Phần 28
Nơi này là khu phố hết sức sầm uất và náo nhiệt, Building Bạch Sơn cũng là một tòa nhà cao tầng, ở phía không xa là nhà hàng – khách sạn Vương Hầu Cư phía trước, Building Bạch Sơn cũng có kiến trúc cao nhất ở thành phố Bạch Sơn, nhưng so với Vương Hầu Cư thì tính năng khác nhau, nơi này chủ yếu là cho các công ty thuê làm văn phòng, khoảng cách với nhà hàng- khách sạn Vương Hầu Cư chỉ có năm trăm thước, xe hơi chỉ nhấn ga một cái là tới rồi.
Đối diện với, trên đại lộ dừng lại một chiếc xe hơi màu trắng, cho dù có người để ý đến, cũng không ai chú ý tới chiếc xe này, bởi vì chiếc xe này nhìn qua rất tầm thường rồi, so với nơi chốn phồn hoa đô hội ở đây, chiếc xe có vẻ khá tồi tàn xốc xếch.
Thành Công giấu mình ở trong xe, nhìn trước cửa đại sảnh Building Bạch Sơn đám người đang ra vào nhộn nhịp, giơ tay lên nhìn mấy tấm hình, trong hình là một phụ nữ trẻ tuổi, cảnh vật trong hình cũng là tại khu này, có một tấm chụp cách đó không xa là nhà hàng – khách sạn Vương Hầu Cư
– Mày có thể xác định lộ trình của cô ấy sau khi tan việc?
Thành Công hỏi một người bên cạnh, dáng dấp xấu xí.
– Anh Hai, hôm nay theo dõi nữa là năm ngày rồi, người phụ nữ này hình như là đang bàn thảo một vụ làm ăn lớn, khách hàng là người Mỹ, cho nên cô ấy mấy ngày nay cùng với những người khách kia đều ở tại nhà hàng – khách sạn Vương Hầu Cư, hôm nay cũng có thể không ngoại lệ, nơi này cách Vương Hầu Cư rất gần tan việc là cô ấy về đó.
– Tốt, đêm nay xuống tay, nhưng tụi mày phải nhớ kỹ cho tao một câu, không làm thương tổn đến cô ấy, tao chỉ muốn uy hiếp mà thôi, chứ không phải chọc tới cha của nhà cô ấy, nếu mày không nghe lời tao, bất cứ ai cũng không lo cho tụi mày thoát tội được đâu! Hầu Nhị, một lần nữa, mày nhớ kỹ cho tao, nếu xảy ra phiền toái, không có người có thể giúp được mày!
Thành Công hung tợn dặn dò tên ngồi ở bên cạnh, thằng này mới nhìn qua hình dáng rất là là thô bỉ, hắn thật sự là không dám nghĩ đến một phụ nữ xinh đẹp như vậy mà bị thằng Hầu Nhị này lột sạch hết quần áo sẽ sinh ra hậu quả gì.
Thật ra Thành Công cũng không muốn làm như vậy, nhưng là vì cha của hắn, nên đành phải mạo hiểm một lần như vậy, người phụ nữ này tên là Tư Gia Nghi, là con gái duy nhất của Tư Nam Hạ phó bí thư ủy ban kiểm tra kỷ luật thành phố Bạch Sơn, từ nhỏ cô đã học giỏi nhiều môn học, năm trước mới vừa du học từ Mỹ trở về, rất có cá tính, chẳng những cự tuyệt cha mình Tư Nam Hạ sắp xếp sẵn công việc cho cô, mà còn tự mình cùng với người bạn đồng học đầu tư mở một công ty Internet tên là Thịnh Đường, chính cô đảm nhiệm chức vụ CEO trong công ty, thật là cô gái ưu tú.
Thị trưởng thành phố Bạch Sơn hiện đang đối diện với nhiều tin đồn, hiện tại có rất nhiều cách nói, trong đó có tin, có thể là thường vụ phó thị trưởng Thành Thiên Hạc cha của Thành Công sẽ thay thế tiếp nhận, nhưng Thành Thiên Hạc có một đối thủ cạnh tranh rất mạnh, đó là phó bí thư ủy ban kiểm tra kỷ luật Tư Nam Hạ, bởi vì lãnh đạo trên tỉnh bắn tiếng, nói trắng ra là kinh tế của thành phố Bạch Sơn vẫn chưa thể đi lên, nguyên nhân rất lớn trình độ của những người đang cầm quyền độ mạnh yếu không đủ, hơn nữa Tư Nam Hạ là xuất thân từ trường kinh tế, phân công quản lý làm ở ủy ban kiểm tra kỷ luật chẳng khác nào lấy chén ngọc thay thế chén gốm, điều Tư Nam Hạ đến ủy ban thành phố có thể phát huy tác dụng trên cương vị mới hơn.
Những lời này có tính công kích rất mạnh, cho nên hiện tại chính quyền ở thành phố Bạch Sơn đều đang nhìn xem rốt cuộc là hươu sẽ chết về tay ai, Thành Công đương nhiên cũng biết nếu như cha mình có thể lên làm thị trưởng thành phố, như vậy thì sinh mệnh chính trị của hắn có thể kéo dài thêm hơn nhiều năm, từ đó có thể kiếm được nhiều tiền hơn cùng với các các loại ích lợi, cho nên hắn nghĩ tới lợi dụng dùng Tư Gia Nghi uy hiếp Tư Nam Hạ, mặc dù là trên tỉnh đã chấm vào Tư Nam Hạ, Thành Công muốn gây khó dễ để Tư Nam Hạ biết khó mà tự rút lui, hắn không tin vì ham chức vụ, mà trách nhiệm của một người làm cha, lại không ngó ngàng gì đến danh dự đứa con gái duy nhất mình.
…
Đã là mười giờ ban đêm…
Về đến căn phòng ngủ của mình, thời tiết hôm nay lại nóng bức bất thường, Chu Hồng Kỳ cảm thấy cả người khô nóng, nên mở vòi nước xả ra cho đầy bồn tắm, cởi sạch quần áo, trong phòng tắm liền tràn đầy mùi vị của người phụ nữ, nằm ở trong bồn tắm, hồi tưởng lại buổi sáng, Chu Hồng Kỳ chợt thấy một làn dục vọng lại trào dâng, cô trong lòng hốt hoảng thân thể mình biến hóa, nhưng vẫn là không khống chế được, xuân tình khiến cô miên man bất định, hơi nóng từ bụng dưới lan dần xuống, hai chân bủn rủn, bên trong âm đạo không tự chủ co rút lại run run, ngoài ý muốn trong thân thể lại tươm ra dịch nhờn, nhớ tới lúc cái mông to của mình, bị Đinh Nhị Cẩu ôm sát từ phía sau với cảm nhận cây dương vật thật to lớn dựa sát vào giữa khe đít, khi hắn đẩy tới, làm đẩy cả chiều dài thân dương vật như chạm đến cửa miệng âm đạo của mình, thật là xấu hổ, lúc đó chẳng phải là mình cũng rất phối hợp với Đinh Nhị Cẩu thằng vô lại đó sao? Chu Hồng Kỳ sờ soạng trên gò má nóng cháy của mình, dục vọng vẫn xôn xao lợi hại hơn, làm sao bây giờ đây, thật sự là khó chịu, ngứa ngáy…
Chu Hồng Kỳ hai tay đưa về phía vị trí thân thể nhạy cảm, một tay văn vê đầu núm vú đầy đặn, một tay đưa về phía âm hộ, ngón trỏ vuốt ve, ấn xoa âm vật sớm đã sung huyết, ngón giữa với ngón áp út đồng thời dò vào bên trong mật huyệt, trong não tràn đầy cảnh tượng như ban sáng, Đinh Nhị Cẩu ôm chặt lấy mình từ phía sau đang cạ dương vật vào sau khe đít của mình.
