Phần 114
– Xem tớ đánh chết cậu bây giờ, lại nói bậy…
– Được rồi… được rồi… không nói, không nói.
Đường Tình Tình rốt cuộc cũng ngưng cười.
Cùng hẹn nhau ở một nhà hàng cách nhà của Đường Linh Linh không xa, xem ra Đường Linh Linh muốn ăn cơm rồi về nhà nghỉ ngơi.
Ba người ngồi xuống phòng ăn riêng biệt không đến mười phút, thì Đường Linh Linh đến, nhìn qua thấy rất sang trọng, một thân mặc bộ đồ công sở áo sơ mi trắng cùng với cái váy trên đầu gối màu đen, làm nổi bật làn da trắng như ngọc vậy, tóc búi lên cao, khuôn mặt của mỹ phụ tươi cười trước mặt của Đinh Nhị Cẩu, hai mắt bà sáng ngời lộ ra một tia thanh cao lãnh ngạo, có thể là bà dùng một loại kem dưỡng da, cho nên thoạt nhìn qua chỉ có chừng hơn ba mươi tuổi, bất quá dưới khuôn mặt kiều mỵ khi nhìn kỹ, dưới khóe mắt đã có nếp nhăn không che giấu được rồi, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến sự diễm lệ của Đường Linh Linh, đừng nhìn bà đã ngoài bốn mươi, nhưng là từ nương bán lão, phong vận dư âm lại tỏa ra mị lực thành thục của người đàn bà mỹ phụ trung niên, so với thiếu phụ bình thường lại tăng thêm một cỗ ý nhị mê người, hai cái mông của bà nảy nở rất tròn lớn, cặp đùi mập mạp, trên người có cái loại khí chất cao ngạo của quan trường…
– Đường trưởng phòng, làm chậm trễ cô nghỉ ngơi, thật sự là không có ý tứ.
– Úi trời… được Đinh thư ký mời ăn cơm, đó là vinh hạnh của cô ah.
Đường Linh Linh nói đùa.
Bà đem áo khoác cởi ra, hai bầu vú đầy đặn trước ngực liền hiện lộ.
– Không dám… không dám… có thể mời được Đường trưởng phòng ăn cơm, là vinh dự của cháu, Đường trưởng phòng cứ gọi cháu là Tiểu Đinh…
– Cô… thích ăn cái gì, cháu cùng Tình Tình đi chọn thức ăn.
Sau khi Đường Linh Linh đến, Cổ Hiểu Manh muốn kéo Đường Tình Tình đi chọn món ăn, lưu lại một điểm không gian riêng tư cho Đinh Nhị Cẩu đàm luận, nàng cũng biết là có những việc trong quan trường không thích hợp nói trước mặt người khác.
– Cô ăn cái gì cũng được, cháu cứ gọi thoải mái đi.
Đường Linh Linh vừa cười vừa nói.
– Vậy chúng cháu đi gọi thức ăn.
Cổ Hiểu Manh liền kéo Đường Tình Tình ra khỏi cửa phòng ăn.
Đường Linh Linh nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu, bà biết rõ Đinh Nhị Cẩu không phải tự nhiên mời bà đến dùng cơm, nhưng Đinh Nhị Cẩu chưa nói, bà cũng không hỏi, đây là quy củ quan trường.
Quả nhiên, sau khi Đường Linh Linh uống một ngụm trà để chén trà lên bàn, thì Đinh Nhị Cẩu nhắc ấm trà đổ đầy tràn rồi nói ra:
– Cô Đường… hôm nay cháu có việc muốn hỏi thăm cô một chút đây này.
– Cứ nói… cô biết làm sao cháu có thời gian mà mời cô ăn cơm, cứ nói đi, chuyện gì?
– Cô nói như vậy thì cháu không dám, cháu dù bận rộn đến đâu đi nữa cũng đâu bằng cô, cán bộ toàn khu đều thuộc về cô quản lý, cháu thì đâu có quản cái gì, chỉ để ý phục vụ cho lãnh đạo.
