môi ông. Tôi há miệng đón lưỡi của bố lùa vào khoang miệng mình. Tôi cảm nhận được sự luống cuống của lưỡi mình và sự tìm tòi của lưỡi bố. Như một bản năng gốc của loài vật giữa giống đực và giống cái, tôi kéo tay ông hoặc là ông đưa tay xuống bộ ngực đang phập phồng của mình và tự tay tôi bật từng khuy áo trong khi đôi miệng của hai bố con tôi không thể (hoặc không muốn) rời nhau. Tôi ưỡn người lên để hai tay bố nhào nắn cặp vú đang căng cứng của mình. Tôi kéo một tay bố xuống cạp quần. Hình như tay bố thoáng chút lưỡng lự, chần chừ… Tôi thót bụng lại và kéo mạnh tay bố sâu xuống khe đùi, nơi có chòm lông tơ mềm mại và khe nước đang đầm đìa. Ông từ tốn miết nhè nhẹ dọc khe lồn tôi. Tôi rùng mình, cong người lên và cầm 1 ngón tay ông nhét sâu vào lỗ lồn. Tôi rú lên:
– Ối! Bố ơi! Con thích, con muốn, con… cho bố đấy! Bố ơi…
Ông hổn hển:
– Ngọc ơi! Bố… Bố… Bố thèm… con.
Tôi cảm nhận thấy thứ gì đó cưng cứng, nóng nóng dưới gáy mình. Tôi đã nhận ra thứ đó là gì qua sự trải nghiệm bằng những pha cuồng loạn của tình dục trong phim.
Tôi vụt đứng dậy, tuột nhanh mọi vướng bận trên thân thể mình. Lồn tôi hướng thẳng áp sát mặt ông. Lại rùng mình và trào dâm thủy từng đợt mỗi khi lưỡi ông liếm dọc khe và nhấp nhấp trên “cái hạt bí đang nở cộm”. Tôi càng ghì chặt mặt ông. Ông ôm ngang eo tôi, đứng dậy. Cái ấy chọc đúng vào kẽ háng tôi. Tôi chủ động mà như vô thức kéo tụt cái quần cộc của ông xuống cho cái ấy bật tung lên. Ông cầm tay tôi đưa vào cái ấy. Nửa như tò mò, hứng thú nửa kia lớn hơn là bản năng. Tôi nắm chặt cái… xà beng cứng nhắc ấy…
– Ngọc ơ… ơ… ơi!
– Dạ! Đây Ngọc của… đây…
– Yêu Ngọc quá! Thèm Ngọc quá! Ngọc cho… nhé!
– Vâng vâng Ngọc cho đấy.
Ông đè ngửa tôi, đỡ nhẹ lưng tôi ngả xuống tấm chiếu trải trên nền nhà.
Tôi mong chờ rất mơ hồ được cái đó cắm sâu hơn vào lỗ lồn tôi.
Phụp!
– Á! Đau… đau quá…
… ơi…
– Thôi nhé! Sợ Ngọc đau hơn…
– Không! Không đau… nữa đi… a… anh. Như thoát ra tự con tim đang cháy bỏng của mình. Tôi gọi ông, bố đẻ của tôi bằng ANH.
– Anh thương EM, yêu EM quá, V… Ơ… VỢ ơi!
Tôi quên đau và đón nhận niềm hạnh phúc to lớn mà ông vừa trao.
– CHỒNG ơi! Em yêu ANH!
Cứ thế, bố con tôi đã thành CHỒNG VỢ từ buổi ấy, cái buổi cuối cùng của kỳ thi tuyển Đại học, cái buổi bắt đầu tôi thành đàn bà, thành VỢ của bố ruột mình – CHỒNG của tôi.
Bố con tôi thành vợ chồng suốt một tuần ở Hạ Long.
Thú thật, những khi bên ông, tôi không mảy may nghĩ đến mẹ vì chẳng còn kẽ hở thời gian nào cho những việc khác ngoài việc thỏa mãn nhu cầu sinh lý ngày một sung mãn của cả hai bố con tôi.
– Mai mình về nhé Ngọc. Anh sợ mẹ Ngân buồn…
– Nhưng… về nhà thì chúng mình có được làm chuyện vợ chồng nữa không?
– Sao không? Nhưng phải vụng trộm thôi em ạ!
– Vợ chứ! Tôi cãi…
– Ừ! Vợ! Em là vợ anh. Nhưng nhớ phải xưng hô là bố con đấy nhé!
– Vâng!
