Phần 113
Vừa rồi Đinh Nhị Cẩu xin nghỉ mười ngày phép, ngày nghỉ vẫn còn chưa hết, thì nhận được điện thoại của bí thư Hoàng Hữu Sinh khu phố hành chính, nói là thành phố lại chuẩn bị khởi động công tác vòng mới về việc di dời giải tỏa, cho nên hắn là chủ nhiệm xử lý phải trở về chủ trì công tác.
Vốn ý định nhân cơ hội này hắn về thăm thôn Lê Viên một chuyến, sẵn dịp đến gặp Lưu Hương Lê, hơn mấy tháng nay không gặp người đàn bà này, nàng rõ ràng cũng không đi tìm hắn, đồng thời hắn cũng muốn gặp lại con gái của Dương Phụng Tê, hiện tại đang do Lưu Hương Lê nuôi dưỡng, nhìn hình chụp con bé mà Lưu Hương Lê gởi tới cho hắn xem, nay đã khá lớn rồi, tuy Dương Phụng Tê không nói gì, hắn nhìn ra được, trong lòng nàng vẫn là còn có đứa con gái này đấy, hắn đang tìm cách để cho Lưu Hương Lê mang theo đứa bé đến Hồ Châu ở vài ngày, để cho Dương Phụng Tê lúc tới, sẽ nhìn thấy con của mình, dù sao lúc nàng ra đi, đứa bé còn ẳm ngửa, hiện nay đã đã biết chạy rồi, nhưng rồi hắn cũng không ghé qua thôn Lê Viên được.
Ngồi tại chỗ ngồi phía sau xe hơi, Đinh Nhị Cẩu lúc này mới có cảm giác làm lãnh đạo, đương nhiên, lái xe là Đỗ Sơn Khôi, vào lúc tối qua, Đỗ Sơn Khôi cùng Đinh Nhị Cẩu đều ở phòng ông thầy đạo sĩ, Đỗ Sơn Khôi nghe theo lão đạo khuyên bảo, quyết định sẽ đi theo Đinh Nhị Cẩu, hắn đến ủy ban xin nghỉ, Đỗ Sơn Khôi cho tới ngày hôm nay, lúc nào cũng tin vào lời của sư phụ, lần này cũng như vậy, với lại Đỗ Sơn Khôi cũng tin rằng nếu đi theo Đinh Nhị Cẩu thì mình mới có hy vọng về tương lai sau này, tiểu tử này là một nhân tinh, mới qua thời gian chẳng bao lâu mà giờ đã trở thành nhân vật như thế này, về cách xử sự làm người, đã hoàn toàn không phải như lúc trước, lúc mà Đỗ Sơn Khôi lái xe cho Khấu Đại Bằng gặp được hắn.
– Hì.. đang nghiên cứu à, lời sư phụ của anh nói có vẻ thần kỳ quá vậy không? Anh cảm thấy lần này sư phụ nói có chút ảo ảo làm sao đấy?
Đỗ Sơn Khôi vừa lái xe bên vừa nhìn trong kính chiếu hậu, nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu đang ngồi ghế sau chăm chú nghiên cứu quyển cung xuân đồ nên hỏi.
– Có lẽ vậy, nhưng thầy nói cũng có chút đạo lý, thế nào.. anh Đỗ, nếu không ngươi cũng luyện một chút chúng với em đi, em cảm thấy anh là người luyện võ, công phu như vậy đối với anh chắc phải hữu dụng chứ…
– Ha ha… quên đi.. em không thấy được cái quyển đó có tới 108 hình ảnh nam nữ giao hợp à, nếu thật ra đó là một bộ luyện tập nội công tâm pháp, em lại muốn cho anh luyện, anh đi nơi nào mà tìm được nhiều phụ nữ như vậy? Anh lại không giống như em được nhiều phụ nữ nhân ưa thích, cho nên chắc là cái công phu này nhất định chính là chế tạo riêng cho em đấy.
Đỗ Sơn Khôi chế nhạo nói.
– Chuyện này có khó gì đâu, chẳng có việc gì cả, em có tiền xuất ra, anh chỉ cần luyện, mỗi đêm để cho anh tìm một cô gái bán hoa, cam đoan mỗi đêm không giống nhau đấy…
– Hừ tiểu tử.. quả thực là nói hươu nói vượn, đưa ra cái chủ ý cùi bắp này, đến lúc đó vạn nhất công phu anh không có luyện thành, lại mang theo một cái thân bệnh, tội gì mà anh phải chịu khổ như thế chứ?
– Hắc hắc.. như thế em không nghĩ tới… đúng rồi.. phía trước đến TP Bạch Sơn rồi, chúng ta ở lại TP Bạch Sơn ăn cơm đi, em muốn gặp vài người bạn.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Được.. vậy anh không tham gia đi cùng em, thứ nhất là anh không biết bọn họ, thứ hai anh thấy cũng bất tiện khi gặp bọn họ.
Đỗ Sơn Khôi nói.
– Ha ha, hai anh em chúng ta thì đừng có khách sáo như vậy, có cái gì mà bất tiện?
– Trường Sinh, anh nói bất tiện, là ý nói cuộc sống sau này còn dài mà, sư phụ tối hôm qua đã nói để cho anh đi theo em, anh thì cũng không thể ăn cơm chùa của em, anh suy tính rồi, anh đã từng đi lính, tự tin là kỹ thuật việc theo dõi điều tra thì cũng được, đánh nhau cũng có thể quật ngã vài tên, cho nên anh muốn về sau này ở trong bóng tối, em ở ngoài sáng, nếu như em có việc gì bất tiện ra mặt, anh sẽ giúp em xử lý, đương nhiên, đầu tiên anh cũng nói trước, anh chỉ làm chuyện không trái pháp luật phạm tội là được
Đỗ Sơn Khôi cười hắc hắc nói.
Vô luận là Đỗ Sơn Khôi nói đùa giỡn hay là thật lòng, nhưng lời nói này của hắn làm cho Đinh Nhị Cẩu rất cảm động, thời gian dài từ trước đến nay, hắn vẫn luôn tự mình một người mò mẫm lăn lộn, gặp được chuyện gì thì cũng là đầu óc nóng lên, làm việc cho tới bây giờ thật sự là hắn cũng đều chưa có cân nhắc đến hậu quả lắm, giống như là lão đạo nói vậy, chính mình không thể độc thân, mà mình lại có nhiều đàn bà như vậy, những người đàn bà này cũng cần một người mạnh mẽ bảo hộ, mà những chuyện như thế này, cũng không phải là lúc nào Đinh Nhị Cẩu có thể vượt qua hoặc là tự mình đi làm, đúng lúc này thật sự là cần một người trợ giúp.
– Được rồi anh Đỗ.. cám ơn anh, hãy nhớ kỹ, chúng ta mãi mãi là huynh đệ, trước đưa em đên khu vực nhà của thành ủy đi đi, em đi gặp một cá nhân.
Nếu muốn giàu, trước phải trải đường đi, những lời này mỗi người đều là nghe qua nhiều nên ai cũng thuộc đấy, nhưng có rất ít người có thể lãnh ngộ được đạo lý này, những lời này nếu áp dụng ở trong chốn quan trường, nếu mình thấy một người lại lên chức, ngoài sự hâm mộ mình còn có biết hay không sau lưng người lên chức có cái huyền cơ gì?
Trừ một vài cá nhân có điều kiện giá đỡ chống lưng, ví dụ như bản thân là quan nhị đại, con cái của những người có chức quyền, nhưng trên quan trường thì đại đa số đều là người nhà bình thường, từng bước một leo đi lên đấy, mỗi lần bò một bước, thì đều cần phía trước có con đường để đi tiếp, sau đó cứ bình thường từng chút một tích lũy, từng chút trãi đường sẵn, sau khi con đường dọn xong, thì mình lên chức cũng nhanh.
La Bàn Hạ có bệnh viêm khớp mãn tính, đây là do La Gia Nghi nói cho Đinh Nhị Cẩu biết, đến mỗi mùa thu đông thì thường đau nhức, có khi đau cả đêm ngủ không yên, cho nên Đinh Nhị Cẩu một mực nhớ kỹ lời này, lần trước khi ở tại tỉnh nằm viện, vào buổi tối không có chuyện gì, cùng với Vương Gia Sơn trao đổi qua điện thoại về việc này, Vương Gia Sơn nói ông có một loại thuốc cao dán, đến mùa thu đông thì dán lên, không chỉ giảm đau, mà nơi dán còn có cảm giác nhiệt khí, không còn cái loại cảm giác đau lạnh từ trong xương đều bốc ra.
Đinh Nhị Cẩu gọi điện thoại trước cho La Gia Nghi, cho nên khi xe của Đinh Nhị Cẩu xe vừa mới khu nhà thành ủy dừng lại, La Gia Nghi đã lái xe từ công ty trở về, trong điện thoại Đinh Nhị Cẩu nói có chuyện cân gặp cha của nàng của nàng, La Gia Nghi nhiệt tình đã đáp ứng.
– Cha của tôi lúc này chưa có tan tầm, tôi đã nhắn tin rồi, đoán chừng khi tan tầm nếu không có chuyện gì khẩn yếu, thì sẽ về nhà ăn cơm.
– Vâng.. chuyện này rất cám ơn chị, xe của tôi không vào trong được, tôi ngồi xe của chị cũng được.
Đinh Nhị Cẩu leo lên xe nàng, tay cầm một cái túi..
– Đây là cậu đưa lễ vật cho cha tôi sao?
La Gia Nghi liếc nhìn cái túi trong tay Đinh Nhị Cẩu.
– Hì… cứ xem là như thế đi.
– Ai… cậu biết là cha của tôi làm ở ban kỷ luật thanh tra, sao còn dám tặng lễ?
La Gia Nghi cười cười nói.
– Chuyện này không nhất định, phần lễ này cha của chị chắc chắn là sẽ thích thú, có lẽ rất vui lòng nhận đấy.
– Là vật gì, cho tôi xem thử.
La Gia Nghi nghe tới hào hứng, một tay lái xe, một tay với lấy thò tay chụp lấy túi xách của Đinh Nhị Cẩu đang ngồi ở bên cạnh, hắn giật cái túi xách lại, một tay của nàng trợt xuống chụp ngay nơi dương vật đang nằm ở trong quần của hắn.
– Ai… đại tiểu thư, chị làm tôi có chút lo lắng ai… ai… xe xe, đụng phải…
Do bực mình hắn giở trò, nên sẵn tiện La Gia Nghi bóp mạnh một cái trên cây dương vật của hắn cho bỏ ghét, khuôn mặt nàng thoáng qua ửng đỏ..