Phần 48
– Có phải là cháu cố ý không?
Sáng nay, bước vào văn phòng, Khấu Đại Bằng sắc mặt xám xịt nhìn theo Đinh Nhị Cẩu rồi đóng cửa lại hỏi.
– Trời ơi! Có trời đất chứng giám cháu nha, cháu mới vừa từ viện kiểm sát đi ra, còn chưa có kịp gặp bất cứ người nào ở thôn Lê Viên liền đi thẳng đến nơi này, làm sao cháu có thời gian gặp bọn họ mà bàn chuyện?
Đinh Nhị Cẩu chối bay biến.
– Chú chỉ tin chuyện người bị tai nạn chết, cháu không biết, những người dân trong thôn đến nơi này nhào nháo cũng không phải là cháu tổ chức, nhưng sau đó dân chúng lại đòi tiền sửa đường, việc này nhất định là cháu khuyến khích đấy, cháu cũng đừng chối, dù sao đã là lỡ rồi như vậy, chú cũng không vạch trần cháu cho mọi người biết, giờ thì tự mình giải quyết cho tốt đi!
Khấu Đại Bằng ném một điếu thuốc cho Đinh Nhị Cẩu, hắn cũng cung kính mồi cho Khấu Đại Bằng điếu thuốc.
– Chú, việc này xét cho đến cùng, cháu làm cũng là bởi vì chú!
– Hừ..bởi vì chú?
– Đúng vậy, chú nghĩ lại đi, chuyện bán lê này là cháu khởi xướng đấy, đến bây giờ tuy rằng xảy ra chuyện chết người, nhưng đây cũng không có gì bất ngờ, hầu như năm nào trong thôn Lê Viên cũng có sự cố? Đúng không, còn tốt xấu gì chăng nữa, hiện tại đã bán đi không ít lê, còn có một bộ phận khách hàng xem qua tivi với trên mạng internet đã biết được tin tức của lê trong thôn cần bán, rất nhanh sẽ đến mua, phỏng chừng năm nay bán hết lê đi ra ngoài hẳn không có vấn đề gì, đây là chuyện của cháu làm, nhưng chú là người đề cử cho cháu nên cũng có hưởng phần công lao với lãnh đạo trên huyện, kế tiếp việc sau này, cháu còn muốn đem con đường của thôn Lê Viên sửa xong, nếu như vậy, tại trước mặt lãnh đạo, chú cũng có công đầu, nói không chừng còn được thăng một cấp, đến lúc đó chú cũng phải cho cháu thăng một cấp mới được đó!
Đinh Nhị Cẩu cách nói tuy rằng vô lại, lời nói thô bỉ nhưng bên trongnếu để ý thì hoàn toàn hợp lý.
– Thôi được, chú tạm tin cháu, nhưng nhất định phải chú ý an toàn, chồng của chủ nhiệm Lưu Hương Lê chết như thế nào cháu có biết chưa?
– Biết, nhưng chú yên tâm, cháu sẽ không ngu ngốc đi đặt thuốc nổ, rồi lại chết vì thuốc nổ đâu!
Khấu Đại Bằng lắc đầu, hắn thầm công nhận, thằng Đinh Nhị Cẩu này là một người có tài, đặc biệt là biết nắm bắt cơ hội, trước mắt là bởi vì người chết nên phải sửa đường, không chính là một cái cơ hội tốt cho hắn sao?
Tin tức sửa đường rơi vào tai mọi người ở thôn Lê Viên tuy rằng bởi vì bán lê mà xảy ra người chết, nhưng bây giờ chính quyền trên thị trấn đồng ý cấp tiền để cho thônLê Viên sửa đường rồi, đây là một tin tức tốt, hy vọng về sau khi đi ra ngoài thôn Lê Viên không cần mạo hiểm nguy hiểm đến tánh mạng rồi.
– Nhìn qua chủ nhiệm Đinh không vui lắm, là lo lắng chuyện sửa đường sao? Tôi cảm thấy chính quyền cho số tiền này có thể đủ dùng, nếu thiếu một chút, thì vận động dân trong thôn cũng không thành vấn đề đâu!
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu sắc mặt đong đầy suy nghĩ, ngồi xổm trước ủy ban thôn Lê Viên ngay cửa chính ra vào, Lưu Hương Lê bước lên hỏi,cô định đến thương lượng cùng hắn khi nào thì bắt đầu sửa đường.
– Không phải là không đủ dùng, mà là chắc chắn thiếu nhiều, mọi người cứ nghĩ là sửa con đường hiện nay đã có, thật ra chỉ cần sửa lại vài nơi mấu chốt trên đoạn đường rộng thêm ra là được, nhưng chị Hương Lê, chị có nghĩ tới không, nếu chúng ta đều đem hết tiền tu bổ con đường, thì thôn Lê Viên cũng vĩnh viễn phải đi đến huyện Hải Dương, rồi mới thông qua thành phố Bạch Sơn, sau đó mới chính thức đi ra tiếp cận thông thương với bên ngoài, nếu như thế thì sửa xong con đường cũng không có ý nghĩa phát triễn thôn mình cái gì cả!
Lưu Hương Lê lại thật bị kích động khi nghe hắn nói.
– Chủ nhiệm Đinh, vậy ý cậu là muốn sửa lại con đường bỏ hoang ở trên núi lớn đằng kia?
Lưu Hương Lê kềm chế mình lại, quay đầu chỉ chỉ sau lưng cái núi lớn.
– Đúng vậy, tôi vừa rồi lên núi xem qua, từ xa xa có thể nhìn thấy quốc lộ 220, hơn nữa cũng không phải rất khó sửa, chẳng qua khối lượng công trình khá lớn đấy, đoạn từ trong khe suối nối ra bên ngoài, phải sửa nhiều, không phải vài ngày là có thể sửa xong, cũng may là xin loại thuốc nổ cực mạnh với số lượng không hạn chế, thế này đi, chị Hương Lê, chị bây giờ liên hệ các vùng lân cận, kiếm một người thành thạo sử dụng thuốc nổ, chúng ta không thể mạo hiểm với loại này được!
Nghe tới đây, Lưu Hương Lê sắc mặt buồn bã:
– Đúng vậy, năm đó Hà Kiến Bình ngốc kia cũng không nhìn được thuốc nổ bị lép hay là không, dẫn đến bị nổ chết,nếu Hà Kiến Bình còn sống, nói không chừng hiện tại con đường đó đã sửa xong!
Nghe Lưu Hương Lê nói qua, Đinh Nhị Cẩu không tiện hỏi thêm vì thế cúi đầu rít một hơi thuốc dài.
– Thông báo trong thôn triệu tập một chút những người có uy tín, chúng ta họp thảo luận, chứ đừng tự mình quyết định, dân chúng trong thôn sẽ trách hai ta chuyên quyền độc đoán, tiền này thật là vất vả mới có được, nếu như bị mọi người lời ra tiếng vào đến tai các lãnh đạo trên thị trấn, nói không chừng, con đường này sẽ sửa không được!
Đinh Nhị Cẩu biết tiền này tới là nhờ bên trong nội bộ trên thị trấn, nếu đối thủ một mất một còn Điền Gia Lượng quyền lực mạnh mẽ hơn Khấu Đại Bằn, thì tiền này sẽ không tới nhẹ nhàng như vậy.
Về sau mình vẫn còn phải dựa vào các lãnh đạo trên thị trấn, không cần nói sâu xa, nếu mình lên chức, vậy lá đơn của mình, thì cũng cần Điền Gia Lượng gật đầu đồng ý mới được, không đả thông cái nút chặn này, hậu hoạn cũng vô cùng khó đấy, nghĩ đến đây, hắn không khỏi nghĩ tới tại thôn Lô Gia Lĩnh người đàn bà ngoại tình với Điền Gia Lượng, và còn Vương Bạch Lệ với cái mông đít lớn hơn bình thường cũng liên quan đến nữa….
