Phần 6
Tùng về tới cung Hoàng hậu thì đã quá trưa, nó ăn cơm rồi lại phòng nàng. Thấy nó, nàng nhào tới ôm chầm lấy.
– Chàng có bị bọn họ giáo huấn gì không?
– Chỉ có ta giáo huấn bọn chúng thôi, haha.
– Chàng thật là lợi hạ mà – Trần Hoàng hậu nũng nịu nép vào ngực nó.
Nó đưa tay vuốt lưng Hoàng hậu, hít một hơi thật dài. Thơm quá, tóc nàng thơm quá. Nó liền nói:
– Nàng thấy Hưng Nhượng Vương là người thế nào?
– Hắn ta cũng có tài, nhưng lại ỷ vào Hưng Đạo Vương nhiều quá…
– Nàng có nghĩ hắn là chủ mưu sát hại nàng?
– Hắn hả? Thiếp cũng không biết. Trước giờ hắn cũng chưa ép thiếp chuyện gì quá đáng…
Dứt lời, Hoàng hậu không chịu được nữa, lao vào Tùng, xé áo nó ra. Tùng cũng không khách khí, lột hết xiêm y của nàng, rồi kê cặc vào lồn nàng, đụ tơi bời…
Tiếng rên rỉ phát ra từ phòng Hoàng hậu to đến độ bên ngoài phòng cũng nghe thấy. Bọn cung nữ lại tưởng Hoàng hậu đang bắt Tùng bú lồn nàng như thường lệ. Bọn chúng nằm mơ cũng không ngờ Tùng đang đè Hoàng hậu ra mà đụ.
Đến giờ lên đèn, hai thân xác rời nhau. Tùng xuất tinh vào lồn của Hoàng hậu, còn nàng thì đã lên đỉnh hai lần.
Hoàng hậu gọi cung nữ mang đồ ăn vào. Hai người ăn, rồi lại làm tình đến khuya…
Vài hôm sau, lại có trát từ Tông Nhân Phủ đến bảo Tùng lại trình diện. Thật là quá quắt! Chả lẽ Quốc Tảng lại mời nó đến để mưu hại nó, vì lần trước nó đã cầm hòa với hai tên đội trưởng của Quốc Tảng, không chừa cho hắn chút mặt mũi nào?
Hoàng Hậu còn lo hơn cả Tùng. Nếu nó có chuyện gì thì chẳng phải nàng mất đi một con cặc để thỏa mãn sao! Nhưng lo thì lo, Tùng vẫn phải đến Tông Nhân Phủ, vì không đi thì không được.
Đến nơi nó mới biết không phải Quốc Tảng triệu nó đến, mà chính là người cai quản Tông Nhân Phủ – Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn.
Diện kiến Hưng Đạo Vương, Tùng cảm thấy hơi ngộp thở khi đứng trước vị anh hùng dân tộc này. Ông cao lớn, lưng hùm eo gấu, quả thật rất có phong độ của bậc đại tướng. Ánh mắt sáng rực của ông lẫm liệt chính khí, khiến Tùng phải e dè lắm mới dám nhìn thẳng vào được.
Hưng Đạo Vương đang ngồi trên chiếc thái sư ỷ, tay đang cầm quyển sách đang đọc dở khi đợi Tùng. Ông liếc mắt xuống:
– Ngươi là Trường Phúc – thượng tổng quản Phụng Nghi Cung?
– Vâng ạ – Tùng cố ra vẻ sợ sệt để ông coi khinh và tha nó.
– Bổn vương nghe báo ngươi đã bắn tên thích khách găm vào tường, mũi lên lút vào vách đến tận cán?
– Chỉ là ăn may thôi ạ… – Tùng hối hận quá, biết vậy nó dùng sức ít thôi cho khỏi bị nghi ngờ.
– Ăn may? Nguyễn Địa Lô là thủ hạ giỏi bắn tên nhất của ta đã xem qua vết bắn găm vào tường, ít nhất không khổ luyện mười năm thì đừng hòng có thành tựu như thế!
Ái chà, hóa ra chiếc vòng cũng truyền các kỹ năng “xịn” cho mình đấy chứ – Tùng nghĩ.
– Dạ…
– Ngươi còn cầm hòa hai tên đội trưởng của Tảng nhi?