– Ha ha, đã thành, cô và cháu cũng đừng thổi phồng nhau nữa, nói chuyện chính đi…
– Ưm… vị trí phó chủ nhiệm văn phòng của Hồ khu cô đã quyết định ai chưa?
– Vị trí đó thì có mấy người đang hỏi thăm đến, như thế nào? Cháu cũng nhận ủy thác của người đấy chứ?
– Vâng đúng vậy… cháu vốn có một ông anh đồng sự, nhờ cháu hỏi giùm xem có khả năng giúp được hắn không.
Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm liền xoay chuyển, chuyện này thật đúng là không dễ giải quyết, đã có người đang vận tác về chuyện này.
– Ai vậy? Người của Hồ khu?
Đường Linh Linh hỏi.
– Vâng… chính là Thẩm Mộc chủ nhiệm khu phố hành chính Long Cương, người cán bộ này cô có quen biết không vậy?
– Ừ, cô nhớ là có người tên như vậy, nhưng không quen lắm, nhưng làm phó chủ nhiệm văn phòng nói cho cùng vẫn chỉ là phục vụ cho lãnh đạo, làm chi mà cần phải muốn ngồi lên?
– Ai, hắn làm ở khu phố hành chính thời gian cũng lâu rồi, ít nhiều gì cũng muốn tiến thêm một bước mà.
– Tiến thêm một bước đó cũng chỉ là cấp phó khoa, nghe cháu nói vậy chắc cùng người kia có quan hệ rất tốt?
Đường Linh Linh hỏi.
– Vâng… có thể nói như vậy, ngày trước khi cháu còn làm tại khu phố hành chính có quan hệ với Thẩm Mộc rất tốt.
Đinh Nhị Cẩu lời nói này nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu không phải vì Lý Hồng Phong khiêu gợi hấp dẫn, hắn là sẽ không tới tìm Đường Linh Linh để nhờ vả đâu, vì làm như thế này thì hắn sẽ thiếu Đường Linh Linh một cái nhân tình, sau này không biết dùng phương thức gì để mà trả…
– Nếu là như vậy, cô đề nghị với cháu chi bằng cân nhắc cái chức vụ khác, vị trí phó chủ nhiệm văn phòng Hồ khu này, dù sao cũng phải trưng cầu ý kiến của khu trưởng Dương Nam Phi, nếu cháu đến gặp khu trưởng Dương Nam Phi, có thể ông ta sẽ đồng ý vì nể mặt mũi cháu, nhưng đoán chừng Thẩm Mộc cũng sẽ không được ông ta trọng dụng.
– Ồ? Ý của cô là còn lựa chọn khác sao?
– Có một, nhưng có chút xa xôi, theo cô biết hiện tại không có bao nhiêu người ngóng đến cái chức vụ này, cô có thể trực tiếp hỗ trợ giúp được chuyện này.
– Xa xôi? Ở nơi nào vậy?”
– Trấn Thạch Hoành, đó cũng là một trấn xa xôi nhất của Hồ khu, cho nên nếu Thẩm Mộc có hứng thú…
– Cô à… vậy đến đó thì làm chức vụ gì?
– Phó bí thư, cũng là phó khoa, một trấn có ba lãnh đạo cầm đầu, nếu đến đây thì mới có thực quyền, so với cái chức phó chủ nhiệm văn phòng đi hầu hạ người thì tốt hơn rất nhiều…
Đường Linh Linh nói.
– Cô có thể nắm chắc bao nhiều phần?
– Hừ… chuyện như vậy làm sao có thể nói nắm chắc được, cháu không phải là không biết, chuyện trong quan trường, có khi một ngày thay đổi đến ba lần, thậm chí là còn thay đổi nhiều hơn thế… cho nên chỉ có thể nói là hết sức vận tác, được hay không được đó là một chuyện khác, nếu thành công, cháu không cần cảm tạ cô… nêu thất bại thì cháu cũng đừng oán trách cô, được chưa?