…
Chỉ trong chốc lát, trị an Lưu Tam, kế toán Vương Đại Sơn, phó chi bộ đảng Lưu Nhị Ngưu, chủ nhiệm phụ nữ Đàm Quế Hoa lục tục đã đến ủy ban thôn.
– Trên thị trấn tuy rằng đang khó khăn về tiền bạc, nhưng dưới sự kiên trì của chủ nhiệm Đinh, vẫn quyết định xuất ra ba mươi vạn nguyên cho thôn Lê Viên chúng ta sửa đường, hiện tại tiền đã chuyển tới trong tài khoản rồi, kế tiếp là vấn đề sửa đường, ban đầu là tôi nghĩ đến sửa lại con đường dân thôn thường đi thị trấn, nhưng chủ nhiệm Đinh nói, nếu sửa sang con đường đó xong, thôn Lê Viên vĩnh viễn cũng không được làm ăn khấm khá hơn vì giao thương với bên ngoài cũng không thay đổi, bởi vì như vậy, chúng ta sẽ sửa con đường từ khe suối sâu đi qua núi lớn, về phần như thế nào tu sửa, chủ nhiệm Đinh giải thích một chút cho mọi người nghe đi!
Lưu Hương Lê trải qua vài năm làm chủ nhiệm thôn, nói tới nói lui rất là có nghề, vừa nói vừa lên tiếng đưa lãnh đạo ra, để nhấn mạnh sự tin tưởng của dân thôn
– Vừa rồi chủ nhiệm Lưu nói đến chuyện sửa đường là do tôi có ý kiến cá nhân như vậy, nhưng chân chính cùng nhau nhất trí sửa con đường mới qua núi, tư cách vẫn chính là tất cả dân trong thôn Lê Viên, vì bán lê kiếm sống, đành liều mạng đi trên con đường nguy hiểm, đây là cái gì, đó là một bi kịch, tôi cũng biết trong nhà nếu như không có người trụ cột thì cảm giác thấm thía như thế nào, năm kia tại thôn Bàng Tử Dục đất đá lũ lụt trôi, ba mẹ của tôi đều bị cuốn mất, lúc ấy tôi cũng vậy, không muốn sống nữa, nhưng đâu còn cách nào khác, người chết không có thể sống lại, người sống còn phải đi ăn cơm, cuộc sống vôn là như thế!
Trước đó, không có ai để mắt đến Đinh Nhị Cẩu trẻ tuổi như một học sinh trung học, ai cũng đều nghĩ đến lãnh đạo thị trấn đều điên hết rồi, khi đưa Đinh Nhị Cẩu đến làm chủ nhiệm.
Nhưng thằng nhóc này đến nơi đây, không đến hai ngày liền mang chủ nhiệm Lưu đi Thượng Hải, mới đầu mọi người đều dự đoán chủ nhiệm thôn mình cùng với gã nhóc công tử bột cùng nhau bỏ trốn đi rồi, nhưng khi bọn họ quay trở lại, giúp bán được ba mươi vạn cân lê, lúc này mọi người thay đổi cách nhìn, về sau người trong thôn kéo đến ủy ban thị trấn la ầm lên về vụ chết người, chủ nhiệm Đinh ở trước mặt lãnh đạo nói chuyện như thế nào, ông lão Trần Tuệ sau khi trở về, đã kể lại cho mọi người nghe, ai cũng biết….
Giờ lại nghe đến chủ nhiệm Đinh hoàn cảnh trong nhà cũng khổ cực, tuổi trẻ mà đã không còn cha mẹ, trong lòng sự kỳ thị với Đinh Nhị Cẩu sớm đã biến mất, đã vậy còn thật lòng bội phục hắn.
– Theo tính toán của tôi là nương cơ hội làm đường lần này, làm con đường mới qua núi lớn, không có chỉnh sửa con đường kia, làm xong sẽ kết nối thôn Lê Viên với quốc lộ 220, khi đó từ thôn Lê Viên đi tỉnh thành không quá đến ba tiếng đồng hồ, hiện tại nhiều địa phương cũng đang làm du lịch kết hợp với đặc sản vườn trái, thôn Lê Viên chúng ta có hơn vạn mẫu cây lê, đến lúc đó muốn làm cái cái gì cũng được, vì bán lê cũng dễ dàng hơn nhiều, mọi người thấy có đúng không?
Đinh Nhị Cẩu nói có sức thuyết phục rất cao, nhưng khi mọi người vừa nghĩ tới chủ nhiệm Hà Kiến Bình chết thảm cũng vì muốn làm con đường qua núi lớn đó, mọi người bỗng thấy chồn chân.
– Chủ nhiệm Đinh, chúng tôi đều biết anh nói đúng, nhưng sửa con đường này sẽ tốn hết bao nhiêu tiền? Với lại chúng ta cũng không có máý móc thiết bị, nếu chỉ dựa vào sức người khuân vác, thì biết đến bao giờ mới làm xong?
Phó bí thư thôn Lưu Nhị Ngưu hỏi.
– Phó bí thư Nhị Ngưu hỏi những câu này đúng là chủ yếu, đây cũng là chuyện kế tiếp tôi muốn nói đấy, thị trấn cho ba mươi vạn nguyên, chúng ta chia ra làm ba phần, chúng ta đã có hai chiếc xe cẩu nâng, dùng mười vạn nguyên mua dầu ma-dút để xe hoạt động, tôi sẽ đi đếnthành phố Bạch Sơn tìm xem bằng hữu, nhờ họ thuê thêm một số thiết bị máy móc, tiền thuê tạm thời dự định hết mười vạn nguyên, còn dư lại mười vạn nguyên, tôi muốn thành lập một công ty nhỏ, nghe nói thôn Lê Viên, thợ xẻ đá cũng không ít, hơn nữa phần đông người tuổi trẻ cũng không thích ra ngoài làm công, chúng ta đem lực lượng này nhân thu dụng vào công ty, thông qua việc chúng ta làm đường, tích lũy kinh nghiệm, đến lúc con đường của chúng ta sửa xong, trong công ty này, người của chúng ta, cũng đều trở thành thuần thục công việc làm đường, có thể đi ra nhận thầu làm đường từ những nơi khác. Lần trước sửa đường sở dĩ chậm chạm, là bởi vì thuốc nổ thiếu thốn, lần này khác trước, chúng ta sẽ có thuốc nổ đầy đủ, cho nên có thể sử dụng thuốc nổ phá đá ngay tại chỗ, cũng không cần nhiều nhân công với máy móc lắm đâu
– Nhưng cái công ty này sẽ thuộc về của ai?
Chủ nhiệm phụ nữ Đàm Quế Hoa thận trọng hỏi, cô sở dĩ hỏi như vậy, đơn giản là chồng cô chính là người nổi danh ở thôn Lê Viên là chuyên gia đánh thuốc nổ, chẳng qua là hàng năm đều ở bên ngoài làm công cho người khác mà thôi.
– Hì.. cái công ty này đương nhiên thuộc về thôn Lê Viên đấy, chủ nhiệm Lưu Hương Lê sẽ đảm nhận chức giám đốc sau này, người của công ty cũng là mọi người của thôn Lê Viên !
Nghe Đinh Nhị Cẩu nói như vậy, mọi người liền tích cực hẳn lên, cái công ty này tuy rằng chưa có thành lập, nhưng Đinh Nhị Cẩu vẽ ra cảnh tượng thật sự là quá tốt đẹp, nếu thông được con đường tiếp giáp với quốc lộ 220, về sau trẻ em đến trường cũng có thể trực tiếp đi học ở tỉnh thành cũng dễ dàng, mọi người đều đồng thuận với ý của Đinh Nhị Cẩu nói.
