Chương 3 – Phần 22
Lưu Hương Lê bị Đinh Nhị Cẩu để cho cô chỏng mông quỳ gối, vễnh cao cái âm hộ lên, từ phía sau mông đít cô, hắn mãnh liệt đâm dương vật vào, âm đạo Lưu Hương Lê cũng quá mức trơn ướt, Đinh Nhị Cẩu cảm giác được dương vật tiến vào một đống bùn trơn trợt lầy lội, nhấp mạnh hắn đem toàn bộ cây dương vật tráng kiện sâu đậm đâm vào đến tận cùng trong thân thể của cô, hai tay vịn chắc phần hông Lưu Hương Lê, không ngừng hẩy thân mình lao tơi về phía trước.
Cô cảm giác mình giống như đang ngồi ở một cái trong thuyền nhỏ, theo làn sóng biển cuồng phong không ngừng lắc lư, bây giờ hai người tuy hai mà hòa nhập thành một, mặc dù hai bộ phận sinh dục càng ngày càng ướt át trơn trượt, nhưng bộ phận sinh dục cùa ai cũng không có ý muốn tách ra, Đinh Nhị Cẩu vẫn còn cố gắng nhấp những đợt cuối cùng, còn Lưu Hương Lê phảng phất dương như không chịu nổi cơn thảo phạt dữ dội.
…
Trọng Hải không có đi xuống bằng thang máy, mà từ thang lầu đi bộ, ông muốn có thời gian suy gẩm một chút, bây giờ thì sẽ làm như thế nào mà nói chuyện với người chú của mình đây? Chuyện này cũng khó mà giải thích, lúc trước chú ông rất phí sức tâm tư sức lực mới thúc đẩy thành công cuộc hôn nhân này, mục đích là để cho nhà họ Tạ gia có tiềm lực chính bên trên ủng hộ nhà họ Trọng, mặc dù đất nước không tồn tại cái gọi là tài phiệt, nhưng muốn tham chánh làm chính trị, sau lưng không có tài lực ủng hộ, thì giống như chính là cội nguồn mà không có nước, như cây không cội vậy, đây là đạo lý mà ai cũng hiểu.
Chính trị cần tài lực ủng hộ, mà tài lực thì cần chính trị bảo hộ, cái vòng tròn này ăn sâu vào tiềm thức như đã thành một cái thói quen, bây giờ nên làm gì đây? Trọng Hải đứng ở trước cửa lớn quán ăn, vô kế khả thi, nhìn không định hướng trong màn đêm tối, nghe tiếng gió núi rì rào, trong lúc nhất thời thật sự không biết nên phải làm gì bây giờ…
…
Trong cơn cực khoái sắp đến, Lưu Hương Lê thân thể giật run lên từng lúc, thì bỗng tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, làm hai người giật mình, cú điện thoại này suýt làm cho Đinh Nhị Cẩu bị bệnh liệt dương vì là vừa lúc hắn chẩn bị xuất tinh phun ra, tay với cầm điện thoại di động lên xem, lại là Trọng Hải gọi, bà ngoại ơi… đúng lúc này gọi điện thoại làm gì cơ chứ .
– Trường Sinh, cậu đang ở chỗ nào vậy?
– Dạ em đang ở trong thôn, lãnh đạo có gì dặn dò?
Đinh Nhị Cẩu vừa nói chuyện điện thoại, vừa cố gắng kềm giữ hơi thở của mình, mới vừa rồi giao cấu vận động dữ dội, thật sự là có thể so sánh với chạy cự li dường dài 10 km đấy.
– Tranh thủ thời gian tới ngay đây, chúng ta quay trở về huyện.
Trọng Hải thanh âm trầm thấp lạnh băng nói ra .
– Vâng…em đến ngay.
Đinh Nhị Cẩu thở dài đành để điện thoại xuống, bắt đầu mặc quần áo lại, bỏ dở cuộc thâu hoang đang đến hồi gay cấn.
– Đêm nay em không thể ở lại đây rồi, vừa rồi chủ tịch huyện nói muốn đêm nay quay trở lại huyện, không biết đã xảy ra chuyện gì, em phải đi, chị ngủ đi.
Đinh Nhị Cẩu bên cạnh mặc quần áo vừa nói .
– A, vội vả như vậy, xảy ra chuyện gì rồi? Có khi nào cái đôi này oánh nhau không hả?
Lưu Hương Lê để thân mình trần truồng chỉ kéo qua cái chăn phủ hờ hững ở trên người, lộ ra một bên vai cùng một nữa bầu vú cằng tròn với đầu núm vú còn sưng cứng nhô lên, một tay chống quai hàm nằm tại trên đầu giường đặt gần lò sưởi, cái tư thế này thật là chọc người, nhưng Đinh Nhị Cẩu thật sự là không còn thời gian rồi, hắn phải tranh thủ thời gian đi đón lấy lãnh đạo của mình.
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu vội vàng rời đi, Lưu Hương Lê giờ mới cảm giác thể xác và tinh thần cũng mệt mỏi muốn ngủ thật say, mới vừa rồi khắp phòng còn là tràn ngập cái mùi dâm dục hưng phấn, trải qua ngắn ngủn thời gian chẳng là bao, trong gian phòng này giờ thì như không còn sinh khí nữa, nói cho cùng, chính là chỗ này thiếu khuyết một người đàn ông, nhà không có đàn ông đúng là không phải là mái ấm gia đình.
Tuy cô thích Đinh Nhị Cẩu, nhưng trên thực tế thì Đinh Nhị Cẩu không có khả năng cưới cô làm vợ, có đôi khi loại tâm tính không đạt được ước nguyện thì rất kỳ lạ, giống như là cuộc mây mưa mới vừa rồi, Đinh Nhị Cẩu giống như là một khách làng chơi, còn cô thì bán đứng mình giống như là một kỹ nữ, vội vàng đến để giao cấu, làm xong thì rời đi, tựa như giữa hai người chỉ tồn tại chuyện tình dục nam nữ mà thôi vậy.
Khát vọng là bản năng của con người, khi đã thỏa mãn chuyện gì đó, thì sẽ có nhu cầu hi vọng hướng về cao hơn, cho nên khát vọng vĩnh viễn vẫn là khát vọng.
…
Đinh Nhị Cẩu gấp rút chạy bộ tới quán ăn của Tạ Phương Quỳnh, vừa đến nơi liền ý thức được sự bất thường, cho dù là chuyện khẩn cấp gì đi nữa, tại sao Trọng Hải lại không ở bên trong mà ra bên ngoài quán ăn chờ hắn, gió từ trong núi thổi ra ban đêm khá lạnh, Trọng Hải vẫn đang đứng bên cạnh xe chờ hắn …
– Cậu đi đâu vậy? Tôi đã dặn cậu chờ tôi rồi mà..
Thấy Đinh Nhị Cẩu đã chạy tới, Trọng Hải lập tức trút giận, gằn giọng nói lớn, Đinh Nhị Cẩu không có dám lên tiếng, liền mở cửa, lái xe rời khỏi thôn Lê Viên.
Trên xe hai người không ai nói lời nào, Trọng Hải vẫn còn đang suy tư nên làm cái gì bây giờ, Đinh Nhị Cẩu thì chuyên tâm lái xe, đường này ban ngày chạy đã khó, chớ nói chi là vào ban đêm, chạy mà không cẩn thận, hai người sẽ dễ bị thanh lý tại trong khe suối này, nhìn bộ dáng của chủ tịch thì đúng là ông ấy cùng với Tạ Phương Quỳnh trở mặt, những người quyền thế giàu có này thật sự là khó chiều chuộng…