Phần 13
Ngay trong lúc Đinh Nhị Cẩu đang suy nghĩ cái bình sứ này thoạt nhìn qua sao giống như bình đựng nước tiểu bằng sứ, thì nghe thấy từ phía sau thang lầu có tiếng bước chân, vì thế hắn xoay người nhìn lại, tiện tay vừa từ phía sau để cái bình sứ lên trên kệ, nhưng hắn không có chú ý tới đáy cái bình sứ chỉ mới để lên có ½ tại trên kệ, còn một nữa là ngoài chân không.
– A… cái bình…
Chu Hổ Khanh nhắm lại hai mắt không dám nhìn.
Nhưng ông không có nghe tiếng vỡ vụn của cái bình sứ, mở mắt ra thì vừa thấy, cái bình đã được Đinh Nhị Cẩu giữ lại kịp trong tay, ông quả thực cũng không tin thằng thanh niên trẻ tuổi này làm sao mà chụp kịp được cái bình sứ.
– Uí… em làm gì vậy, đây là cái bình của cha chị tự mình đào lấy có được đấy, nghe nói là bình đựng nước tiểu của Chu Nguyên Chương, quả thực là bị em hại chết, nếu cái bình này vỡ, cả đời này em cũng không đền nổi, biết không?
Chu Hồng Kỳ hoảng sợ, làm nàng càng giật mình hơn là thân thủ của Đinh Nhị Cẩu từ khi nào thì lại nhanh nhạy như vậy.
– Cũng may là chưa có bị rơi vỡ.
Đinh Nhị Cẩu cười cười nhẹ nhàng bỏ cái bình sứ vào trên kệ.
– Em làm như thế nào mà chụp lẹ vậy?
Chu Hồng Kỳ thấy cha mình đang nhìn mình, nên lặng lẽ đến bên cạnh Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Hì.. đó là em cố ý… biễu diễn đấy.
Đinh Nhị Cẩu cười quỷ dị thấp giọng trả lời.
Chu Hồng Kỳ sửng sốt, lập tức hiểu Đinh Nhị Cẩu có ý gì, chắc hắn muốn trước mặt cha mình bộc lộ… tài năng chăng?
Trên thực tế, động tác vừa rồi của Đinh Nhị Cẩu, làm cho Chu Hổ Khanh hơi bị hấp dẫn, ông xoay người nhìn Đinh Nhị Cẩu:
– Người trẻ tuổi, động tác rất nhanh đấy, học với ai vậy?
– Thưa Chu tư lệnh, cháu đây là tự luyện, không có học với ai, tập đại lâu dần thành quen, hôm nay lần đầu tiên tới gặp Chu tư lệnh, cháu cũng không biết nên mang theo lễ vật gì để tặng, đây là một chút tâm ý của cháu.
Đinh Nhị Cẩu từ phía trong cái túi lấy ra một quyển sách màu vàng ố hai tay đưa cho Chu Hổ Khanh.
Chu Hổ Khanh liếc nhìn Chu Hồng Kỳ, rồi nhận lấy, từng trang một mở ra xem, thì ra là một quyển sách binh pháp Tôn Tử, là một tư lệnh quân khu, có vẻ hợp với tình hình, phù hợp với sự yêu thích của Chu Hổ Khanh, nhưng vấn đề là quyển sách này có ghi rỏ năm phát hành, đây là bản ấn hành binh pháp Tôn Tử đầu tiên, rất có ý nghĩa kỷ niệm, nắm xuất bản in ấn là năm 1900, những bản như thế này bây giờ không còn thấy nhiều nữa.
– Ừ… quyển sách này cậu mua từ đâu vậy?
Chu Hổ Khanh đem sách khép lại rồi hỏi.
– Cháu mua trên.. vỉa hè bán sách cũ tại Giang Đô, lúc vừa thấy liền chọn mua, tư lệnh là tướng quân, vừa vặn xứng đôi.
– Được… bỗng nhiên mà ân cần như vậy, không gian trá thì cũng là đạo chích, vậy cậu muốn được cái gì?
Chu Hổ Khanh thuận tay đem quyển Tôn Tử binh pháp ném vào trên bàn trà, ông cũng ngồi ở trên ghế sofa, châm một điếu thuốc, thâm trầm nhìn Đinh Nhị Cẩu.
Nói thật, lúc vừa nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, ông không có phát hiện tên tiểu tử này có chỗ gì hơn người mà Chu Hồng kỳ lại dẫn đến, nhưng sau khi thông qua lời nói và cử chỉ, ông cảm thấy tên tiểu tử này không phải một thứ người nịnh nọt, ít nhất là ở trước mặt mình, biểu hiện của hắn tạm được, đây là ấn tượng đầu tiên của Chu Hổ Khanh về hắn.
– Cháu không dám lấy vải thưa che mắt thánh nói bậy bạ, sự việc là như thế này, khởi nguồn tham gia công tác cháu chính là làm cảnh sát, khi đó chị Hồng Kỳ là giáo viên dạy cháu, mặc dù sau này cháu không có tiếp tục làm cảnh sát nữa, nhưng cháu vẫn rất kính ngưỡng nghề nghiệp cảnh sát này, cho nên khi nghe được tin chị Hồng Kỳ chuyển qua ngành cảnh sát, cháu liền chạy nhanh tới để chúc mừng, chỉ đơn giản như vậy thôi…
Đinh Nhị Cẩu không tiện đem mục đích chính của mình nói thẳng ra, nếu như nói ra mà không được câu trả lời, hoặc là Chu Hổ Khanh có phản cảm với điều đó, như vậy thì hắn sẽ không còn có cơ hội tiến thêm một bước rồi.