Nước trong bồn tắm thỉnh thoảng bị cô ngọa nguậy cánh tay của văng lên tung tóe đầy bọt nước, nhưng hai ngón tay như thế nào cũng không thể sánh với dương vật của đàn ông, tuy rằng Chu Hồng Kỳ âm đạo vẫn là nhỏ hẹp mập mạp, nhưng thật sự ngón tay không thể mang đến cảm giác trướng sưng phong phú phình lên ở bên trong, không thể, Chu Hồng Kỳ hiện tại cần chính là âm đạo mình được dương vật to lớn phong phú đấy, tràn đầy cắm sâu vào ở bên trong, cô hiện tại đã bị dục hỏa đốt cháy toàn thân, trong tâm trí chỉ có cái dương vật to của Đinh Nhị Cẩu, lúc này hình ảnh trong đầu cô đã thay đổi cảnh tượng, trong tưởng tượng cô đang trần truồng quỳ xuống, chổng mông đít lên, Đinh Nhị Cẩu toàn thân cũng không mảnh vải, từ phía sau, dùng dương vật to lớn cắm sâu vào bên trong âm đạo, trên cái âm hộ đầy lông đen rối bời lộn xộn của cô, bàn tay hiện giờ không ngừng cắm vào rút ra ở trong âm đạo, hai mắt nhắm lại, miệng nhẹ giọng rên rỉ.
Chợt nghiêng một bên đầu, Chu Hồng Kỳ như nhớ tới điều gì, cô vội cầm lấy cái vời nước phun mưa, từ trong bồn tắm xoay người lại quỳ lên, tách ra hai chân mượt mà, mân mê cái mông to tuyết trắng đầy đặn, tay cầm vòi phun chỉnh tia nước mạnh nhất, nhắm ngay cái miệng âm hộ của chính mình chính đang không ngừng ngọa nguậy, đem vòi phun có cái đầu phun to như quy đầu dương vật nhắm ngay miệng âm đạo, cái mông to dùng sức trầm xuống phía dưới nhẹ nhàng, tròn dẹp vòi phun nhờ vào dịch nhờn sềnh sệch..” ọt “ một tiếng, đầu phun nước liền biến mất ở trong đám lông đen xù trên âm hộ, chen chút vất vả chui vào cửa miệng âm đạo, khác thường kích thích khiến Chu Hồng Kỳ phát ra một tiếng thỏa mãn rên dài!
“ Xì… xì “, vòi phun nước ở bên trong âm đạo mãnh liết phun nước vao va chạm bắn ngược trong chung quanh thành thịt non âm đạo, tiếng động của nước phun ra, tiếng rên rỉ từ cổ họng, thân thể cô tạo thành tựa như một bức hoạ cuộn tròn, Chu Hồng Kỳ đã đắm chìm trong ảo tưởng ý dâm.
…
Cùng thời gian này này, nhân viên trong công ty đều đã tan việc, Tư Gia Nghi tự thưởng cho mình một ly cà phê, nhìn trên bàn đầy những văn kiện, hợp đồng hôm nay phải hoàn thành, như vậy sáng mai mới có thể giao kịp cho đoàn khảo sát mé bên người Mỹ.
Công ty Internet Thịnh Đường cần khuếch trương, rất cần số lớn tài chính rót vào, đoàn khảo sát người Mỹ này, chính là do người bạn quen biết trong thời kỳ cô du học ở bên Mỹ giới thiệu đến, nếu khảo sát xong hài lòng, sẽ có cơ hội rót vào một khoản không nhỏ tài chính, như vậy thì công ty Internet Thịnh Đường có thể chiếm ưu thế áo đảo trong số đông công ty đang cạnh tranh.
– Đến giờ này như thế nào mà chưa xuống, gần mười một giờ khuya rồi, có khi nào hôm nay không đi đến khách sạn Vương Hầu Cư !
Hầu Nhị nói với người lái xe.
– Ai mà biết được, anh Hầu Nhị, nếu không chúng ta đi lên trên đó xem thử một chút?
Lái xe cũng có chút nóng nảy, dù sao chuyện như thế này, hắn cũng không phải thường xuyên làm, cho nên khá khẩn trương, làm xong thì lấy tiền chạy trốn, không bao giờ quay trở về thành phố Bạch Sơn rồi.
– Không được, Building Bạch Sơn tất cả đều là camera, mày phía sau đi vào, không phải giấu đầu lòi đuôi sao, kiên nhẫn đợi chút đi, tiền ai cũng muốn lấy, nhưng cái mạng vẫn quan trọng hơn, mày vĩnh viễn đều phải nhớ kỹ những lời này, hiểu chưa?
Lái xe nhìn Hầu Nhị, dáng điệu thực là sùng bái hắn.
Đinh Nhị Cẩu ở trong chăn nhìn đồng hồ, đã là mười một giờ đêm, đã qua thời gian tắt đèn đi ngủ, Kha Tử Hoa ngủ ngáy ầm ầm, vì thế hắn chân không đứng ở trên sàn nhà, đem quần áo của mình từng món một cẩn thận mặc vào, học viên trong trường không được phép qua đêm ở bên ngoài, mà hắn rời khỏi trường lại không muốn cho người khác biết, vẫn không thể để cho người khác biết hắn và Dương Phụng Tê có mối quan hệ, khi hắn xách theo giày đi đến bên ngoài ký túc xá, mới thở phào một cái, mang giày vào rón rén đi đến sân huấn luyện, lúc ban ngày hắn quan sát kỹ, đằng sau bức tường vây quanh trường là một khu dân cư, mà bức tường này so với bản lĩnh từng đi ăn trộm của hắn thì không thành vấn đề.
…
Tư Gia Nghi trong tay nhìn lại hợp đồng một lần nữa, xác định không có gì bỏ sót, lúc này mới đem bỏ vào chiếc tủ sắt khóa lại, tắt đèn, cầm lấy túi xách đi xuống lầu.
Đèn đường rất sáng, nhưng người đi trên đường đã rất ít rồi, Tư Gia Nghi vừa đi vừa đang suy nghĩ chuyện ngày mai đàm phán, cho nên không có chú ý tới phía sau, một chiếc xe hơi không gần không xa đang theo dõi cô.
– Anh Hầu Nhị, ra tay đi, gần đến khách sạn Vương Hầu Cư rồi.
– Không vội, mày có thấy phía trước ven đường có mấy công nhân cầu đường đang thi công không, mé đường đi bộ đều bị chiếm cứ, khi đó cô ấy phải vòng theo xuống đường xe chạy mà đi, chúng ta lúc đó liền ra tay.
…
Đinh Nhị Cẩu theo một con đường trong đường hẻm đi ra, hiện tại trùng hợp cũng đi trên con đường này, cũng chỉ thấy có mấy người loe hoe, một người vệ sinh ở phía xa quét ngã tư đường, Tư Gia Nghi đi tuốt ở đàng trước, chiếc xe hơi chầm chậm theo sát phía sau, rồi sau cùng là tới Đinh Nhị Cẩu, cứ như vậy, tất cả mọi người di chuyển về phía trước thành một hàng.
Trong lúc bất chợt, Tư Gia Nghi cảm giác hơi ớn lạnh, không khỏi ôm lấy hai vai của mình, giác quan thứ sáu cho biết là hình như có nguy hiểm, theo bản năng về phía sau nhìn thoáng qua, cô nhìn thấy chiếc xe hơi đang hướng về phía mình chạy tới, vội vàng núp ở ven đường.
– Mau, theo sau, chặn đứng cô ta lại.
Hầu Nhị ra lệnh.
