Phần 74
Chiếc xe chạy như bay, một lúc sau, Đinh Nhị Cẩu buồn ngủ híp mắt, làm một giấc từ lúc nào cũng không hay, mãi cho đến khi mé bên ngoài xe dần dần tiếng ồn ào nhộn nhịp vang lên, Đinh Nhị Cẩu mới giật mình tỉnh lại.
– Tới chỗ nào rồi vậy?
Chứng kiến Đàm Khánh Hổ hình như không có ngủ, Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Hồi nãy giờ trên đoạn đường này, cậu ngủ thật là tốt, đã đến ngoại ô Bắc Kinh, sắp sửa vào trong thành phố rồi !
– Cái gì ? Đã đến Bắc Kinh rồi à, nhanh như vậy sao !
Đinh Nhị Cẩu lắp bắp ngơ ngác.
– Thật là ganh tỵ với tuổi trẻ, đâu giống người lớn tuổi như tôi, một đêm ngủ không được bao nhiêu thời gian, chẳng đã giấc gì cả.
Ngô Đồng Sơn vừa nói vừa ngáp.
– Chủ nhiệm Ngô, ông không phải là lớn tuổi, mà là do công tác vất vả ngủ không được, không giống với tôi, một người không tim không phổi, vô lo !
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Haha, cậu đúng là biết nói đùa.
Ngô Đồng Sơn cũng biết chuyện Đinh Nhị Cẩu ở trước mặt bí thư huyện ủy biểu hiện xuất sắc, đã có tới phiên bản truyền khắp chốn quan trường huyện Hải Dương, tất cả mọi người đều vui vẻ hòa thuận với nhau, ở trong quan trường, thà rằng cứ giả bộ cười nói, có thể không có vấn đề gi, nhưng tuyệt đối đừng nên đắc tội với người.
– Không… dám không dám, tôi thấy chủ nhiệm Ngô vất vả thật mà, chuyện này là trách nhiệm của thị trấn Lâm Sơn, vậy mà còn phải làm phiền ông cùng đến Bắc Kinh.
– Đâu có gì đâu, chạy riết rồi cũng thành thói quen, giờ chúng ta đi đến nhà khách công đoàn của huyện Hải Dương đi, nơi đó bánh bao khá ngon, mỗi lần tới Bắc Kinh tôi đều tới đấy để giải quyết bữa sáng, chắc hôm nay chưa xử lý việc này xong đâu, nghỉ ngơi ở lại rồi ngày mai mới trở về, lái xe cũng phải cần nghỉ ngơi, điều khiễn xe chạy cả đêm rồi.
Trong ba người, Ngô Đồng Sơn là lãnh đạo cao nhất, lại là người giải quyết khiếu kiện lão luyện, cho nên mọi người đều phải nghe theo lời của ông ta sắp xếp.
– Chủ nhiệm Ngô, chúng ta cũng có nhà nghỉ công đoàn huyện Hải Dương ở đây à? Không phải là nghe nói cấp trên đã dẹp tiêu chẩn này rồi hay sao?
– Dẹp? Hừ, đâu có dễ dàng như vậy, ngày trước gọi là nhà nghỉ công đoàn, bây giờ sửa lại tên gọi là khách sạn Dương Hải, nhà nghỉ công đoàn là nơi tiền đồn để cho lãnh đạo nghỉ ngơi khi đến Bắc Kinh, không có nhà nghỉ công đoàn, chẵng lẽ để cho các lãnh đạo ngủ nghỉ trên đường cái à, hiện tại khách sạn Dương Hải vẫn có lợi nhuận để hàng năm nộp thuế về huyện đâu rồi, cho nên nếu muốn nhà nghỉ công đoàn triệt tiêu, trên cơ bản rất khó.
Nhà nghỉ công đoàn huyện Hải Dương trước đây chỉ là một khu nhà có cái sân nhỏ, sau này xây dựng lại một tầng ngầm đậu xe hơi với một cao ốc mười tám tầng, lắp ráp tráng lệ, mặc dù là mang tiếng ở ngoại ô, nhưng với sự phát triển cơ sở hạ tầng thành phố thì giờ cũng đã xem như là trung tâm nội thành rồi.
Có người nói nhà nghỉ công đoàn chỉ thay hình đổi dạng thành bình mới rượu cũ của huyện Hải Dương mà thôi, chỉ khác là lúc trước không tiếp người ngoài, còn giờ đã là là khác sạn nên mười tầng phía dưới là kinh doanh, còn lại tám tầng phía trên là phòng nghỉ nội bộ của lãnh đạo huyện Hải Dương, không cho thuê, còn có thang máy tốc hành riêng biệt nữa.
Chiếc xe Buick Enclave vừa mới dừng lại ở trước cửa khách sạn Dương Hải, đã nhìn thấy một người đàn bà ăn mặc rất thời trang từ trong khách sạn đi ra xe hơi, cô mặc bộ sườn xám trắng điểm nhẹ những đóa hoa mẫu đơn, bộ ngực sữa đầy đặn cao ngất, cái eo nhỏ nhắn lượn lờ nhẹ nhàng, khí chất ung dung đẹp đẽ.