– Vậy thì tốt rồi… cháu cảm ơn cô trước, sau này sẽ mời cô uống mấy chén rượu.
– Giờ nói về chuyện của cháu đi, cháu đã là thư ký của bí thư thành ủy, chắc nghe ngóng được cũng không ít chuyện.
Đường Linh Linh cười cười nói.
Vì sao người trong quan trường đều thích mời nhau ăn cơm, kỳ thật không đơn giản chỉ là liên lạc quan hệ cảm tình như vậy, đây cũng là dựa vào nhau trao đổi thông tin, tin tức để bù đắp định hướng đường đi của mình cho tốt nhất, giống như Đinh Nhị Cẩu và Đường Linh Linh bây giờ, trước khi ăn cơm xong sẽ đem những thông tin tình hình trong thành phố trao đổi qua một lần…
– Cô à… chuyện gì, chỉ cần cháu biết, nhất định sẽ nói cho cô biết.
– Cái ghế phó chủ tịch thường vụ thành phố đã bỏ trống lâu như vậy rồi, chẳng lẽ còn chưa có quyết định được người?”
– À… cô đối với cái ghế thường vụ phó chủ tịch cũng cảm thấy hứng thú sao?
Đinh Nhị Cẩu trêu ghẹo nói.
– Bậy bạ… cô đủ tư cách sao? Bớt giỡn lại đi, tại vì trước đây có tin đồn là có thể lãnh đạo của cô ở Hồ khu sẽ thay thế cái ghế trống đó, nhưng đến giờ vẫn im lặng, có phải là hiện tại việc này đã thất bại?
Đường Linh Linh nhích người lại gần Đinh Nhị Cẩu thầm thì.
Mùi hương thơm thoang thoảng từ người Đường Linh Linh bay ra thấm vào mũi hắn thật ngọt ngào, lúc này mới Đinh Nhị Cẩu chú ý quan sát đến thân thể của bà, khóe miệng khéo léo hơi hơi nhếch lên trên môi đỏ mọng, từ xưa đến nay thì anh hùng khó qua ải mỹ nhân, trong khi Đinh Nhị Cẩu cũng chẳng phải là anh hùng, hắn chỉ là một gã đàn ông bình thường với bản tính vô cùng háo sắc lại phi thường thích đàn bà đẹp, màu đen cái váy nổi bật trên làn da rất trắng của Đường Linh Linh, cặp đùi đầy đặn chống đỡ cái váy ôm gọn trên người, làm cho người ta lo lắng cái váy sẽ bị xé mở, tại bên dưới gấu váy, ngay chính giữa trong khe hở giữa hai chân, diễn biến thành một cái cửa hang động mờ tối âm u, Đinh Nhị Cẩu liếc nhìn qua, chợt thoáng qua ý nghĩ muốn xốc lên cái váy, tìm tòi đến tột cùng bên trong sẽ như thế nào…
Trong lúc này thì Đường Tình Tình cùng Cố Hiểu Manh cũng đã trở về, hai người liền không đàm luận chuyện của quan trường nữa, nhất thời ba người phụ nữ trở thành nhân vật chính, còn Đinh Nhị Cẩu thì giống như ngoại nhân ngồi nghe ngóng, buổi cơm kéo dài gần một tiếng thì tan cuộc.
Vừa ra khỏi phòng ăn thì Đường Linh Linh đung đưa thân hình chợt nói muốn đi vệ sinh, nhìn thấy ánh mắt của bà ra hiệu, Đinh Nhị Cẩu hơi ngẩn người rồi chợt hiểu, câu chuyện của hắn và bà vẫn còn dang dở chưa có kịp kết thúc…
– Chị và Đường Tình Tình ra xe trước đợi em và cô một chút, em cũng muốn đi vệ sinh cái…