Làm một cảnh sát, sự bén nhạy quan sát với phán đoán rất trọng yếu, điểm này Đinh Nhị Cẩu cũng ít nhiều hiểu biết, hơn nửa đêm trên đường, phía trước từng bước từng bước cô gái một mình đi tới, mà phía sau không gần không xa một chiếc xe hơi lừ đừ theo sau, loại lưu manh đầu đường bắt cóc hắn xem trong phim không biết bao nhiêu lần, cho nên trong lúc đi, thuận tay ở bên ven đường lượm một cục gạch.
Tiếp đó dồn dập tiếng thắng xe, hắn thấy mình chuẩn bị trước thật sự là quá đúng, xe hơi vừa mới dừng lại, cửa xe vừa mở ra, bên trong thực nhanh phóng ra một người, vươn tay liền tóm bắt được Tư Gia Nghi đang sợ ngây người không nhúc nhích nỗi.
– Làm gì, các người làm gì, cứu tôi, ai cứu tôi với!
Hầu Nhị thở hổn hển dúng tay bịt miệng Tư Gia Nghi đang muốn đem cô đẩy lên xe, nhưng từ phía sau tiếng bước chân dồn dập chạy tới làm hắn hoảng sợ, nhìn lại, nguyên cục gạch đã đập vào trước mắt, bản năng hắn nghiêng đầu né tránh, cục gạch đập vào trên cổ, đau đến hắn suýt nữa ngất đi, liền vội vàng nhảy lên xe, cửa xe chưa kịp đóng, lái xe thấy Hầu Nhị thất bại, lập tức lái xe vọt đi chạy mất.
– Chị, không có sao chứ?
Đinh Nhị Cẩu nhìn theo chiếc xe hơi màu trắng cũ kỹ biến mất ở phía xa xa, hắn ngồi xổm người xuống, hỏi Tư Gia Nghi đang bị hù sợ ngồi bệt ở dưới đất.
– Cám ơn cậu, tôi không sao,nhưng vừa rồi khi bị lôi kéo lên xe, bắp chân của tôi đụng phải cạnh cửa, giờ đau quá!
– Có đau nhiều không, có chút phiền toái, hiện giờ đã quá khuya, gần đây thì không thấy bệnh viện, chị có biết nhóm người kia là ai không? Có cần báo cho cảnh sát biết không?
– Tôi không biết họ là ai, cũng không cần báo cảnh sát, bọn chúng cũng chạy mất rồi, biết đi nơi nào tìm!
– Vậy được rồi, chị muốn về đâu, nếu không tôi tìm chiếc xe taxi đưa chị đi bệnh viện xem vết thương hoặc là trở về nhà!
Nhìn thấy Tư Gia Nghi mặc cái váy liền áo rất là quý phái sang trọng, đoán chừng giá tiền cũng không hề rẻ, không giống như các cô gái đứng đường, vì thế hắn nghĩ giúp cô một tay.
– Trước mặt là khách sạn Vương Hầu Cư, tôi ở đấy, làm phiền cậu đỡ tôi một chút, nếu ngày mai chân không hết đau, thì đi bệnh viện cũng không muộn!
Ngày mai là ngày họp quan trọng với đối tác để làm hợp đồng, vì thế giờ có đau tới chết, chắc cũng khó lòng mà cô đồng ý đi bệnh viện.
Nghe thế Đinh Nhị Cẩu đỡ cánh tay phải lên, dìu Tư Gia Nghi đứng lên đi về phía trước, nhưng Tư Gia Nghi hình như là thương không nhẹ, một chân bị thương đau không dám chạm đất, cô định nhảy lò cò đi.
– A..
Một tiếng thét chói tai, Tư Gia Nghi nhăn mặt vì tay cô chạm trúng bắp đùi mình và thấy có vết máu nên kinh hoảng la lên
– Chân của chị tựa hồ chảy máu?
Đinh Nhị Cẩu quay nhìn cô gái thân thể mềm nhũn ngã ngồi trên đất.
– Tôi không sao.
Tư Gia Nghi còn muốn đứng dậy lại.
Thật không ngờ thân thể cô vừa mới miễn cưỡng đứng lên, chỗ đùi truyền đến một hồi đau nhức, thân mình lại lập tức muốn té ngã, Đinh Nhị Cẩu nhanh như tia chớp lấy tay vịn chặt cô lại. Hắn đỡ cô sâu vào bên trong so với đường lớn tầm năm mét, có hàng cây xanh trồng dọc theo con đường, để cô ngồi dựa lưng trên thân cây.
Không biết vì sao thấy cô chịu đựng đau đớn, lông mi nhăn lại, Đinh Nhị Cẩu trong lòng lại dâng lên một cảm giác không thoải mái, hắn lớn tiếng nói:
– Chắc phải tìm xe đi bệnh viện?
– Không thể được, nhỡ bệnh viện lưu lại, ngày mai tôi có việc quan trọng không thể bỏ lỡ.
– Phải đi, nếu không lỡ chân tàn phế thì sao, tính mạng hay công việc khẩn yếu, khờ khạo!
Tư Gia Nghi đôi mắt đẹp tròn vo nhìn chăm chú trên mặt Đinh Nhị Cẩu, đáy lòng dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, cô luôn luôn tự cho mình thanh cao, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai lớn tiếng với cô, lúc này nghe thấy một kẻ nhỏ tuổi hơn mình chất vấn, nhưng bên trong lộ ra vẻ quan tâm, sốt ruột sắc hiện ra hết trên mặt, trái tim của cô không khỏi có loại ấm áp thoải mái cảm động.
Cô vừa mới động đậy lại cái chân thì rên rỉ một tiếng, đau đớn khó nhịn.
– Đùi phải rát qua, vừa nhấc lên hình như lại chảy máu.
Đinh Nhị Cẩu cuống quít:
– Tôi không tiện trực tiếp xem xét vết thương trên đùi cô, cô nhanh chút tự nhìn một chút!
Cô xấu hổ nói:
– Tôi đau dữ dội, vừa rồi lại bị dọa thêm sợ, hiện tại cả người không có tí sức lực nào, thật sự không động được
– Ai ui..
Tư Gia Nghi đã đau đớn không tự chủ được, rên rỉ ra tiếng.
– Như vầy đi, trước mắt tôi phải giúp cô cầm máu lại rồi mới tính tiếp, nếu cô tin tôi, tôi là cảnh sát mới đến trường cảnh sát huấn luyện, đây là giấy chứng minh của tôi.
Đinh Nhị Cẩu đem giấy chứng nhận móc tứ trong túi ra đưa cho Tư Gia Nghi.
– Thật không?
Tư Gia Nghi bán tín bán nghi cầm lấy giấy chứng nhận vừa thấy, quả nhiên, thật đúng là cảnh sát, Đinh Trường Sinh, cô nhớ kỹ tên này.
Đinh Nhị Cẩu không khách sáo nữa, vội vàng cúi người tra xét thương thế bắp đùi của cô.
Tuy rằng thằng này động tác này hơi lỗ mãng, nhưng trước mắt dù sao cũng là người ân nhân cứu mạng, Tư Gia Nghi cảm giác đùi phải ra máu nhiều nên sợ muốn chết lặng, không thể động đậy, đành phải mặc cho hắn hơi hơi nhấc lên cái váy liền áo, lộ ra hai cái đùi ngọc thon dài khêu gợi, rất tròn trơn nhẵn, chân nhỏ của cô tuyết trắng như ngọc, trong trắng lộ hồng, khéo léo đẹp đẽ, vớ chân màu da trong suốt bao quanh bắp đùi, phản xạ ra dưới ánh đèn mỏng manh sáng bóng, mỏng như cánh tằm màu da cùng làn da trắng hòa cùng một khối, tôn vinh nét đẹp lẫn nhau, tràn ngập cám dỗ.
