Phần 110
Mặc dù biết mọi việc đã không còn cách nào vãn hồi, nhưng Khang Minh Đức vẫn cố vớt vát, ông biết rõ lúc Thạch Ái Quốc còn làm chủ tịch thì mình gây cho ông ta vô số phiền toái, cho nên từ khi Thạch Ái Quốc đảm nhận chức bí thư, ông cũng đã sớm có chuẩn bị tư tưởng trước, loại mâu thuẫn lâu nay không còn có thể dung hòa được, cho nên Khang Minh Đức đi đến gặp mặt cũng không đi, cho nên đừng nói chi là đút lót lấy lòng, bởi vì Khang Minh Đức biết rõ chỉ là vô ích.
Nhưng đến khi biết trong danh sách điều chỉnh có tên của mình thì Khang Minh Đức giật mình, mặc dù biết đó là điều tất nhiên, cho nên ông vẫn muốn liều một cuối, khi biết Để chủ tịch có ý kiến về bản danh sách điều chỉnh, đối với Khang Minh Đức mà nói, chủ tịch thành phố hiện giờ có thể là cái phao cho ông bám vào.
Cho nên Khang Minh Đức tối nay đến nhà Để Khôn Thành, vì Chân Lục Trúc vẫn chưa có điều chuyển tới đây, nên bình thường chỉ có một mình Để Khôn Thành ở tại khu nhà thành ủy, không có gì tiêu khiển, chỉ xem TV và báo chí.
– Để chủ tịch muộn như vậy tới đây, không có quấy rầy ông nghỉ ngơi chứ?
Khang Minh Đức đối với người chủ tịch kém tuổi hơn mình nhưng theo cấp bậc lễ nghĩa rất đúng chỗ.
– Ồ? Khang cục trưởng, xin mời vào.
Lúc mở cửa ra thì thấy là người đến là cục trưởng tài chính Khang Minh Đức, Để Khôn Thành liền mỉm cười, xem ra mình thả ra ngoài tin tức điều chuyển cán bộ đã có tác dụng…
Mặc dù ông không đồng ý danh sách điều chỉnh, nhưng cũng không phải là muốn để cho Khang Minh Đức tiếp tục lưu lại làm cục trưởng cục tài chính, bởi vì sau khi dò xét hỏi thăm thì biết bí thư Thạch Ái Quốc đối với Khang Minh Đức căm ghét đến tận xương tuỷ, cho nên bắt buộc phải tống khứ Khang Minh Đức đi thì mới hả dạ, đồng thời Thạch Ái Quốc cũng đã đề danh Trọng Hãi tiếp nhận chức vụ này, đó cũng không phải là chuyện xấu, do đó Để Khôn Thành cũng không muốn can thiệp sâu vào để phát sinh thêm nhiều chi tiết phức tạp.
– Ông Khang, đã trễ thế như vậy mà còn đến…
– Há, là như thế này, Để chủ tịch tới thành phố Hồ Châu cũng nhiều ngày rồi, tôi muốn báo cáo về công tác của cục tài chính, nhưng trong cục vẫn chưa tổng kết xong tình hình tổng quan, cho nên chậm trễ, xế chiều hôm nay vừa mới có kết quả, cho nên tối nay tôi liền tới đây để báo cáo.
Khang Minh Đức nói rất trịnh trọng, nhưng tiếp xúc đối với một người sắp rời khỏi chức vụ cục trưởng, Để Khôn Thành chẳng có hứng thú để trao đổi về vấn đề tài chánh, nhưng dù sao Khang Minh Đức cũng đã đến rồi, như vậy vẫn có một số việc vẫn là lợi dụng được.
– Ông Khang, về cục tài chính chậm rãi nói sau, trước ông hãy nói một chút về vấn đề nhân sự trong cục đi.
– Vấn đề nhân sự?
Khang Minh Đức giật mình, xem ra mình cửa ải này đúng là không qua được, nếu không thì Để Khôn Thành tại sao phải hỏi về vấn đề nhân sự?
– Đúng vậy… tại cục tài chính hiện tại có mấy phó cục trưởng?
– Có bốn phó cục trưởng, một người trong đó nằm trong thường vụ đảng.
– Những người này ông đều hiểu rõ không?
Để Khôn Thành hỏi, thật ra lời này cũng rất rõ ràng, cái gì mà gọi là hiểu rõ, ý chính ai là người của Khang Minh Đức mà thôi…
…
– Chiều hôm nay bên cục tài chính có cuộc họp, tôi muốn mời Để chủ tịch đến cục thị sát công việc, có việc gì thì chỉ đạo cho tôi biết.
Khang Minh Đức mặc dù nói như vậy, nhưng đề nghị này xác thực không phải là một đề nghị hay.
Đã nghe chuyện cục trưởng cục tài chính sắp phải điều chỉnh, đúng lúc này lại mời chủ tịch đi thị sát công việc, cho nên Khang Minh Đức cũng ý thức được đề nghị này là không thỏa đáng, chỉ là không biết vì sao, kể từ khi biết mình nằm trong danh sách, đầu óc của gã dường như rối loạn không còn biết tính toán gì nữa cả…
– Minh Đức… chuyện đi thị sát từ từ hãy nói, có một số việc không thể làm, đương nhiên tối nay cuộc nói chuyện giữa chúng ta xem như chỉ là bạn bè nói chuyện phiếm, ông hiểu chưa?