Lưu Hương Lê đứng ở bên cạnh cẩn thận quan sát Đinh Nhị Cẩu nhất cử nhất động, chăm chú nghe từng lời hắn nói, cô phát hiện thằng nhóc này trên thân thể tràn đầy sự thu hút của người đàn ông, khi hắn mới đến, chính mình thật sự là thất vọng ngập trời, đối mặt với người cả thôn chỉ trích, cô thật muốn đá chết hắn.
Nhưng khi lê tuy rằng còn chưa có bán xong, thì cô đã nhét dương vật của hắn vào âm đạo của mình rồi, một sự sướng khoái vô cùng tận đeo bám lấy cơ thể của cô, bây giờ thì việc sửa đường trọng đại như vậy, cũng có khả năng thực hiện được, cô âm thầm thừa nhận, Đinh Nhị Cẩu mang đến cho cô quá nhiều kinh hỉ cùng với cảm giác thỏa mãn tính dục của người đàn bà cô đơn thèm khát, dù chỉ trong giây lát mơ hồ, nhưng cũng là lần đầu tiên cô mới có cảm giác được cái âm đạo của mình chính thức được một cây dương vật rất to, khi nó nhồi nhét vào bên trong âm đạo, làm căng phồng thành thịt non bên trong như nứt vỡ ra, thì cơn sướng khoái ập đến làm mình như muốn chết đi, tuy rằng cô cũng biết, Đinh Nhị Cẩu hòa với cô Dương quan hệ tuyệt đối không bình thường, có thể là quan hệ nam nữ hoan ái, nhưng đó là đạo lý cần có khi làm con người, bây giờ, cô giống như phát hiện người đàn ông trẻ tuổi này có thể mang đến cô một niềm hy vọng mới.
Vừa suy nghĩ đến đây, cô lại thầm than:
– Ui trời! Bên dưới lại ẩm ướt ngứa ngáy khó chịu rồi…
…
Đầu mùa đông, ánh mặt trời đã không còn sưởi ấm nữa, nhưng Lưu Hương Lê và Đinh Nhị Cẩu lúc này hai người đều lấm tấm mồ hôi trên trán, suốt buổi sáng hai người đi dọc theo con đường mà Hà Kiến Bình đã từng dẫn dắt dân trong thôn Lê Viên làm con đường hướng về phía trên núi lớn, con đường này tuy rằng không phải là rộng, nhưng cũng nhìn thấy, lúc ấy làm đường thì có bao nhiêu gian nan, vất vả, gặp được những đoạn núi đá cứng rắn, còn có thể nhìn ra, phải dùng thép cứng đục lổ chui qua.
Thời gian đã trôi qua vài năm bỏ hoang, toàn bộ nền đường mọc khắp nơi cỏ dại, hai người phải dùng đến dao rựa, chặt rể cây hoang vượt qua trên đường đi.
– Lúc ấy chắc chị cũng mất không ít sức lực phải không?
– Từ lúc tôi gả cho Hà Kiến Bình, cứ đến thời điểm nông nhàn là phải đi làm đường. Trước khi tôi tới làm vợ hắn thì con đường này, Hà Kiến Bình cũng đã làm nhiều năm rồi, ban đầu là tôi cùng đi với cha chồng, nhưng sau khi Hà Kiến Bình làm chủ nhiệm thôn, hy vọng lớn nhất của hắn là muốn đem đường này hoàn thành, từ nơi này vượt ra khỏi núi, thì đã đến vùng đất bằng phẳng rồi, từ khi Hà Kiến Bình chết đi, tôi đã từng nghĩ đến, con đường này vĩnh viễn không bao giờ làm xong, không ngờ cậu bây giờ lại đưa ra chuyện này, chủ nhiệm Đinh, lần này chúng ta có thể làm xong sao?
Lưu Hương Lê lấy tay vuốt gọn mái tóc dài bị mồ hôi làm ướt, không tự tin hỏi hắn.
– Đương nhiên là bắt buột phải hoàn thành con đường, chúng ta khi họp trên thị trấn, tôi đã làm cam kết với lãnh đạo rồi, chị cũng biết chuyện này mà, nếu đường này thật không sửa được, tôi cũng chỉ còn có nước ở lại thôn Lê Viên cưới vợ sinh con mà thôi!
– Bộ chẳng lẽ chủ nhiệm Đinh không muốn lấy vợ ở thôn này à?
Lưu Hương Lê vô tình hỏi, nhưng lời nói thốt ra xong, mới thấy mình bị hớ, nên hơi lúng túng, hai gò má chợt ửng hồng.
– Phía trước có phải đã đến hốc núi Lão Ưng?
Đinh Nhị Cẩu tựa hồ như không chú ý đến câu nói có vẻ khiêu khích của Lưu Hương Lê, nếu như trước đây, hắn nhất định mở miệng trêu đùa chọc ghẹo cô ngay, dù sao nơi này cũng hoang vu, không có người nào khác để mà e ngại, nhưng từ lúc bị viện kiểm sát bị áp giải, hắn đã đàng hoàng đứng đắn hơn trước, lúc này trong lòng hắn hiểu rõ nhất, chuyện làm mới con đường qua núi này, nhất là đoạn hốc núi Lão Ưng là rất gay go, bản thân mình nếu không vượt qua được cửa ải này này, hắn không cam lòng, hắn không muốn nghĩ đến sẽ thất bại, tương lai sẽ rơi xuống dưới đất vì cái hốc núi Diều Hâu ở tại thôn Lê Viên, phải vượt qua mà đi, hắn cũng biết, Viên Phương vẫn còn đang ngó chừng hắn, chỉ chờ hắn sảy chân là Viên Phương sẽ ra tay, vì thế hắn không dám để có bất kỳ sơ hở nào xảy ra, hắn thề trong lòng không cho Viên Phương bất kỳ cơ hội nào có thể chạm vào hắn lần nữa
– Ừ..đây là hốc núi Lão Ưng,đường làm từ khe suối đến đây là hết, khúc còn lại chưa có đường, phía dưới là vực sâu… rất sâu, có chừng hơn trăm thước!
Lưu Hương Lê vừa nói chuyện,vừa ngắt lấy mấy bông hoa dại, mùa này đã không còn nụ hoa tươi, chỉ còn những đóa hoa héo rũ, cô cẫn thận cột lại thành một bó, bàn tay chạm vào rất nhẹ nhàng như sợ những đóa hoa rơi rã phân tán đi.
– Chồng chị bị chết chính là ở nơi sao?
Đinh Nhị Cẩu nhìn đến trong tay Lưu Hương Lê cầm bó hoa thì hiểu.
– Đúng vậy! Chính là tại hốc núi Lão Ưng này, rất tiếc là chỉ cần hốc núi Lão Ưng đoạn này làm xong, phía trước mặt, đoạn đường còn lại làm không khó, nhưng chồng chị không nhìn tới cái ngày con đường sã làm xong!
Lưu Hương Lê cố nén cơn xúc động thương tâm, cô đem bó hoa đặt ở trên một tảng đá, Đinh Nhị Cẩu không hỏi, nhưng hắn đoán ra, vị trí đó, nhất định là nơi Hà Kiến Bình gặp nạn
Hai người trầm mặc một hồi, như là đang tưởng nhớ đến Hà Kiến Bình.
– Chủ nhiệm Đinh, chủ nhiệm Lưu, trời ơi! Tôi tìm mấy người muốn chết luôn!
Từ phía sau Lưu Tam thở hổn hển đi nhanh đến.
– Ủa, sao lại tới đây làm gì? Không phải đã phân công em đi thị trấn lái xe nâng mang về sao?
Lưu Hương Lê hỏi.
– Hừm, đừng nhắc chuyện này nữa, họ La của đội vũ trang rất láo xược, dù em năn nỉ muốn gãy lưỡi, sống chết gì ông ấy cũng không cho mang xe đi, ông ta còn nói đó là xe nâng, dùng để chống lũ cứu tế, cho dù có mục nát tai doanh trại này, cũng không cho cho chúng ta sử dụng!