– Vậy à… mới vừa rồi Hồng Kỳ còn nói cùng tôi là muốn đi xuống địa phương bên dưới để tự rèn luyện, xem ra tư tưởng của Hồng Kỳ vẫn không thay đổi, cậu đã từng làm cảnh sát, rãnh rổi khi khuyên nhủ Hồng Kỳ, công tác ở bộ phận nào cũng là công tác, đúng không? Tiểu Đinh, vậy giờ cậu đang công tác ở đâu?
Chu Hổ Khanh nhớ tới con gái mình hình như là muốn đến thành phố Hồ Châu công tác, vì thế thuận miệng hỏi một câu.
– Cháu công tác tại Hồ Châu.
– Um.. công tác ở Hồ Châu? Thật sự là trùng hợp, đúng không Hồng Kỳ?
– Có cái gì mà trùng hợp… hắn công tác tại Hồ Châu, thì con không thể đên đó công tác à? Buồn cười…
Chu Hồng Kỳ tuy rằng nói mạnh miệng, nhưng trên mặt thoáng cái ửng hồng..
Chu Hổ Khanh âm thầm lắc đầu, nghĩ rằng nha đầu này không biết là có phải thật sự đã chấm tên tiểu tử nghèo này sao? Hắn so với nhà họ Chu kém quá xa, có rất nhiều lão chiến hữu cũ có con trai đều đang hỏi thăm dò về Hồng Kỳ, với lại người tới cửa tác hợp cũng không ít, nhưng nha đầu Chu Hồng Kỳ kia thấy ai cũng cũng chướng mắt, đôi khi còn kéo người ta ra ngoài thử sức.. đấu võ với nhau!!!
– Hồng Kỳ nói cậu làm thư ký, vậy làm thư ký cho ai ở thành phố Hồ Châu vậy?
– Cháu làm thư ký cho chủ tịch UBND thành phố Thạch Ái Quốc.
– À… Thạch Ái Quốc, gần đây tôi cũng có nghe qua người này, vào lúc nào đây nhỉ? Ừ… nhớ rồi… hình như đó là lúc tôi cùng với An bí thư nói chuyện phím… nếu làm thư ký mà tốt thì trên cơ bản đều là rất có tiền đồ đấy, tôi thấy cậu cũng không ngoại lệ.
– Dạ… cám ơn tư lệnh… Nhưng thư ký có tiền đồ hay không thì trước tiên phải nhìn xem lãnh đạo có tiền đồ hay không, nếu lãnh đạo đã không có tiền đồ, thì thư ký cũng không còn quan trọng gì nữa rồi.
Đinh Nhị Cẩu dường như không quan tâm đến vấn đề này, bình thản nói.
Ở ngoài mặt Đinh Nhị Cẩu không thay đổi, nhưng Chu Hổ Khanh là loại người nào? Đó là nhân vật số một, số hai của tỉnh, vừa nghe trong lời nói Đinh Nhị Cẩu thì ông đã biết tiểu tử này gặp mình cũng không phải là đơn giản đến vấn an như vậy, mấu chốt là ở chỗ này, chỉ là Đinh Nhị Cẩu không có dám nói thẳng ra, nhưng chắc không cam lòng nên nói mấp mé ra.
Chu Hổ Khanh cũng không muốn nói thẳng ra ý nghĩ của mình, nhưng nhìn thấy con gái mình nháy mắt với mình một cái, xem ra bộ dáng là muốn mình giup cho tên tiểu tử này một phen, nhưng giúp bằng cách nào đây này?
– Tiểu Đinh… cậu trở về nói cho lãnh đạo cậu biết, trong lòng mình suy nghĩ về vấn đề gì, đối với công tác hành chính cũng tốt, đối với tổ chức đảng cũng tốt, phải siêng năng đến gặp An bí thư báo cáo, đó là lãnh đạo, một cán bộ làm được việc nếu An bí thư để vào trong mắt thì rất là trọng yếu, với lại nếu không nói rỏ ràng, thì An bí thư làm sao mà biết đang suy nghĩ cái gì, đúng không?
Nói xong, Chu Hổ Khanh đứng lên đi lên lầu, vẫn không quên mang theo quyển Tôn Tử binh pháp trên bàn trà.
– Cha của chị nói vậy là ý gì?
– Chuyện này mà cũng không biết, ý là muốn Thạch Ái Quốc hãy đi tìm An bí thư hội báo công tác, đơn giản như vậy chẳng lẽ em không hiểu, vậy mà làm chính trị cái gì?
Chu Hồng Kỳ lườm hắn.
– Hì… em biết chứ, cho dù ngu ngốc đến đâu cũng đều biết phải đi hội báo công tác với lãnh đạo, nhưng nếu là em thì không có ai dẫn đường, chỉ sợ cho dù là đứng ngay trươc cửa, cũng không thể bước vào được.
– À… chuyện này nếu em bỏ được tiền vốn mua chuộc chị, thì chị có thể giúp em một tay.
Chu Hồng Kỳ kiêu ngạo ưỡn ngực nói, Đinh Nhị Cẩu nhìn thẳng vào, từ dạo hắn đã được một lần thọc cây dương vật vào cơ thể của nàng trong kỳ công tác cùng nhau ở Thái Lan, hắn có cảm giác là hai bầu vú của nàng lại nẩy nở hơn trước kia…
Thật ra trong tình hình hiện nay Thạch Ái Quốc là người tốt nhất để Kiều Dương giới thiệu, nhưng Kiều Dương đã nghĩ tới chuyện không muốn liên lụy vào trong đó nữa, điều này làm cho hy vọng lớn nhất của Thạch Ái Quốc tan vỡ, đã không có người giới thiệu trên tỉnh, thì kết quả như thế nào thì có thể nghĩ ra.