Đinh Nhị Cẩu lập tức tim đập nhanh hơn, máu huyết gia tốc, không cầm lòng được nhích cái đầu xem bên trong của cái váy liền áo, Wow! Không nghĩ tới cô mặc chính là loại vớ chân hai mảnh, từ bẹn đùi đường viền hoa cuối của cái vớ chân có thể rõ ràng thấy, còn có chính giữa hai đùi ngọc, trong đó quần lót màu hồng mỏng manh trong suốt bao vây lấy u cốc màu mỡ non mềm, trung gian khe rãnh lồi lõm ao hồ, đen thùi lùi um tùm đám lông đen âm hộ mơ hồ có thể thấy được, chọc người khó nhịn, làm Đinh Nhị Cẩu suýt nữa máu mũi phun ra.
Tư Gia Nghi cảm thấy được thằng này ánh mắt nóng hừng hực lúc này tụ tập tại cặp đùi của cô, thậm chí chỗ tư mật ngẩn người băn khoăn bồi hồi, ánh mắt cô cũng vụng trộm chú ý hắn đang tiến trình xem xét thương thế, mặt bừng đỏ vì mắc cở, cô vội vàng thở gấp rên đau một tiếng, miễn cho hắn bị lạc tâm trí bởi cảnh xuân tiết ra bên trong.
– Thì ra là vết thương do mảnh vỡ rỉ sét của cánh cửa xe hơi cắm vào, xung quanh bị dập trúng cánh cửa nên bị bầm tím, để tôi rút mãnh vở ra, xử lý vết thương chắc cũng không sao đâu!.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu cũng thu hồi sắc tâm, nhìn bắp đùi của Tư Gia Nghi bên phải có hai vết xước, trong đó có một mảnh vụn gỉ sét kim loại tầm năm phân, của cánh cửa bị vỡ ra cắm vào không sâu lắm vào trên đùi, đau nhức quá mức khi cử động cũng từ đó mà ra.
Tư Gia Nghi thở gấp rù rì nói:
– Chết tôi rồi, làm sao đây, tôi không thể đi bệnh viện, nhưng như vậy thì nguy hiểm, vì tôi có người bạn bị ngã té, đầu gối bị cây đinh gỉ sét quẹt trúng, ỷ y không đi nằm viện, sau này bị giật phong đòn gánh chết, trời ơi làm sao bây giờ…tôi…!
Đinh Nhị Cẩu cắt lời của cô:
– Không sao đâu, vết thương này tôi xử lý an toàn được, chỉ cần dùng miệng ngậm hút máu ở vết thương ra, rồi lấy nước miếng quẹt lên là xong, ngày trước khi còn đi ăn trộm, do leo trèo đột nhập tường nhà người ta, nên tôi thường bị vết xước còn nguy hiểm hơn nhiều, tôi tự chữa đâu có sao đâu! Có thể không cần đi bệnh viện đâu!
Tư Gia Nghi ú ớ trợn tròn đôi mắt ngơ ngác, khi nghe hắn nói mà không dám hiểu điều gì sắp xảy ra cho mình.
– Á….!
Đinh Nhị Cẩu vừa rồi nói xong, khi Tư Gia Nghi còn đang ngẩn ngơ thì hắn cầm mảnh kim loại giật mạnh ra.
– Chị bây giờ có cảm giác đỡ hơn chưa? Không cần lo lắng, kế tiếp chỉ cần tôi hút máu ra thì tốt rồi!
Đinh Nhị Cẩu nhẹ nhàng nói.
Nói xong, Đinh Nhị Cẩu cũng không đợi đối phương đáp ứng, lập tức nâng lên bên phải đùi bị thương, liếc mắt một cái, dứt khoát kiên quyết cúi người đem miệng xít tới, không biết thằng này mưu mô lợi dụng tình thế hay là hắn thật sự tin chắc vết thương không sao mà nói như đinh đóng cột.
Tư Gia Nghi trong lòng bối rối, nhưng nghe hắn nói không cần đi bệnh viện, chính điều đó giúp cô lấy can đảm, cố gắng đè nén sự ngượng ngập e dè đành nhắm mắt đưa chân, đùi ngọc nhẹ nhàng vừa giơ ra, vừa kéo lại, tuy nhiên lại không có co rúm, nghĩ đến Đinh Nhị Cẩu đang giúp mình chữa thương, vì thế không giãy dụa nữa, lúc này không biết vì trời nóng, hay là vì đau, hoặc là căng thẳng thần kinh, mà toàn thân cô xuất mồ hôi đầm đìa ướt đẩm, Đinh Nhị Cẩu không quan tâm đến cô đang thở dốc vì xấu hổ, trong tay nắm lấy cái đùi phải đầy đặn, nhưng cảm thụ được da thịt mịn màng trơn nhớt vì những hạt mồ hôn đang rịn từ trong từng lỗ chân lông của Tư Gia Nghi, miệng dùng sức mút vào miệng vết thương, vị mặn của máu, vị chát của mồ hôi, hòa lẫn thoang thoảng mùi ngai ngái hơi khai khai từ âm hộ của cô bay ra, nhưng hắn thì như say mê cái mùi này như là thưởng thức mật ngọt…
Đùi ngọc bị một người đàn ông trẻ ôm vào trong ngực, một cỗ cảm giác khác thường theo miệng vết thương truyền đến, Tư Gia Nghi có thể cảm nhận được đầu lưỡi Đinh Nhị Cẩu đang liếm láp lấy vết thương của mình, ngứa một chút ẩm ướt một chút hết sức thoải mái, cơm đau dịu đi rất nhiều.
Đồng thời cô bị hơi thở nóng rực của hắn làm cho toàn thân tê dại không chịu nổi, giống như có một đốm lửa trong tâm trí bốc cháy lên, ấm áp nhẹ nhàng truyền lại hướng ở chỗ sâu trong thân thể, kìm lòng không được cô “ ưm …ưm “ rên rỉ hai tiếng tựa như là tiếng kêu khi động tình, đáy lòng của Đinh Nhị Cẩu tự nhiên sinh ra một tia không giải thích được cảm giác kích thích.
Nhả ra máu, lại mút vào, cứ như thế lặp lại mấy lần là đã xong, Đinh Nhị Cẩu kìm lòng không đậu, đục nước béo cò tiếp tục bên đùi Tư Gia Nghi hôn lên một phát, tuy rằng vạn phần không muốn, nhưng phải buông ra cái đùi đầy đặn của cô.
Đinh Nhị Cẩu nhìn nhìn Tư Gia Nghi nói:
– Bây giờ đành phải dùng vớ chân cầm máu lại là xong!
Mãnh kim loại đã lấy ra, lập tức sự đau đớn giảm nhiều, chỉ còn vết bầm tím trên bắp đùi gây nên nhức nhối mà thôi, dù sao cũng đỡ hơn trước nhiều, bây giờ cô có thể tự hơi nhúc nhích cử động được chân phải rồi, lúc này hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của hắn, nên nghe theo lời hắn.
Cô liền nhấc lên chân, từ từ xuống phía dưới rút đi đôi vớ, hai chân bó chặt màu da trong suốt như bên trong cái quần lót xinh đẹp tuyệt trần, mang một chút mông lung, một phần cám dỗ và thập phần quyến rũ, trên chân ngọc bị cởi ra, hắn đem cuốn thành lại thành một miếng băng dài, băng bó lên cái đùi phải cầm máu lại cho Tư Gia Nghi.
Cái đùi chỗ đau rất nhanh khôi phục tri giác.
– Tốt lắm, đại công cáo thành, chị hiện tại cảm giác như thế nào?
Đinh Nhị Cẩu cười hỏi.
– Tôi cảm giác tốt hơn nhiều.
