Phần 123
Dù sao thì Thạch Mai Trinh cũng không dám giữ Đinh Nhị Cẩu lại, với lại về chuyện này Đinh Nhị Cẩu rất có chừng mực, cho dù là tinh trùng có lên óc, hắn sẽ không mạo hiểm ở tại nhà của bí thư thành ủy làm loạn, nếu như bị Tiêu Hồng phát hiện… thì xem như là xong đời…
Rời khỏi khu cư xá thành ủy, hắn lập tức chạy một hơi đến cục tài chính, do Khang Minh Đức chết quá đột ngột, cho nên tuy là Khang Minh Đức trước khi rời khỏi chức vụ cũng đã chuẩn bị trước, cái nào cần giấu thì gã đã giấu, cái nào cần chuyển đi thì cũng đã dời đi, nhưng ít nhiều gì vẫn sẽ có manh mối còn sót lại, có thể lộ ra chân tướng.
Đinh Nhị Cẩu vội vã chạy gấp về cục tài chính, bởi vì Trần Đông vừa gọi điện thoại tới, nói là lại có lấy được thêm manh mối, xem ra Thạch Ái Quốc quyết định động thủ đối với cục tài chính là một hành động sáng suốt, nếu đến muộn thì có thể đã bị chuyển dời đi hết các chứng cứ rồi…
– Úi trời… sao giống triển lãm vậy?
Đinh Nhị Cẩu vừa bước vào phòng họp, đã nhìn thấy chất đầy trên bàn các loại thuốc lá ngoại, và danh tửu, mấy cái đồng hồ đắt tiền, cùng với một ít đồ trang sức vàng bạc, nhưng thu hút sự chú ý của người khác nhất vẫn là chồng chất hơn mười cục tiền mặt, sơ bộ tính ra có chừng mấy trăm ngàn nguyên tiền.
– Triển lãm? Hừ, đúng vậy a… thật sự là nếu không tra thì không biết, Tiểu Đinh… những thứ này là thu được từ phòng làm việc của Khang Minh Đức đấy, cậu kiểm tra rồi báo cáo với bí thư Thạch đi…
Uông Minh Hạo nói, lão biết rõ Thạch Ái Quốc phái Đinh Nhị Cẩu tới đây với mục đích gì, cho nên việc liên lạc với Thạch Ái Quốc, lão một mực không nhúng tay vào…
– Uông bí thư, chuyện này quá lớn, những vật này phải trị giá trên dưới một trăm vạn, việc này liên quan đến Khang Minh Đức, tuy hắn đã chết, nhưng hướng giải quyết của tổ chức như thế nào thì tôi không rõ ràng lắm, nhưng dù sao chuyện này chắc chắn là của bên ban thanh tra kỷ luật quản, cho nên tốt nhất là Uông bí thư tự mình báo cáo đi, tôi sợ mình nói không được rõ ràng.
Đinh Nhị Cẩu nói, hắn nghĩ mình và Uông Minh Hạo hoàn toàn khác biệt, mặc dù hắn là liên lạc viên, nhưng cũng không phải là mỗi chuyện gì thì đều cần đi báo cáo, ví dụ như chuyện này…
Uông Minh Hạo liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, không nói gì nữa, cầm điện thoại lên bước ra khỏi phòng họp, gọi điện thoại cho Thạch Ái Quốc.
Đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu mới chú ý tới, tại trong phòng họp còn đứng một người, đó là người tạm thời nắm giữ cục tài chính, phó cục trưởng thường vụ Lâm Chiếm Sơn, nhưng lúc Đinh Nhị Cẩu nhìn sang thì Lâm Chiếm Sơn lại có vẻ tránh né ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu, hơn nữa nhìn kỹ thì sắc mặt của Lâm Chiếm Sơn không được tốt lắm.
Đúng ra lúc mới bắt đầu, Ban Kỷ Luật Thanh Tra vẫn chưa tính đến chuyện kiểm tra phòng làm việc của của Khang Minh Đức, lúc Đinh Nhị Cẩu vừa rời đi, thì Chu Hồng Kỳ mang theo đội cảnh sát hình sự tới muốn tra xét tìm kiếm manh mối phá án phòng phòng làm việc của Khang Minh Đức, vì vậy nhân tiện người kỷ ủy cùng đi theo ở phía sau, bên trong văn phòng lắp ráp thiết bị nội thất xa hoa, lúc người của đội hình cảnh lật tung khám xét, thì nhân thấy Khang Minh Đức đã chuẩn bị sẵn đồ đạc khá nhiều, trong phòng còn cả một hộp bao áo mưa, không hề nghi ngờ, khẳng định là có mối quan hệ liên can đến những người phụ nữ làm trong cục tài chính.
