Chương 3 – Phần 6
Thanh âm này trong đêm tối yên tĩnh ở bên trong truyền ra bên ngoài rất rỏ ràng, cũng đánh thức Tào Băng dậy, khi cô mở mắt ra thì trong phòng không có ai, nhưng lại nghe từ trong toilet tiếng khác lạ dị thường.
– Lăng Sam… Lăng Sam, bạn đang ở đâu?
Tào Băng yếu ớt gọi.
– Ưm… có mình đây.. làm sao vậy?
Lăng Sam vội vàng đẩy Đinh Nhị Cẩu ra, lau vội cái miệng, lật đật đi ra ngoài tuy ngoài miệng lau sạch sẽ rồi, nhưng quần áo thì vẫn còn nhăn nhúm nhúm đấy.
– Chuyện gì vậy?
– Mình… muốn uống nước.
Tào Băng vừa thấy bộ dạng Lăng Sam, cô đã lờ mờ đoán rằng Đinh Nhị Cẩu ở trong toilet đang làm gì với Lăng Sam, lúc này cô có chút hối hận khi gọi Lăng Sam, kỳ thật cô cũng không khát, chỉ là sợ hãi khi không thấy có một người nào ở trong phòng.
…
Vì còn có nhiều chuyện phải giải quyết, sáng sớm Đinh Nhị Cẩu đã lái xe về tới huyện Hải Dương đi làm, vì không muốn bị phiền toái chẳng đáng, hắn bảo Lăng Sam làm thủ tục chuyển viện cho Tào Băng đến bệnh viện bảo vệ sức khoẻ bà mẹ và trẻ em, chủ yếu là sợ Dương Tuệ Toàn lại đến dây dưa khi không có hắn ở bên cạnh các cô…
– Em đi đâu vậy? Tối hôm qua gọi điện thoại cho em không được?
Vừa tiến vào ủy ban huyện, Đinh Nhị Cẩu liền gặp chủ nhiệm mới nhậm chức Hồ Giai Giai.
– Hì chị Giai Giai, xảy ra chuyện gì? Lãnh đạo tìm em hả?
– Ừm.. cũng không có việc gì … là chị..muốn gặp em có chút việc… sao điện thoại của em không gọi được vậy?
– Tối hôm qua điện thoại hết pin, chị làm em sợ hết hồn, tưởng rằng lãnh đạo tìm em…
– Há, lát nữa đến phòng làm việc của chị tranh thủ thời gian để bàn về chuyện giao khối hậu cần cho em, bây giờ một ngày chị cũng không muốn quản. – Hồ Giai Giai cau mày nói.
Đinh Nhị Cẩu cũng muốn mau trở về phòng mình, một là sạc điện cho điện thoại, hai là còn có một chuyện trọng yếu, đó chính là hắn muốn nhìn qua một chút cái usb mà Tào Băng đưa cho hắn cất giữ, đến cùng bên trong có cái gì, tuy là lúc ấy Tào Băng có cảm giác rất là xấu hổ, nhưng khi thấy tư cách của Đinh Nhị Cẩu rất đáng tín nhiệm, cô đã đem cái usb này nhét vào túi áo Đinh Nhị Cẩu, hắn vốn không muốn nhận lấy, nhưng sau khi cân nhắc đến vấn đề này, nếu Tào Băng còn giữ trên người, nói không chừng sẽ cho mang đến cho cô phiền toái rất lớn, còn nếu nắm giữ cái usb ở trong tay mình, thì còn có thể bảo chứng cho sự an toàn của Tào Băng, một khi Tào Băng xảy ra chuyện gì, ít nhất thì còn có chứng cứ để lại, nhưng chính vì chuyện này cũng làm cho Đinh Nhị Cẩu gia tăng lên sự nguy hiểm, cho nên hắn vội vàng muốn biết bên trong là gì …
