Phần 4
Cái thế giới loài người khó hiểu thật! Đã gọi rằng thầm kín phòng the, thì đó là chuyện kín, người ta cố tình che dấu, không muốn cho ai hay biết.
Như thế nào gọi là thác loạn? Thế nào gọi là dâm dật?
Cứ phải rình mò, dóm ngó chuyện nhà người ta, để rồi bình loạn nọ, kia. Cuộc làm tình tập thể tay tư thì đã làm sao!?
Hổng có hại ai, hổng có sứt mẻ tí gì quyền lợi của ai! Chẳng qua gần gũi thế để thuận tiện giúp đỡ nhau, tăng thêm phần hưng phấn, đê mê, khoái cảm.
Có cơ hội, được tham gia trực tiếp truyền hình như thế, có ai vì lý do nọ, kia mà từ chối không? Vứt mẹ nó sang một bên ba cái trò đạo đức giả, miệng thì nói em chả, em chả! Mà lòng thì ham muốn lõ cả tĩ ra, lắc đầu quầy quậy mà nghe trong lòng tiếc hùi hụi. Tại sao không sống thật với chính mình!? Rằng cứ như đôi chim bay tự do trên trời, mỏi cánh thì tìm chỗ bằng phẳng, an toàn mà đáp xuống, đói thì ăn, khát thì uống, quá yêu thì trống mái với nhau, cùng nhau xây tổ ấm, cùng ấp lạnh, quạt nồng cho nhau. Cái hạnh phúc đời người quá ngắn…
Tại thế nào cứ phải ép mình làm những điều mình không muốn, thế nào gọi là nho phong, lễ giáo?
Ham muốn quá vẫn ngoại tình, trai bỏ vợ, gái bỏ chồng, trốn cùng nhau, đi rõ xa, đích đến cuối cùng, vẫn là ạch ạch với nhau. Nhưng vẫn cao giọng phê phán người khác vì hoàn cảnh éo le, buộc phải làm y chang như mình không khác, rằng:
Loạn luân, lang chạ, là vân vân các thứ. Như thế có thể gọi là mâu thuẫn với nhau chan chát không?
Quá thèm mà không được đáp ứng, có thủ dâm không?!
À, có hả! Như thế thì mình có khác gì ta, ta với mình giống nhau y chang, cớ làm sao cứ phải nỏ mồm phê phán nọ kia, vớ vẩn.
Đêm từng đêm, vẫn cứ phải ạch ạch lẫn nhau, vẫn cứ phải trần truồng cặc với lồn tơi bời mê tơi, sướng tít!
Mình thì không cho là thú tính, là dâm dật, người ta cũng làm y chang giống mình, thì kết án, nặng lời phê phán!
Oan hay ưng nói ra nghe thử!?
Rằng, thủ dâm là có tội, là phi đạo đức là… ba chấm, chấm than.
Sung sướng người ta hưởng, khổ đau người ta chịu, bệnh tật người ta tự mình gánh lấy! Cũng hổng ai chia phần vụ này.
Vô tình thấy người ta thủ dâm, thì phê phán rằng dâm dục, rằng phi đạo đức!
Mà cái nghề đời nó thế…
Mình dễ dàng tha thứ lỗi lầm cho mình, nhưng cứ nỏ mồm phê phán lỗi người, tưởng sao, ngó lại lỗi mình cũng y chang lỗi người, một chút xíu cũng không khác, nhưng cứ thuyết giảng đạo lý nọ, kia nghe mà nhức cả đầu, không hiểu!?
Ừ thì chim le le, trống mái với nhau everytime, everywhere, thay chồng đổi vợ với nhau xoành xoạch thì đã làm sao! Hổng có làm hại ai! Phải thì sáp vô, hổng phải thì né ra, đi chỗ khác chơi! Tiêu dao, tự do, tự tại, thong dong tháng ngày, tung cánh bay vút lên trời cao, những sải cánh bay miệt mài, không mỏi.
— Hết —