Phần 125
Hạ Hà Tuệ hai mắt nhắm nghiền, cắn chặc hàm răng, trong lòng nàng đang có một ý niệm trong đầu: Mấy ngày mong nhớ ngày đêm khát cầu, chính là để cho giờ khắc này cảm thụ mất hồn chết đi sống lại, mãnh liệt khoái cảm làm cho thể xác và tinh thần nàng vui sướng, mấy ngày qua hậm hực khó chịu đã qua cuối cùng cũng đã đến lúc hoàn toàn phóng thích toàn bộ, thân hình nàng mãnh liệt rung động, âm tinh bao trùm lấy trên đầu khấc dương vật Đinh Nhị Cẩu, nàng chìm đắm bên trong nhục dục, thân thể điên cuồng nghênh hợp vơi cây dương vật kia đang hung hăng thọt vào.
– Á… a… a…
Hạ Hà Tuệ thét lên chói tai phi thường lớn, hầu như không còn có cố kỵ gì nữa, khoái cảm kịch liệt làm nàng nhịn không được, vừa lớn tiếng kêu:
– Nhị Cẩu, mau! Mau hơn chút nữa… mau…
Đinh Nhị Cẩu nghe Hạ Hà Tuệ đã hồ ngôn loạn ngữ, nhìn nàng dưới háng mình không ngừng vặn vẹo thân thể, chợt lúc này lúc này Hạ Hà Tuệ cả người cứng ngắc, kèm theo cơn cực khoái đánh úp lại, thân thể của nàng theo bản năng bắt đầu co rút, rên lên vài tiếng về sau, nàng cong lên cái eo, toàn thân run rẩy, cổ tử cung tử cung tại một trận trận mãnh liệt xâm nhập xuống, cũng không nhịn được nữa lần nữa lại phóng xuất ra đại lượng âm tinh..
Thanh âm của Hạ Hà Tuệ đã có chút khàn khàn, khoái cảm đến như là cuồng triều đột kích, giống như linh hồn đã bay lên trời, thoải mái quên chính mình là gì.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy phản ứng của nàng liền biết nàng đã đạt đến đỉnh phong, hắn vội ra roi thúc ngựa, tại trong hang động âm đạo sâu thẳm của nàng thật nhanh xuyên qua không ngừng, cuối cùng hắn cũng đã gần tới cơn bùng nổ.
Là người đàn bà thành thục, cho nên Hạ Hà Tuệ cũng có cảm giác biết là hắn sắp xuất tinh, từ trong dục vọng nàng bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại:
– Đừng… đừng xuất tinh bên trong… hôm nay là giai đoạn nguy hiểm… ưm..
Đinh Nhị Cẩu nghe Hạ Hà Tuệ nói, trái lại hắn càng thêm hưng phấn, rõ ràng tăng nhanh đút vào tốc độ, cũng khống chế giữ chặt cái mông của Hạ Hà Tuệ, rồi : hự.. ” lên một tiếng, đem nồng đặc tinh dịch nóng bỏng phún sâu vào trong tử cung của Hạ Hà Tuệ.
Trước đó thì Phó Phẩm Ngàn kêu hắn đừng xuất bên trong, bây giờ thì trùng hợp Hạ Hà Tuệ cũng lặp lại giống như vậy, có lẽ đây là một điềm báo hiệu trước mà Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn lại không để ý tới…
…
Đã rất lâu sau đó hai người vẫn ôm nhau ở trên giường, cánh cửa sổ phòng đã mở ra thu nhận không khi thoáng mát, hai bầu vú đầy đặn của Hạ Hà Tuệ tại đôi tay Đinh Nhị Cẩu nắn bóp không ngừng biến hóa các loại hình dạng, nàng hơi khép mắt lại hưởng thụ lấy, thì đúng lúc này, dưới lầu ở nơi khu đậu xe, truyền đến một tiếng đóng cửa xe.
