Chương 3 – Phần 70
Bởi vì Đinh Nhị Cẩu là một người độc thân, cho nên chuyện ăn cơm lại trở thành vấn đề lớn, tại ủy ban trấn không có căn tin, cho nên chuyện ăn uống hắn phải tự mình giải quyết, vì thế Đinh Nhị Cẩu đành phải kiếm chỗ ăn cơm ở một tiệm ăn nhỏ gần ủy ban trấn, không vì cái gì khác, vì đây là quán ăn của em vợ trưởng ban đảng ủy Dương Hòa Bình.
Chuyện của chủ tịch huyện Trọng Hải xem như là đã có một kết thúc, Đinh Nhị Cẩu đã nghĩ đến Trọng Hải đã rời khỏi huyện Hải Dương, như vậy thì hắn với cái chức vụ chủ tịch trấn này, đoán chừng cũng không làm được qua vài ngày, hắn xác định rỏ là đợi đến ngày bị cách chức, nhưng kỳ lạ là nửa tháng trôi qua vẫn chưa có thấy động tĩnh gì cả…
Không chỉ như thế, trong thời gian gần đây, bí thư trấn Trương Nguyên Phòng cũng im lặng, ru rú trong nhà, suốt ngày cũng không có gặp mặt Đinh Nhị Cẩu, không biết là đạng bận rộn cái gì.
Hôm nay là ngày trấn Độc Sơn họp chợ, cứ đến mùng 2, mùng 8, 12, 18, 22, 28 là đến chợ phiên, ngày hôm nay, tứ phương tám hướng mọi người đều tập trung đến chợ chọn mua đồ dùng hàng ngày, cho nên hôm nay ở trươc cổng ủy ban trấn Độc Sơn phiên chợ rất náo nhiệt.
Đến giờ ăn cơm, Đinh Nhị Cẩu xuống lầu ra cổng, đang chuẩn bị đi đến quán ăn bên đường đối diện ăn cơm, nhưng vừa bước ra thì trông thấy ở cạnh cổng ủy ban trấn có một sạp hàng bày biện bán hoa, bày biện khá nhiều chậu hoa các loại, có loại hoa Đỗ Quyên rất đẹp và lạ mắt, không giống như là loại hoa Đỗ Quyên bình thường trồng trong một chậu, mà đây là cái bồn hoa Đỗ Quyên bao gồm 4 cây đã được cắt tỉa, rất là đặc biệt.
– Đồng hương, cái bồn hoa Đỗ Quyên bao nhiêu tiền?
– 80 khối tiền, lấy một bồn hoa đi, hiện tại đang đúng kỳ nở hoa…
– 80 đồng? Đắt thế?
– Giá này mà đắt cái gì, cái bồn hoa tôi phải chăm sóc cả nửa năm trời mới có thể tạo hình được như vậy, hơn nữa loại hoa Đỗ Quyên này không phải là loại bình thường, cậu xem một chút cái giống này, màu sắc cũng khác, quan trọng nhất là khâu tạo hình, thế này gọi là Phượng Cầu Hoàng, mấy tháng trước tôi đi qua Thượng Hải, người ta ở chỗ đó thực sự là đam mê và hiểu về hoa, một bồn hoa giống như vậy, không có 300 khối tiền thì cậu khỏi phải nghĩ đến chuyện mua đi.
Người đàn ông bán hoa phô trương nói.
– Ặc… ông còn đi qua đến Thượng Hải sao? Đi bán hoa?
– Cũng không phải bán hoa, mà là tham gia một cái hội chợ chuyên về hoa Đỗ Quyên, tôi mang theo hoa của mình để dò xem giá cả thị trường, chính là bồn hoa như thế này, tại Thượng Hải tôi bán được 10 bồn, đều là 300 khối tiền một bồn, nhưng đáng tiếc là mang có bấy nhiêu, nếu có thể mang theo nhiều hơn thì cũng bán hết.