– Lần này đúng là động đất ở cục tài chính rồi.
Trần Đông đi đến bên cạnh Đinh Nhị Cẩu nói.
– Ừ, xem ra là sau khi tra rõ mọi ngóc ngách tận đáy ngọn nguồn sẽ còn liên can đến bao nhiêu quan chức nữa, nếu đào sâu mà nói…
Đinh Nhị Cẩu cùng Trần Đông nhỏ giọng thì thầm, tuy là nhỏ giọng, giọng nói không lớn, nhưng Lâm Chiếm Sơn đứng gần đó đều lọt vào trong lỗ tai, những lời này như là từng tiếng búa tạ giáng thẳng vào trong trái tim, khiến cho Lâm Chiếm Sơn cảm giác được hơi thở của mình càng lúc càng khó thở, ông vội vàng lấy giữ ngực, bộ dáng rất là đau đớn…
Nếu không có Uông Minh Hạo tiến đến la lên, thì không có ai chú ý tới Lâm Chiếm Sơn đang mắc bệnh.
– Lâm Chiếm Sơn ông có ổn không? Thuốc uống đâu rồi, có thuốc ở đây không?
Uông Minh Hạo vội đỡ lấy thân thể Lâm Chiếm Sơn đang lảo đảo muốn ngã.
Lúc này Lâm Chiếm Sơn đã không còn thở được nữa rồi, Đinh Nhị Cẩu thấy tình hình không xong, liền bấm 120 gọi cấp cứu, thời gian dần trôi qua ánh mắt của Lâm Chiếm Sơn nhắm chặt lại, đợi đến lúc xe cứu thương đến, tiến hành sơ cấp cứu tại hiện trường, nhưng rất đáng tiếc, Lâm Chiếm Sơn đã chết rồi.
Uông Minh Hạo cảm thấy đầu mình bị rối loạn, cái con mẹ nó, nên làm cái gì bây giờ, trong phòng giờ chỉ còn lại có Đinh Nhị Cẩu và Trần Đông, Uông Minh Hạo là ba người, vừa mới báo cáo tình hình qua cho thành ủy, bên kia cũng giật mình…
– Uông bí thư, tôi có đề nghị, không biết nói ra có thích hợp hay không?
Đinh Nhị Cẩu đánh vỡ trầm mặc nói ra.
– Tiểu Đinh cậu cứ nói.
Uông Minh Hạo không ngờ có kết cuộc như thế này, nhưng lão là tổ trưởng, xảy ra chuyện như vậy là không nên, còn may là Ban kỷ luật thanh tra chưa có khống chế Lâm Chiếm Sơn, cũng không biết Lâm Chiếm Sơn đến cùng bởi vì sao mà bị phát bệnh tim đột tử.
– Uông bí thư… tôi đề nghị lập tức tiến hành điều tra đối với phòng làm việc của Lâm Chiếm Sơn, nếu ông ta không có vấn đề thì sẽ không phát bệnh đột ngột như vậy, tôi đã nhìn thấy ông ta sắc mặc nhìn không tốt khi vừa bước vào phòng, có thể vì kinh sợ, lo lắng mới dẫn đến tái phát bệnh tim, nói lời khó nghe, chuyện này xảy ra là so bị hù chết đấy, xem thử phòng làm việc của Lâm Chiếm Sơn, ở bên trong có những vật giống như thế này không? Nếu có thì tình huống cũng rất rõ ràng hơn, chú có báo cáo với Thành ủy cũng dễ nói hơn…
– Trần Đông, ý của cậu thế nào?
Uông Minh Hạo gật đầu đồng ý, nhưng cũng phải hỏi Trần Đông một câu, dù sao chuyện này viện kiểm sát cũng có phần.
– Tôi cũng tán thành đề nghị của thư ký Đinh, lập tức điều tra, với lại tôi đề nghị Uông bí thư báo cáo qua cho thành ủy, ngay cả toàn bộ cán bộ từ cấp khoa trở lên cũng đều phải tiến hành thẩm tra, như vậy thì mới có thể không để cho cá lọt lưới, những con cá lớn không chỉ là có cán bộ cấp lãnh đạo đâu.
Trần Đông ác liệt hơn, ngay cán bộ cấp khoa cũng muốn nhổ tận gốc…