Lưu Tam vừa nói vừa thở
– Ông ta thật đã nói như thế?
Đinh Nhị Cẩu vừa nghe xong, cơn tức liền dâng trào, việc lấy xe nâng là do lãnh đạo ủy ban thị trấn trên quyết định, họ La dựa vào cái con khỉ gì mà không cho lấy
– Đúng vậy, chủ nhiệm Đinh, việc này chắc anh phải tự mình đi, nếu không chúng ta đi tìm lãnh đạo trên trấn nói rõ!
– Hừ, cậu cùng tôi đi đến đó, chị Hương Lê, bây giờ chúng ta quay trở về nhà đi, chờ có xe nâng rồi bắt đầu làm, còn có chuyện thuốc nổ nữa, tôi cũng phải đi lấy một lượt luôn!
Trở lại tòa nhà cua ủy ban thôn, Đinh Nhị Cẩu rửa sơ mặt mũi, thay bộ quần áo khác, lấy thêm tiền vội vã đi tới đưa cho Lưu Tam nói:
– Cậu vào trong thôn, mua một chút thổ sản vùng núi, thịt heo rừng muối, gà rừng, thỏ hoang các loại, loại ướp tẩm ngon nhất, tiện tay mang theo mấy giỏ lê!
– Tôi đi ngay, chủ nhiệm Đinh, tiền này anh cất lại đi, thổ sản vùng núi ở trong thôn có nhiều, không bao nhiêu tiền, nhà tôi cũng còn có vài hũ rượu thuốc ngâm lâu năm rồi, mang theo hai hủ luôn nhé?
Lưu Tam muốn lấy lòng Đinh Nhị Cẩu, hắn biết Đinh Nhị Cẩu người này tuyệt đối có tiền đồ, có nhiều ý kiến hay, người quen biết cũng nhiều, tương lai chắc chắn còn có cơ hội thăng quan, hiện tại đúng lúc nên làm quen kết giao mới có lợi.
– Rượu thuốc, dùng để làm gì?
– Hắc hắc, đàn ông đều thích loại rượu này, nếu anh biếu cho tên họ La khốn kiếp đó, chắc chắn là ông ta sẽ mê tơi!
Lưu Tam cười thật gian xảo
– Ha ha, Lưu Tam, không ngờ cậu lại còn có ý hay này, tốt lắm, cầm theo một hủ thôi, loại đặc biệt thì không thể cho tên khốn này.
– Vâng, cũng đúng, tôi đi chuẩn bị!
Lưu Tam dứt khoát trả lại tiền choĐinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu gọi điện thoại cho Khấu Đại Bằng, thông báo cho Khấu Đại Bằng biết là thị đội trưởng La Hậu Sinh không nể mặt lãnh đạo thị trấn, cự tuyệt dứt khoát việc cung cấp xe nâng, Khấu Đại Bằng nghe qua tỏ vẻ bất đắc dĩ hết cách, ông ta hứa với Đinh Nhị Cẩu là vài ngày sau ông sẽ gặp La Hậu Sinh nói chuyện, nhưng Đinh Nhị Cẩu không có thời gian chờ đợi lâu như vậy, hắn thiếu điều đang ước gì ngay bây giờ có thể bắt đầu nổ đá mở đường, làm sao có thời giờ chờ đơi Khấu Đại Bằng cù cưa chậm chạp được.
Bỗng nhiên nhờ có hủ rượu tráng dương của Lưu Tam, làm hắn nảy ra một ý hay nữa, hắn cũng phải chuẩn bị trước cho bản thân mình điều an toàn nhất trước đã, tương lai sau này tuy rằng có Khấu Đại Bằng nâng đỡ hắn về mặt hành chánh bên ủy ban, nhưng nếu không có sự đồng ý bên đảng của bí thư Điền Gia Lượng, thì mọi việc sẽ vô vàn khó khăn, nhưng Điền Gia Lượng với Khấu Đại Bằng như nước với lửa cho nên Đinh Nhị Cẩu không dám trực tiếp qua lại vì sợ tai mắt của Khấu Đại Bằng, chỉ có một chiếc cầu nối duy nhất là thông qua phó bí thư Vương Bạch Lệ.
Hiện nay phó bí thư Vương Bạch Lệ hình như đang lén lút thông dâm với Điền Gia Lượng nếu không tính đến sự lợi dụng lẫn nhau trong chốn quan trường, thì chỉ còn là thỏa mãn tính dục, nhưng bí thư Điền Gia Lượng lại phải dùng thuốc kích dục thì không ổn lắm, bây giờ có cơ hội mang hủ rượu tráng dương này đến nhà của phó bí thư Vương Bạch Lệ tặng cho chồng của cô ta lấy lòng, để Vương Bạch Lệ có những giây phút thỏa mãn sung sướng, hắc hắc đương nhiên là mình sẽ có được sự thiện cảm từ cô ta, Đinh Nhị Cẩu thầm nghĩ và chợt như thấy lại cảnh tượng cái mông đít to nở rộ như đóa hoa bằng máu của Vương Bạch Lệ vài ngày trước trước mặt mình…
Hắn nuốt vội miếng nước bọt từ trong miệng ứa ra.
…
La Hậu Sinh cũng không phải là không nể mặt lãnh đạo thị trấn, ông ta là thị đội trưởng lực lượng vũ trang cũng nằm trong thường ủy đảng bộ, nhưng đám hỗn đản lãnh đạo thị trấn kia, cho tới bây giờ cũng không coi mình là người quan trọng, hội nghị gì đó cũng không mời mình, đương nhiên vì chuyện như vậy, cộng với tính tình lúc lạnh, lúc nóng của ông ta có liên quan với nhau, làm tăng thêm gấp đôi sự bực bội chuyện vừa rồi. Xuất thân là người bên quân đội, La Hậu Sinh đã công tác được năm, sáu năm nay tại thị trấn Lâm Sơn, chưa bao giờ ông cấu kết bè phái, mỗi lần có cuộc họp lúc nào ông cũng thường không chịu ngồi im, luôn luôn quậy bên thường ủy đảng bộ không có một ngày yên ổn.
Lãnh đạo thị trấn đều coi La Hậu Sinh như là một cây gậy chuyên thọc bánh xe phá đám.
Khi nghe tin Khấu Đại Bằng với Vương Bạch Lệ và mấy tên khốn kiếp lãnh đạo khác đồng ý đem hai chiếc xe nâng cho thôn Lê Viên làm đường, lửa nóng trong đầu La Hậu Sinh lập tức liền cháy bừng bừng, dựa vào cái gì, con mẹ nó, đây là trên huyện đội để lại cho thị đội dùng phòng chống lũ lụt, làm chó gì mà các người muốn quyết định cho ai thì cho? Vì lẽ đó, khi Lưu Tam đến lấy xe, ngay đến cánh cửa của doanh trại bộ đội, La Hậu Sinh cũng không cho mở ra để Lưu Tam vào.
Đinh Nhị Cẩu cùng với vài người trong thôn Lê Viên ngồi trên chiếc máy kéo cải tiến đã đến thị trấn Lâm Sơn trời qua năm giờ chiều rồi, lúc này tìm cũng không thấy được một người quen, không có cách nào khác, Đinh Nhị Cẩu đành phải đem sắp xếp mấy người tìm một nhà trọ ăn uống ở trong trấn rồi ngủ tạm qua đêm.
Riêng Đinh Nhị Cẩu thì tay xách hủ rượu cùng một ít thịt rừng sản vật miền núi, tìm kiếm hỏi thăm đường đi đến nhà của phó bí thư Vương Bạch Lệ.
Vương Bạch Lệ nhà ở ngoài bên rìa thị trấn, một căn nhà khá lớn, trước mặt tiền nhà có một cái sân nhỏ, trong sân có trồng vài cụm hoa trà.