Bộ sườn xám khéo léo ôm lấy vừa vặn thân thể, khiến cặp vú đầy đặn có vẻ càng thêm cao ngất, hai đóa mẫu đơn đỏ thẫm vừa vặn thiết kế tại nơi hai bầu vú, bên dưới xương sườn cái áo sườn xám bó chặt, sau đó kéo tới bờ mông mở rộng buông ra, phác hoạ thành hình vòng eo nhỏ xíu, trung gian chính giữa bờ mông mượt mà đẫy đà là cái khe mông thật sâu, vạt áo kéo dài đến đầu gối, cao cao xẻ tà thẳng đến giữa hai đùi, chỉ thấy lúc dáng người cô đi lại hai bầu vú khẽ run run sinh động, cái bụng hơi nhô lên một chút, hai chân đong đưa, phía trước cái mu hình tam giác cùng với hai miếng thịt mông phía sau lập loè khêu gợi, mị lực thành thục của người đàn này triễn lộ những nơi nhạy cảm không bỏ sót chỗ nào.
Cái sườn xám bằng gấm Tô Châu kéo căng kéo trên cơ thể chín mọng, làm cái mông đít rất tròn vểnh lên, hai cái đùi ngọc tuyết trắng thon dài từ nơi tà xẻ lộ ra da thịt thập phần trắng nõn, dưới ánh mặt trời chiếu xuống nổi lên mê người màu hồng phấn, bắp đùi đầy đặn như ẩn như hiện, phối hợp với đôi giày cao gót màu ngà sữa, ung dung đẹp đẽ gợi cảm chọc người.
Lương Tiên Hà, năm nay ngoài ba mươi hai rồi, nhưng nhìn giống như chỉ mới hai mươi mấy tuổi, phong vận vẫn còn trẻ trung, đối mắt ẩm ướt có thần, lộ ra nét phong tình thành thục, cao nhã, cô cao hơn một mét bảy, có rất nhiều mỹ nữ chung quanh khu vực này đều so không bằng chiều cao của cô.
– Chủ nhiệm Lương, xin chào!
Trông thấy người đàn bà rất sành điệu này, Ngô Đồng Sơn liền bước xuống xe chào hỏi.
– Người đàn bà này tên là Lương Tiên Hà, chủ nhiệm nhà nghỉ công đoàn huyện Hải Dương, nghe nói quyền lực ngầm rất lớn, ở trong huyện rất nhiều quan viên có việc cần đều phải cậy nhờ đến cô ấy, một người mà có thể tồn tại ngang dọc một phương ở tại Bắc Kinh cũng không phải là đơn giản đâu.
Đinh Nhị Cẩu cùng với Đàm Khánh Hổ cố ý đi chậm lại một nhị, chờ cho Ngô Đồng Sơn bước tới chào hỏi với Lương Tiên Hà, lúc này Đàm Khánh Hổ mới giới thiệu về nhân vật nữ chủ nhiệm này cho Đinh Nhị Cẩu biết.
– Hì…xem ra huyện Hải Dương vẫn còn nhiều người tài giỏi.
– Trợ lý Đinh, ông nói những lời này thật sự là quá đúng, người đàn này tuyệt đối là một nhân tài.
Đàm Khánh Hổ phụ họa nói theo.
Lương Tiên Hà đang định đi ra ngoài có việc, chưa kịp đi đến xe hơi của mình thì vừa lúc trông thấy Ngô Đồng Sơn, trong nội tâm không nói ra được thành lời sự chán ghét, nhưng dù sao vẫn còn giữ mặt mũi cho Ngô Đồng Sơn nên không tiện tránh né.
– À… chủ nhiệm Ngô, là ông sao, sao rồi? Lại tới đón ông lão Vương phải không?
– Ưm..còn chuyện nào khác nữa, khi vừa xuống xe, nếu không gặp được chủ nhiệm Lương, thì tôi cũng sẽ tới thăm hỏi cô!
Chứng kiến nét mặt Lương Tiên Hà âm trầm không biểu lộ điều gì, nếu người bình thường chắc chắn sẽ biết khó mà lui, lo việc của mình đi, nhưng Ngô Đồng Sơn thì lại khác, khuôn mặt vẫn tỉnh bơ đi theo Lương Tiên Hà rôm rả bắt chuyện, đúng lúc này Lương Tiên Hà đã đến bên cạnh xe của mình, đó là một chiếc Mercesdes-Benz C350, bí thư huyện ủy chỉ mới vụng trộm ngồi vuốt chiếc Audi A6, người đàn bà này đã không hề kém cạnh gì cả.
– Được rồi, tôi còn có việc, xin đi trước nhé!
Lương Tiên Hà từ lúc chào, cho đến khi lên xe cũng chưa từng liếc nhìn Ngô Đồng Sơn, trực tiếp mở cửa xe, chiếc Mercesdes-Benz C350 không tiếng động chạy đi ra ngoà, rồi biến mất trong nắng ban mai.
Đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu cùng Đàm Khánh Hổ mới đi lên sóng va, mà Ngô Đồng Sơn sắc mặt vẫn không có một chút nào ra vẻ khó chịu, da mặt của Ngô Đồng Sơn quả thật là dày.
Ngay lúc bọn họ ba người cùng với lái xe ngồi cùng một chỗ trong khách sạn Dương Hải ăn điểm tâm sáng, tại khu Tây Thành Bắc Kinh cách không xa cục khiếu nại Bắc Kinh là một quán trọ nhỏ, Vương Gia Sơn ở bên trong nhà trọ, ngồi dưới đất run lẩy bẩy, lót trên bề mặt là lớp gạch men sứ lạnh buốt, nhưng đành phải chịu đựng, đây là một nhà trọ nhỏ, trong phòng trống trơn không có thứ gì khác, ngay cả cái ghế ngồi cũng không có, Vương Gia Sơn lớn tuổi, không thể đứng lâu được.