Cứ thế khi có mặt mẹ Ngân hoặc người ngoài thì chúng tôi diễn trọn vai bố con của nhau. Nhưng hễ lúc nào chỉ có hai người là chúng tôi lao vào nhau háo hức, cuồng nhiệt dâng hiến cho nhau.
Hình như từ ngày ông có tôi, nét mặt dáng người ông rạng rỡ hơn, tráng kiệt hơn. Tôi cũng thấy mình nở nang hơn. Cặp vú to và luôn căng mọng bời thèm khát tình & mường tượng tới cái buồi to cứng của ông.
Ngày tôi có giấy gọi vào Đại học cũng là khi tôi báo tin có thai với ông.
Ông trầm ngâm nắm tay tôi, hôn khắp người tôi và dừng môi trên bụng tôi. Ngẩng lên, ông nói như bị mất giọng:
– Anh… mừng nhưng sợ ảnh hưởng sự học hành của em. Hay là…
– Hay là gì hả chồng?
Thoáng ngập ngừng rồi ông nói nhanh:
– Hay là mình… bỏ cái thai này đi…
Tôi quả quyết:
– Không! Dù bỏ học hay có chết em cũng giữ đứa con này. Rồi tôi khóc to và đấm vào vai ông thùm thụp như trút giận hờn.
– Thôi được rồi! Để tính sau. Cứ đi học và sinh con cũng được. Tính ra, chín tháng học là chín tháng mang thai. Ba tháng hè thì con cũng được 3 tháng em ạ.
Rồi tôi nhập học. Cô sinh viên xinh đẹp luôn có thành tích học trội nhất lớp. Có điều cái bụng cứ to dần. Tôi không quan tâm đến những ánh mắt tò mò cùng những lời to nhỏ, đàm tiếu luôn hiện hữu quanh mình.
Thông báo của Trường cho sinh viên nghỉ hè hôm trước thì hôm sau tôi gọi cho ông. Ông tức tốc xuống với con gái.
– Anh! Hình như đến ngày sinh rồi. Vợ thấy khác lắm.
Nhìn đôi bàn chân căng múp của tôi, ông bảo:
– Xuống máu thế này là vợ sắp đẻ rồi. Để anh đưa vào bệnh viện ngay.
Trên đường đến viện, hai bố con tôi thống nhất gửi đứa trẻ vào trại trẻ xã hội đến khi tôi học xong sẽ xin lại.
Chắc ông đã trao đổi với bệnh viện rồi nên sau khi sinh, tôi chỉ được bồng đứa con trai còn đỏ hỏn, mắt còn nhắm tịt và oe oe khóc. Chỉ kịp nhìn vết chàm đỏ hình tam giác lộn ngược trên lưng đứa trẻ – Con trai ruột của tôi với bố đẻ mình – lần duy nhất trước khi cô hộ lý bế đi. Kể từ khi tôi đặt bút ký vào tờ cam kết gửi con với tư cách người mẹ trẻ đơn thân và ông ký bên cạnh với tư cách bố đẻ của tôi và ông ngoại của đứa trẻ. Tôi thấy hẫng hụt và buồn the thắt.
Ông nuôi tôi suốt 3 tháng hè. Mẹ thì vì đau yếu nên không thể ra thành phố. Chỉ thỉnh thoảng ra thăm hai bố con tôi thôi.
Chúng tôi địt nhau ngay từ sau khi sinh nở khoảng 1 tháng gì đó thôi. Vì cả hai không thể cưỡng lại người kia và chính bản thân mình. Có điều, chúng tôi dùng các biện pháp tránh thai thường xuyên.
Cả hai bố con tôi đều thống nhất rằng sau này còn tiếp tục cho ra đời những đứa trẻ – kết quả của mối tình loạn luân mà thi vị của chúng tôi.
Càng tình tứ hơn khi tôi ra viện 2 ngày sau sinh, ông đưa tặng tôi chiếc vòng tay bằng vàng có dập nổi hai chữ KN.
– Bố cầu hôn Ngọc, anh cầu hôn em, chồng cầu hôn vợ. Từ hôm nay anh chính thức đảm nhận trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng của Ngọc, một người cha của những đứa con do em sinh ra cho anh.
– Chồng ơi! Em yêu chồng và nguyện sẽ là người vợ thảo hiền của anh. Em sẽ đẻ con cho anh. Nhưng nếu mẹ Ngọc biết thì sao hả anh?
– Vợ đừng lo! Anh sẽ chu toàn mọi điều…