Chương 3 – Phần 67
Chỉ trong một đêm, trên mạng internet lan truyền tin tức về chủ tịch Trọng Hải của huyện Hải Dương ở bên ngoài bao nuôi tình nhân làm có thai, tại cả nước trong tất cả diễn đàn lớn nhỏ rộng khắp truyền bá ra, lúc mới bắt đầu Trọng Hải tưởng rằng là do Tạ Phương Quỳnh trả thù, nhưng về sau thì phát hiện, có rất nhiều chuyện Tạ Phương Quỳnh chẳng hề hay biết, ông mới biết rõ là chính mình rất có thể là bị người cố tình theo dõi.
Trọng Phong Dương nhìn Trọng Hải đang đứng cúi đầu trước mắt, ông hận không thể cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn đánh vào đầu của Trọng Hải, nhưng lúc này, ông đã tức giận đến nỗi không có sức lực cầm lấy cái gạt tàn thuốc trước mặt nữa.
– Trọng Hải, cháu nói cho chú biết, chuyện này là có thật không?
Đúng ra Trọng Phong Dương không phải là chuyện gì cũng biết, chuyện này là do bí thư thành ủy Đường Bính Khôn thành phố Bạch Sơn báo cáo lên, bằng không ông vẫn còn chưa biết, Dường Bính Khôn đề nghị đem Trọng Hải điều chuyển lập tức rời khỏi huyện Hải Dương, để tránh cho người có dụng tâm khác nắm bắt lấy chuyện này xoáy vào, đến cuối cùng tai họa sẽ nhắm đến Trọng Phong Dương, sắp xếp cho Trọng Hải một ví trí mà người khác không quá chú ý đến, sáu tháng hay một năm gì đó thì lại chậm rãi mưu đồ Đông Sơn tái khởi, còn vấn đề mấu chốt bây giờ là xác định chuyện này có phải là vậy hay không?
– Chú, cháu xin lỗi, cháu sai rồi, là trách nhiệm của cháu, cháu xin nhận hết.
Trọng Hải cũng không biết vấn đề đến cùng là bắt nguồn xảy ra từ đâu? Cũng có lúc Trọng Hải hoài nghi ngay cả Đinh Nhị Cẩu, nhưng Đinh Nhị Cẩu căn bản không thể nào biết cặn kẽ như vậy, hơn nữa Đinh Nhị Cẩu làm như vậy cũng không có lợi lộc gì cho hắn, cho nên nên hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi, Trọng Hải không có biết một người nào rỏ ràng đã hại mình.
– Súc sinh, cháu nói như vậy là đã thừa nhận sự thật, Trọng Hải… cháu đi ra ngoài đi, từ nay về sau nhà họ Trọng không có người cháu này nữa, chú đã nhìn lầm người rồi, chỉ vì một người đàn bà, mà làm hỏng chuyện như vậy, cháu có biết là cháu làm như thế, nhà họ Trọng tại chính đàn ở tỉnh Trung Nam đã không còn cơ hội nữa, chú đã phí hết bao nhiêu tâm huyết để liên hiệp cùng nhà họ Tạ, một chính trị cộng một thương gia, để có thể bảo vệ chúng ta, nhà họ Trọng này 50 năm trôi qua không suy, nhưng bây giờ thì sao, tất cả đã không tồn tại nữa rồi.
– Chú..là do cháu, cháu không tốt..chú…..
– Cháu đi ra ngoài đi, chú muốn yên tĩnh một chút.
Trọng Phong Dương khuôn mặt lạnh lùng nói ra, ông muốn trói Trọng Hải lại đánh hắn, dù hắn không phải là con của mình, suy cho cùng việc này cũng không thể chỉ trách một mình Trọng Hải, mà còn do mình nữa, những năm qua cảm thấy bản lỉnh chính trị của hắn tốt rồi, thiếu đi giám thị, chỉ mới vừa sơ sót buông lơi, thì đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Ông cầm điện thoại lên gọi cho bên thông gia, dù ông muốn hết sức mình cứu vãn mối quan hệ cùng nhà họ Tạ, nhưng biết rằng là không thể nào được, nhà họ Tạ tại tỉnh Trung Nam cũng là gia tộc nổi tiếng, có thể thừa nhận được sự nhục nhã vô cùng như vậy sao?
– Lão Tạ, thực xin lỗi, trong chuyện này là nhà họ Trọng chúng tôi có lỗi với các người.
– Bí thư Trọng, sao ông lại nói như vậy, đây là chuyện bọn nhỏ, chúng ta là người lớn không quản được thì cũng không cần lo, con cháu thì có phúc phần của con cháu, coi như xong rồi, không nên để ở trong lòng.
Tuy rằng tức giận thiếu điều bóp nát điện thoại, nhưng lão Tạ không thế nào làm vậy được, chẳng lẽ ở trong điện thoại cùng với một phó bí thư tỉnh ủy khiêu chiến? Nói cho cùng đây là sự việc của con cái, không vì thế mà phá vỡ tầng quan hệ này, nhưng chỉ sợ rằng mối kết giao sau này sẽ phai nhạt đi.
…
Bên trong văn phòng ủy ban huyện Hải Dương, Hồ Giai Giai vẫn chưa về nhà mà đi tới đi lui, tiếng giày cao gót gỏ lộp cộp i trên sàn nhà bằng gỗ, lúc này cô tâm loạn như ma, Trọng Hải sáng sớm nói là đi lên tỉnh thành, nhưng hiện tại vẫn chưa về, cô mơ hồ cảm thấy xảy ra việc lớn, trên intrenet bình luận chất vấn vẫn không có xu thế giảm bớt, cứ theo đà này, cho dù là chuyện bịa đặt về Trọng Hải, thì Trọng Hải cũng không còn khả năng quay lại Huyện Hải Dương làm chủ tịch tiếp rồi.
…
Lúc này ở ngay giữa sân nhà ở trong thôn Hoàng Thủy Loan, một cái bàn gỗ nhỏ hình vuông bày ra, Vương Kiến Quốc đã đem món ăn cá chép hồng ti hấp dọn lên, Vương Kiến Quốc mời, Đinh Nhị Cẩu cầm đũa lên gắp lên miếng cá chép thơm ngát, thì lúc này điện thoại di động trong túi reo vang….
…
Đinh Nhị Cẩu ngay lập tức đứng dậy bỏ dở tất cả mọi việc tại thôn Hoàng Thủy Loan chạy về ủy ban huyện, trời đất… mình mới đi không đến hai ngày, chẳng lẽ ở huyện lại muốn đổi chủ sao? Hắn vội vả chạy về phía văn phòng, đẩy cửa ra, gặp Hồ Giai Giai đang cầm điện thoại hướng về người nào đó giải thích cái gì.
Thấy Đinh Nhị Cẩu tiến vào, cô ra dấu cho hắn ngồi xuống vừa nói.
– Xin lỗi, nếu có thông báo tin tức gì tuyên bố, chúng tôi sẽ bao cho anh đầu tiên được không? Hiện tại thì thật sự không có có tin tức gì cả. Vâng.. cứ như vậy, cảm tạ anh thông cảm.
Hồ Giai Giai nói xong chậm rãi thả cái điện thoại lên bàn.
– Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy chị?
Đinh Nhị Cẩu vội hỏi.
– Em có lên mạng nhìn chưa?
– Hai ngày vừa rồi bận rộn quá nên em không có vào mạng, tín hiệu của điện thoại thì chập chờn không vào được, có tin tức gì của chủ tịch Trọng Hải chưa chị?
– Không có, điện thoại không bắt máy, tin nhắn không hồi âm, Trường Sinh … chị có cảm giác lần này chủ tịch Trọng rất khó qua cửa ải này rồi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Hồ Giai Giai lo lắng nói, sau khi anh rể cũng là tình nhân đi rồi, cô mới vừa bằng vào năng lực của mình mở ra một cục diện mới, còn chuyện hiến dâng thể xác chẳng qua là thủ tục để gia nhập mà thôi, không nghĩ tới Trọng Hải lại xảy ra chuyện này, chỉ sợ trước mặt cố gắng phải uổng phí rồi, mất cả chì lẫn chài…
Dù sao bây giờ cũng có người cùng cảnh ngộ với mình, là người đang ngồi đối diện Đinh Trường Sinh này, ai cũng biết Đinh Trường Sinh là tâm phúc của Trọng Hải, nếu như Trọng Hải ngã ngựa, thì Đinh Trường Sinh có thể còn có quả ngon để ăn sao? Cho dù là bây giờ hắn có muốn thay đổi địa vị thì cũng đã trễ rồi, Trọng Hải sau khi đến huyện này vẫn cùng với bí thư huyện ủy Trịnh Minh Đường không thuận thảo, đây là chuyện mà mọi người đều biết, Trọng Hải sẽ còn không biết đi đến nơi nào, đương nhiên cũng không khả năng mang theo Đinh Trường Sinh, như vậy thì Đinh Trường Sinh phải lưu lại, một cái chủ tịch trấn nho nhỏ, bóp chết hắn dễ dàng đơn giản như bóp chết một con rệp đồng dạng.
Đinh Nhị Cẩu ngồi ở bên cạnh Hồ Giai Giai, xem tin tức về Trọng Hải trên máy tính, nhìn ra được, lần này đối phương đã chuẩn bị rất kỹ lưởng chu đáo, vốn là những tin tức như thế này thì dân chúng rất cảm thấy hứng thú, thêm dầu vào lửa là điều đương nhiên, nếu như muốn lập lại cục diện bình thường sợ rằng chuyện này không phải dễ dàng.
– Trường Sinh, em cảm thấy việc này còn có đường lùi không?
Hồ Giai Giai hỏi.
– Em thấy tình hình đã là quá sức, chị không phải mới vừa rồi đã nhận điện thoại của phóng viên báo đài sao? Đoán chừng ngày mai phóng viên các nơi sẽ chen chúc tới, việc này sẽ vô cùng ầm ỉ, nhưng có lẽ hiện tại, lãnh đạo ở trên chắc cũng cũng đang suy nghĩ đối sách rồi, chị chờ xem, việc này không để yên, bất quá, em thật sự là không nghĩ ra, chủ tịch Trọng đến cùng là đắc tội với ai? Mà họ phải cần đến mượn câu chuyện này để hạ độc thủ ông ấy.
Đinh Nhị Cẩu nói xong nhìn Hồ Giai Giai, hai người cứ như vậy nhìn nhau, đều hi vọng từ trong ánh mắt người đối diện tìm kiếm được đáp án.