Ông lão ngày hôm qua bị mang tới nơi này, đã qua 15 tiếng đồng hồ, chưa có hột cơm nào vào bụng
Trong tất cả văn phòng khiếu nại trên cả nước đều có sự hợp tác ngầm với các băng nhóm xã hội đen, các băng nhóm này thường xuyên tự ăn mặc rách rưới, giống như là như là một người khiếu oan rất đáng thương, trà trộn thâm nhập vào trong những người dân đi khiếu oan, bọn chúng làm quen hỏi thăm những người dân đến từ nơi nào, sau khi nắm được thông tin nhân thân của những người khiếu oan, thì chúng trốn vào một góc khuất cách đó không xa, gọi điện thoại về cho các văn phòng khiếu oan ở địa phương, nếu như các phòng ban giải quyết khiếu nại địa phương xác nhận địa phận của mình đúng là có người như vậy, các băng nhóm đó liền thương lượng giá cả trong điện thoại, nếu đống ý với giá chúng đưa ra, thì bọn họ sẽ bắt giữ người dân khiếu oan lại để các văn phòng khiếu nại cử người đến đón về để tránh không gây lộn xộn ảnh hưởng tới tai các lãnh đạo cấp cao hơn ở trung ương.
Vương Gia Sơn chính vì như vậy mà bị mang tới nơi này.
Đang lúc dùng điểm tâm, thì điện thoại di động Ngô Đồng Sơn reo vang.
– Chào ông, tôi là lão Lý đây!
Có vẻ đây là người rất quen của Ngô Đồng Sơn gọi đến.
– Ừ, tôi đang dùng cơm, mấy ông đợi lát nữa chúng tôi sẽ đi qua, cái gì? Làm gì mà nhiều tiền vậy lão Lý, chúng ta hợp tác cũng không phải là mới một ngày hay hai ngày, gặp mặt rồi nói chuyện sau vậy!
Ngô Đồng Sơn có vẻ bực bội khi cúp điện thoại.
– Cái đám Lý Hòa Phong đúng là đồ lưu manh, đã hợp tác giao tình hơn mấy năm, rõ ràng cũng chẳng nể nang ai, con mẹ nó chỉ biết có tiền, lão Đàm, có mang theo nhiều tiền từ phòng khiếu nại đi hay không?
– Cũng tạm được, chuyện gì vậy chủ nhiệm Ngô, đã xảy ra chuyện à?
Đàm Khánh Hổ lo lắng hỏi thăm, dù sao cũng là bởi vì chuyện kế hoạch hoá gia đình nên mới gây ra chuyện khiếu oan đấy, nếu lại để xảy ra thêm chuyện, nhất định hắn sẽ bị bị đuổi về vườn sớm.
– Vẫn có cách để giải quyết, nhưng lão Lý nói Vương Gia Sơn đã sắp đi vào cục khiếu nại trung ương, nếu ông ta lọt vào trong đó thì hậu quả ảnh hưởng đến chúng ta vô cùng, nhưng mà nhờ bọn hắn chặn lại được, nên đòi tiền công 5000 đồng, tôi cảm thấy là bọn này giống là đang móc túi của chúng ta vậy!
Ngô Đồng Sơn thở dài nói ra.
– 5000 đồng?
Đàm Khánh Hổ cũng lắp bắp kinh hãi.
– Đúng vậy, hết cách rồi, đến lúc gặp bọn chúng thì tính sau, ông lão Vương Gia Sơn vẫn còn trên tay bọn chúng đấy!
Ngô Đồng Sơn nói xong, cầm lấy giấy ăn lau miệng đi ra ngoài, có thể là tiếp tục cùng lão Lý gì đó đàm phán.
– Chủ nhiệm Đàm, số tiền này của văn phòng khiếu nại huyện à?
– Làm gì có chuyện tốt như thế, văn phòng khiếu nại huyện cử người đi với chúng ta là may lắm rồi, tiền là từ ngân sách của thị trấn Lâm Sơn đấy, cậu suy nghĩ đi, số tiền này trong huyện sẽ thay chúng ta bỏ ra sao? Lão già Vương mỗi lúc lại tiến bộ hơn, mò đến cả cục khiếu nại, thật là hết biết!
Đàm Khánh Hổ tức giận đến cắn răng nghiến lợi.
– Còn lão Lý là ai vậy?
– Là một băng nhóm lưu manh ở Bắc Kinh, chuyên môn kiếm sống bằng cách như thế này đấy, hợp tác với chúng ta đã nhiều năm rồi, chỉ cần phát hiện ở huyện Hải Dương có người khiếu oan đến đây, hắn sẽ liên hệ cùng chúng ta, sau đó đem người dân khiếu oan khống chế lại, chờ chúng ta tới đón người.
– Đây có khác gì bắt cóc người rồi đòi tiền chuộc?
– Chính xác là gần giống như vậy, bình thường một ngày giam giữ thì tính tiền là 2000 đồng, do đó nên chúng ta vội vã chạy suốt đêm để tới đây đấy !
Đinh Nhị Cẩu có cảm giác đây là đạo lý luật pháp gì kỳ quặc vậy, vốn là chỉ nghĩ đến Bắc Kinh tìm cách để xử lý chuyện khiếu oan như thế nào, đâu ngờ rằng tại Bắc Kinh đã vì chuyện khiếu oan mà giăng sẵn tấm lưới chờ bọn hắn đến… lấy tiền là xong!.
Trước kia những chuyện đi đêm như thế này Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn không biết, cũng không có cơ hội để biết, nhưng bây giờ thì khác, hắn chẳng những là người trong chốn quan trường, mà còn do chính Khấu Đại Bằng đích thân phái hắn đi, nếu đã tới nơi đây, thì ngoài cái lổ tai nghe, đôi mắt phải biết nhận xét cho rỏ ràng ngọn ngành.