Vương Bạch Lệ nghe tiếng gọi, mở cửa ra.
– Phó bí thư, muộn như vậy, còn quấy rầy cô rồi, thật xin lỗi,
Lúc này Vương Bạch Lệ sửng sốt một chút, khi tỉnh táo lại ồ một tiếng, nói:
– Là chủ nhiệm Đinh à, gần đây có khỏe không?
– Vâng khỏe ạ!
Đinh Nhị Cẩu trên mặt rất cung kính:
– Chú ở nhà đâu rồi? Nhân tiện có việc về thị trấn, nên tôi có mang một sản vật miền núi ở trong thôn đến làm quà cho phó bí thư!
– Ưm… tại cậu mới đến đây nên không biết, tôi ly hôn đã mấy năm nay rồi, con gái thì đang học ở trên thành phố Bạch Sơn, nên chỉ ở nhà có một mình.
Vương Bạch Lệ nhịn không được, phàn nàn với Đinh Nhị Cẩu sự sinh hoạt riêng của mình mà không hề có ý tứ.
– Chủ nhiệm Đinh đã đến đây, thì vào trong nhà chơi một chút đi, mà cậu đến thị trấn có việc gì không vậy? Đã vậy còn bày đặt chi quà cáp cho tốn kém!
Vương Bạch Lệ vừa dẫn Đinh Nhị Cẩu bước vào bên trong nhà vừa nói.
Vương Bạch Lệ tuy rằng đã ngoài bốn mươi tuổi, bởi vì làn da bình thường được bảo dưỡng đúng phương pháp, nên da non trắng mịn, phong tình ngàn vạn, nhìn sơ qua giống như là thiếu phụ chỉ hơn ba mươi, vẫn khiến khá nhiều đàn ông phải thần hồn điên đảo, có ý nghĩ kỳ quái trong đầu khi nhìn thấy dáng người của cô.
– Phó bí thư Vương, những thứ này đều là sản vật trên núi của dân chúng trong thôn tự tay chế biến đâu có gì to tát đâu, còn có một ít lê, loại sản phẩm mới, da mỏng nạc nhiều, hạt nhỏ, xin mời nếm thử, nếu thích ăn thì sau này cứ nói, tôi sẽ nhờ bọn họ mang đến.
Vương Bạch Lệ mặc một cái váy ở nhà rất tùy tiện khêu gợi, nhưng trước ngực đeo miếng tạp dề do chuẩn bị làm cơm tối, nhìn từ chính diện lên phía trên cũng không thể phát hiện Vương Bạch Lệ mặc đồ gợi cảm chọc người đến thế nào.
– Bây giờ không phải là lúc chuẩn bị sửa đường sao? Sao lại đến trấn làm gì?
Nghe Đinh Nhị Cẩu nói đến thị trấn là định tới tìm La Hậu Sinh, hỏi về chuyện muốn lấy xe nâng, Vương Bạch Lệ có chút lo lắng nói thêm.
– Chuyện này cũng không đơn giản đâu, lão La xuất thân là quân nhân, tính tình rất ương bướng, hôm họp lãnh đạo quyết định chuyện của cậu thì không có mặt củaông ta, bây giờ các người đến lấy xe nâng của ông ta, làm sao ông ta không bực mình, tôi xem việc này khó làm đấy!
– Vậy làm sao được, đây là lãnh đạo đảng ủy cùng ủy ban quyết định, không chỉ là xe nâng không thôi, còn có thuốc nổ nữa, nếu là ông ta không chịu đưa cho, trên thị trấn cho chỉ có chừng này tiền, đừng nói là sửa đường, ngay cả mua thuốc nổ cũng không đủ, họ La kia, có can đảm chống đối với lãnh đạo thị trấn sao?
Đinh Nhị Cẩu có chút không tin nói.
– Ha ha, vậy cậu ngày mai thử một chút thì sẽ biết! Hay là để tôi suy nghĩ tìm cách giùm cho.
– Xin cám ơn phó bí thư Vương, để tôi tự mình thử xem, nếu không xong thì hãy tính cách khác!
Nói xong việc công, lại một chút chuyển qua trò chuyện việc tư, Đinh Nhị Cẩu cảm thấy, so với lần gặp gỡ lúc mua băng vệ sinh giùm cô, thần sắc của cô có điểm bất đồng, trên người Vương Bạch Lệ hiện lên rất rõ ràng uy nghiêm của một người cấp trên, chuyện lúng túng của cách đây mấy ngày hình như không có còn tồn tại trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Bạch Lệ.
Lúc này Vương Bạch Lệ nhìn thấy hủ rượu hắn để dưới đất, còn lấm lem bùn đất dấu vết mới, nên dù đang ngồi, cũng ngạc nhiên khom người xuống quan sát rồi hỏi Đinh Nhị Cẩu.
– Đây là rượu gì, mà giống như mới đào dưới đất lên vậy?
Chính động tác khom người này của Vương Bạch Lệ, làm cho Đinh Nhị Cẩu suýt trào máu mũi, là do hắn ở thân cao, đang ngồi trước mặt của cô, ánh mắt trong lúc lơ đãng rơi xuống cái tạp dề phía trước ngực, dọc theo hai bầu vú cao ngất, ngay vị trí chính giữa cổ áo nhìn vào, tuy rằng bên trong một màu tối đen như mực, thấy không rõ cảnh sắc trong cái váy áo, nhưng dưới cổ thì một mảnh da trắng ngọc ngà như ẩn, như hiện cũng làm hắn có chút thần hồn điên đảo, lại khoảng cách của cô cũng gần trong gang tấc nên hắn như ngửi được trên cơ thể của Vương Bạch Lệ cùng với mái tóc tản mát ra mùi thơm thoang thoảng, làm cho hắn như si mê, say sưa ngồi nhìn ngẩn ngơ ở nơi đó, dường như không nghe câu hỏi của Vương Bạch Lệ.
– Này..này..có nghe tôi hỏi không vậy?
Giật mình choàng tỉnh, Đinh Nhị Cẩu trả lời như phản xạ như cái máy.
– Vâng…có..nghe! Là rượu..tráng dương…chôn dưới đất lâu năm… định mang biếu cho chú, tại vì không… biết chuyện nhà của phó bí thư!
Trả lời xong, khuôn mặt hắn nở một nụ cười ngây ngô.
– Hừ… vẻ mặt cười xấu xa, mang quà không có ý tốt!
Vương Bạch Lệ cũng thường thấy những gã đàn ông là lãnh đạo nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, nhưng hôm nay là lần đầu tiên thấy một thằng nhóc ở trước mặt cô, dáng vẻ thất hồn lạc phách, huống chi hắn tuổi tác cũng ngang tầm với con gái của mình, trong lòng chợt thấy vui thầm, còn có một loại không giải thích được cấm kỵ mập mờ kích thích.
Đối mặt Đinh Nhị Cẩu, Vương Bạch Lệ vẫn có một chút không hiểu rõ, thật không ngờ thằng nhóc này đối với chính mình, một người đàn bà hơn kém tuổi mẹ của hắn cũng không bao nhiêu, mà lại có ánh mắt vô duyên, vô cớ đắm đuối nhìn mình như thế.
Dù sao Vương Bạch Lệ đã hơn bốn mươi tuổi, lại cách qua một lần ly hôn, nhưng cô nào biết đâu rằng, hơn bốn mười tuổi,vào độ tuổi này,với dáng người thành thục uyển chuyển của người đàn bà, tất cả các bộ phận sinh lý đều đã phóng thích bùng nổ hết mức chức năng chín muồi khêu gợi, là tình nhân trong mộng của rất nhiều gã trai trẻ mới lớn.