– À.. tốt quá, cái bồn hoa này tôi muốn mua, nhưng mà tôi muốn biết ông có phải là người của trấn Độc Sơn không?
– Đúng vậy, tôi ở thôn Hoàng Thủy Loan đấy, cách nơi này cũng không xa lắm, bồn hoa này tôi sẽ đưa đến nơi đâu cho cậu?
– Tôi trả tiền trước cho ông, đợi tôi ăn cơm xong, tự mình đem đi cũng được, đúng rồi, sẵn dịp mời ông ăn cơm? Tôi mời khách.
– Không được đâu, tôi còn phải bán hoa, nếu bán không hết thì phải còn ở lại đây thêm vài ngày đấy.
Người đàn ông bán hoa nói.
Đinh Nhị Cẩu ngồi tại cửa ra vào tiệm cơm nhỏ, vừa ăn vừa nhìn người đàn ông bán hoa, nhưng khi quan sát việc buôn bán của ông ta cũng không đắt hàng lắm, từ khi Đinh Nhị Cẩu mua một bồn hoa về sau, đến lúc hắn cơm nước xong xuôi, ông ta cũng không bán được thêm một chậu hoa nào, người xem hỏi mua cũng rất ít.
Đinh Nhị Cẩu vẫy tay kêu người phục vụ quán ăn cơm:
– Chủ tịch Đinh, đã ăn xong?
– Cũng sắp xong, anh trông thấy bên kia đối diện bên kia đường người bán hoa không?
– Vâng nhìn thấy, ông ta phiên chợ nào cũng từng đến ở chỗ này bán, có chuyện gì không vậy chủ tịch?
Người phục vụ không hiểu hỏi.
– Lát nữa nhờ anh lấy cho ông ta bát mì, thêm hai cái trứng gà mang qua đưa cho ông ấy, nhớ tinh tiền cho tôi.
– Vâng được rồi, tôi đi làm mì ngay.
Đinh Nhị Cẩu cơm nước xong xuôi, chưa có vội trở về ủy ban trấn, mà là đến bên cạnh người bán hoa ngồi xuống, vừa nhìn cái bồn hoa mới mua, vừa cùng người đàn ông bán hoa trao đổi về vấn đề hoa.
– Thôn của ông có nhiều người trồng hoa không vậy?
– Không có ai trồng hết, chỉ duy nhất mình tôi, ở nông thôn trồng hoa chỉ là làm chơi, không bằng đi ra ngoài làm công kiếm tiền.
– Ông anh à, tôi thấy ông anh trồng loại hoa này là đúng đấy, nhưng có vấn đề về nguồn tiêu thụ, ở nơi này bán hoa thì có thể bán cho ai, dân chúng ở đây thì quanh năm suốt tháng ai cũng vất vả, làm gì có tâm tư thưởng thức hoa kiểng chứ, trồng những loại hoa này tạo nên thế cây mặc dù là rất đẹp, mọi người chưa từng có thấy qua, nhưng dân quê đối với hoa cỏ thì đâu có hứng thú gì, cho nên tại chợ này, ông bán cũng chẳng có bao nhiêu người mua, muốn bán được thì phải bán trên những thành phố lớn kìa, nơi có nhiều người giàu có, không có chuyện gì làm, mới thích sưu tầm hoa kiểng cây lá, ông anh thấy tôi nói có đúng hay không? – Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Người anh em, cậu nói rất đúng, tôi nằm mơ cũng muốn đem các loại hoa này bán được ở những thành phố lớn như Thượng Hải, Bắc Kinh vậy! Ha ha… nhưng tôi không có tiền đầu tư, hoa đẹp như thế này mà người ta không có con mắt nhìn thấu ở bên trong, cho nên cũng không có ai tới thu mua, nếu có tiền tôi sẽ làm mái che vườn hoa thật lớn, như vậy thì sẽ thúc đẩy hoa có thể nở sớm hơn, nếu đến tết âm lịch mà hoa nở rộ, thì chắc là kiếm được không ít tiền đâu.