Còn sớm Trọng Hải chưa có vào văn phòng, vì vậy Đinh Nhị Cẩu tranh thủ thời gian mở máy vi tính ra, đem cái usb cắm vào, bên trong có năm thư mục chứa phim, từng thư mục cũng không có tên, chẳng qua là ghi rõ ngày và giờ mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu mở một phim thì nhìn ra được, người thứ nhất là Tào Băng một mình trong gian phòng, chỉ trong chốc lát sau thì bước vào một người đàn ông, Đinh Nhị Cẩu cũng không có thấy rõ đây là ai, cho đến khi người đàn ông này trần truồng ra ngồi ở trên đầu giường hút thuốc thì rỏ ràng ở trong màn ảnh chính là bí thư Trịnh Minh Đường, ông ta lột sạch quần áo Tào Băng, sau đó thì thô bạo banh hai chân Tào Băng ra, mặc kệ cho cô sợ hãi, ông ta cúi đầu nằm đè lên ở dưới háng cô gái nhỏ bú liếm, thoạt đầu thì Tào Băng dãy giụa phản ứng chống trả, nhưng không lâu sau đó thì bắt đầu lên cơn động dâm rên rỉ…
Đinh Nhị Cẩu thật sự là không thể tưởng được, thoạt nhìn bí thư Trịnh Minh Đường đạo mạo nghiêm trang như vậy mà trong khách sạn lại có thể lên diễn một tiết mục như vậy.
Những nội dung phim trong thư mục khác về cơ bản cũng giống nhau cảnh tượng giao cấu giữa bí thư Trịnh Minh Đường và cô bé học sinh Tào Băng, điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu không tránh khỏi tự đặt câu hỏi, một chủ thầu xây dựng tại sao phải đối phó với bí thư huyện Trịnh Minh Đường như vậy? Mới nhìn qua thì thấy không có có liên hệ gì cả, nhưng suy đoán lại tỉ mỉ thì sẽ hiểu, nhất định đây là vì chuyện đầu thầu làm con đường mới, nếu như mình đoán không sai, lần này trúng thầu trong các công ty xây dựng, nhất định chắc chắn là có công ty của anh em Dương Tuệ Toàn.
Đinh Nhị Cẩu đem cái usb bỏ vào trong ngăn kéo khóa lại, đồng thời cũng lưu lại trong máy tính đưa vào thư mục bí mật, chuyện này đối với bất cứ ai cũng không thể nói, nếu như tiết lộ ra ngoài, không đơn thuần sẽ là một chấn động mạnh ở huyện Hải Dương, còn có thể sẽ ảnh hưởng đến chuyện xây dựng con đường mới, đây là điều mà Đinh Nhị Cẩu dứt khoát không muốn xảy ra.
…
Vụ án Cổ Thành Lượng nổ tung như là đi vào ngỏ cụt, trước đó Miêu Chấn Đông giám thị lén đối với Trịnh Tam Gia vài ngày, phát hiện thằng này thậm chí ngay cả điện thoại đều rất ít gọi, hình như là chuyện Ngưu Nhị Đản mất tích mang đến cho hắn rất lớn áp lực, với lại giờ thì Trịnh Tam Gia buổi tối thì thường xuyên về nhà cùng Trịnh Minh Đường ăn cơm chứ không như trước nữa.
Buổi tối lúc ăn cơm, Trịnh Tam Gia hỏi:
– Cha..con hỏi chuyện này, có phải là cha có một cái chặn giấy Kỳ Lân bằng ngọc?
– Làm sao con biết?
Trịnh Minh Đường sững sờ hỏi, đó là vật Khấu Đại Bằng đưa, mới qua hai ngày mà thôi, thì Trịnh Tam Gia làm sao biết được?
– Hôm nay lúc con về nhà, trên đường cái gặp ông chủ chuyên thu mua lại quà tặng hỏi con cái chặn giấy ngọc Kỳ Lân có bán không? Ông ta còn nói là có người đồng ý mua lại với giá cao, con suy nghĩ, chỗ ở của con không có, vậy thì nơi của cha có không? – Trịnh Tam Gia nói.