Muốn nói về chuyện làm kinh doanh thì Hạ Hà Tuệ tuyệt đối là hảo thủ, chỉ cần nghe tiếng đóng mở cửa xe thì nàng có thể kết luận người tới là ai, lúc này nàng vừa nghe được tiếng xe đến, Hạ Hà Tuệ đứng dậy vén ra một chút bức màn, thì thấy bên ngoài một mỹ nhân trẻ tuổi khoác trên vai túi xách LV vừa đóng cửa xe hướng về đại sảnh thẩm mỹ viện đi tới.
– Em có biết người đàn bà này là ai không?
Hạ Hà Tuệ chừa ra một khe hở, để cho Đinh Nhị Cẩu nhìn về phía dưới lầu, Đinh Nhị Cẩu lúc nhìn sang thì người đàn bà đã chuẩn bị vào trong, cho nên chỉ có thấy được sau lưng nàng…
– Xem bộ dáng là một người đàn bà giàu có?
– Đúng vậy, em đoán thử coi là người của nhà nào?
Hạ Hà Tuệ nói đến chỗ mấu chốt.
– Có phải là nhân tình lén lút của một quan viên nào phải không ?
– Em chỉ nói đúng có một nữa, người đàn bà này là đường đường chánh chánh đấy.
Hạ Hà Tuệ khẳng định nói.
– Em không đoán ra được, vậy người đàn bà kia là ai vậy? Đừng có thừa nước đục thả câu nhé.
Nói xong, tại trên mông đít trắng nõn Hạ Hà Tuệ hắn vỗ xuống, một cái vết đỏ tươi theo hình bàn tay liền hiện ra.
– Ui.. em còn dám đánh chị, thì chị sẽ không nói đâu, bây giờ chị muốn đi xuống dưới làm thẩm mỹ cho khách, vì người đàn bà này vẫn luôn là muốn tự tay chị làm thì mới chịu.
– Là ai vậy, chị không nói thì em không cho đi.
Đinh Nhị Cẩu khẽ vươn tay, đem Hạ Hà Tuệ vừa mặc một nửa quần áo kéo ghịt lại, thoáng cái để cái bờ mông lớn của nàng ngồi ở ngay giữa hai chân của mình, nơi đó có một cây dương vật khốn nạn lại bắt đầu diện mục muốn cao chót vót lên lại rồi.
– Ai da… được rồi… chị đầu hàng, để chị nói..
– Hừ, nói nhanh một chút, nếu không nói cho em thỏa mãn tò mò, em đè chị ra lần nữa là hết xuống lầu luôn đấy.
– Nàng là Tiêu Hồng vợ của chủ tịch thành phố Thạch Ái Quốc, em không biết sao
– Không thể nào như thế, chị nghe được từ đâu, làm gì vợ của chủ tịch thành phố lại còn trẻ như vậy? Chuyện đùa đấy, coi chừng bị nàng lừa.
Đinh Nhị Cẩu nghi ngờ nói.
– Hừ.. uổng cho em ngươi lăn lôộn trong chốn quan trường, chuyện này rất bí mật, người bình thường không mấy ai biết, chẳng qua là do mấy ngày hôm trước, vào lúc buổi tối trễ, thẩm mỹ viện đã vắng khách, nhưng do Tiêu Hồng còn có có công đoạn cuối tắm bùn non tẩy trắng, lúc này chỉ còn có một mình chị làm, đúng lúc này lại đến một người phụ nữ tuổi cũng không sai biệt lắm so với Tiêu Hồng, hai người lúc mới bắt đầu chỉ là nói những lời mỉa mai với nhau, nhưng qua không bao lâu, thì suýt chút nữa đánh nhau, chị tình cờ nghe ngóng theo lời hai người nói vơi nhau thì hiểu được đại khái, trước đây hai người là bạn học, hơn nữa quan hệ rất tốt, nhưng là về sau có dịp Tiêu Hồng đến nhà của người phụ nữ kia chơi ở lại vài ngày, không biết vì sao Tiêu Hồng vậy mà lại cùng với cha của người phụ nữ lại có sự phát triển thân thiết dẫm đến việc lấy nhau, sau đó chị mới khuyên bảo người phụ nữ kia, cuối cùng thì nàng hậm hực rời khỏi thẩm mỹ viện, chị thì làm chăm sóc sắc đẹp cho Tiêu Hồng cũng một thời gian khá dài, nên cũng thiết lập được sự tín nhiệm, hơn nữa Tiêu Hồng cũng không có ai để có thể tâm sự hết, cho nên có một ngày nàng đem chuyện này đầu đuôi trước sau kể lại cho chị biết, lúc ấy chị nghe qua mà sợ ngây người.