Đinh Nhị Cẩu nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, bất quá đầu óc của hắn chuyển biến rất nhanh, chỉ là ngơ ngác một chút, liền cười ha hả nói:
– Tôi biết là phó bí thư Vương ngay từ đầu đối với tôi có thành kiến, nhưng tôi biết mình nhất định sẽ dùng năng lực của mình để cho phó bí thư Vương, tiêu trừ thành kiến đối với tôi đấy.
Vương Bạch Lệ sâu kín nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu một cái nói:
– Trường Sinh, thật ra tôi rất hy vọng cậu có đủ năng lực để giải quyết vấn đề với lão La.
– Xin cám ơn Phó bí thư Vương, tôi sẽ cố gắng để không phụ lòng Phó bí thư.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Ưm, Trường Sinh, tôi có lời muốn hỏi cậu !
Vương Bạch Lệ dù sao cũng là lãnh đạo, lãnh đạo có sách lược, bản lĩnh lãnh đạo, việc gì cũng phải ngôn chính danh thuận để khỏi bị người đời đàm tiếu.
– Vâng! Phó bí thư cứ hỏi!
– Như thế này đi, tuổi của tôi và mẹ cậu đoán chừng cũng không hơn kém bao nhiêu, con gái tôi cũng tầm tuổi với cậu, ngoài giờ làm việc ở cơ quan, cậu đừng cứ mỗi chút gọi tôi là phó bí thư nữa, nghe có vẻ khuôn sáo quá, trong lý lịch của cậu có ghi là cha mẹ đã mất, nếu có thể thì tôi sẽ xem cậu như là cháu của tôi được không? Sao nào? Có chịu nhận người dì này không?
Trong lòng Đinh Nhị Cẩu như vỡ òa, không kềm nén được sự vui mừng.
– Dì..cháu rất vui! Đây là ước mong của cháu.
Lúc này Vương Bạch Lệ cũng chứng tỏ vị trí bà chủ của gia đình, nên cười ha hả đứng lên nói:
– Cũng đến giờ làm cơm tối rồi, nhân dịp sự kiện này, cháu cứ ngồi xem tivi đi, dì đi làm đồ ăn chúng ta cùng ăn cơm tối.
– Vâng! Cháu cũng đói rả ruột rồi!
Đinh Nhị Cẩu cười ha hả gật gật đầu. Vương Bạch Lệ pha chén trà cho hắn đem lên nói:
– Trước uống nước chờ một chút, đồ ăn chỉ còn xào nữa là xong!
Đinh Nhị Cẩu liền vội vàng khom người hai tay tiếp nhận ly trà nói:
– Không có việc gì… không có việc gì!
– Được, vậy cháu trước xem tivi đi, dì đi xào rau!
Vương Bạch Lệ nói xong liền xoay người đi về phía phòng bếp rồi.
Đinh Nhị Cẩu vừa uống trà, vừa quan sát bốn phía đánh giá bố cục, bài trí trong nhà Vương Bạch Lệ.
Có ba phòng ngủ, một phòng khách, nhìn về chung quanh, rất sạch sẻ thoải mái dễ chịu, chỉ có điều để cho hắn cảm thấy phòng lớn như vậy, chỉ có một người đàn bà ở, hình như là có chút lạnh tanh vắng vẻ rồi.
Nhìn xem chung quanh nhà phó bí thư Vương Bạch Lệ một lần, Đinh Nhị Cẩu đặt chén trà xuống đem ánh mắt xê dịch đến nơi đang truyền đến tiếng xào rau “ xì xì “ trong phòng bếp, đã thấy bóng lưng Vương Bạch Lệ, lập tức hai mắt tỏa sáng, phát hiện Vương Bạch Lệ đang mặc một cái váy sợi tơ hồng nhạt, từ phía sau nhìn về phía trên, phía lưng hơi hở ở gần gáy cổ, da trắng như tuyết, lộ ra trong suốt mát mẻ, gợi cảm cực kỳ, đem ánh mắt dời xuống chậm rãi di động dọc theo xuống dưới, phía sau cái mông to, bị mảnh vải sợi tơ hồng nhạt che lại, váy mặc ở nhà có tính chất rất mềm mại, cơ hồ là dính sát thân thể của Vương Bạch Lệ rũ xuống, vì thế dáng người cơ thể Vương Bạch Lệ đường cong uyển chuyển liền hoàn mỹ hiện ra toàn bộ, bờ mông tròn mập vểnh lên, quả thực là làm ngây người, làn váy vừa vặn che khuất vẻ đẹp cái mông của cô, cặp đùi thon dài thẳng tắp, cách ăn mặc cứ thế như vậy nửa kín, nửa hở càng trêu chọc lòng người, khiến cho Đinh Nhị Cẩu không khỏi có chút ý nghĩ kỳ quái mà bắt đầu.
– Cháu chờ một chút, có một món ăn làm xong rồi đây!
Vương Bạch Lệ bưng lên món ăn vừa làm xong.
– Từ từ, không gấp đâu dì!
Nhưng trong phòng đã đã nổi lên lượn lờ mùi thơm, ngửi thấy liền có chút chảy nước miếng thèm ăn rồi.
Đinh Nhị Cẩu ánh mắt hoàn toàn bị cơ thể Vương Bạch Lệ hấp dẫn, nhìn dáng đi của cô qua lại, mà tầm mắt hắn di động theo, khi Vương Bạch Lệ đem món ăn vừa xào xong bầy biện đặt trên bàn cơm, cô lại xoay người chuyển thân mình đi vào phòng bếp, bởi vì cái váy làn vải quá mức mềm mại, nhu hòa, trong tích tắc theo động tác cú xoay người nhanh, nên mép dưới cái váy nhẹ nhàng chuyển động, trong nháy mắt đó, Đinh Nhị Cẩu ánh mắt đột nhiên phát sáng lên, lông mày giãn ra, mở to hai mắt nhìn, cái này vô tình thoáng một phát, để cho hắn nhìn thấy điều mà bốn ngày trước, khi mua giùm băng vệ sinh cho Vương Bạch Lệ ước ao muốn thấy mà không có cơ hội nhìn được mông đít của Vương Bạch Lệ.
Từ phía sau làn váy lung lay chỉ trong tích tắc, cái mông to tròn với cái quần lót cũng màu hồng của Vương Bạch Lệ liền in vào Đinh Nhị Cẩu tầm mắt, hai bờ mông tròn mập vểnh lên, phía trên múi thịt run run lay động, Đinh Nhị Cẩu ngay tức khắc liền có một loại cảm giác huyết mạch phún trương, kích động thiếu chút nữa chảy xuống máu mũi, chỉ vẻn vẹn thấy được trong vòng không qua một giây, khi Vương Bạch Lệ xoay người đi rồi, làn váy liền bồng bềnh rủ xuống, phủ lên lại cái mông mềm mập mạp của cô.
Đợi cho Vương Bạch Lệ đi vào tới phòng bếp, Đinh Nhị Cẩu mới hồi phục tâm trí, trong đầu lại hiện lên cái mông đít của Vương Bạch Lệ, không kềm hãm được trong lòng, chỉ muốn dùng tay sờ một cái cho biết cảm giác sướng như thế nào.
Nghĩ đến Đinh Nhị Cẩu có chút ngồi không yên, liền đứng dậy hướng trong phòng bếp đi đến, ánh mắt chăm chăm nhìn vào một mảnh bên vai Vương Bạch Lệ hớ hênh lưng trần phía sau, từng chút từng chút tới gần Vương Bạch Lệ, gần trong gang tấc đứng ở sau lưng cô, một cỗ nhàn nhạt thành thục mùi thơm của cơ thể người đàn bà liền bay vào trong mũi.
Vương Bạch Lệ trong tay nắm lấy cái chảo có cán thuần thục nhanh chóng đảo qua, đảo lại trên bếp lò, có lẽ là quá chăm chú, nên không có chú ý tới Đinh Nhị Cẩu đã đứng ở phía sau lưng, ngây ngốc như con gà gỗ, cảm thụ cái mùi riêng biệt của người đàn bà thành thục.
