Phần 54
– Làm gì mà cấp bách tìm chị như vậy? Như thế nào… đã nghĩ thông suốt rồi à?
Tiếu Hàn nhìn thấy Đinh Trường Sinh, hỏi.
Đinh Trường Sinh thấy nàng đến, động cũng không nhúc nhích, vẫn là ngồi tại ghế dựa, mắt quét nàng liếc nhìn một cái, duỗi tay dùng tay làm dấu mời, xem như là chào hỏi.
– Em tưởng rằng chị đã rời khỏi Hồ Châu rồi, không ngờ chị vẫn chưa đi?
Đinh Trường Sinh nói.
– Chị bây giờ không nhà có nhà để về, may mà trong tay có chút tiền, cho nên bốn biển khắp nơi là nhà, đi đến đâu thì ở khách sạn, cho nên đi đến nơi nào cũng không sao cả, nhà của chị bởi vì sự tình ly hôn mà đã cùng chị gây xích mích, bây giờ chị sống hay chết cũng không có ai để ý, hiện tại chị chính là hưởng thụ cuộc sống, nên hưởng thụ được lúc nào thì hưởng thụ, không chừng ngày nào đó có chết cũng không hối tiếc.
Tiếu Hàn bình thản nói, giơ tay lên tiếp đón ly cà phê nhân viên phục vụ mang đến…
Đinh Trường Sinh không muốn cùng nàng thảo luận đến việc này, đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
– Trần Hoán Cường hiện tại đang làm gì?
– Lão Trần a, chị không biết, hắn đi đâu cũng không có hướng chị hội báo, có chuyện gì vậy?
Tiếu Hàn hỏi.
– Vợ con của em tại tỉnh thành bị người bắt cóc, nhìn bộ dạng là muốn bắt cóc con gái của em, lại tăng trước đó em tại tỉnh thành thì bị người dùng súng bắn vào xe, hai chuyện này hợp tại cùng một chỗ, em cảm thấy không phải là ngẫu nhiên, đó là có người muốn ám hại em, cho nên, em hy vọng chị có thể giúp em, em muốn đem người đứng sau những chuyện này đào ra, ngoài ra không còn có biện pháp nào khác, em không thể đề phòng bọn hắn cả đời được…
Đinh Trường Sinh nói.
– Bắt cóc vợ con của em? Việc làm này đúng là hơi quá, bất quá chị không có tin tức của hắn, chị đã từng nói qua với em, nếu chị giúp em, nói không chừng ngày nào đó chị không còn mạng để gặp lại em được đấy…
Tiếu Hàn nói.
Đinh Trường Sinh sửng sốt một chút, gật gật đầu, nói:
– Được rồi, là em lỗ mãng, không quan hệ, việc này không làm phiền chị nữa, em từ tỉnh thành vừa mới trở về đây, nên rất mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi sớm, tạm biệt…
Nói xong, Đinh Trường Sinh cầm lấy hai trăm nguyên tiền để phía trên bàn, xem như trả tiền cà phê.
Vốn là Đinh Trường Sinh đứng dậy, trong chớp mắt Tiếu Hàn do dự, nàng muốn đáp ứng Đinh Trường Sinh đi đến chỗ đó Trần Hoán Cường để tìm chút manh mối, nhưng do dự một chút, vẫn là không nói ra, Trần Hoán Cường là cái thứ hạng người gì thì nàng rõ ràng nhất, cho nên, chuyện này nàng không dám dễ dàng đáp ứng.
– Hắn ở đâu, sao lại có một mình chị quay lại, tôi đã chuẩn bị thay xong váy áo cùng chị và hắn đi ra ngoài ăn cơm…
Chu Hồng Kỳ gặp Tiếu Hàn trở về, hỏi.
– Đừng nói nữa, gia hỏa kia hiện tại tính tình đã không xong rồi, không hài lòng thì đã rời đi, vợ con hắn tại tỉnh thành hôm nay suýt chút nữa bị người bắt cóc, cho nên tới hỏi tôi một việc, việc này tôi cũng không biết, nên không giúp được hắn, hắn liền rời đi, đúng là qua sông đoạn cầu a.
Tiếu Hàn ngồi tại trên sofa, nói.
– Thạch Mai Trinh à? Xảy ra chuyện gì?
Chu Hồng Kỳ hỏi.
– Ai nha, đừng hỏi… tôi cũng không biết, ta đi xuống dưới thuê gian phòng đây, đi ngủ…
– Chị mướn phòng làm gì, ngay tại nơi này của tôi ngủ đi, giường lớn, hơn nữa, hai chúng ta buổi tối còn có thể hàn huyên nói chút chuyện…
– Hôm nay không muốn cùng cô nói cái gì cả, ngày mai nói sau.
Nói xong, Tiếu Hàn có chút nổi giận bước ra cửa, đi mướn phòng ngủ…
Chu Hồng Kỳ là người thông minh, vừa nhìn Tiếu Hàn bộ dạng này thì biết nàng có việc không nói ra cho mình biết, vì thế Tiếu Hàn vừa ra khỏi cửa, nàng lập tức gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, Đinh Trường Sinh vừa mới lên xe taxi đi chưa có bao xa.
– A lô… em đi chưa, nếu chưa có đi xa, chờ chị một chút, cùng đi ra ngoài ăn một chút gì, chị chưa có ăn cơm chiều…
Chu Hồng Kỳ nói.
