Phần 2
Người không biết thì cho rằng Đinh Trường Sinh là đang ca thán, nhưng tại trong mắt Trần Đông đây là đang lấy le thực lực của mình cùng với quan hệ lãnh đạo ở trên…
Lúc này Trần Đông hoàn toàn không để ý tới, ngay trước mặt của thuộc hạ, liền cùng với Đinh Trường Sinh câu vai vỗ lưng, Đinh Trường Sinh tại trong đám người không có nhìn thấy An Lôi, làm hắn cảm thấy thật bất ngờ, đã nhiều năm như vậy, không biết An Lôi bây giờ ra sao rồi, việc này cũng không tiện hỏi thăm, cho nên, đơn giản coi như không có chuyện gì.
– Huynh đệ, lâu này tôi buồn muốn chết, từ lúc cậu rời đi, nói thật tại Hồ Châu này, tôi không tìm thấy được một người bằng hữu tri tâm nào như cậu đấy…
Hai người vừa nói đã tiến đến phòng làm việc Trần Đông, mặt sau còn đi theo Giang Thiên Hà, nàng nhìn sắc mặt của Trần Đông, cũng có chút khinh bỉ.
– Này… nói không đúng rồi, Giang chủ nhiệm không phải là bằng hữu tri tâm của anh à? Sao lại nói không có người tri tâm chứ?
Đinh Trường Sinh quay đầu mắt nhìn Giang Thiên Hà, nói đùa.
– Ha ha, huynh đệ, cậu cứ nói đùa, Giang chủ nhiệm là đàn bà, cái tri tâm này ý nói là giữa nam nhân cùng nam nhân, ngồi đi… Giang chủ nhiệm, chúng ta đêm nay đi nơi nào vì Đinh cục trưởng đón gió đây?
Trần Đông hỏi.
– Ai ui, Trần kiểm, hiện tại kỷ ủy đang tra nghiêm ngặt như vậy, anh còn dám đi ra ngoài sao? Tôi thấy nên an bài ở căn tin cơ quan đi a, hai người ngồi đây tán gẫu, tôi đi xuống căn tin nói một tiếng, Đinh cục, chắc cậu không biết, hiện tại kỷ ủy đang tra nghiêm… Ai, xem đầu óc của tôi đây này, Đinh cục chính là từ trên tỉnh kỷ ủy xuống, làm sao mà không biết đến việc này…
Giang Thiên Hà, nói.
Sau đó nàng đi ra ngoài cửa phân phó, Trần Đông đưa cho Đinh Trường Sinh một điếu thuốc, rồi đóng kín cửa, lúc này mới cùng Đinh Trường Sinh nói tới chính đề.
Đối với con người của Trần Đông thì Đinh Trường Sinh biết rõ, một là vì lợi ích của bản thân, thư hai là con người sống hai mặt, tuyệt đối không thể tin được, Trần Đông đúng là một tiểu nhân, lại là một tiểu nhân điển hình, loại tiểu nhân này so với ngụy quân tử thì mạnh hơn nhiều, làm cho người khó lòng phòng bị, cho nên, đối với Trần Đông, Đinh Trường Sinh vẫn phải có biện pháp.
– Huynh đệ, vị kia Lương trưởng phòng kia đúng là con gái của bí thư Lương Văn Tường sao? Việc này như thế nào tôi chưa từng nghe nói qua?
Trần Đông có chút không tin hỏi.
– Không tin anh có thể đi hỏi thăm một chút, chẳng những là nàng, tôi cùng anh trai của nàng là Lương Khả Tâm cũng quen thuộc, lần khác để tôi mời hắn đến Hồ Châu du ngoạn, Lương Khả Ý công tác trên phòng tổ chức cán bộ tỉnh, ban đầu là do chủ nhiệm Ấn Thiên Hoa vì lấy lòng bí thư Lương Văn Tường, mới đem nàng đến phòng tổ chức cán bộ, thời điểm tôi còn ở Bạch Sơn công tác, Lương Khả Ý là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ của khu ủy Bạch Sơn, xem như tạm giữ chức rèn luyện, việc này anh có thể tra được.
Đinh Trường Sinh nói.
– Tôi tin chứ, cậu nói mà tôi không tin sao? Ý của tôi nói là Lương trưởng phòng này có thể làm được việc không?
