Phần 146
Sau mười lăm phút, từ trong ga – ra của ủy ban thành phố, Hồ Hải Quân đã đổi lấy chiếc xe Jetta chạy ra khỏi ủy ban, chiếc xe chở chủ tịch thì quá rõ ràng, hắn không muốn lấy chiếc xe nhạy cảm đó chạy rong khắp nơi.
Hồ Hải Quân đến cách trung tâm chợ không xa, vào trong một quán cà phê, quán cà phê tương đối vắng vẻ, bên trong sử dụng đèn mờ, nếu không đến gần thì không nhìn thấy người ở bên trong.
Hồ Hải Quân rất dễ dàng đã tìm được Thạch Mai Trinh đang ngồi một mình, hắn mỉm cười đi tới.
– Mai Trinh, đợi anh lâu chưa?
– Cũng chưa có bao lâu, có chuyện gì gấp gáp hẹn em đến?
Thạch Mai Trinh cảm xúc không cao lắm, nhìn ra tâm trạng của nàng không được thoải mái.
– Cha của em hôm nay đã đổi thư ký mới, em có biết không?
– Đã đổi mới thư ký? Còn Trần Khánh Long đâu rồi, lão phế vật đó đã làm sai cái gì mà bị cha của em thay đổi vậy?
– Trước sớm nghe nói hắn ta sắp điều đến công tác ở khu công nghiệp cao, dù sao hắn ta lá gan quá nhỏ, em cũng đâu có thể trông cậy vào hắn ta được cái gì đâu.
Hồ Hải Quân nói.
– Vậy em có thể trông cậy vào ai đây? Trông cậy vào anh… để anh đi thay em làm chuyện này sao?
– Mai Trinh, có cho anh mười Tiêu Hồng đi nữa, cũng sẽ không đả động được đến lòng của anh đấy…
– Được rồi… chuyện này sau này hãy nói đi, em hiện tại không muốn đề cập đến chuyện này, cũng không muốn nghe.
Thạch Mai Trinh cắt đứt Hồ Hải Quân muốn thổ lộ tâm tình của mình.
Hồ Hải Quân bất đắc dĩ phải ngậm miệng lại, hắn làm tài xế cho Thạch Ái Quốc đã mười năm, từ lúc vừa mới giải ngũ, lần đầu tiên khi nhìn thấy Thạch Mai Trinh, thì nàng chỉ là một cô bé học cấp hai, thời gian trôi đến bây giờ nàng đã trở thành một cô gái trưởng thành, vì phục vụ cho chủ tịch, Hồ Hải Quân cũng thường lui tới nhà họ Thạch, đối với cô gái Thạch Mai Trinh này, dần dần hắn sinh ra một loại tình cảm luyến ái âm thầm, khó có thể tự kềm chế, cũng vì điều này mà hắn đến bây giờ cũng chưa có kết hôn, một mực yên lặng chờ đợi Thạch Mai Trinh, có thể nói.. hạnh phúc của nàng chính là hạnh phúc của hắn.
Thế nhưng Thạch Mai Trinh là một cô gái theo chủ nghĩa lãng mạn, đối tượng của nàng không phải là một Hồ Hải Quân lái xe như vậy, nhưng từ sau khi mẹ của nàng chết, đặc biệt là lúc cha của mình cưới lấy người bạn học làm vợ, thì Hồ Hải Quân cơ hồ trở thành người duy nhất có thể bàn tính với nàng mọi chuyện, hoặc là một người để nàng có thể thổ lộ ra hết tất cả sự bực dọc trong người.
– Ừ.. không nói nữa, giờ bàn chính sự, anh cảm thấy kế hoạch kia vẫn có thể áp dụng, trước đây Trần Khánh Long là tên quỷ nhát gan, nhưng gã tiểu tử mới tới làm thư ký này là một tên ngốc lớn mật, khá là háo sắc.
Hồ Hải Quân hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói.
– Ồ? Làm sao anh biết?
– Có thể nói hắn ta hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Hồng, khi cha của em cùng Tiêu Hồng quay người bước vào trong nhà, anh quan sát nhìn thấy tiểu tử này chằm chằm vào mông đít của Tiêu Hồng rất lâu, cho đến khi cửa phòng đóng lại mà vẫn còn đang nhìn, em nói xem tiểu tử này lá gan có phải là rất béo tốt?
– Há, thật sự? Nhưng gan lớn là một chuyện, còn có dám làm hay đó là một chuyện khác, chỉ sợ đến lúc đó hắn cùng Trần Khánh Long cũng chung một dạng, khi nghe đến kế hoạch của chúng ta, lập tức liền bỏ chạy, nếu như bị hắn nói cho Tiêu Hồng hoặc là cha của em biết, thì anh cùng em chịu không nổi đâu a.
Thạch Mai Trinh bực dọc nói ra.
– Cho nên lần này đây chúng ta phải cải biến sách lược, đến lúc đó em cứ nghe theo lời của anh là được.
Hồ Hải Quân nóng lòng muốn trợ giúp Thạch Mai Trinh giải quyết phiền não, cho nên tham mưu vấn đề cũng không hề có nguyên tắc rồi.