Bởi vì lão Lý cho thời gian chờ đợi nhận người có hạn định, vì vậy ba người sau khi cơm nước xong, lật đật kêu tài xế lái xe đi đến quán trọ nhỏ.
…
– Lão Lý, ông tuyệt tình quá, hợp tác với chúng tôi cũng không phải là mới đây, chỉ có chút việc này mà còn móc túi tôi thêm một mớ tiền!
Vừa xuống xe, Ngô Đồng Sơn hướng về phía một người tuổi trung niên hét lên.
– Anh Ngô, chuyện này nếu như thấy tốn tiền, anh đến đây đón ông già đó về thì có ích lợi gì, cứ để lại ở đây, để cho anh em tôi đánh, khỏi mắc công sợ ông ta lần sau tới đây nữa!
Lý Hòa Phong nói với vẻ mặt rất nghiêm trang, Ngô Đồng Sơn biết việc hôm nay nhất định là phải tốn thêm tiền chứ không qua được, vì vậy chỉ ngón tay chỉ về phía trong quán trọ nhỏ, kêu Đinh Nhị Cẩu cùng Đàm Khánh Hổ vào trong đón nhận ông già, còn hắn và Lý Hòa Phong đi tới bên cạnh chiếc xe đậu sẵn nói chuyện.
Lúc ở trên xe Đàm Khánh Hổ đã đem 7000 đồng tiền đưa cho Ngô Đồng Sơn, mà ngay lúc này, hắn móc ra đưa cho cho Lý Hòa Phong chỉ có 5000 đồng, ở trong túi quần hắn còn thừa lại 2000 đồng, chỉ có hắn tự mình biết.
Đinh Nhị Cẩu lần đầu tiên gặp được nhân vật truyền kỳ đi khiếu oan bền bỉ không mệt mỏi, đó là một ông lão tuổi già sức yếu, chỉ có đối mắt là sáng ngời có thần.
– Nhìn cái gì mà nhìn, cho lão một chút đồ ăn, mẹ kiếp, bọn lưu manh này thiếu đạo đức, cả một ngày không có cho lão ăn cái gì hết.
Ông lão bị như vậy mà tính tình vẫn còn dữ tợn, vừa thấy Đinh Nhị Cẩu nhìn mình, liền há miệng mắng.
Đinh Nhị Cẩu cũng đã từng là một thằng đói rách lăn lộn ngoài lề xã hội, nên mặt tỉnh bơ cười cười:
– Ông ơi! Vậy ông muốn ăn cái gì?
– Khác sạn Dương Hải bánh bao cũng không tệ, cho lão hai cái, với một chén cháo thịt là được.
– Hừ..đồ chết bầm, giờ mà còn nghĩ đến ăn, chờ xem, từ giờ cho đến khi về đến nhà, sẽ đễ cho ông nhịn đói luôn!
Đàm Khánh Hổ đúng lúc này vừa bứơc vào nghe thấy Vương Gia Sơn đang yêu cầu được ăn uống, hắn đang giận không chỗ phát tiết, vừa mới đau lòng xót dạ vì tốn hết 7000 đồng, cũng may đó là hắn còn không biết Ngô Đồng Sơn dã giấu diếm bỏ túi riêng hết 2000 đồng, nếu biết chuyện này nữa thì chẳng biết Đàm Khánh Hổ có tức tối đến hộc máu miệng hay không.
– Họ Đàm kia, con của tao chết trong tay bọn mày, giờ mày lại còn muốn bức tử tao cũng không thành vấn đề, gia đình chúng tao có thể đoàn tụ với nhau, tao ở dưới âm phủ sẽ chờ mày để thanh toán món nợ này, hừ,… mày ác quá đẻ con sẽ không có lổ đít đâu.
– Ông già mắc dịch, con của tôi lớn rồi, có lỗ đít đầy đủ, khiến ông phải thất vọng rồi.
– Haha… vậy thi chờ đến đời cháu trai của mày cũng sẽ bị quá báo.
Ông lão miệng lưỡi cũng không vừa, đừng nhìn thấy lớn tuổi mà lầm, Đàm Khánh Hổ cùng lão già này hơn thua phân tranh cao thấp cũng khó mà chiếm được phần thắng.
– Thôi…thôi được rồi, chờ khi nào trở về đến nhà rồi hãy nói, chổ này không phải là nơi cãi nhau.
Đinh Nhị Cẩu nói xen vào can ngăn hai người.
– Ông… ông cứ chờ xem, khi trở về nhà tôi sẽ tính sổ với ông!
Đàm Khánh Hổ chỉ ngón tay vào mặt của Vương Gia Sơn nói xong thì quay người đi ra.
Khi trở lại khách sạn Dương Hải, Đinh Nhị Cẩu đi chậm lại ở cuối cùng cách khá xa với người trung gian là Vương Gia Sơn, hắn đang suy nghĩ tính cách làm sao để có thể đưa được ông lão Vương Gia Sơn về nhà an toàn, phía trước là Ngô Đồng Sơn cùng Đàm Khánh Hổ đang bước vào trong sảnh của khách sạn, thì vừa vặn nghe được tiếng dừng lại của xe hơi, hắn mới vừa quay đầu nhìn lại thì thấy Lương Tiên Hà, cánh tay ngọc dùng sức đẩy mạnh cánh cửa xe ra, từ trên xe bước xuống có lẽ vì có men rượu, nên chân trụ của cô đứng không vững, bị trượt té ngồi xuống, làm Đinh Nhị Cẩu giật mình, lật đật chạy tới định đỡ Lương Tiên Hà đứng dậy, thì người thiếu phụ này không nói tiếng nào, đột nhiên đẩy mạnh hắn ra, làm hắn ngơ ngác không hiểu vì mình đâu có làm gì sai.
– Chủ nhiệm…
– Không cần… tôi tự đứng… dậy được..
Chân chắc vừa bị trợt nên còn bị thốn đau, do đó khi Lương Tiên Hà vừa gượng đứng lên, thì cô hơi nhăn mặt chậm rãi ngồi lại xuống trên mặt đất, ở bên trong làn váy của cái sườn xám, hai bắp chân non trắng nõn hờ hững dạng ra, một bức tranh hình ảnh sống động hiện ra rồi..
Trời thần ơi! Người thiếu phụ xinh đẹp lúc này rõ ràng bày ra một tư thế ngồi vô cùng bất nhã, vô tình giúp cho hắn có cơ hội mở rộng tầm mắt đến nỗi bị kích động toàn thân như muốn run lên.
Lương Tiên Hà đang dựa vào bên hông chiếc xe hôi ngồi bệt xuống, cặp đùi đẹp thon dài hướng hai bên mở rộng ra, bên dưới gấu làn váy bị vạch căng lớn cực hạn, ở bên trong vô hạn phong cảnh dưới háng cơ hồ hoàn toàn đưa ra bên ngoài, bắp chân như ngó sen tuyết trắng sáng bóng, chói mắt, phối hợp lấy đối giày cao gót màu trắng sữa, quả thực mềm mại đáng yêu đến tận xương tủy.
Bởi vì Đinh Nhị Cẩu đang đứng, góc độ nhìn không thấy đủ, vì cái háng vẫn nằm hơi tận sâu bên trong nên vẫn bị cái sườn xám che chắn, hắn trong lòng thầm nghĩ chắc là chủ nhiệm Lương Tiên Hà đã quá say, khi liếc mắt qua nhìn thì thấy đôi mắt cô đang lim dim như không biết gì cảnh vật chúng quanh, vừa hay lúc này cũng vắng vẻ không thấy bóng người, không nhịn được nữa nên Đinh Nhị Cẩu giả vờ ngồi ngồi xổm xuống như là muốn giúp đỡ dìu cô đứng dậy…
“ Cái thằng này thật là hạ lưu vô sỉ mất dạy “ đôi mắt khẽ hé mở chủ nhiệm Lương Tiên Hà nhìn xem gã trai trẻ này đang giở trò hề, vừa bực bội tức giận vừa buồn cười khi thấy cái đầu của Đinh Nhị Cẩu như là cúi sát xuống đất lăn lăm nhìn vào háng của mình.
Vừa rồi có uống một ít rượu mạnh khi tiếp khách, nên khi vừa bước ra khỏi xe, bị hơi chóng mặt nên trợt chân té ngã là thật, khi cô đứng dậy thì chân bị thốn nên từ từ khụy xuống cũng là thật, còn lim dim đôi mắt như say rượu là giả, vì lúc đó nhìn thoáng qua thì thấy Đinh Nhị Cẩu hình như rất là quan tâm đến mình, nhưng nơi mà hắn quan tâm nhất là chính giữa hai đùi cùa cô, thật ra khi vừa tiếp xúc với không khí thoáng đãng thì chủ nhiệm Lương Tiên Hà đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại rồi, chỉ có Đinh Nhị Cẩu mê gái là không chú ý nhận biết mà thôi.
Trông thấy hành động của thằng này như thế thì cô đã hình dung ra nhân phẩm của hắn rồi, Lương Tiên Hà xấu hổ giận dữ nhưng rồi lại cảm thấy hơi vui vui với tư thế kỳ cục của hắn, nhưng đồng thời một cảm giác kích thích khó có thể nói nên lời từ bên dưới háng của mình như chậm rãi lan ra, điều này chẳng lẽ đúng như là một quyển sách đã nói qua “Mỗi người đều có trạng thái khát vọng trở về với dục vọng nguyên thủy, nhưng bởi vì sự đạo đức của thế tục làm hạn chế đi những loại dục vọng đang ẩn tàng …” hay sao?
Bên trong cái váy, hai cái đùi lười biếng tuyết trắng với đường cong không hề có một tia khuyết điểm nhỏ nhặt tựa như khiêu khích đang tách rộng thêm ra, nhìn xem thấy phong cảnh bên dưới cái sươn xám của Lương Tiên Hà, Đinh Nhị Cẩu miệng đắng lưỡi khô nuốt nước bọt ừng ực, rồi lại phát hiện ra cặp đùi câu hồn của chủ nhiệm Lương Tiên Hà đang dần dần dần chậm chạp khép kín trở lại, hắn mặc kệ tất cả, vội vàng phủ phục sát trên mặt đất, cố gắng truy tìm cái hang thần bí chết người.
Sâu bên trong, ở sát bẹn đùi của chủ nhiệm Lương Tiên Hà lại thật đẫy đà,cái quần lót màu hồng nhạt viền tơ lụa nổi bật phảng phất sự thanh xuân tươi trẻ, từ hai chân dần dần khép lại, bẹn đùi ép lại hai bên mép lớn của âm hộ, hắn cuối cùng thấy được ngay trung tâm chính giữa cái quần lót hồng nhạt, cái âm hộ bị đè nén hai bên, ngay tại khe hở ở chính giữa bí bách căng phồng u lồi ra một miếng thịt non nở nang mê người câu hồn đoạt phách, thật sự là vô hạn phong quang, khi hai bên mép quần lót lòa xòa vài sợi lông đen mịn lô nhô lú đầu vươt ra bên ngoài.