Tư Gia Nghi hít một hơi thật sâu, thuận tay đem cái váy liền áo buông xuống, che khuất bắp đùi xuân sắc, thẹn thùng nhìn hắn liếc mắt một cái nói:
– Tôi rất cám ơn ơn cứu mạng của cậu!
– Xem ra tôi và chị ít nhiều có chút duyên phận thôi!
Đinh Nhị Cẩu nhìn nhìn xa xa đèn đuốc sáng trưng khác sạn Vương Hầu Cư, còn hơn chừng hai trăm thước, như vậy nếu giờ dìu Tư Gia Nghi từng bước một thì tốn thời gian biết bao lâu, với lại hắn còn cuộc ước hẹn với Dương Phụng Tê nữa.
– Tôi cũng đi đến khách sạn Vương Hầu Cư, để tôi cõng chị cho lẹ, chứ giờ mò mẩm là đến sáng luôn đó!
– Vậy cũng được, bất quá, tôi rất nặng đấy, cậu gầy như vậy cõng nỗi không?
– Đến đây đi, thử một chút thì biết!
Đinh Nhị Cẩu cúi người xuống, ngồi xổm trước mặt của Tư Gia Nghi, cô đem cái túi xách của mình khoác ở trên vai, khẽ nghiêng thắt lưng ghé vào trên người của Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu chậm rãi đứng lên, hai tay đưa về phía sau nhất sao, nắm chặt lấy Tư Gia Nghi hai cái bắp đùi…
– Không thể tưởng được, cậu thoạt nhìn khá gầy, mà sức lực tốt như vậy! Mà này chuyện… ăn trộm có thật không vậy?
Tư Gia Nghi hai tay ôm lấy cổ của Đinh Nhị Cẩu vừa hỏi.
– Là thật!
Cô nghe hắn trả lời mà tim đập bình bịch, bất chợt cô định..leo xuống. Lấy hết can đảm cô vớt vát lần nữa:
– Vậy chuyện làm… cảnh sát..
– Cũng thật luôn.
Cô thật bó tay với thằng này, không hiểu con người hắn như thế nào nữa, cứ lộn tùng phèo lên, cảnh sát cũng là hắn, ăn trộm cũng là hắn, suy nghĩ lại cô cho rằng hắn đang trêu đùa với mình, nhưng cô đâu biết rằng, đó là bản chất con người thật sự của hắn!
– Cô làm gì vậy, tôi nói là sự thật, à! Chị tên gọi là gì vậy?
– Tôi gọi Tư Gia Nghi, mà đã trễ thế này, cậu đi Vương Hầu Cư làm gì? Đi làm chuyện xấu với các cô gái à!
– Nếu tôi nói đến đây để tán chị đó, có tin không?
– Cậu mới bây lớn, bày đặt đi tán gái, sao mà tin được!
– Tán gái không nhất định phải phân biệt tuổi tác lớn nhỏ, ví dụ như phương diện kia, nhỏ nhưng mà cái kia có thể lớn!
– Cái gì lớn?
Đương nhiên dù đang di chuyển cũng không quên được chiếm chút ít tiện nghi của Tư Gia Nghi, Đinh Nhị Cẩu dừng lại, dùng sức, xốc Tư Gia Nghi lên cao một chút mà không trả lời cô, làm động tác này, hắn cũng trực tiếp ôm đến hai bên đùi đầy đặn rất tròn, vừa đi còn lắc lư, cảm thụ được Tư Gia Nghi đôi bầu vú song song ma sát.
Tư Gia Nghi toàn thân trên dính ở trên lưng Đinh Nhị Cẩu, hai vú tròn trịa trên lưng hắn xóc nảy, một mực đè ép tại lưng hắn, dù cho cách quần áo, cô cảm thấy hai đầu núm vú mẫn cảm dưới sự cạ quẹt, cũng âm thầm dần dần sưng cứng đứng lên, trong khi Đinh Nhị Cẩu sau mấy lần điều chỉnh, hai tay hắn đã bám vào hai mảnh đầy đặn đầy đặn chỗ cái mông Tư Gia Nghi, cách cái váy, mười ngón tay lần lần như vô tình trợt vào bên trong, Tư Gia Nghi cảm thấy từng đợt khô nóng, từ bụng nhỏ truyền xuống đến âm hộ mình…
“A, hắn ôm mông mình hay là đang sờ đây “ Tư Gia Nghi trong nội tâm kêu lên tiếng, song miệng lại mím đôi môi lại, không nói tiếng nào, chỉ hy vọng có thể nhanh chút ít đi tới chỗ cần đến.
– Phía trước đã gần đến, chị Gia Nghi, chị tới nơi này là làm gì, bộ chị nghỉ ngơi ở đây hả?
– Ừ! Tôi ở đây, nếu không sợ chậm trễ cậu tán gái, tôi mời cậu ăn cơm, khách sạn Vương Hầu Cư này, hai mươi bốn giờ đầu bếp cũng có phục vụ, cậu giúp tôi đến giùm lầu 27, phòng tôi ở đó!
– Chị cũng ở lầu 27?
– Đúng vậy, cậu cũng đi lầu 27?
Tư Gia Nghi có chút suy ngẩm hỏi hắn.
– Không … lầu 26!!!
Dương Phụng Tê trong tay cầm điện thoại di động trên mặt thảm đi tới đi lui, đã sắp mười hai giờ đêm, hắn có tới hay không? Cô muốn gọi điện thoại hỏi hắn một chút, nhưng trong nội tâm sự kiêu ngạo ngăn trở ý muốn của cô, đúng lúc này, cô nghe được ngoài cửa có tiếng động, vì thế đi tới cửa, nhín qua lổ nhỏ mắt mèo ở cửa hướng ra ngoài, chợt thấy được hãn Đinh Nhị Cẩu đầu đầy mồ hôi, trên lưng cõng một cô gái trẻ xuất hiện ở cửa đối diện, cô gái đang lấy cái chìa khóa mở cửa, còn Đinh Nhị Cẩu đứng dựa ở bên cạnh tường, miệng há hốc thở.
Đinh Nhị Cẩu liếc mắt cũng liền thấy được số phòng đối diện, hắn mở to hai mắt nhìn, này con bà nó cũng thật trùng hợp vậy sao, số của căn phòng đối diện chính là phòng mà Dương Phụng Tê ước hẹn với mình.
– Trường Sinh, vào trong phòng ngồi một chút, uống ly cà phê nhé!
Tư Gia Nghi cười mời, Đinh Nhị Cẩu biết đây là lời mời lịch sự mà thôi, vì thế trả lời:
– Chị Gia Nghi nghỉ ngơi đi, khuya rồi, nếu lại đau không chịu nổi, thì gọi điện thoại kêu thầy thuốc!
Đinh Nhị Cẩu nói xong xoay người rời đi, Tư Gia Nghi nhảy lò cò vào phòng, thấy cửa phòng cô gái đóng lại rồi, Dương Phụng Tê đang quan sát, không giải thích được thở dài nhẹ nhõm một hơi, chính cô cũng không rõ là vì sao, chính mình khi nào thì bắt đầu để ý đến thằng này này rồi, đây là vì sao?
Ngay lúc cô ảo não không hiểu mình, cửa phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ cửa, theo lổ mắt mèo nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu khuôn mặt tươi cười rực rỡ, không biết vì sao, trong lòng cô lại dâng lên ý muốn tát cho hắn một cái.
Tuy rằng rất tức giận, nhưng Dương Phụng Tê là một người đàn bà thông minh, mở cửa ra, làm bộ như bình thường.
– Làm sao đến giờ mới đến, chị chờ em lâu lắm rồi!