– Dạ nhờ hai vị ấy nhường…
– HỖN LÁO! Trước mặt bản Vương ngươi còn giấu diếm thân phận sao? Tại sao trong hồ sơ trước kia ngươi khai không biết võ? Ngươi trà trộn vào cung Hoàng Hậu nhằm mục đích gì? KHAI MAU!
Tùng giả vờ sợ hãi khụy chân xuống, cuống quýt kêu oan:
– Thưa vương gia, tại hạ khai gian để được vào cung, có tiền lương để sống thôi ạ. Cha tại hạ trước kia cũng biết sơ về võ nên có dạy cho.
– Giảo biện thật. Tội khai gian để vào hoàng cung đáng tử hình, ngươi biết tội chưa?
Theo luật thời Trần, cung nữ thái giám không được biết võ, khai gian sẽ tử hình. Nguyên nhân việc này là do Trần Thủ Độ cướp ngôi nhà Lý cho cháu mình, sợ bị người trung thành với họ Lý giả vào cung hành thích nên ban lệnh cấm. Qua bao nhiêu năm, lòng người đã quên họ Lý nhưng lệ này vẫn còn duy trì.
– KHAI MAU, đừng để bổn vương phải dụng hình.
Vừa nói Hưng Đạo Vương vừa đập bàn, lập tức đội thân binh từ bên ngoài ập vào, vây lấy Tùng. Tùng đã nghe Hoàng hậu kể, đây là đội thân binh của Tông Nhân Phủ, chuyên đi cai quản tra xét hoàng thân quốc thích. Đến các vương công khanh hầu phạm lỗi thì chúng còn đánh, huồng hồ một tên thái giám như Tùng.
– Ngươi đừng để ta phải ra tay – Hưng Đạo Vương gằn giọng.
Tùng thầm nghĩ giả nhu nhược không ổn, nó đành liều mình chống cự vậy.
– Vương gia, hôm trước con trai ngài đã hứa nếu tại hạ đánh thắng hai vị đội trưởng sẽ bỏ qua…
– Haha, ta biết. Nhưng ngươi đã thắng đâu, chỉ hòa thôi.
– Vậy thì đấu lại đi, tại hạ cam đoan họ sẽ rất nhanh phải nhận thua.
– Cơ hội chỉ có một lần thôi – Quốc Tảng nãy giờ đứng bên cạnh Hưng Đạo Vương đã lên tiếng.
– Tiểu vương gia, ngài đâu có nói chỉ được đấu một lần. Ngài thân là vương gia mà định thất hứa à…
– Ngươi… – Quốc Tảng nhào lên định đánh nhau với Tùng.
Hưng Đạo tằng hắng một tiếng, lập tức Quốc Tảng co vòi, im thin thít và lui về đứng sau lưng cha mình.
– Được rồi. Bây giờ ta sẽ đưa hai tên đội trưởng khác ra đấu với ngươi, không vi phạm giao kèo chứ?
Hưng Đạo Vương đã lên tiếng, ông thấy tên tiểu tử này nói cũng có lý lẽ lắm, phải cho hắn nếm mùi thất bại mới mong hắn khai ra được. Ông thấy mình giết tên này thì dễ như bóp con kiến, quan trọng là làm cho hắn tâm phục khẩu phục, để khai ra ai sai khiến hắn vào cung.
– Cung kính không bằng tuân mệnh, xin nghe theo lệnh của đại vương.
– Hay lắm. Người đâu, triệu hồi Dã Tượng, Yết Kiêu và Địa Lô tới đây.
Tùng nghe ba cái tên này, lập tức thất kinh, xem là vị đại vương này quyết tâm bắt nó thua rồi. Yết Kiêu đương nhiên là người cực giỏi việc chiến đấu dưới nước, dùng tài của mình để đục thủng thuyền quân Nguyên sau này. Dã Tượng là vị gia tướng lợi hại nhất của Hưng Đạo Vương. Khi ở dưới nước, y có thể thua Yết Kiêu chứ trên mặt đất thì hắn quyết không dễ đối phó.
Còn Địa Lô? Chính là tên gia tướng có lực tay vô địch, chiếc cung hắn dùng người thường nhấc còn khó huống hồ sử dụng. Cũng chính hắn là người xem xét vết tên găm vào tường mà Tùng bắn lúc cứu hoàng hậu của Tùng, rồi báo cho Hưng Đạo Vương biết, báo hại Tùng bị triệu tới đây lần thứ hai.