Với Trịnh Minh Đường thì chuyện này mà không hiểu thì còn làm cái gì quan? Hơi chút suy đoán, ông ta đã biết việc này đến cùng là chuyện gì xảy ra, đúng là Khấu Đại Bằng tâm nhãn không ít, bất quá đưa quà tính tiền theo kiểu này cũng tốt, ít nhất là mọi người lẫn nhau đều không thấy đưa trực tiếp, nếu có chuyện gì xảy ra, ai biết được người chuyên thu mua lại quà tặng chính là người trung gian đâu này?
…
Ngày cuối cùng của tháng giêng, ở huyện Hải Dương tổ chức đấu thầu, với tư cách là thành viên trong ban chỉ huy, Đinh Nhị Cẩu cũng có mặt tại hiện trường nhưng chỉ là bưng trà rót nước phục vụ kịp thời cho những người lãnh đạo có quyết định …
Phía dưới ngồi đầy những đại diện của các công ty đến đấu thầu đến từ ngoài tỉnh lẫn trong tỉnh cho đến huyện, còn đang ngồi ở phía trên ngoại trừ ban chỉ huy, còn có mời các chuyên gia cùng với sở Công Thương thành phố chịu trách nghiệm kiểm chứng những tư cách năng lực các công ty xây dựng, còn đại diện ngân hàng thành phố thì phụ trách thu tiền đặt cọc đấu thầu.
Vì muốn đẩy nhanh tốc độ sửa chữa con đường cộng với lợi ích của từng nhóm, ban chỉ huy chia ra làm 10 cung đường, trong đó tối trọng yếu nhất là đoạn qua khe núi Lão Ưng, do các chuyên gia thành phố luận chứng cho rằng khu vực này quá hiểm trở, thì xây dựng một cây cầu bắt qua, như vậy thì có thể tránh khỏi nhiều tai nạn xe cộ, chi phí làm cây cầu rất lớn có thể đạt tới 1000 vạn, cho nên khu vực có cây cầu này hôm nay rất nhiều công ty xây dựng cạnh tranh là chủ yếu, những cung đường khác thì chỉ là thứ yếu vì những hạng mục này không có gì là nguy hiểm so sánh với chuyện xây dựng cây cầu, do đó chi phí đầu tư không cao lắm…
Trong những người đến đấu thầu, Đinh Nhị Cẩu cũng thấy được nhiều người quen, thứ nhất là Lưu Tam, thằng này đi cùng với ông chủ công ty xây dựng ở huyện là Kim Thư Văn, Lưu Tam cũng biết trình độ còn hạn chế cùng với khả năng hạn hẹp của công ty xây dựng thôn Lê Viên của mình, muốn kỹ thuật thì không có kỹ thuật, muốn thiết bị thì không có thiết bị, muốn tư cách năng lực cũng không có tư cách năng lực, cho nên hắn không dám đến tìm Đinh Nhị Cẩu dựa vào, mà hắn lựa chọn hợp tác công ty xây dựng ở huyện, như vậy mới có thể mượn tư cách năng lực của công ty xây dựng ở huyện, kiếm một khúc đường để làm, kiếm thêm chén cháo hẳn là không có vấn đề.
Còn có một người khác mà Đinh Nhị Cẩu chán không muốn gặp, nhưng hắn cũng dám đến, đó chính là Dương Tuệ Toàn, xem trên bảng hiệu công ty của bọn hắn gọi là công ty kiến trúc Trường Hà, mẹ kiếp… đây không phải là có ý nghĩa chuyên nghiệp làm cầu hay sao?
Dương Tuệ Toàn cũng nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, chứng minh là Đinh Nhị Cẩu không có lừa hắn, đúng là người của văn phòng ủy ban huyện đấy, anh của hắn là Dương Tuệ An cũng đã tới ngồi kế bên cạnh hắn, dù rất tức tối chuyện của Tào Băng, hắn cũng không có mặt mũi nào dám kể lại chuyện phát sinh đêm đó nói cho Dương Tuệ An biết.