Dương Phụng Tê làm ra vẻ dáng điệu giống như là người đàn bà khi cho con bú ở thôn Lô Gia Lĩnh, thật sự bây giờ khác nhau một trời một vực rồi, nhưng trước sau gì cũng khiến cho Đinh Nhị Cẩu trong lòng có chút không hài lòng, thái độ của Dương Phụng Tê đối với đứa bé, cho dù bất cứ lý do gì, đứa bé kia dù sao cũng là máu thịt trên người của cô.
Trần Tiêu Tử đúng là đáng ghét, nhưng đứa bé thì vô tội, cho nên vì điều này mà Đinh Nhị Cẩu trong lòng như có một cây gai, đối với Dương Phụng Tê cũng là nguyên nhân chủ yếu mà hắn luôn đề phòng với cô, có câu hổ dữ không ăn thịt con, trong mắt hắn Dương Phụng Tê giờ thì đã là con quạ đen rồi.
– Trên đường đi, gặp được một tên cướp bóc, làm chậm trễ thời gian!
– Ai da, có phải bị cướp bóc là người phụ nữ, mà em thì đóng vai người anh hùng phải không?
Dương Phụng Tê mặt bình thản nói, trong phòng nhiệt độ rất ấm áp, trên người cô mặc một cái váy phủ đến đầu gối, chân trần trắng tinh dẫm trên tám thảm dày không một hạt bụi, nhưng ở cổ chân phải có một vòng vết sẹo nhìn thấy ghê người, hắn biết, đó là dấu vết hơn một năm bị xiềng chân lưu lại.
– Chị làm sao mà biết được?
Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên, giờ thì hắn còn hoài nghi có phải hay không Dương Phụng Tê phái người đi bắt cóc Tư Gia Nghi.
– Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, còn cõng người ta trên lưng đi lên lầu nữa, lá gan của em càng lúc càng lớn rồi!
– Đúng thế, đó là một biện pháp trao đổi luôn luôn hay, cũng như lúc trước em cứu chị thoát ra, nói thật, chị cũng không cần cảm tạ em, đây là giữa hai chúng ta có duyên phận, không có em, chị khả năng còn thật lâu mới có thể trốn được, nhưng nếu như không có chị, em vẫn còn là kẻ nghèo hèn, sẽ không có cuộc sống như hôm nay, đời vốn là như thế, cho nên, chị không nợ em, ngược lại, em cũng không thiếu gì với chị.
– Không, chị vẫn nợ em, thích cái gì, có thể dùng tiền mua được, nhưng sự tự do đối với người mà nói, không phải cứ muốn là được, một khi mất đi tự do, mới thấy, tự do so với tiền là thứ xa xỉ không sánh nỗi!
Dương Phụng Tê sâu kín thở dài, Đinh Nhị Cẩu kéo ra cái ghế nói
– Ăn cơm trước đi, vì bữa tiệc này, buổi chiều em chỉ ăn vài cái bánh bao lót dạ để chờ!
– Ăn vài cái bánh bao? Em là heo sao?
– Có ai nói với người cứu giúp mình như vậy hả?
Đinh Nhị Cẩu liếc cô một cái, không vui nói.
– Em cuối cùng cũng tự nhận là người đã cứu giúp của chị, nhưng ân nhân ạ, chuyện chị nhờ em giúp tới đâu rồi, lâu nay em có quan tâm tới không?
Dương Phụng Tê chuyện cũ nhắc lại, trong tay cầm một cái nĩa sáng chói lọi, xiên một miếng gan ngỗng đưa tới miệng, từ từ nhai, nhưng ánh mắt trước sau như một nhìn chằm chằm Đinh Nhị Cẩu, dáng vẻ mang nhiều oán hờn trách móc.
– Chị Phụng Nê này, trứng cá muối ăn không nha, uống mừng cho đêm khuya gặp gỡ, cạn một ly.
Đinh Nhị Cẩu không để ý tới lời của cô hỏi, trước mắt uống một ngụm rượu vang đỏ, chậm rãi thưởng thức hương vị trứng cá muối cùng với mùi rượu đỏ vị chát chát khiến cho người ta cảm giác đêm nay có chút ít hứng thú.
– Gặp gỡ, theo em nghĩ, đây là sự gặp gỡ với tính cách như thế nào, là chuyện giữa nam và nữ, hay là bằng hữu gặp mặt?
Dương Phụng Tê hình như mới là tắm rửa qua, bởi vì mái tóc còn chưa khô, uống một chút rượu, hai gò má chợt ửng hồng, một người phụ nữ với dáng điệu như thế, đang khom người qua cái bàn, nói với một người đàn ông bình thường câu như thế, nói thật ra, khó có người nào có thể kềm lòng được, nhưng Đinh Nhị Cẩu bây giờ không còn là nai tơ nữa, tuy rằng mới vừa rồi thấy qua cái âm hộ của Tư Gia Nghi hắn có chút khó chịu trong lòng, nhưng vẫn không đến nỗi bụng đói ăn quàng, dù có muốn chăng nữa, cũng có vài người trên đời không nên đụng đến!
– Chị hôm nay hẹn với em, chỉ sợ là đâu phải thảo luận về vấn đề này phải không?
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Chán thật, một chút tưởng tượng đều không có!
Dương Phụng Tê cầm lấy khăn tay lau lên đôi bờ môi mọng chín đang dính dầu mỡ, cô thả dao và nĩa xuống bàn, thản nhiên đốt lên một điếu thuốc lá loại dành cho nữ, hít sâu vào một hơi, sau đó phun khói ra về phía Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu tuy rằng cũng hút thuốc, nhưng hắn lại phản cảm khi thấy người phụ nữ hút thuốc.
Đinh Nhị Cẩu nhíu mày một cái nói:
– Chị hút thuốc từ khi nào vậy?
Hăn không thích, câu nói bộc lộ ít nhiều sự quan tâm đến.
– Em cũng quan tâm à?
Dương Phụng Tê cũng nhìn thấu Đinh Nhị Cẩu không vui, vì thế đem điếu thuốc dụi tắt trong cái gạt tàn.
– Có đôi khi trong lòng thực phiền muộn, chị trong lòng vẫn đang cố trốn tránh bóng tối, tuy rằng chị biết rằng thôn Lô Gia Lĩnh chỗ đó khá xa, nhưng không có gì chắc chắn, có một ngày hắn có thể tìm tới cửa nhà, cho nên chị tìm đến em, bởi vì em đã cứu chị, nên em sẽ không hại chị, nếu chị tìm người khác, sẽ nhiều người biết chuyện này, đó cũng là một nguyên nhân, giờ chị chỉ tin có một mình em là sẽ không gây bất lợi cho chị mà thôi!
– Em hiểu được ý của chị!
Đinh Nhị Cẩu đem dao nĩa đặt ở trong cái mâm.
– Nhưng chị phải biết, chuyện này nếu không có kế hoạch cẩn thận, sợ là chúng ta hai người sau này cũng không thoát ra được!
– Nói như vậy, em đã đáp ứng chị rồi hả?
– Em chỉ muốn chuyện mỏ đất hiếm (rare-earth), hạng mục tiến hành nhanh hơn một chút, thì có lẽ cơ hội sẽ có nhiều hơn một chút, nhưng có một chuyện em vẫn canh cánh bên lòng, đứa bé con của chị làm sao bây giờ, chẵng lẻ cứ mặc kệ không ngó ngàng đến sao?
– Chị không lo được nhiều như vậy, tùy em muốn xử lý sao thì xử!
– Chị nói cái gì thế, cái gì mà nói để em xử lý? Đứa bé đó là con gái của chị!
– Con bé đó không phải là con của chị, chị sẽ không để cho nó vấy bẩn ảnh hưởng chị cả đời, cho nên vĩnh viễn, chị sẽ sẽ không thừa nhận đứa bé này!