Rất nhanh, ba người tì tướng từ bên người đi vào, khí thế như thác đổ. Tùng liếc thấy ánh mắt của đám thân binh lộ ra vẻ sùng bái, rõ ràng là thường ngày ba người này cũng rất có uy tín với đám thân binh. Quả thật ba người này khí thế không hề tầm thường, từ lúc họ bước vào, Tùng đã cảm thấy có sự hồi hộp nho nhỏ trong ngực.
– Bái kiến vương gia…
– Miễn lễ, toàn là người nhà.
Hưng Đạo Vương phất tay, rồi chỉ về phía Tùng nói tiếp:
– Vị thượng tổng quản này chính là người đã bắn mũi tên mà ta sai ngươi đi xem xét đó Địa Lô. Ba người các ngươi tự lựa ra hai, rồi đánh nhau với hắn một trận xem sao.
Vốn dưới trướng Hưng Đạo Vương có 5 người gia tướng cực kỳ giỏi, ngoài ba người ở đây còn có Cao Mang và Địa Hành. Nhưng bọn chúng đi công việc cho ngài rồi nên ở đây chỉ có ba người. Ngài định bụng đem bọn gia tướng này để áp đảo tinh thần Tùng, buộc hắn phải khai ra âm mưu.
Ba ngươi gia tướng nhìn nhau, ai cũng lộ vẻ muốn được đánh. Bởi lẽ bọn chúng đã nghe nói về vụ này, và biết rằng chủ nhân của mũi tên bắn ra trong cung Hoàng hậu không hồ tầm thường. Đều là người luyện võ, ai cũng muốn được đánh nhau với một tên có thực lực cho thỏa chí.
Dã tượng là người đứng đầu Ngũ đại gia tướng, liền nói:
– Thôi được, hai người các đệ bắt thăm đi, ai thắng sẽ cùng ta đánh với hắn.
– Đại ca, lần này huynh không thể ỷ làm lớn mà ăn hiếp bọn đệ được, ba người chúng ta cùng bắt thăm đi – Yết Kiêu nói.
Tùng thấy thế, hít một hơi, nói với Hưng Đạo Vương:
– Vương gia, thần có một thỉnh cầu…
– Cứ nói…
Hưng Đạo Vương mừng thầm, vì nghĩ Tùng đã sợ và chấp nhận khai. Còn ba người gia tướng thì thất vọng, họ tưởng Tùng chưa đánh đã đầu hàng, xin rút lui. Không ngờ Tùng nói:
– Hay là vương gia cho ba vị cùng lên một lượt, tại hạ xin thỉnh giáo một lượt.
Lời Tùng nói ra, cả Hưng Đạo Vương và ba người gia tướng đều nổi giận, hắn là ai mà dám lớn lối thế!
– Được lắm, ngươi đã thích thì bổn vương thành toàn cho ngươi.
Đoạn, ngài quay qua ba người gia tướng:
– Các ngươi đánh đừng gây thương tích nặng quá, cũng đừng để vị thượng tổng quản này thuận chân bỏ chạy – Ông sợ Tùng đánh thua sẽ bỏ chạy.
– Tuân lệnh.
Lập tức, ba người phi lên, vây quanh Tùng, tay bọn chúng thầm vận kình, Tùng có thể thấy được áp lực tăng lên ngùn ngụt. Quan sát xong tình hình, Tùng chợt nhìn Yết Kiêu, cười cười:
– Nàng Mộng Vân nhờ ta hỏi thăm sức khỏe của ngươi.
Tùng vừa dứt lời, Yết Kiêu lập tức biến sắc. Thế là quá đủ cho Tùng, nó vận sức xuống chân, búng người ngược về phía Địa Lô, giơ hai tay ra tung chưởng…
Vốn dĩ ba người đứng thành trận pháp, có thể công thủ phụ trợ nhau, và Yết Kiêu là người hỗ trợ thủ cho Địa Lô. Tùng nói một câu làm Yết Kiêu thất sắc lơ là, tức là phòng thủ của Địa Lô đã bị một lỗ hổng, đương nhiên Tùng sẽ tấn công hắn trước tiên. Một lý do nữa là Tùng rất ghét tên Địa Lô này, bởi chính hắn đã xem xét vết bắn của Tùng và “mách lẻo” cho Hưng Đạo Vương.