Vương Bạch Lệ nêm thêm gia vị vào chảo, lúc cô đổ dấm chua vào trong, vì độ nóng đang rất cao, bất ngờ “ phụt “một tiếng làm bốc lửa lên, bị dọa sợ quá nên Vương Bạch Lệ thả cái chảo có cán nằm nguyên trên bếp, lùi về phía sau, đồng nghĩa với tư thế lùi lại, bờ mông đầy đặn rất tròn liền đụng vào hạ thể Đinh Nhị Cẩu lúc này dương vật đang có phản ứng sưng cứng, lập tức Vương Bạch Lệ cảm giác được một cục thịt to dài cứng rắn chỉa thẳng vào cái mông của mình, thất kinh nghiêng đầu xem xét, thì mới phát hiện Đinh Nhị Cẩu đang đứng phía sau.
– Cháu.. đứng ở chỗ này làm gì vậy?
Vương Bạch Lệ giật mình, mặt hơi ửng đỏ, có chút kinh hãi hỏi.
Khi dương vật đè ở trên mông đít Vương Bạch Lệ, Đinh Nhị Cẩu rõ ràng cảm thấy tức thì một sự co dãn cực kỳ trên cái mông thịt, trong nháy mắt đó liền xông lên đầu ý nghĩ, máu nóng quá mức hưởng thụ, phía dưới dương vật không tránh khỏi càng cứng thêm, nhúc nhích một cái.
– Cháu.. tới giúp dì một tay!
Đinh Nhị Cẩu nói xong liền lập tức cầm lấy cái nắp nồi đậy lên cái chảo, ngọn lửa mé trong cái chảo lập tức mất ngay.
– Cháu cũng biết cách này à?
Vương Bạch Lệ kinh ngác nhìn hắn một cái, dưới cái nhìn của Vương Bạch Lệ, người tuổi trẻ bây giờ, hiểu được những chuyện thông thường trong bếp núc không có mấy người, mà ngay cả chính cô vừa rồi, dưới tình thế cấp bách bị dọa sợ đến nỗi quên che nắp nồi lại, mà còn vứt bỏ cái chảo thụt lui.
– Hì..cũng biết sơ sơ dì ạ!
– Được rồi, cháu đi ra ngoài ngồi đi, đã làm xong hết rồi!
Vương Bạch Lệ cảm thấy hắn đứng ở trong phòng bếp có chút vướng chân vướng tay, với lại cùng đừng gần gần mình quá, cũng có chút không rõ làm sao làm mà mình hơi luống cuống, vừa rồi cái của nợ cứng ngắt kia, kia thoáng qua đâm vào bờ mông mình, khiến tim đập của mình có chút hôì hộp, có chút khẩn trương.
– Để cháu bê nồi cơm ra nhé!
Nhận ra được Vương Bạch Lệ có chút khẩn trương, Nhị Cẩu không dám ở lâu trong bếp nữa, nói xong liền bưng nồi cơm ra khỏi phòng bếp để trên bàn ăn, rồi xới vào sẵn hai chén cơm đầy.
Lúc này hắn nhìn kỹ một chút, trên bàn có thịt kho tàu, chân gà chiên, rau xào thịt, cá quả sốt cà, rau muống xào tỏi thịt, mỗi món một ít, màu sắc trộn lẫn với mùi thơm các loại thức ăn khiến hắn phải nuốt nước bọt vì bị khêu gợi cơn đói, vì vậy thừa dịp Vương Bạch Lệ đang còn trong bếp, Đinh Nhị Cẩu liền vụng trộm, động đũa kẹp một miếng thịt đưa vào trong miệng nhai kỹ.
Qua thêm vài phút đồng hồ, Vương Bạch Lệ bưng món ăn cuối cùng đi ra, đem chén đĩa sắp đặt lại gọn gàng, lau sơ bàn tay còn dính dầu mỡ lên cái tạp dề, lúc này Vương Bạch Lệ mới nhớ tới chính mình nhất thời quên mất cỡi tạp dề sau khi làm thức ăn xong, vì vậy liền nhẹ nhàng mỉm cười, vòng tay ra sau lưng, cởi sợi dây lưng, tiện tay đem cái tạp dề cởi ra khoác lên trên lưng chiếc ghế dựa.
Đinh Nhị Cẩu ánh mắt lập tức dời về phía bộ ngực của cô, cổ áo cái váy khá thấp, một làn da thịt trắng trẻo trong suốt, khiến cho người nhìn có chút hoa mắt, một khe rãnh sâu thằm thẳm giữa đôi bầu vú dần dần lan tràn tiến sâu vào dưới cái cổ áo, hai bầu vú cao ngất nẩy nở lộ ra vô cùng dụ người, lập tức hắn có một cảm giác kích thích mãnh liệt từ bụng dưới bay thẳng lên tận trên đầu, hắn mở trừng hai mắt, cố gắng kềm chế bảo trì đầu óc cho thanh tỉnh, bây giờ không phải là lúc hành động thiếu suy nghĩ, dù sao đối mặt với phó bí thư Vương Bạch Lệ, hắn vẫn còn có chút sợ hãi trong lòng, nhất là cô cũng còn là người đàn bà của bí thư Điền Gia Lượng nữa, chỉ cần sơ xẩy một bước chân tính toán, hắn sẽ rơi xuống vực sâu ngàn thước không có cơ hội vãn hồi.
Vương Bạch Lệ trông thấy ánh mắt của hắn nhìn trên cổ của mình, là người từng trải, cô cũng ý thức được thằng này đang có chút không cầm lòng được khi nhìn thấy mình, nghĩ tới đây Vương Bạch Lệ ánh mắt liền mất tự nhiên đã rơi vào hạ bộ của Nhị Cẩu, chính giữa cái kia có chút ít nổi lên, nên cô hơi ửng đỏ mặt, không nhanh không chậm hỏi.
– Trường Sinh, cháu đang nhìn cái gì vậy?
– Ưm… không có… không có nhìn gì, dì mau ăn cơm, để lâu thức ăn nguội hết!
Thần sắc của Đinh Nhị Cẩu rõ ràng bối rối, nhìn thoáng qua Vương Bạch Lệ, liền cầm đũa lên cúi đầu ăn cơm.
Vương Bạch Lệ cười nhẹ gật đầu, bưng chén cơm lên cùng ăn, nói:
– Ừ, dùng bữa đi.
Cả hai cùng cặm cụi ăn một hồi, Vương Bạch Lệ khóe miệng toát ra một nụ cười hiền lành, lúc này thấy cô bình dị gần gũi không ít, nhẹ giọng hỏi:
– Trường Sinh, cháu cảm thấy dì như thế nào?
Đinh Nhị Cẩu đã sớm bị Vương Bạch Lệ mỗi lúc giở tay nhấc chân đều tản mát ra nét thành thục của người đàn bà đã có chút thần hồn điên đảo rồi, không chút nghĩ ngợi liền khen không dứt lời:
– Dì thật xinh đẹp hơn người, trong công tác lại có thể làm đến phó bí thư uy phong, lại còn có làm thức ăn rất ngon, là một người thật là hoàn mỹ nha.
– Đinh Trường Sinh!
Vương Bạch Lệ trong giọng nói có chút tức giận, nhìn hắn chằm chằm
– Sao… Làm sao vậy hả dì?
Đinh Nhị Cẩu nhất thời có chút bó tay, ngơ ngác chẳng hiểu gì cả, như thế nào ca ngợi một hồi, chẳng những Vương Bạch Lệ không vui, mà khuôn mặt lại còn tỏ vẻ khó chịu?
Vương Bạch Lệ nhìn hắn đang ngây ngẩn cả người ra, thì cũng thấy được thái độ của mình có chút không tốt lắm, liền nhẹ giọng lại nói:
– Điều dì hỏi, là cách làm người của dì như thế nào, cháu nói mò bậy bạ gì vậy hả?