– Được rồi, Dương Phụng Tê, chị rất ích kỷ, em không còn lời nào để nói với chị nữa, xem ra, mối quan hệ của chúng ta cũng chỉ có thể là hợp tác quan hệ, dựa trên sự lợi ích phân chia, chúng ta chỉ có thể lợi dụng lẫn nhau, cũng như trong tương lai cũng chỉ là những vụ làm ăn giao dịch nếu có mà thôi!
– Trường Sinh, chị không phải như em nghĩ đâu, em nghe chị nói cái đã!
Dương Phụng Tê trong nội tâm thoáng cấp bách, giờ cô ý thức được, thật sự không nên nói câu kia, mặc dù là không cần đến đứa bé, nhưng cũng không thể trần trụi nói ra với Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu cảm thấy dù có nói phải trái với Dương Phụng Tê, cũng thật sự là không giải quyết được vấn đề, vì thế đứng dậy định rời khỏi nơi đây, nhưng Dương Phụng Tê cũng đứng lên, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu kích động như thế, chính cô cũng không biết tại sao mình khẩn trương như vậy, sự thật là cô phát hiện ra, mình lại rất quan tâm đến tâm tình của hắn.
– Khoan đi, chị còn chưa nói hết đâu!
Đinh Nhị Cẩu quay đầu nhìn thoáng qua Dương Phụng Tê, lại đi trở về ghế dựa ngồi xuống. Dương Phụng Tê rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người lấy ra một cái rương sắt có mật mã, cô mở ra, từ bên trong cầm lấy một xấp văn kiện đặt ở trước mặt Đinh Nhị Cẩu.
– Đây là điều khoản về khai thác mỏ đất hiếm (rare-earth) của công ty, trong giấy tờ văn kiện làm cổ đông, em phải ký tên, nếu không, thì thỏa thuận cổ đông sẽ không có hiệu lực, tất cả các cổ đông đều đã ký rồi, em nhìn qua một chút, nếu như muốn sửa đổi, chị sẽ làm lại thỏa thuận cổ đông cho em.
Dương Phụng Tê nói thật cẩn thận từng ly từng tý, biểu hiện của cô đối với Đinh Nhị Cẩu, so với lúc cô đối đãi với Trần Tiêu Tử còn hạ thấp lòng tự trọng hơn nhiều! Cô có cảm giác mình có phải lâm vào một dạng biến thái, tự tìm kiếm, tự làm khổ, tự tạo nên cơn lốc xoáy ở bên trong con người mình, cô hiện tại đang hy vọng có một gã đàn ông tra tấn chính mình, là cái loại với bộ dạng tra tấn đến chết, cho nên cô thực dăng hy vọng nhắm đến là chính gã đàn ông này, bởi vì dù sao hắn cũng là ân nhân của mình, đây là một loại cảm giác dị dạng, nhưng loại cảm giác này khiến cô cảm thấy vô cùng kích thích.
Đinh Nhị Cẩu không nói gì, hắn nhìn văn kiện cẩn thận, sự tình liên quan đến ích lợi cá nhân mình, cho nên hắn phải xem thật cẩn thận, không có tâm hại người, nhưng phải có tâm phòng bị người, tuy rằng hắn rất chán nản Dương Phụng Tê với sự ích kỷ của cô, nhưng trong sự thỏa thuận này là rất tốt, đối với hắn chỉ có lợi mà vô hại, thậm chí Đinh Nhị Cẩu có thể đoán ra là Dương Phụng Tê cố ý soạn ra, vì bên trong thỏa thuận có rất nhiều quyền lợi, mặc dù là hắn chỉ là tên côn đồ không hơn, tiền bạc không có tự nhiên dễ dàng từ trên trời rơi xuống.
– Được rồi em ký!
Đinh Nhị Cẩu đặt bút ký vào tên của mình.
– Nếu không có chuyện gì khác, em trở về, sáng mai còn huấn luyện nữa!
– Em có thể ngủ ở nơi này, sáng sớm đi cũng được!
Dương Phụng Tê giờ đang suy nghĩ, hồi nãy vì câu nói lỡ mà giờ hối hận, bởi vì dưới sự kích động của hắn, cô quên mất mình hẹn Đinh Nhị Cẩu đến đây với mục đích thật sự là gì.
Tuy rằng cô hận Trần Tiêu Tử, nhưng từ nhỏ đã được sự giáo dục tốt từ khi còn là cô gái trẻ tuổi, đối với bất kỳ người nào cô cũng không dám nói chính mình hơn một trước đã gặp những chuyện gì, chỉ có một mình Đinh Nhị Cẩu biết, cô muốn báo thù, thì cô phải cầu trợ ở người khác, mà Đinh Nhị Cẩu là thí sinh tốt nhất, vì muốn Đinh Nhị Cẩu không còn do dự, cô thậm chí nghĩ đến mình có thể cùng Đinh Nhị Cẩu hòa nhau hợp thể, như vậy sẽ không còn có ai khác biết, mà nếu muốn áp dụng phương thức này, chỉ có cách tốt nhất chính là cô gả cho Đinh Nhị Cẩu, tuy rằng điều này khá khó khăn, nhưng cũng không phải là không thực hiện được.
– Chuyện ở lại không thích hợp lắm, hẹn gặp lại!
– Đợi một chút!
Dương Phụng Tê khuôn mặt căng thẳng, đôi mắt như sắp sữa tuôn lệ, nhìn hắn sắp rời đi nói:
– Chẳng lẽ em rất chán ghét chị sao? Có phải cảm thấy chị là một người tàn hoa bại liễu nên chướng mắt, hay là bởi vì chị đã bị người khác chà đạp nên em không thích chị, có hiểu cho chị đã trãi qua bao nhiêu khổ cực? Vì sao lại cứu chị, nếu chướng mắt, vì sao lại cứu, tại sao không cho chị chết tại thôn Lô Gia Lĩnh đi.
Dương Phụng Tê đêm nay bất cứ giá nào cũng phải đạt được mục đích của mình, cơ hội như vậy rất khó có được, cho nên, trong lòng cô đang vội vã, đây cũng là vô thế được ăn cả, ngã về không, nếu mà vẫn không thể đả động được Đinh Nhị Cẩu, thì chỉ có thể là chờ theo ý trời.
Đinh Nhị Cẩu trong lòng cũng rất khó xử, hắn cũng biết một phụ nữ nếu trải qua tra tấn hành hạ như vậy, trong lòng làm sao có thể thả xuống được, nhưng thật ra vì một người phụ nữ mà đi giết người, hắn thật đúng là khó có thể quyết định, đó là giết người, chứ không phải giết con gà.
– Chị nói cái gì vậy, có khi nào em nói chị chướng mắt đâu!
Nhìn thấy Dương Phụng Tê bởi vì kích động, mà bàn tay cô nắm chặt chiếc điện thoại di động, bàn tay trắng bệch không có chút máu, có thể thấy được thần kinh cô căng thẳng đến chừng nào, hơn nữa Dương Phụng Tê cả người đang phát run, thoạt nhìn như lung lay sắp ngã.
– Em không nói ra, nhưng trong lòng là nghĩ như vậy, chị nói không sai chứ, em chê chị không còn trong sạch, đã bị vấy bẩn, chị biết chị là người đàn bà đã giông như là chén rượu thừa, còn có một đứa con với người khác, làm sao em có thể có thể coi trọng chị? Ha ha, chỉ là chị vọng tưởng thôi, em đi đi, đi càng xa chị càng tốt, chuyện đầu tư, giao dịch cũng theo đó bỏ qua, chị và em không ai thiếu nợ với nhau, nhưng chị có thể hay không cầu mong em một chuyện duy nhất cuối cùng?