Thấy Tùng tấn công Địa Lô, Yết Kiêu giật mình vọt tới trợ giúp, nhưng đã lỡ mất một nhịp. Còn Dã Tượng cũng vội vã đánh vào vai của Tùng, hòng ép nó rút tay về, không thể đánh ép Địa Lô được. Thấy bàn tay của Dã Tượng đang chém vào vai mình, Tùng đành gồng mình lên. Nó đành chịu một chém của Dã Tượng, để có thể nắm thóp được một tên. Khi đó việc đánh nhau sẽ dễ dàng hơn.
Dã Tượng cũng thấy được suy nghĩ của Tùng, liền mạnh tay hơn. Bày tay hắn xé gió, chém về phía vai Tùng. Nghe tiếng gió rít lên, đủ biết cú chém này đủ làm tan bia nát đá. Tùng bất chấp, nó chia công lực ra làm hai, một để bảo vệ cho cái vai của mình, một để chưởng vào ngực Địa Lô.
Còn Địa Lô, hắn cũng giơ tay, vòng lên thành cánh cung để đón cú chưởng của Tùng. Hắn rất tự tin, vì bàn tay của hắn vốn trời sinh thần lực, chưa chịu thua ai bao giờ.
“Bùm” Một tiếng chát chúa vang lên, lẫn tiếng xương vỡ.
Địa Lô dính trọn một chưởng của Tùng vào ngực, văng đi đụng vào vách của sân luyện võ. Tùng cũng dính một chém của Dã Tượng vào vai, ngã xuống rồi lại đứng lên ngay.
Không ai tin ở mắt mình.
Rất nhanh sau đó, Tùng hạ gục hai người còn lại dễ dàng, bởi thế trận đã bị phá vỡ.
– Vương gia, tại hạ có thể quay về cung rồi chứ?
Hưng Đạo Vương có chút không cam lòng, ba người gia tướng của ông bị đánh bại nhanh chóng, lại còn phải thả Tùng về. Thậm chí ông định tự mình xuất thủ, nhưng lại nghĩa tới lời hứa ban đầu và danh phận của mình.
– Ngươi… đi đi.
– Tại hạ chỉ đánh vào phần mềm, xương cốt của họ không sao cả, trừ Địa Lô – Tùng nhìn vào mắt Hưng Đạo Vương và gằn giọng nói tiếp – Bởi hắn dám điều tra tại hạ!
– Ngươi…
Hưng Đạo Vương tức muốn hộc máu, hơn mười năm nay chưa ai dám xấc xược với ông như thế. Ông thậm chí đã vận kình, định đánh nhau với Tùng, nhưng rồi cũng kiềm được.
– Cuộc chiến hôm nay, tại hạ tuyệt không nói cho người ngoài. Tại hạ thật tình không muốn uy tín của ngài và Tông Nhân Phủ bị ảnh hưởng.
Tùng quay lưng bước đi, thở hắt ra. Vừa rồi hắn cũng may mắn lắm mới thắng được… Còn chuyện hắn muốn giữ uy tín cho Hưng Đạo Vương bởi lẽ chiến tranh sắp đến, không thể để uy tín ngài bị xâm phạm. Có thế thì toàn bộ lòng người mới nghe theo lệnh ngài tuyệt đối được.
Nhìn bóng Tùng đi về, Hưng Đạo Vương thở dài. Hơn mười năm nay từ lúc ông tiếp quản vị trí này, Tông Nhân Phủ chưa bao giờ mất mặt như hôm nay. Nhưng tại sao hắn lại giữ thể diện cho mình nhỉ, ông tự hỏi.
Đám người lui hết, chỉ còn lại hai cha con Hưng Đạo Vương và ba người gia tướng.
– Vương gia, thần nhận ra… – Yết Kiêu khó nhọc nói, hắn vẫn còn đau muốn ngất vì những cú đánh của Tùng.
– Nói đi…
– Qua những lần giao thủ, thần thấy… hình như tên này… không phải là thái giám…
– Ừm, ta cũng nhận ra. Nhưng chuyện đó để sau. Ta hỏi ngươi, Mộng Vân là ai mà hắn nhắc đến là ngươi sợ hãi?
Yết Kiêu tái mặt…
Nó không biết là mình đã bị Yết Kiêu và Hưng Đạo Vương nhận ra nó không phải là thái giám thực sự.
