Phần 111
Nói giúp thì phải giúp, không phải là hắn nhiệt tình, mà là vì Lý Hồng Phong quá khiêu gợi hấp dẫn, ngẫm lại sắp tới có thể nắm lấy người đàn bà này nhét dương vật vào thân thể của cô, trong lòng hắn càng thêm ngứa ngáy, nói gì thì nói đây cũng cũng là một hình thức hối lộ, nếu như hối lộ theo cách thông thường, xử lý không xong việc thì có thể lui về, như vậy cũng sẽ không có di chứng gì cả, nhưng với Lý Hồng Phong hối lộ bằng thân thể của cô, sau này hắn làm không nên chuyện, như vậy thì đúng là không còn mặt mũi để nhìn cô…
…
– Mới sáng sớm mà gọi điện thoại làm chi vậy?
Cổ Hiểu Manh nhìn thấy số điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, hiện tại nàng rất ỷ lại vào Đinh Nhị Cẩu, chuyện gì cũng đều trưng cầu một chút ý kiến của hắn, kỳ thật ý kiến của hắn chẳng khác gì đánh rắm, nhưng chẳng qua là do Cổ Hiểu Manh muốn nghe xem ý nghĩ của hắn.
– Ai ui… xin lỗi, đây là sáng sớm thỉnh an chị đấy chứ, vừa mới ngủ dậy sao?
– Ừ, tối hôm qua thức quá khuya để làm bản thiết kế…
– Đừng có tốn sức khỏe như vậy được không? Em đau lòng lắm đấy, à… mà chị ngủ có để cho thân mình thoải mái không vậy?
– Cái gì mà là thân mình thoải mái?
Cổ Hiểu Manh nghi ngờ hỏi.
– Là cởi hết sạch quần áo ngủ trần đấy, như vậy thì ngủ mới thoải mái.
– Lưu manh… muốn biết sao?
– Ừ, là ngủ trần chứ?
– Muốn biết thì tự mình đến đây mà xem.
Cổ Hiểu Manh từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ lấy lời tán tỉnh sáng sớm, loại cảm giác này cũng rất tốt.
– Thật à? Vậy chị mở cửa ra, em đang đứng bên ngoài cửa đây này.
Đinh Nhị Cẩu nói.
Cổ Hiểu Manh giật mình, nhưng lập tức chợt hiểu ra đây là Đinh Nhị Cẩu đang trêu nàng.
– Cửa không có khóa, cứ vào đi.
– Ha ha… em phát hiện dạo này chỉ số thông minh của chị phát triển hơn trước rồi, không còn đánh lừa được chị nữa, thôi không quấy rầy chị nữa! À… tối nay có rảnh không? Em mời chị ăn cơm.
– Thật không đó? Ở đâu?
– Ở đâu thì để cho chị quyết định, đồng thời thuận tiện kéo luôn người bạn của thân của chị đi luôn…
– Đường Tình Tình? Gọi cô ấy làm chi… nói ngay… có phải là có ý đồ xấu với Đường Tình Tình?
Cổ Hiểu Manh cầm điện thoại nghe qua chợt thoáng ngồi dậy, hai bầu vú xinh xắn liền bạo lộ ra ngoài, hai đầu núm vú hồng thắm rất là mê người, nếu Đinh Nhị Cẩu có ở chỗ này nhất định hắn sẽ nắm lấy vuốt ve một trận, nhưng đáng tiếc lúc này hắn không có phúc khí như thế.
– Nào có ý đồ xấu gì đâu, cô của Đường Tình Tình là trưởng phòng tổ chức cán bộ Hồ khu, em có người đồng sự làm bên khu phố hành chính Long Cương có việc muốn nhờ, em không tiện từ chối, nên muốn hỏi thăm thử xem có được không?
– Thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?
– Đương nhiên chỉ vậy thôi, hay là lúc chị gọi cho Đường Tình Tình, nói nàng mời cô của nàng đi dùng cơm luôn, nếu cô của Đường Tình Tình không có rảnh để đi, thì em chỉ mời một mình chị, vậy được rồi chứ.
– Ừ… cái này còn tạm được, để chị giúp em hỏi thử xem, kỳ thật việc này chỉ cần cha của chị nói một tiếng là xong, việc gì mà phải phí công vậy?
– Chị không hiểu, cha nuôi thân phận là gì, lại để cho cha phải tự liên hệ với người của Hồ khu? Vậy là làm mất mặt cha nuôi đấy, cho nên em không muốn để cho cha nuôi khó x”.
– Vậy coi như em còn có lương tâm, yên tâm đi, chị lập tức gọi điện thoại ước hẹn.
Cổ Hiểu Manh đối với câu trả lời của Đinh Nhị Cẩu thì rất hài lòng, chỉ là điều là nàng có nằm mơ cũng chẳng ngờ mình đang giúp cho Đinh Nhị Cẩu tán gái lấy lòng Lê Hồng Phong.
Cúp điện thoại, trời hôm nay hơi lạnh, vì vậy Cổ Hiểu Manh liền chui trở lại vào trong chăn, quỷ thần xui khiến nàng để hai bàn tay lên trên hai bầu vú của mình, thân thể cũng cảm giác hình như là bị tê ngứa thoải mái, trong đầu liền nhớ đến lúc nàng cùng Đinh Nhị Cẩu tại trong suối nước nóng đủ loại kiều diễm hôn liếm tràng cảnh, bất chợt vậy hai tay của nàng không thể tự thoát ra được khỏi thân thể đang dần nóng lên của mình rồi.
Hai tay của nàng song song vuốt lên hai bầu vú của mình, rồi dùng sức đè ép vào chính giữa, lực đạo của mình không ngừng tăng lớn, hai bầu vú đầy đặn ở trong tay nàng không ngừng biến đổi các loại hình dạng, thoáng cái làm cho nàng muốn ngừng mà không được, nàng cảm giác được miệng mình khô lại, đầu lưỡi xinh xắn duỗi ra bờ môi liếm láp lấy đôi môi của mình, cảnh tượng này tươi đẹp cực kỳ.
Cổ Hiểu Manh trần như nhộng nằm ở trên cái giường rộng thùng thình cả người đã là lửa nóng, bên dưới cái âm hộ đám lông mu ở hai bên mép ngoài cũng đã là rối tinh dinh dính dịch nhờn, hai đầu núm vú nhô đầu dựng đứng lên, so bình thường càng thêm hồng tươi, ngón tay của Cổ Hiểu Manh chủ động đưa đến bộ phận sinh dục của mình, ôn nhu chà xát trên hột le nhỏ…
– Um…
Một lát sau thì Cổ Hiểu Manh không ngừng đong đưa mái tóc dài, bên trong âm đạo đang co rút nhanh lấy, cái mông hẩy cao lên, lưng cong rướn người trong vài giây lên đỉnh của cơn sướng…
– A…
Một tiếng rên rỉ, trong âm đạo càng không ngừng ngọ nguậy…
…
Đinh Nhị Cẩu vừa mới để điện thoại xuống, thì Cổ Thanh Sơn cầm cái Laptop (\đi vào phòng làm việc của Đinh Nhị Cẩu, ông đến tìm Thạch Ái Quốc, giờ thì Cổ Thanh Sơn nghiễm nhiên trở thành cánh tay đắc lực cho Thạch Ái Quốc, cho nên ra vào cũng không cần phải thông báo trước, Cổ Thanh Sơn vừa gõ cửa liền bước vào trong.
– Mời ngồi.
Thạch Ái Quốc chỉ cái ghế trước bàn làm việc nói.
– Bí thư, lần trước đã nói về chuyện kiểm sát trưởng viện kiểm sát, chỗ này tôi cũng không có chọn được người thích hợp, nếu thật là không biết tình huống cán bộ mà tùy tiện bổ nhiệm, chỉ sợ là không được hiệu quả tốt.
Cổ Thanh Sơn lo lắng nói.
– Đúng vậy… nhưng cho là nếu bên ngoài điều tới chúng ta cũng không hiểu rõ được, còn tiếp tục như thế này thì thành phố Hồ Châu tình huống vẫn không đổi mới được.
Thạch Ái Quốc cũng rất băn khoăn, người không biết thì không dám dùng, nhưng người hiểu được thì quá ít, nên trên căn bản là không có người để sử dụng…
– Còn Uông Minh Hạo chỗ đó thì như thế nào?
Thạch Ái Quốc suy nghĩ rồi hỏi.
– Tạm thời cũng là không trông cậy được vào, lão này rất giảo hoạt, mặc dù có một chút ít khuynh hướng ngã về phía chúng ta, nhưng nếu muốn lại để cho lão một lòng dốc sức, đoán chừng là không thể nào, với lại lão và Tưởng Văn Sơn có quan hệ thâm sâu như thế nào thì cũng không rõ, chúng ta làm sao dám vững tâm, vì thế cũng không thể tin tưởng được.
Tình hình như vậy làm cho Thạch Ái Quốc cùng Cố Thanh Sơn vô kế khả thi, bọn họ cũng biết địa vị tại thành phố Hồ Châu nếu không củng cố, đừng nhìn hiện tại đang chiếm được ưu thế, nhưng cái ưu thế này chỉ là bề nổi của bong bóng, lúc nào cũng có thể bị tan vỡ…