– Làm chuyện gì chứ?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Trần Đông vừa nghe Đinh Trường Sinh hỏi như vậy, liền cảm thấy cao hứng, nhưng lại có chút ngượng ngùng, do dự một hồi mới nói:
– Um… tôi công tác tại kiểm soát viện Hồ Châu thời gian không ngắn rồi, nếu chưa có tiến bước được, thì cũng chỉ đành có thể là chuyển lên bên pháp viện, tôi muốn qua bên pháp viện lăn lộn vài năm, vẫn là một mực tính toán muốn lên trên kiểm sát tỉnh…
– Chuyện này không thành vấn đề, để thời điểm thích hợp tôi sẽ cùng trao đổi với Lương Khả Ý một chút về sự tình của anh, chút chuyện này không tính là gì cả, anh đã là lão kiểm sát rồi, trên tỉnh cũng cần đổi mới, cũng cần bổ sung từ phía dưới kiểm sát trưởng có kinh nghiệm để lên thay máu làm mới…
Đinh Trường Sinh nói.
Trần Đông nói mới phân nửa, đã bị Đinh Trường Sinh cản lại, hơn nữa còn là một ngụm đáp ứng, điều này làm cho Trần Đông có loại cảm giác vui mừng, chớp mắt đã cảm thấy thần thanh khí sảng, nhìn cái gì đều là tốt, nhanh cầm chặt tay Đinh Trường Sinh, dùng sức lắc lắc, nói:
– Đã nhiều năm như vậy, vẫn là huynh đệ a…
Đinh Trường Sinh cười cười, nói:
– Nhưng là có một điều kiện tiên quyết, anh nên nhớ cho kỹ…
– Điều kiện tiên quyết gì? Cậu cứ nói, tôi nghe đây.
Trần Đông sắc mặt nghiêm túc xuống, cho rằng Đinh Trường Sinh đòi cái điều kiện gì.
– Trong vòng nữa năm tới anh nên làm việc cho thật tốt, trăm vạn đừng để cho bị kỷ ủy mang đi…
Đinh Trường Sinh cười nói.
– Ai ui, cậu nói làm tôi sợ muốn chết, tưởng rằng chuyện gì, cậu yên tâm, việc khác không nói, nhưng điểm này cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sạch sẽ. T…
Trần Đông nói.
Đinh Trường Sinh gật đầu, thầm nghĩ, ngươi tuyệt đối sạch sẽ, nhưng ta nhìn ngươi lại không sạch sẽ chút nào, ngươi và Giang Thiên Hà có sạch sẽ không, nếu ngươi không đang làm kiểm soát trưởng, thì chồng của nàng không giết ngươi sao? Dĩ nhiên, những thứ này đều là ở trong đầu hắn…
Trần Đông tự mình mang theo Đinh Trường Sinh đi xuống tầng trệt, mấy cái văn phòng của đội phòng chống tham nhũng nằm ở khúc cuối…
– Đây là phòng làm việc của cậu như thế nào, tạm được chứ? Lão Hà vừa đi, tôi lấy tốc độ nhanh nhất dọn dẹp đấy, bất quá, chưa có thay mới đồ đạc, thời gian không kịp, cậu cảm thấy như thế nào đây, có gì thì sẽ mua thêm sau…
Trần Đông hỏi.
– Đầu cần mua thêm gì a, rất tốt rồi, không cần mua rồi, tiết kiệm một chút lấy tiền uống rượu.
Đinh Trường Sinh nói.
– Như vậy, trước cậu làm quen một chút, ngay sát vách là văn phòng của bộ phận phòng chống tham nhũng, có việc gì thì cậu cứ gọi bọn họ…
Trong lúc Trần Đông nói chuyện, sát vách phòng làm việc thò ra cái đầu, nhìn nhìn bên này, nhưng không dám đi ra.
– Tốt, anh cứ đi trước đi, có việc gì thì tôi sẽ tìm anh…
Đinh Trường Sinh nói.
Nhìn thấy thái độ của Trần Đông, đối với vị trường phòng mới đến này, người trong bộ phận chống tham nhũng liền thay đổi cách nhìn, nguyên lai lão Hà trường phòng chống tham nhũng, trong các cuộc họp thường xuyên bị Trần Đông mắng té tát, hiện tại trưởng phòng chống tham nhũng mới đến, thì kiểm soát trưởng tự mình mang theo đưa đến văn phòng, điều này làm cho rất nhiều người phải suy nghĩ đến…
Cơ quan chính là như vậy, bọn họ có nhiều thời gian để suy nghĩ, đôi khi là nghĩ đúng rồi, nhưng có đôi khi xác thực còn phải suy nghĩ nhiều hơn thì mới nắm bắt được…