Về phần mình, Tùng rời Tông Nhân Phủ, về lại Phượng Nghi Cung. Nơi đó có nàng Hoàng hậu đang trong mong nó trở về. Ái chà, ăn mừng chiến thắng bằng việc đè nàng hoàng hậu ra mà đụ, quả thật cũng đáng đấy chứ. Tùng nghĩ đến mà nóng hết cả người.
Đánh thắng ba người gia tướng, trong lòng vui vẻ, Tùng quay trở về Phụng nghi cung. Trên đường đi ngang qua Ngọ môn, hắn thấy một đám cung tần mỹ nữ đang chơi đá cầu. Lấy làm lạ, hắn lân lê lại xem, thì thấy một mỹ nhân tuyệt sắc đang đứng, xung quanh là bọn nô tì, thái giám vây lấy, vỗ tay hoan hô.
Lòng tò mò nổi lên, hắn lại gần hơn thì bỗng một tiếng hét to vang lên:
– Đứng lại, ai cho ngươi lại đây…
Hóa ra là Tùng vừa ra khỏi đường, lập tức một tên thị vệ lại tra xét, quy chế trong cung đình nghiêm thật. Tiếng thét làm đám cung nữ giật mình, chạy lại xem xét, rồi lại báo với mỹ nhân kia. Nàng ta đi lại phía Tùng và tên thị vệ:
– Chuyện gì thế?
– Bẩm hoàng hậu, vị thái giám này dám lân lê lại gần chỗ người đá cầu nên thần can ngăn.
Vị mỹ nhân hoàng hậu lại gần, nhìn Tùng. Nàng nói:
– Ngẩng mặt lên!
Tùng đành ngẩng mặt lên, lập tức nó bị say đắm trước vẻ đẹp của nàng ta.
– Ngươi là thượng tổng quản ở cung nào? – Vị mỹ nhân nhìn áo nó, hỏi.
– Là Phụng Nghi Cung ạ.
– Là thái giám của Khâm Từ Hoàng hậu sao, khá lắm. Nàng ta sai ngươi đến đây do thám à?
– Dạ không, nô tài vừa từ Tông Nhân Phủ về, đi ngang thấy mỹ nữ thành đàn nên tò mò đứng xem.
Nghe đến từ “mỹ nữ thành đàn”, cả bọn cung nữ liền khúc khích cười, còn tên thị vệ đá mông Tùng một cái, kêu “hỗn láo”
– Được rồi, ngươi đừng đánh hắn, người của Phụng Nghi Cung cơ mà…
Nàng nhìn Tùng, rồi nói tiếp:
– Ngươi về nói với nàng ta, đừng có theo dõi ta nữa…
Nói xong nàng ta bỏ đi, kéo theo đám cung nữ.
Tùng bị tên thị vệ đá vào mông, ức chế lắm. Nó vừa về, liền vào phòng của Trần Hoàng Hậu. Hoàng hậu thấy nó, liền sà vào lòng thì bị nó gạt ra.
– Chàng sao thế…
– Mới bị một tên thị vệ khinh khi. Mẹ nó, vì phải ở trong cung để bảo vệ nàng chứ không ta cho hắn chầu diêm vương rồi.
Trần Hoàng hậu nghe thế, cảm động lắm.
– Mà trong cung không phải nàng là Hoàng hậu sao, sao mọc ra ở đâu một hoàng hậu nữa?
– Tên thái giám đá chàng là người của ả sao?
– Ừ.
– Con tiện nhân…
Rồi nàng kể cho nó nghe. Hóa ra hoàng thượng hiện giờ có tới hai Hoàng hậu, cả hai đều là con gái của Hưng Đạo Vương. Vị Hoàng hậu mà nó đè ra đụ là con gái lớn, là Khâm Hoàng Hậu.
Còn hoàng hậu vừa rồi là con gái một người thiếp của Hưng Đạo Vương, mới được phong Tuyên hoàng hậu.
Hai nàng vốn từ nhỏ không thích nhau. Vào cung, lại cùng tranh giành sủng ái của vua nên lại càng như nước với lửa. Vì hoàng thượng thích Tuyên hậu hơn, nên mới ít khi lui tới Phụng Nghi Cung. Chờ nàng kể hết, Tùng nói:
– Nhờ hoàng thượng ít lui tới nên ta mới có cơ hội chơi nàng…
– Chàng… đáng ghét…
– Mà Hưng Đạo Vương là cha nàng, sao giờ nàng mới nói?