Lúc này trò hề của Đinh Nhị Cẩu tuy hết sức hèn mọn bỉ ổi hạ lưu, nhưng lại ẩn ẩn làm cho chủ nhiệm Lương Tiên Hà lại một loại cảm giác chưa từng bao giờ có, vừa hơi ngượng ngùng, lại tí ti chờ mong…
Bất chợt, Đinh Nhị Cẩu nghe một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đối với hắn tựa như sấm sét giữa trời quang:
– Nhìn đã đủ chưa?
Đinh Nhị Cẩu hoảng sợ vội vàng lồm cồm đứng dậy vài phần khó xử, thuận miệng lắp bắp trả lời:
– Đủ…đủ rồi!
– Vậy thì biến đi chứ tôi kêu bảo vệ đến bây giờ!
Hai mắt hắn tròn xoe như không hiểu điều gì đã xảy ra khi thấy người đàn bà này lúc này chẳng có vẻ gì là say rượu cả, cô đứng dậy phủi đất ở mông rồi ngoay ngoắt tỉnh queo đi vào trong khách sạn, để cho Đinh Nhị Cẩu một mình đứng lặng, xấu hổ không biết chui vào chỗ nào mà trốn.
– Chủ nhiệm Lương, cô đã trở lại, chúng tôi đêm nay ở lại nơi này một đêm, ngày mai mới trở về, nhờ chủ nhiệm sắp xếp giùm.
Vừa thấy Lương Tiên Hà bước vào, Ngô Đồng Sơn vội vàng đi xẹt tới, đừng tưởng Lương Tiên Hà đã hơn 30 tuổi rồi, nhưng nét mặt nhìn vẫn còn rất trẻ mà tưởng lầm, con của cô đã được mười tuổi rồi, đang học tại ngôi trường tiểu học 81 nổi danh ở Bắc Kinh, trường học nếu là con của người bình thường thì không có thể vào học được, nhưng chủ nhiệm Lương Tiên Hà chỉ là một chủ nhiệm nhà nghỉ công đoàn thuộc huyện Hải Dương, tiền thân của khác sạn Dương Hải, mà có thể đem con của mình đưa được vào trường này học, thì cũng hiểu được quyền lực bên trong của cô tầm cỡ như thế nào, còn nghe đồn rằng trong huyện rất nhiều con của các lãnh đạo đi đến Bắc Kinh học, bất cứ là lên đại học hay là trung học, chủ nhiệm Lương Tiên Hà đều có thể lo được, đương nhiên vì vậy, các lãnh đạo huyện có thể chỉ huy được Lương Tiên Hà cũng không có bao nhiêu người.
– Chủ nhiệm Ngô, đây không phải là lần đầu tiên ông tới, tự mình cũng có thể đi đi gặp tiếp tân nhờ sắp xếp không được sao, tôi còn có việc bận đấy!
– Chủ nhiệm Lương, tôi ở đây chờ là vì có chuyện tìm cô!
– Có chuyện gì?
Lương Tiên Hà liếc mắt nhìn thoáng qua Ngô Đồng Sơn, cũng không có ngừng bước chân lại, mà là đi thẳng về phía thang máy.
Đợi cho đến khi cánh cửa thang máy đóng lại khi Lương Tiên Hà cùng Ngô Đồng Sơn bước vào trong, thì Đinh Nhị Cẩu mới chậm rãi đi vào cùng với Đàm Khánh Hổ và Vương Gia Sơn hướng về phía cái thang máy khác…
…
– Con của tôi năm nay sắp thi tốt nghiệp trung học, chủ nhiệm Lương có thể giúp giùm tôi một việc!
– Haha…tôi chỉ là một chủ nhiệm nho nhỏ của nhà nghỉ công đoàn huyện, thì có thể giúp được ông cái gì?
– Tôi nhờ cô có thể hay không lo giùm hộ khẩu cho thằng bé ở Bắc Kinh để học, bao nhiêu tiền thì không thành vấn đề.
– Cái gì? Ông cho rằng nhập hộ khẩu ở Bắc Kinh dễ dàng như vậy sao, bộ ông tưởng rằng đây là đang ở huyện Hải Dương à!
Lương Tiên Hà nghe được Ngô Đồng Sơn khẩn cầu, không tránh khỏi haha cười lớn.
– Hì… chuyện này đối với người khác nhất định là rất khó, nhưng đối với chủ nhiệm Lương chỉ dễ dàng như là một bữa ăn sáng thôi mà!
Hai người vừa nói chuyện cho đến khi thang máy lên đến lầu mười ba văn phòng làm việc, Ngô Đồng Sơn đi theo sau lưng Lương Tiên Hà bước vào phòng làm việc của cô, nhìn thấy phía trước cặp mông đầy đặn đong đưa bó chặt trong cái sườn xám vễnh cao lên, Ngô Đồng Sơn chật vật nuốt nước bọt một cái, ánh mắt nhìn hai cái mông thịt như không muốn rời xa.
– Ông Ngô, chắc ông cũng biết, trong giai đoạn này xử lý hộ khẩu có phần hơi nguy hiểm, dù cho ông có bỏ ra tiền ra đi nữa, cũng không chắc gì có thể hoàn thành, vì thế cho nên, tôi cũng không dám cam kết bất cứ điều gì với ông!
– Cô Lương, tôi chẳng cần cam kết gì cả, vì tôi chỉ có một đứa con trai, chỉ mong sắp xếp xong xuôi cho nó, tôi có chết cũng mới an lòng.
– Được, tôi sẽ thử giúp ông xem sao!