Để Khôn Thành thật đúng là lo lắng cho Khang Minh Đức, mấu chốt là người này cùng bí thư Thạch Ái Quốc oán hận chất chứa quá sâu, còn ông thì tới thành phố Hồ Châu thời gian quá ngắn, không có thể gánh vác thêm chuyện của người…
– Để chủ tịch tôi hiểu rồi…
Khang Minh Đức nội tâm mát lạnh, gã thật sự là không biết đêm nay tự mình tới nơi này có nhầm hay không.
– Ông Khang, công việc của ông là ở cục tài chính, cứ đem toàn bộ cục tài chính ổn định là được, chứ đừng nói một đằng làm một nẻo, như vậy thì không tốt, cái gọi là binh mã chưa kịp động, thì lương thảo đi trước, cục tài chính là túi tiền của Hồ Châu, nơi này không thể loạn, bất cứ ai quản lý cũng không thể loạn, lời của tôi ông nghe hiểu chưa?
Để Khôn Thành lời nói kín đáo lại làm cho Khang Minh Đức có một loại mơ hồ như là cách một tầng sương mù, rất mơ hồ, nhưng là vừa rất rõ ràng.
– Để chủ tịch tôi cũng không hiểu lắm.
– Không rõ à? Vậy thì trở về nhà suy nghĩ thật kỹ lại đi, sắp tới ông có tính toán gì chưa? Có gì thì cứ tới tới tìm tôi.
Đối với cục tài chính không thể nắm giữ ở trong tay chính mình, Để Khôn Thành rất là thất vọng, chuyện này cũng không thể làm gì được cục tài chính lâu nay là tâm bệnh của Thạch Ái Quốc, lúc ông làm chủ tịch, cục tài chính không nghe theo lời, nat đã làm bí thư, nếu cục tài chính vẫn không nằm ở trong tay mình, thì Thạch Ái Quốc không có cam lòng.
Nếu như cục trưởng cục tài chính không nằm ở trong tay mình, thì cũng không thể để cho muốn làm gì thì làm, vấn đề này Để Khôn Thành bây giờ đang nghĩ cách, có mấy phó cục trưởng tài chính thì nghe theo lời của Khang Minh Đức như vậy trước tiên đem mấy phó cục trưởng này nắm ở trong tay cũng là thượng sách.
…
– Cha… Đinh Nhị Cẩu chưa tới viếng thăm cha sao?
La Gia Nghi dọn dẹp xong đồ đạc, thì ngồi vào bên cạnh La Bàn Hạ hỏ.
– Cha chỉ là một ông già có gì để mà thăm?
La Bàn Hạ vừa cười vừa nói.
– Hắn đúng là không biết chuyện, dù thế nào chúng ta cũng là người quen, ngay cả gọi điện thoại hỏi thăm cũng không gọi, thật sự là là người không có tim phổi.
La Gia Nghi càu nhàu nói.
– Con nói vậy là có ý gì? Hình như là con bực bội với hắn chứ không phải là cha, chuyện này đâu có gì đâu, hắn có công tác của hắn, bộ con cho rằng làm thư ký bí thư thành ủy là nhàn rỗi à? Rất bận bịu đấy…
La Bàn Hạ dù miệng nói vậy, nhưng trong đầu cũng không khác với ý của con gái mình, ông thầm nghĩ cứ cho là Đinh Nhị Cẩu không đến để tránh hiềm nghi, nhưng ngay cả điện thoại cũng không gọi đến.
– Con không tin… dù bận rộn đến đâu nữa, gọi điện thoại cũng không có, tại sao con có cảm giác tên tiểu tử này ngó lơ chúng ta đây, không được… ngày mai con phải tìm gặp hắn, hỏi cho rõ ràng.
La Gia Nghi bất mãn nói.
– Đủ rồi đấy… tình huống hiện tại Hồ Châu rất phức tạp, con không cần phải làm loạn thêm, trong chính trị có những chuyện con không hiểu, đừng có sinh sự, biết không?
La Bàn Hạ nhỏ giọng nói.
– Cha à… thật sự là đau đầu, cả ngày lẫn đêm cứ đấu đá với nhau…
La Gia Nghi uể oải nói.
– Con đi nghỉ đi… còn công ty của con thì tính sao bây giờ? Vẫn để ở lại thành phố Bạch Sơn sao?
– Con đang chuẩn bị di chuyển về đây, công việc chủ yếu là hoạt động trên internet, chỉ cần nơi nào có internet là được, con tìm Đinh Nhị Cẩu cũng là vì muốn nhờ hắn tìm một chỗ để làm văn phòng, dù nói thế nào thì hắn cũng là người ở đây…
– Được rồi, con cứ sắp xếp công việc của mình, nhớ lấy lúc này không nên cùng Đinh Nhị Cẩu qua lại thân cận quá, như vậy sẽ làm hại hắn đấy.
La Bàn Hạ dặn dò.
– Nghiêm trọng đến thế sao?
La Gia Nghi nghi ngờ hỏi lại.
– Lời của cha con cứ ghi ở trong lòng là được, đừng nói cho Đinh Nhị Cẩu biết, tên tiểu tử này lăn lộn được đến như ngày hôm nay thật không dễ dàng, đừng nên bởi vì chuyện của con mà làm ảnh hưởng xấu đến người ta.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu trên đường đi về nhà, mới vừa trải qua một màn hương diễm vẫn đang còn dư vị, hắn biết rõ nếu như mình muốn ở lại nhà của Thẩm Mộc, Lý Hồng Phong chắc chắn là hiến dâng thân thể và đang nằm ở dưới háng của mình rồi, nhưng nói cho cùng đối với Thẩm Mộc, hắn vẫn không có vững tâm, mấu chốt là loại kích thích này hắn rất muốn thử cho biết…