– Chàng có hỏi người ta đâu.
– Thế tức là Trần Quốc Tảng cũng là anh ruột nàng, thế nên nàng mới không nghi ngờ hắn là người muốn ám sát nàng.
– Đúng vậy, tuy ta và hắn ghét nhau, nhưng cũng chưa đến mức phải giết người.
Tùng bồng đứng dậy:
– Chuyện đó từ từ tính, giờ ta muốn “giết” nàng trên giường đã, cho nàng sướng tới chết.
– Mau bế thiếp lên giường…
Tùng ôm nàng, quăng xuống giường rồi đưa tay cởi áo quần nàng ra… Tiếng rên rỉ lại phát ra từ phòng ngủ. Tùng mới đánh nhau với 3 người gia tướng của Hưng Đạo Vương, lại bị tên thị vệ của ả hoàng hậu kia đánh, nên hắn cần giải tỏa.
Đương nhiên, cái lồn của vị hoàng hậu đang khỏa thân trước mặt, chính là nơi phát tiết tốt nhất.
Hai người làm tính từ giữa trưa đến tận tối xẩm.
Khâm hoàng hậu thiếp đi vì mỏi mệt sau ba lần được Tùng đụ cho lên đỉnh. Nó lại lén vượt hoàng cung, đi ra Ngoại Kinh Điếm gặp Trần Mặc. Những bức tường thành giờ không có nghĩa lý gì với nó cả.
– Có lẽ ngươi không cần theo dõi Quốc Tảng nữa – Tùng nói…
– Sao vậy sư thúc?
– Hắn là anh ruột của Hoàng hậu, chắc không phải là người mưu giết nàng ta.
– Vậy thì là ai hả sư thúc?
– Tạm thời ta chưa tìm được, ngươi cứ án binh bất động đi, chờ lệnh của ta.
Nói rồi nó lại đi về, ra tới của thì nó quay lại nói với Trần Mặc:
– Ngươi mau chuyển vào cho ta mấy con bồ câu đưa thư để ta triệu ngươi khi cần.
– Dạ…
Tùng lại đi về Hoàng Cung.
Trên đường đi, lúc lén ngang qua cái sân buổi sáng nó gặp Tuyên Hoàng hậu, Tùng hớ lại nàng ta lúc đá cầu, quả thật cũng rất xinh đẹp và ngây thơ. Nhưng bên dưới sự ngây thơ ấy là gì, ai mà biết được. Nếu không phải là người có tâm địa, sao nàng ta lại có thể tranh giành được ngôi hoàng hậu với chị mình.
Và có khi nào chính nàng ta là người mưu kế giết Khâm hoàng hậu?
Nghĩ vậy, Tùng liền lại phi về phía cung của nàng ta.
Nó vượt qua dãy phòng ngoài, đi thẳng vào bên trong. Trong cung nàng ta bày biện đơn giản và tinh tế chứ không nguy nga lộng lẫy như cung của Khâm hoàng hậu.
Nó thấy nàng ta đang ngủ, bên cạnh là một ánh đèn dầu le lói trong đêm. Phòng rất tối, nhưng nó có thể thấy từng sợi tóc nàng đung đưa theo nhịp thở, vì mắt nó giờ không phải là mắt người thường nữa rồi.
Nó tưởng sẽ do thám được hành động của nàng, hay nghe lén được chuyện gì, nên đành thất vọng quay đi. Vừa quay lưng, nó nghĩ gì không biết liền quay lại, ánh mắt tà dị nhìn lên người nàng.
Từ trên nóc nhà, nó nhảy xuống đất, rồi rón rén lại gần giường nàng. Nó vén màn, chui vào trong giường nàng. Nhìn bộ ngực phập phồng đều đặn theo hơi thở, nó không kiềm chế được nữa rồi…
Nó nhẹ nhàng cởi quần áo mình ra, rồi búng tay về phía ngọn đèn dầu cách đó vài thước. Ngọn đèn tắt ngấm, căn phòng lại chìm trong bóng tối…
Đèn tắt, phòng tối om. Tùng giơ tay, tháo đai lưng của Tuyên Hoàng Hậu. Đúng là hoàng hậu, đến cả y phục cũng rắc rối. Nhưng y phục nàng bằng lụa, Tùng sờ vào mềm mại chẳng kém gì sờ vào nhung, nó thích lắm. Nó tháo được dải thắt lưng của Tuyên hoàng hậu thì nàng đã trở mình. Hóa ra nàng ngủ chưa say lắm.