Ngô Đồng Sơn ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn liếc qua Lương Tiên Hà đang ngồi vắt chéo chân ở phía đối diện, hắn đem một cái bao bì phong thư đè ở trên mặt bàn, vẫn không quên liếc trộm một cái bên dưới cái sườn xám hơi xốc lên cao, một phần màu hồng nhạt của cái quần lót lấp ló thành hình hạt đào nhỏ, lớp vải tơ đang bao bọc hờ hững cái cửa miệng âm đạo đang nằm núp ở bên dưới hai bắp chân của cô đang đè lên giấu kín, như trêu ghẹo đôi mắt dâm tà của hắn.
Lương Tiên Hà thoáng qua không nói chuyện.
– Chủ nhiệm Lương, đây là mười vạn, nếu không đủ cứ nói, tôi sau này sẽ đưa tiếp!
Lương Tiên Hà không nói gì thêm, nhàn nhạt lơ đãng nhìn thoáng qua rồi quay về bàn làm việc của mình ngồi xuống tay cầm điện thoại di động gửi một tin nhắn cho ai đó..
– Ông Ngô, chuyện này tôi chỉ có thể thử qua xem sao, con ông từ một nơi hẻo lánh xa xôi đến Bắc Kinh, chưa chắc gì hoàn cảnh lại tốt hơn, đến lúc đó ông đừng có oán trách tôi đấy!
– Haha…không oán trách…không oán trách, chỉ cần nó có hộ khẩu ở Bắc Kinh là được, mặc kệ hắn làm cái khỉ gió gì ở đó, chuyện này quyết định như vậy nhé, tôi phải quay lại xem lão già họ Vương kia ra sao rồi, ngày mai chúng tôi sẽ về nhà!
Ngô Đồng Sơn nhìn thấy Lương Tiên Hà đang ngồi khoanh tay ở trước ngực, hai bầu vú căng phồng cho dù là đang cách một vải áo sườn xám, bầu vú như là muốn đâm thủng áo mà xông ra bên ngoài.
Nhưng Ngô Đồng Sơn cũng biết rõ, cái âm hộ của người đàn bà này thuộc về dưới háng của lãnh đạo khác, không phải là dành cho hắn có thể chấm mút được, vì vậy đành lặng lẽ nuốt nước miếng, bước ra ngoài ban công.
Lương Tiên Hà đứng lên cầm lấy phong bì đựng tiền nhìn, sau đó viết lên tên của Ngô Đồng Sơn, vứt vào bên trong ngăn kéo.
…
– Bánh bao không tệ chứ, phải không ông!
Nhìn Vương Gia Sơn ăn như hổ đói, Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Ba người nghỉ ngơi ở ba gian phòng khác nhau, đã đến Bắc Kinh rồi, chắc chắn là ai cũng có chuyện riêng phải giải quyết của riêng mình, cho nên nếu ở cùng một căn phòng thì rất bất tiện, Đinh Nhị Cẩu chủ động chịu trách nhiệm trông coi Vương Gia Sơn, vì thế hắn và Vương Gia Sơn ở chung cùng một căn phòng.
– Ừ, ăn cũng tạm được, chỉ có cháo là hơi có chút nguội lạnh rồi, có thể hâm nóng lại hay không?
Vương Gia Sơn không khách sáo chút nào, đây không phải là lần thứ nhất ông ta đi khiếu oan, mỗi lần đi khiếu oan thật ra là cũng ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe của ông, đã lớn tuổi rồi, cho nên sắc mặt xanh xao không được tốt lắm, do đó nếu ai muốn xử dụng vũ lực thô bạo với ông thì không dám làm, khiếu oan là một chuyện, giết chết người khiếu oan lại là một chuyện khác.
– Không có cái gì để hâm cháo, ăn đỡ đi, lát nữa cháu mời ông ăn cơm.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Cậu mời ông già này à? Hừ, chắc là lấy tiền mồ hôi xương máu của dân chúng xài phải không?
Vương Gia Sơn liếc mắt nói.
– Ai da, lần này ông nói sai rồi, đây thật sự là tiền của cháu, tiền Đàm Khánh Hổ cầm trong tay mới là tiền của quốc gia, bởi vì ông ký vào tờ đơn không khiếu nại nữa ở cục khiếu nại nữa, nên Đàm Khánh Hổ rút được hơn năm ngàn đồng!
– Điền vào tờ đơn? Ông đâu có điền vào tờ đơn nào.
Vương Gia Sơn sững sờ nói ra.
Đến lượt Đinh Nhị Cẩu ngơ ngác.
– Ông không có xếp hàng lấy số đi vào cục khiếu nại sao?
– Không có, lúc ông còn chưa tới cánh cửa của cục khiếu nại, đã bị đám lưu manh nhận ra giữ lại, lần trước cũng chính bọn đó bắt ông lại, hết cách rồi, ông thì lớn tuổi, đánh không lại bọn hắn, nếu ông còn trẻ, hừ…
– Ông đợi cháu chút, cháu gọi điện thoại.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Đàm Khánh Hổ kể lại chuyện vừa nghe được.
– Trợ lý Đinh, về việc này tôi cũng biết, nhưng không có cách nào khác, ở trên Bắc Kinh làm sao có sẵn người của chúng ta mà ngăn cản kịp những chuyện khiếu nại, có đôi khi thà là chấp nhận sự việc như thế này, còn hơn là không làm gì được, nếu xảy ra chuyện, Bắc Kinh phê bình xuống tỉnh, trong tỉnh phê bình cho thành phố, trong thành phố lại quất xuống cho huyện, thì năm nay coi như công tác đều làm không công đừng mong được bình bầu tiên tiến, chưa hết, còn cái vị trí này của tôi cũng khó mà bảo vệ giữ lại, này người anh em, ở đây là địa bàn của người ta, việc này ngàn lần xin cậu đừng nên làm ầm ra, rất mất mặt đó, khi nào trở về tôi mời cậu uống rượu!