Đinh Nhị Cẩu tâm tình dần dần trở nên thăng bằng lại, cười cười xấu hổ, ấp úng nói:
– Làm người à? Làm người… làm người rất tốt.
– Đừng nói hươu nói vượn nữa, được rồi, bây giờ cháu nói lời thật trong lòng đi, đừng tâng bốc lấy lòng dì nữa, dì cũng biết, cháu thấy dì cùng một cánh với bí thư Điền Gia Lượng, thì đã không ưa thích, với lại chắc cháu cũng đoán ra được mối quan hệ của dì với bí thư là như thế nào, vào cái ngày dì nhờ cháu giúp, khi vào trong phòng của ông ta, chắc cháu xem dì là người dễ dãi không ra gì, phải không?
Đối với Vương Bạch Lệ cái gì cũng đã biết rõ, Đinh Nhị Cẩu cố gắng gật đầu nhẹ, ấp úng nói:
– Vâng… là có chuyện như vậy, nhưng bất quá cháu có thể hiểu được dì chắc có nỗi khổ tâm của riêng mình, thật ra dì cũng không có gì là xấu, dì xinh đẹp lại giỏi..nấu ăn, ai mà không thích..
Nghe hắn nói loạn xạ như vậy, Vương Bạch Lệ tự nhiên ở trong lòng cũng thư thái không ít, bình thản nói:
– Trong cơ quan cháu là người mới, thời gian nhận thức với dì ngắn nhất, tính cách mọi thứ không nên nhìn bề ngoài của con người mà vội đánh giá, riêng với cháu, chỉ cần trong công tác không xảy ra bất trắc điều gì, dì sẽ cố gắng giúp đỡ cho cháu.
– Vâng! Cháu hiểu ý của dì.
Nghe Vương Bạch Lệ nói như vậy, Đinh Nhị Cẩu rất cảm động, nhưng Đinh Nhị Cẩu trong đầu đang có một dấu hỏi thật to, ít nhất là trong mắt hắn đối với Vương Bạch Lệ dáng người mềm mại, xinh đẹp, tuổi tác dù trãi qua năm tháng phong sương, nhưng đường nét cơ thể vẫn còn rực rỡ chín mọng hơn người, cô có chức vụ ngoài xã hội, việc nhà thì đảm đang, một tay làm thức ăn thật ngon, như thế nào cùng chồng lại ly hôn? Rốt cuộc là chồng chủ động chia tay, hay là Vương Bạch Lệ nói ra? Nếu như là chồng Vương Bạch Lệ đề nghị ly hôn, nguyên nhân vì sao? Là chồng của Vương Bạch Lệ đầu óc bị điên hay là Vương Bạch Lệ có điều gì làm cho làm cho chồng mình không cách nào nhịn được, nên phải chia tay? Nếu như là Vương Bạch Lệ muốn ly hôn, vậy cuối cùng Vương Bạch Lệ muốn tìm một cái tuýp đàn ông như thế nào để dựa vào cả đời?
Đinh Nhị Cẩu hé miệng chuẩn bị đưa ra những nghi vấn này, ngay lúc gặp Vương Bạch Lệ ánh mắt nhìn chăm chú mình, liền lập tức ngậm miệng lại muốn nói lại thôi, khuôn mặt có chút khẩn trương cười cười đánh trông lãng.
Vương Bạch Lệ nhận ra là hắn là chuẩn bị muốn nói gì đấy, rồi lại không có mở miệng, liền mỉm cười, hỏi hắn:
– Trường Sinh, có phải là muốn nói cái gì? Muốn nói gì,thì cứ nói đi.
Đinh Nhị Cẩu di dự một hồi, lấy dũng khí, ra vẻ trấn định, thản nhiên nói:
– Dì Bạch Lệ, có một vấn đề cháu hơi thắc mắc, bởi vì trước đây chưa quen thuộc với dì, nên có chút sợ hãi uy phong lãnh đạo của dì, bây giờ đối với dì như người trong nhà rồi, cho nên muốn hỏi một chút, không biết có bất tiện không?
Vương Bạch Lệ nhíu cặp lông mày, kinh ngạc nhìn một chút hắn, rồi nhẹ nhàng cười cười, vừa bới thêm chén cơm, vừa chậm rãi nói:
– Về chuyện gì? Để xem thử chuyện gì, dì có thể trả lời được không đã !
– Vâng… là vấn đề riêng của dì.
Đinh Nhị Cẩu ấp a ấp úng nói.
Vương Bạch Lệ để chén cơm xuống suy tư một lát, khẽ mở đôi môi đỏ nói:
– Hỏi đi.
– Cháu hỏi nhé, nhưng bất quá cháu nói trước, nếu dì không muốn trả lời, thì xem như là cháu chưa hỏi, cũng đừng có bão nổi nha!
Đinh Nhị Cẩu thanh minh trước, hắn biết rõ vấn đề này đối với người đàn bà ly hôn cũng khá mẫn cảm, huống chi Vương Bạch Lệ tính cách có chút cao ngạo, sợ cô không muốn trả lời vấn đề này thì cũng không sao, nhưng chỉ sợ Vương Bạch Lệ nổi giận thì sẽ không tốt.
Vương Bạch Lệ liếc mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu:
– Cháu cứ hỏi nói trước đi đi, nếu dì không muốn trả lời, chỉ cần cháu đổi chủ đề là được rồi
Đinh Nhị Cẩu gật gật đầu, trong lòng có chút bất ổn, hơi ngại nhưng vẫn hỏi:
– Dì Bạch Lệ, cháu cảm thấy được dì vẫn còn rất xinh đẹp, tại sao lại phải… ly hôn, chuyện này có liên quan gì đến bí thư Điền Gia Lượng không?
Nghe được vấn đề này, Vương Bạch Lệ trừng mắt lên nhìn hắn, Đinh Nhị Cẩu bị dọa nên trong lòng cảm thấy bất ổn, lập tức nói:
– Dì xin đừng nóng giận, xem như là cháu chưa hỏi tới.
– Cháu đã hỏi đến chuyện này, trong lòng chắc đã có sự nghi ngờ thắc mắc, thôi được, đối với cháu giờ cũng không xa lạ gì, để dì cho biết!
Vương Bạch Lệ cúi đầu, giọng nói nhàn nhạt:
– Cách đây tám năm, dì chỉ là chủ nhiệm hội phụ nữ, ngay từ đầu không để ý lắm, cứ cảm thấy có công tác làm việc là vui mừng, lúc ấy chồng dì là một thầy giáo ưu tú, được thăng chức lên làm hiệu trưởng thì điều ra thành phố Bạch Sơn dạy học, dì vì còn bận công tác ở thị trấn nên không thể đi theo ông ta được, từ đó bắt đầu mới xảy ra vấn đề, xa mặt cách lòng, khi đó, thời gian về thăm nhà ông ta càng lúc càng thưa, dần dần lạnh nhạt với dì, nghe đâu ông ta có một nhân tình là trưởng phòng cung ứng vật tư ở thành phố, rồi đến một ngày, chuyện gì đến thì sẽ đến, ông ta trở về và chìa ra tờ giấy ly hôn van xin, nếu dì đồng ý thì ông ta sẽ ra đi với hai bàn tay trắng, không hiểu vì sao, khi ấy dì rất bình thản băng giá, lạnh lùng ký vào…
Đến khi ông ấy rời xa, thì dì mới thấy bản thân mình đau khổ đến dường nào, nếu không có đứa con gái để mà cố sống, thì giờ đây dì cũng không biết mình sẽ ra sao nữa…
Giọng kể Vương Bạch Lệ bắt đầu tựa hồ xa xăm, ký ức của cô như cuốn phim quay chậm ngược về quá khứ.