Nó đánh bạo, vén tiếp hai tà áo nàng ra hai bên, lộ ra một khoảng trắng ở bụng. Trong phòng tối, chiếc eo thon phập phồng trắng ngần lại kích thích Tùng hơn. Nó đưa tay đặt lên bụng nàng… Cái bụng phẳng lì, phập phồng theo hơi thở của nàng.
Nó xoa bụng, rồi chà chà và tiến xuống vùng đất bí hiểm bên dưới. Nó chạm vào một thứ, kêu lạo xạo. Lông lồn của hoàng hậu! Nó xoa xoa đám lông, rồi lại tiếp tục thọc vào…
Tuyên hoàng hậu vốn chưa ngủ sâu, chỉ mới mơ màng. Nàng bỗng lờ mờ nhận thấy có ai đó đang mò lồn mình. Thật là, hoàng thượng đến sao lại không thông báo. Mà hôm nay sao không đè mình ra đụ ngay như thường lệ, lại còn mò mẫm – nàng nghĩ.
Nàng sướng quá, vì được mơn trớn bên dưới. Thấy áo mình đã bị banh ra, nên nàng đưa tay cởi nốt cái quần, rồi ưỡn người lên. Toàn thân thể lõa lồ của nàng đang áp sát vào Tùng. Còn Tùng thì đã cởi đồ từ trước, nên hai thân thể áp vào nhau, cặc nó lập tức ngỏng lên, chọc vào mu lồn của Tuyên hoàng hậu.
– Hoàng thượng, sao ngài không báo trước cho Tuyên nhi…
– Ừm… ừm… – Tùng giả vờ ậm ừ rồi lại mò lồn hoàng hậu.
Nó có thể giả giọng người khác, có điều nó chưa gặp Hoàng thượng bao giờ, sao mà giả giọng ông được.
– Ngài… hôm nay sao lại chiều chuộng thiếp quá… đa tạ long ân của ngài…
Tùng nghe nàng ta cảm ơn vì mình mò lồn nàng, thích quá liền đưa tay thọc vào lỗ lồn nàng một cú.
– A… thiếp… sướng… aaaa…
Phải biết là thời phong kiến, nam nhân nào chịu mò lồn hay bú liếm âm hộ đâu, nữ nhân chỉ là công cụ phát dục của đàn ông, hoàng hậu cũng không ngoại lệ. Thường Tuyên hoàng hậu phải cật lực phục vụ hoàng thượng, nay được mơn trớn vậy, sao chịu nổi.
Nghe thấy một nàng Hoàng hậu phải rên rỉ vì được mình thọc tay vào lồn, Tùng thích thú. Nó lại càng day mạnh hơn… Nước dâm của nàng đã chảy ra, rỉ cả xuống đệm.
Rồi Tùng không ngại ngần cúi người xuống, đưa lưỡi vét một đường dài trên lồn của Tuyên hoàng hậu. Thật thơm, như một đóa hoa ướt đẫm sương đêm. Nếu như lồn của Khâm hoàng hậu thơm mùi hoa nhài, thì cái lồn trước mặt Tùng của Tuyên hoàng hậu lại thoang thoảng mùi hoa sen, kích thích dâm dục cực độ.
Rồi nó vạch hai mép lồn ra, thè lưỡi vào liếm sau bên trong hơn, vào vách âm đạo.
– Trời ơi… Thiếp… chết mất… Hoàng thương ơi…
Nàng hẫy hẫy, như muốn Tùng liếm sâu hơn. Tùng cười thầm, rồi cầm con cặc của mình, dí vào lồn nàng…
Tuyên hoàng hậu lúc này đã lơ mơ, cứ hẩy lồn liên tục, làm đầu khấc của Tùng chạm liên hồi vào âm vật nàng, càng khiến nàng ham muốn. Dâm thủy túa ra, ướt đẫm đầu cặc của Tùng.
Tùng cũng không chịu được thêm, nó đưa tay banh háng Tuyên hậu ra, rồi đưa một tay vạch mép rồi nàng, day day hột le nàng. Rồi nó dùng sức, ưỡn hạ thân…
“Phụp”, con cặc nó xé hai mép lồn của Tuyên hậu, đi thẳng vào âm đạo trơn nhớt của nàng.