Hạ Hà Tuệ lúc này cũng đã mặc vào quần áo vào xong…
– Chị Hạ.. chị thật sự là quá tuyệt vời, chị hãy cố gắng kết giao tốt với người đàn bà này, nói không chừng về sau lại có tác dụng lớn đấy, chủ ý của chị trước đây không tệ, chi không đi làm gián điệp thật là đáng tiếc, chị tận lực đào thêm tin tức về chủ tịch Thạch Ái Quốc giùm em nhé, đối với em rất hữu dụng đấy.
– Được rồi, chị đi trước, em ở chỗ này nghỉ ngơi chờ chị, hay là phải đi?
– Em ở đây chờ chị.
– Được, vậy em ngủ một giấc đi, vừa rồi nhìn em thấy em cũng đã mệt muốn chết rồi.
Hạ Hà Tuệ liếc mắt rồi đi ra ngoài.
Đinh Nhị Cẩu bĩu môi, thoáng cái ngã nằm xuống trên giường, ngủ thật say.
Hạ Hà Tuệ nói không sai, vợ của Thạch Ái Quốc ba năm trước đây thì bị bệnh mất rồi rồi, nhưng Thạch Ái Quốc là một cán bộ cấp sở, nên trên tư liệu cá nhân thì sẽ không biểu hiện thành viên trong gia đình, cho nên người bình thường thì không biết, Thạch Ái Quốc có một con gái tên gọi là Thạch Mai Trinh, thì ra là đêm hôm đó đi đến thẩm mỹ viện kiếm chuyện gây gỗ với Tiêu Hồng chính là con gái của Thạch Ái Quốc.
Thạch Ái Quốc đến cái tuổi này, với thân phận địa vị của mình, là không thể nào cùng với Tiêu Hồng phất cờ gióng trống cử hành hôn lễ, cho nên hai người chỉ làm giấy tờ hôn thú rồi cùng nhau ở chung một chỗ, còn Thạch Mai Trinh cũng là nghe nói, sau chuyện này đã cùng Tiêu Hồng nhiều lần gây chuyện, đây gọi là chuyện gì, trước đó là đồng học, chỉ trong chớp mắt đã trở thành mẹ kế của mình rồi.
Dựa theo lối suy nghĩ của Thạch Mai Trinh, thì cha mình Thạch Ái Quốc nhất định là bị Tiêu Hồng mê hoặc, bằng không sẽ không làm chuyện vô liêm sỉ như vậy, nhưng là mỗi lần nàng về nhà, đều có thể nhìn thấy Tiêu Hồng chiếu cố Thạch Ái Quốc rất tốt, nhìn qua thì thấy Thạch Ái Quốc cũng là vô cùng thích thú, chồng già vợ trẻ sinh hoạt hai người trôi qua rất là thích ý, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy Thạch Mai Trinh, Tiêu Hồng ở trước mặt Thạch Ái Quốc, luôn biểu hiện rất đại lượng, hỏi han ân cần, rất là sảng khoái, nhưng chỉ cần Thạch Ái Quốc không có mặt trong nhà, hai người liền trở mặt nói lời ác độc, câu gì khó nghe, cũng đều tuôn ra hết.