Đinh Trường Sinh nhíu lại lông mày, nhưng lập tức bảo tài xế quay lại…
Xe Chu Hồng Kỳ chờ tại cổng chính, Đinh Trường Sinh xuống xe taxi, lên xe thể thao của Chu Hồng Kỳ, Chu Hồng Kỳ vừa chạy xe không xa lắm, phía sau liền có một chiếc Jetta cũng chạy ra khỏi cổng nhà hàng khách sạn, trên xe có hai người, một lái xe, một gọi điện thoại hội báo.
– Hứa tổng, Chu Hồng Kỳ đã lái xe đi ra ngoài, đi cùng một nam nhân, chúng ta đang bám theo.
– Ừ… tôi đã biết, nhớ quay chụp ảnh cho tốt, nhớ kỹ phải cẩn thận một chút, đừng để cho người phát hiện ra.
Hứa Gia Minh nói.
– Vâng… không thành vấn đề.
Đinh Trường Sinh lúc lên xe, sắc mặt như cũ vẫn không dễ nhìn.
– Tiếu Hàn là cho em nổi giận à? Chị nói cho em biết, nàng bây giờ cùng chị một chút quan hệ cũng không có, cho nên em bây giờ như thế nào làm với nàng, đối với chị cũng không sao cả, cho dù là em đem nàng đưa lên giường, cùng chị cũng không quan hệ, chị cũng không có trách móc gì em đâu…
Chu Hồng Kỳ thoải mái nói.
– Đúng là nàng có muốn lên giường với em, nhưng em hiện tại đã cải tà quy chính rồi, không cần thiết gặp đàn bà nào cũng leo lên nhảy…
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
Chu Hồng Kỳ nhìn xem hắn, hỏi:
– Vợ con của em không có sao chứ, vừa rồi Tiếu Hàn có nói cho chị biết, chắc là em đã đắc tội với người nào rồi, bằng không thì cũng không có khả năng tìm đến người nhà của em để làm như vậy, sự tình rất đơn giản, bởi vì bọn hắn muốn ép em làm theo lời của bọn hắn, nên mới dùng người nhà của em để ra điều kiện, trừ phi em không đồng ý với cái điều kiện đó, thì bọn hắn mới trút giận trên thân người nhà của em, đây là cách làm hèn hạ nhất, em phải chú ý đến điều này…
– Em biết, cảm ơn chị đã quan tâm…
– Em ăn cơm chưa, muốn ăn cái gì, chị dẫn em đi…
Chu Hồng Kỳ nói.
Đinh Trường Sinh dựa vào ghế dựa, mắt nhìn kính bên phải xe, chợt phát hiện phía sau có một chiếc xe đang theo lấy, Đinh Trường Sinh bây giờ liền khẩn trương cao độ, nhất là đã trải qua đoạn thời gian này vài sự tình đã xảy ra, hắn tố chất thần kinh càng thêm cảnh giác.
– Phía trước rẽ phải…
Đinh Trường Sinh nói.
Chu Hồng Kỳ không chú ý đến phía sau có xe chạy theo, cho nên cứ dựa theo Đinh Trường Sinh chỉ dẫn hướng rẽ phải, sau đó Đinh Trường Sinh lại bảo nàng rẽ trái, liên tục đảo qua ba cái giao lộ, Đinh Trường Sinh có nhận định xe chạy phía sau là đang theo dõi bọn họ.
– Dạng người như chị, tại Hồ Châu nán lại, có phải hay không đều có cảnh vệ đi theo sau?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Chị còn phải cần dùng đến bảo vệ sao?
Chu Hồng Kỳ hỏi.
– Chị thì là không cần, nhưng có khả năng là người nhà của chị, hoặc là An Tĩnh thấy chị cần phải được bảo hộ, chiếc xe kia theo lấy chúng ta chạy qua mấy con phố rồi, không phải là người phái theo bảo hộ chị sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Thật không?
Chu Hồng Kỳ lúc này mới nhìn về phía kính chiếu hậu, phát hiện xác thực có chiếc xe đang theo lấy, nhưng chiếc xe này thì không chuyên nghiệp, chạy quá gần sát, hơn nữa còn là một mực chạy theo, cho dù ngu ngốc cũng có thể nhìn ra a.
– Phía trước có tiệm mì hoành thánh không tệ, nếu không, chúng ta đi đến chỗ đó ăn đi…
Chu Hồng Kỳ nói.
– Không sao cả, cứ có ăn là được.
Đinh Trường Sinh nói.
Đối với chiếc xe theo dõi từ phía sau, Chu Hồng Kỳ cũng không kinh ngạc, nhưng Đinh Trường Sinh thời gian này vẫn luôn là ngồi trên ngọn lửa, thấy Chu Hồng Kỳ không phát tác, nên hắn tạm thời cũng không phát tác, hai người vào tiệm mì vằn thắn tìm một chỗ ngồi xuống, phía sau, Đinh Trường Sinh nhìn đến chiếc xe kia cũng dừng ở bên ngoài, còn đi xuống hai người, cũng vào bên trong tiệm mì vằn thắn này.
– Thật sự là không biết sống chết a.
Đinh Trường Sinh cắn răng nói, trong tay chuẩn bị một đôi đũa, bởi vì là quay lưng, hai người kia nhìn không tới biểu cảm trên mặt của Đinh Trường Sinh…