– Á, thiếp… sướng quá… mạnh lên hoàng thượng ơi… chết mất…
Tùng định lên tiếng kích dục nàng thêm, nhưng lại nhớ ra mình không giả giọng hoàng thượng được, đành im lặng và cật lực đụ nàng. Tiếng phạch phạch vang lên, cùng với đó là tiếng rên rỉ điên cuồng của Tuyên hậu.
Tùng lật ngược người Tuyên hậu lại, áp nàng xuống và chổng mông lên. Nó muốn chơi kiểu doggy với nàng. Mông nàng thật tròn và mịn, lủng lẳng như một trái đào mọng nước chờ người hái.
– Hoàng thượng… ngài… làm gì vậy.
Tùng vẫn im lặng, nó vạch mép lồn nàng ra, rồi đụ một cút thật mạnh làm Tuyên hậu nhoài người ra phía trước…
– Á… trời ơi…
Vì quá sướng nên Tuyên hậu chỉ có thể thở dốc, rên rỉ những câu vô nghĩa. Nàng chưa bao giờ được trải qua những cảm giác làm tình ở tư thế này. Trước giờ nàng chì vạch lồn ra cho hoàng đế đụ rồi thôi…
Tùng đụ cật lực, rồi nó lại đưa tay vân vê hai bầu vú đang trĩu của nàng, to và mềm quá… Rồi nó đưa tay xuống lồn nàng, vừa đụ vừa kích thích âm vật của nàng…
Tiếng phạch phạch vang vọng hồi lâu, kèm theo tiếng dục vọng, rồi Tuyên hậu gào lên:
– Thiếp… ư… chịu không được nữa… thiếp… aaaaa…
Rồi nàng lẩy bẩy, mông nàng chìa về phía Tùng, hẩy hẩy. Nàng cực sướng! Lồn Nàng co bóp dữ dội, tiếp ra chất nhờn bọc lấy con cặc Tùng.
Tùng cũng không chịu nổi, nó đụ một phát cuối cùng lút cán, rồi phun tinh vào lỗ lồn của Tuyên hậu.
– Gừ… a… – Nó gầm lên, bắn tinh ào ạt vào lỗ lồn Tuyên hậu.
Rồi nằm xuống và kéo Tuyên hậu vào lòng, xoa vú nàng. Cả hai cùng tận hưởng dư vị của cuộc làm tình. Tuyên hậu cuộn tròn, nép vào lòng Tùng như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
– Thiếp sướng quá. Hôm nay hoàng thượng thật… mạnh mẽ…
– Ừm…
– Đây là lần giao hoan sướng nhất trong đời thiếp, lại còn có tư thế… lạ nữa, sướng chết thiếp…
– Ừm…
Tuyên hậu nghe nó “ừm” hoài, thấy lạ lạ. Nàng đưa tay vọc dái nó, rồi lần lần mò xuống bàn chân nó. Khi nó thấy nhột thì nàng ta la lên…
– Aaaa. Ngươi… không phải hoàng thượng…
Tùng mất hồn, nó đưa tay bịt miệng nàng. Đó chỉ là do thói quen thôi, chứ nó đã bố trí cấm chế xung quanh căn phòng này. Lúc nãy đụ nhau tơi bời mà bọn thị vệ bên ngoài còn không hay nữa mà.
Tùng đưa tay phẩy một cái, ngọn nến lại sáng lên thắp sáng căn phòng. Nó nhìn Tuyên hậu, nói:
– Nàng phải im lặng ta mới thả tay ra.
Tuyên hậu gật đầu, nó thả tay ra như đã hứa. Nàng ta rưng rưng nước mắt…
– Ngươi… là tổng quản Phụng Nghi Cung?
– Đúng, là người hồi sáng bị nàng khinh khi.
– Tên thái giám đê tiện…
– Thái giám mà làm nàng sướng, lại còn “sướng nhất từ trước tới giờ” nữa… haha…
Tuyên hậu hụt hẫng. Nàng vừa mới lên đỉnh với một tên thái giám giả hiệu thấp hèn sao? Thật không thể tin được. Nàng là con gái yêu của Hưng Đạo Đại Vương, là hoàng hậu đương triều, mẫu nghi thiên hạ… Vậy mà nàng chìa lồn mình ra cho một tên thấp hèn đụ và còn lên đỉnh với hắn…
Giờ nàng phải làm sao…