– Chị nói đi? Chỉ cần em có thể làm được đấy, nhất định sẽ giúp chị!
Đinh Nhị Cẩu trong lòng buông lỏng nhẹ nhỏm, hắn nghĩ đến Dương Phụng Tê thật sự nghĩ là đã thông suốt.
– Nếu ngày nào đó em nghe được con gái của tổng giám đốc tập đoàn Bàn Thạch Dương tự sát, làm phiền em đến lúc đó có thể đến trước mộ phần của chị mang theo một bó hoa Lily trắng, chị thích màu hoa thuần khiết, ha ha, em có phải cảm thấy buồn cười, một phụ nữ toàn thân đều bị dơ bẩn lại khát vọng thuần khiết…
Dương Phụng Tê mỗi lần cười như điên, Đinh Nhị Cẩu tâm trí cũng phát run theo.
– Đây là chị dọa em sao?
Đinh Nhị Cẩu cố mỉm cười, bất đắc dĩ nói ra.
– Dọa em? Em là cảnh sát, chị là dân, làm sao có thể dọa em, em lại là người giúp chị nữa mà…
Dương Phụng Tê lời nói thật là thê lương bất lực.
– Em đã nói là sẽ giúp chị, nhưng không phải là lúc này, chuyện này không gấp được!
– Chị biết, cho nên chị không thúc giục em, nhưng chị cứ chờ đợi mà không biết ngày nào chuyện sẽ vỡ lỡ ra, khi ấy chị không biết như thế nào đối mặt với người đời cười chê, em thử nghỉ lúc đó sống hay là chết tốt hơn, em có hiểu được một người chờ đợi mà không biết lúc nào sẽ chết tư vị như thế nào không?
Đinh Nhị Cẩu nhìn Dương Phụng Tê nói một cách quyết liệt, hắn không biết phải trả lời làm sao.
Hai người cứ như vậy lặng lẽ trầm tư ngồi như một cuộc quyết đấu thầm lặng, một lát sau, hình như là sức lực chịu đựng đã cạn kiệt, Dương Phụng Tê dựa vào ghế sofa trong phòng khách chậm rãi trượt xuống ngồi trên mặt thảm, Đinh Nhị Cẩu tiến cũng không được, lùi cũng không xong, cầm trên bàn chai rượu đỏ, dùng ngón tay gắp hai cái ly có chân dài, cũng ngồi xuống ở bên cạnh Dương Phụng Tê.
– Thật ra có nhiều cách sống, chị làm gì mà chọn các sống mệt như vậy?
Đinh Nhị Cẩu đem ly rượu đỏ đưa cho Dương Phụng Tê, mình cũng rót một ly, đem chai rượu đặt ở kế bên người.
– Chị có bản tính rất là hiếu thắng hơn người, chị cũng không muốn chính mình phải có cuộc sống mệt mỏi như vậy, nhưng em không biết đâu, trước đây lúc nhỏ, ba chị luôn giáo dục dạy chị phải tự cường tự lập, việc gì đã làm thì phải là làm hơn tất cả người khác, quyết không được ở phía sau, chị luôn luôn đã làm theo lời như thế, chỉ duy nhất là gặp phải Trần Tiêu Tử tên vô lại này, hắn tạo cho chị thương tổn sâu đậm, đó là ác mộng cả đời mộng chị, chị hận mình tại sao ngu ngốc như vậy, nhưng sự tình đã đã xảy ra, làm sao chị chịu nỗi đã kích này, chị kêu trời, trời không thấu, hô đất, đất không nghe, chị phải làm sao bây giờ!
Dương Phụng Tê ngửa đầu đem ly rượu đỏ tưới hết vào cổ họng của mình, theo góc độ tầm nhìn của Đinh Nhị Cẩu, hắn nhìn thấy giống như là cô đang uống vào một ngụm máu tươi.
– Nhưng dù sao đi nữa, chị sống thật sự mệt mỏi, em cảm giác chị không phải đang vì mình mà sống, giống như là vì cuộc sống của người khác vậy!
– Nói ra thì rất dễ, trên cái thế giới này có mấy người tự do hoàn toàn sống được theo ý mình! Nếu không sống vì sự tán thành của người khác, thì cũng phải sống là do trách nhiệm phải mang trên người.
Dương Phụng Tê lại đem ly rượu rót đầy mời Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu thấy Dương Phụng Tê nói rất có đạo lý, bao gồm cả chính hắn, ai có thể làm được chỉ vì mình mà sống mà không cần cảm thụ của người khác!
– Chị trước đây cũng như các cô gái khác, luôn mơ ước có người yêu như trong mơ đến với chị, một tình yêu tự mình nắm giữ lấy, nhưng tất cả đã tan tành thành khói bụi, hiện tại cái gì cũng không có, có thể nói hắn hủy hoại cả đời chị, không có lý do gì mà chị tha thứ hắn được, có đôi khi ta chỉ muốn trở về quá khứ để hưởng thụ khoái hoạt trong thời gian ngắn ngủi, nhưng không cách nào xuyên qua thời gian, chỉ có nỗi thống khổ là có thể xuyên qua hết thảy vĩnh hằng!
Đêm nay là đêm Đinh Nhị Cẩu nói ít nhất, bởi vì hắn biết Dương Phụng Tê đã trải qua cái gì, cho nên hắn không trả lời được những câu nói của cô, thời gian chậm rãi đi qua, một chai rượu đã thấy đáy, sau khi Dương Phụng Tê đi tiểu quay trở lại, hai người cũng đã dần dần ngồi kề sát lại với nhau.
– Nhị Cẩu, em hãy trả lời thật cho chị biết, có ưa thích chị không?
Dương Phụng Tê bàn tau nắm ngay cổ áo Đinh Nhị Cẩu, kéo đến trước mặt của mình, môi của cô sáp đến gần miệng Đinh Nhị Cẩu, trái tim hắn lập tức kịch liệt đập loạn lên, tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Dương Phụng Tê, nhưng ấn tượng sâu nhất trong tâm trí là khi Dương Phụng Tê đưa núm vú vào trong miệng đứa bé! Khi đó hắn đã nghĩ nếu như có thể đem người đàn bà này ôm vào trong ngực là thì sướng đến cỡ nào, nhưng khi người đàn bà này càng lúc càng đến gần, hắn lại bắt đầu sợ hãi, bởi vì hắn biết Dương Phụng Tê không phài là Lý Phượng Ny, mục đích của Dương Phụng Tê rất rõ ràng, điều này khiến Đinh Nhị Cẩu luôn cảm thấy không an toàn cho bản thân hắn, nhưng lúc này xem ra, Dương Phụng Tê đã đem hắn dồn đến trong ngõ cụt, không còn đường lui.
– Trong lòng của em, chị không rõ sao?
Đinh Nhị Cẩu cười cười, nói câu đầy ẩn ý.
– Chị không rõ, vậy hôm nay nói cho chị rõ đi!
Dương Phụng Tê khuôn mặt say lờ đờ đầy khêu gợi, không nhượng bộ chút nào.
– Được rồi em nói: rất ưa thích!
Đinh Nhị Cẩu không có cách nào khác, đành nói thật suy nghĩ từ trong lòng hắn, vì thời điểm này, trừ phi người đối mặt là Chung Vô Diệm thì mới từ chối, nói cách khác, không có thằng đàn ông nào mà ngu đến nỗi nói là không thích đâu.
– Vậy em còn chờ cái gì nữa?
Dương Phụng Tê trong lòng buông lỏng, lập tức ôm lấy Đinh Nhị Cẩu, hai bầu vú thịt mềm liền kề sát tại trước ngực Đinh Nhị Cẩu, ngay lập tức Dương Phụng Tê như giông tố bão táp hôn ngiến ngấu lên đôi môi hắn.
…