Đinh Nhị Cẩu thật không ngờ là kết quả cuối cùng là như vậy, đành yên lặng lặng lẽ cúp điện thoại.
Mặc dù là đang bị bắt giữ lại không cho đi khiếu oan, nhưng Vương Gia Sơn xem chỗ này giống như là đang ở tại nhà của mình, cũng nhận ra đây không phải là lần đầu tiên bị bắt đưa vào tạm giữ ở khách sạn Dương Hải, sau khi cơm nước xong, ông ta cởi đồ mặc trên người đi ngay vào phòng tắm, đã vậy còn yêu cầu Đinh Nhị Cẩu cùng vào kỳ lưng cho ông ta.
– Này ông nhờ cậu vào chà xát giùm cái lưng của ông một chút, ông mặc dù chỉ là một người dân thường đi khiếu oan, nhưng cậu cũng không thể bỏ mặc tôi dơ dáy, coi chừng tôi trở về tìm lãnh đạo các người trách mắng đấy!
– Cháu chỉ sợ ông trở về nhà không được.
Đinh Nhị Cẩu thật lòng nói ra.
– Vậy sao? Lần này bọn chúng lại định ném ông ở đâu đây!
Đối với chuyện này Vương Gia Sơn rõ ràng là đã từng trãi qua, bị bỏ rơi ở một địa phương khác.
– Cháu cũng không biết nữa, chỉ là cháu không hiểu lắm, ông đã lớn tuổi như vậy rồi, cứ ở nhà trồng lấy hoa màu, xem bệnh cho dân trong thôn, thì không phải tốt hơn sao, chứ ông cứ lang thang ra bên ngoài đi khiếu kiện, ăn không ngon mặc không đủ ấm khổ cực trăm bề, tội tình gì chứ!
– Họ Đinh kia, đây là ý gì, cậu có biết vì sao con của tôi chết? Tội tình gì mà cháu trai tôi cũng bị chết, cậu biến ngay, cút ra ngoài!
Đinh Nhị Cẩu không ngờ rằng ông lão này lại đột nhiên giận dữ nổi điên lên, nhưng hắn rất bình tỉnh, vẫn cầm khăn mặt thấm ướt nước lau lưng cho Vương Gia Sơn, không biết trãi qua bao nhiêu thời gian ông lão chưa tắm rửa, từng lớp cáu bẩn lột ra rơi xuống đất lã chả.
Vương Gia Sơn lúc này im lặng, cúi đầu như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
– Ông ơi! Cháu là người thôn Bàng Tử Dục đấy, cách thôn Hắc Thủy Loan của ông không xa lắm, trước đây cháu còn đi qua thôn của ông ăn trộm gà vịt, nói không chừng cũng đã từng trộm qua nhà của ông đấy!
– Cậu là người thôn Bàng Tử Dục sao?
– Vâng, và hoàn cảnh hiện tại bây giờ cũng chỉ có một mình cô độc giống như ông, ông thì con cháu không còn, cháu thì cha mẹ đã mất, nếu không thì thế này đi, hai chúng ta kết hợp lại nương tựa với nhau, ông cũng đừng đi khiếu oan nữa, ông nội của cháu nếu còn sống chắc cũng cùng không kém tuổi ông là bao nhiêu.
Đinh Nhị Cẩu nữa thật nữa đùa.
– Cháu à, bộ cháu cho là ông thích đi khiếu oan lắm sao, bởi vì mùa đông thì không có chuyện gì để làm, mỗi khi rỗi rãnh thì lại sợ, cứ nhớ đến con trai của mình, thương cho cháu trai chưa kịp ra đời, vì thế cứ muốn có thể đòi lại công đạo cho mình, nhưng ông cũng cũng biết, việc này khó khăn giống như con kiến mà kiện củ khoai vậy, bất quá cháu nói được những lời như thế này, đã chứng minh cháu không có giống với bọn chúng, cháu vẫn còn chưa có xấu xa hoàn toàn.
Vừa nói, vừa gọi Đinh Nhị Cẩu bằng cháu, Vương Gia Sơn nước mắt tuôn rơi đầy mặt vì biết chuyện kiện của mình đúng là tuyệt vọng.
– Ông nói gì vậy, cháu nói thật lòng hồi nãy giờ, mỏi cả miệng luôn mà ông vẫn còn cho cháu là người xấu!
– Hừ…cháu hiểu sao cũng được, dù sao thì đi chung với đám văn phòng khiếu nại thì chẳng có ai tốt cả.
Vương Gia Sơn xì mũi lắc đầu vẫn không tin tưởng Đinh Nhị Cẩu.
– Thật ra cháu chỉ là chủ nhiệm của liên thôn, cháu đến Bắc Kinh là vì bí thư huyện tạm thời phái cháu đi công tác, cháu cũng mặc kệ không cần biết việc này cuối cùng sẽ ra sao, vừa rồi thật sự là cháu lo lắng cho ông, cháu chỉ muốn ông sau này không đi khiếu oan nữa vì chả được gì đâu, ở nhà cháu sẽ phụng dưỡng ông, xem ông như là ông nội của cháu, nếu ông nói là con cháu ông không còn nữa nên cũng không thiết sống, thì cháu sau này cũng phải kết hôn, chờ đến khi sinh ra đứa bé, cháu sẽ cho nó cũng mang họ Vương như ông, như thế được không ông?
– Cháu nói thật chứ?
Vương Gia Sơn đôi mắt thoáng sáng rực lên.