– Nếu ông anh đã nói như vậy, ông anh ở thôn Hoàng Thủy Loan thì ngày mai tôi sẽ đến nhà ông xem như thế nào, để xem cái vườn hoa có đáng giá để đầu tư hay không? Nếu như tôi nhìn thấy có tiềm năng, nói không chừng tôi có thể tìm người đầu tư cho ông anh, đến lúc đó ông anh có thể khuếch trương đại quy mô, lúc đã hình thành quy mô, thì ông anh sẽ bán được ở những thành thị lớn như là Bắc Kinh, Thượng Hải vậy.
– Thật sự tôi không biết người anh em đang làm công việc gì?
Người đàn ông bán hoa nghe hắn nói có chút chóng mặt, chuyện tốt như vậy làm sao biết đến phiên của mình.
– Chuyện này cũng không cần hỏi sớm, đến lúc đó thì ông anh sẽ biết.
Đinh Nhị Cẩu bưng lên bồn hoa đi vào bên trong ủy ban trấn, người đàn ông bán hoa nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu tiến vào bên trong, đi lên lầu hai, sau đó vào một gian phòng làm việc, đây là người nào chứ? Nhưng bất kể là ai, nhất định là một người làm quan, xem ra hy vọng cái vườn hoa nhỏ của mình đã được cứu rồi.
Đã không có đổi đi ý định của mình, nếu còn làm được chủ tịch trấn ngày nào, hắn muốn mình phải làm ra chút chuyện gì đó cho dân chúng ở trấn, hắn cũng đang suy nghĩ ngoại trừ mỏ than, trấn Độc Sơn này còn có cái gì đáng giá để phát triển, suy nghĩ trong thời gian gần đây, cũng không có nghĩ ra hạng mục nào tốt, vô tình người đàn ông bán hoa lại làm cho hắn thoáng động linh cơ, nếu như đem được thôn Hoàng Thủy Loan phát triển trở thành một địa phương trồng hoa cỏ, nếu hoa bán được ở trên những đô thị lớn, đây không phải rất tốt sao? Hơn nữa cũng nhìn thấy người đàn ông bán hoa này thật đúng là có đầu óc sáng tạo, có thể suy nghĩ ra được đem hoa Đỗ Quyên trồng vào bồn hoa rồi tạo hình biến thành cây cảnh rất là độc đáo.
– Này, tô mì của anh đây, nhớ là ăn xong cầm giùm cái tô mang qua quán giùm tôi nhé.
Người phục vụ quán ăn, mang tô mì qua cho người bán hoa.
– Mì sợi? Tôi đâu có gọi mua đâu ?
Người bán hoa rất là kinh ngạc hỏi.
– À…là Chủ tịch Đinh mua cho anh đấy, đã tính tiền xong rồi.
Phục vụ quán ăn nói.
– Chủ tịch Đinh ? Chủ tịch Đinh là ai vậy à?
– Ha ha, anh và chủ tịch Đinh trò chuyện như vậy mà cũng không biết là ai sao ? Cái chàng trai tuổi rất trẻ vừa mới nói chuyện với anh đấy.
– A, hắn là chủ tịch Đinh ? Có phải là người thay thế chủ tịch Tôn Quốc Cường?
– Đúng vậy.
– Khục, xem ra ánh mắt cũa tôi giống như là bị mù, đã vậy còn lấy của cậu ta mấy chục đồng tiền, ặc…việc này làm sao bây giờ đây.
– Hì… chủ tịch Đinh chẳng lẽ lại chấp nhặt với anh, đã thành, nhanh cầm lấy tô mì của anh này.
Người phục vụ đem tô mì sợi đưa cho người bán hoa, ông ta nhận lấy tô mì rồi hướng về phía cổng ủy ban trấn nhìn, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao…