Phần 129
Sau khi Đinh Nhị Cẩu đóng cửa lại ra ngoài, Thạch Ái Quốc lại phân vân khó xử, thứ nhất bởi vì cục công an đúng là cần phải có người của mình cài vào để nắm chặt cục diện, nhưng hiện trong tay không có người lực chọn thích hợp, thứ hai Đinh Nhị Cẩu là thư ký của ông, cũng đích xác là một thư ký tốt, cho nên không đành lòng để cho hắn ra đi.
Thế nhưng Đinh Nhị Cẩu nói cũng không sai, ông làm bí thư thành ủy cũng được một thời gian rồi, nhưng đối với cục công an vẫn không thể xem như là cánh tay của mình để sai sử, tình huống trị an Hồ Châu cũng không có cải thiện được tốt hơn, thông qua các thông tin nhận được, dân chúng có ý kiến về vấn đề này rất nhiều…
– Bí thư, chuyện này không tốt lắm đâu, hắn quá trẻ tuổi, cục công an phức tạp hơn là bên này, tôi sợ rằng hắn sẽ không có được tác dụng như bí thư mong muốn.
Cổ Thanh Sơn vừa nghe xong Thạch Ái Quốc muốn để cho Đinh Nhị Cẩu đến cục công an công tác, ông phát hoảng liền phản đối.
– Khục… lão đã hiểu lầm ý tôi rồi, không phải tôi muốn để cho hắn đi, mà là chính bản thân hắn muốn đi.
– Chính hắn muốn đi? Vì lý do gì vậy?
– Um… chẳng qua là hắn thấy chúng ta không có người tin cậy để dùng nên tình nguyện xông pha, tối hôm qua phó cục trưởng Đàm Quốc Khánh không thấy, sống chết vẫn còn chưa biết rõ, phó cục trưởng tài chính vừa mới bị đột tử, trong lòng tôi có đôi khi không chịu nổi áp lực, chính là TP Hồ Châu bầy hầy vượt xa ý nghĩ của tôi và ông.
– Hắn trẻ tuổi có ý chí tiến thủ là tốt, nhưng tôi lo lắng hắn không có được năng lực như thế, tôi và ông cũng biết, đội ngũ cảnh sát của thành phố chúng ta không tốt, với lại Lý Pháp Thụy nắm giữ cục công an nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không người thân tín của mình, cho nên chỉ cần Lý Pháp Thụy còn nắm giữ cục công an, thì hắn đến đó cũng chẳng có tác dụng gì.
– Lão cũng không thể nói như vậy, tôi đối với Đinh Nhị Cẩu vẫn rất có lòng tin, cứ để hắn đến đó thử một lần, dù sao cũng như hắn nói như vậy, hiện giờ chúng ta không còn có người nào có thể dùng.
Thấy Thạch Ái Quốc thái độ kiên quyết, Cổ Thanh Sơn cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Tuy Thạch Ái Quốc đã rất rõ ràng nói cho Cố Thanh Sơn biết là chuyển Đinh Nhị Cẩu đến cục công an là chủ ý của hắn, nhưng Cổ Thanh Sơn vẫn muốn gặp Đinh Nhị Cẩu vào tối nay để hỏi chuyện.
Ở trong suy nghĩ Cố Thanh Sơn xem ra, chiêu này của Đinh Nhị Cẩu là quá hồ đồ, cứ đi theo Thạch Ái Quốc làm tốt vài năm, đến lúc Thạch Ái Quốc rời đi, dù thế nào thì tối thiểu cũng sẽ sắp xếp cho Đinh Nhị Cẩu làm khu trưởng hoặc là đến huyện khác làm phó bí thư, mới đó mà bây giờ đã rời xa bí thư Thạch, thật là cái được không bù được cái mất đi, đã vậy lại tiến vào cục công an giờ đang là một vũng bùn, sau này muốn thoát ra thì rất khó khăn.
Cục công an có hệ thống riêng, nhưng Đinh Nhị Cẩu đã từng làm qua cảnh sát thì có thể xem xét, nhưng mà kỳ vọng của Cổ Thanh Sơn đối với Đinh Nhị Cẩu thì cao hơn, hoàn toàn không phải chỉ là làm cảnh sát đơn giản như vậy.
…
– Này… em chọc ghẹo cha của chị chuyện gì đấy?
Sau khi Cổ Thanh Sơn mặt âm trầm đi ra khỏi văn phòng, chỉ chốc lát Đinh Nhị Cẩu đã nhận được điện thoại của Cổ Hiểu Manh.
– Đâu có… em vừa mới thấy cha nuôi mà, nhưng bận việc nên không có nói chuyện, làm gì mà chọc giận đến cha nuôi?
Đinh Nhị Cẩu không hiểu thấu chuyện gì.
– Chị cũng không biết, vừa rồi cha mới gọi điện thoại nói là báo cho em, tối nay đến nhà dùng cơm, nhưng giọng nói rất bực bội, tựa như là là ai chọc giận vậy, nên chị suy đoán chính là em… nhớ tối nay đến sớm một chút.
Cổ Hiểu Manh dặn dò nói.
– Được, em biết rồi.
Đinh Nhị Cẩu cúp điện thoại, trong lúc này nhớ không nổi là mình làm cho Cổ Thanh Sơn bực tức từ khi nào.
…
Vào lúc ăn cơm tối, Đinh Nhị Cẩu mang theo một hộp trà ngon đến nhà Cố Thanh Sơn, lúc này Cổ Thanh Sơn đã về nhà, đang ngồi trong phòng khách uống trà…
– Trường Sinh đến rồi hả, mau vào nhà đi con…
Dương Hiểu mở cửa nhìn thấy là Đinh Nhị Cẩu, nhiệt tình mời hắn vào trong, bà vẫn như mọi ngày ở trong nhà không bao giờ mang áo lót ngực, hai bầu vú nhô cao kiêu hảnh đội trên làn vải của cái áo mặc trong nhà không hề giấu giếm…
– Mẹ nuôi, cha nuôi đang tức giận à?
Đinh Nhị Cẩu liếc mắt nhìn Cổ Thanh Sơn đang ngồi trong phòng khách, kề sát lỗ tai Dương Hiểu nhỏ giọng hỏi, vô tình nhìn xuyên thấu vào bên trong cái cổ áo rộng, ẩn hiện là màu đỏ đậm của cái đầu núm vú, tròn vo nhô đầu ra tựa như lúc người đàn bà đang hứng tình, nhưng có lẽ với Dương Hiểu thì bình thường đã là như thế…
– Tức giận? Không phải vậy chứ, mẹ nuôi có thấy gì khác thường đâu, bộ con làm cho ông ấy tức giận à?
Dương Hiểu hỏi.
– Con nào dám a… nghe chị Hiểu Manh nói cha đang tức giận, hình như là do con, nhưng con không biết chuyện gì đã xảy ra…
…
– Trường Sinh đến tới đây, giải thích cho cha nuôi biết là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cổ Thanh Sơn vừa thấy Đinh Nhị Cẩu đến, nhịn không được liền lên tiếng.
– Ặc… ông sao vậy? Con nuôi vừa bước vào cửa, ông liền gào lên làm cái gì?
Dương Hiểu liền phản ứng nói.
– Không có quan hệ gì với bà, xuống nấu cơm đi, tôi có việc nói với hắn.
Cổ Thanh Sơn lạnh tanh nói.
– Cha nuôi, đến cùng chuyện gì mà làm cho cha nuôi tức giận dữ vậy?
Đinh Nhị Cẩu quan sát, quả nhiên là đã xảy ra chuyện, liền bước tới ghế ngồi xuống…
– Chuyện gì? Chính con không biết sao? Vì sao đang làm thư ký rất tốt, lại xin chuyển qua cục công an? Con cho rằng mình có ba đầu sáu tay có thể quậy tung cục công an à, sức lực của con mạnh đến bao nhiêu?
Cổ Thanh Sơn liên tiếp chất vấn, lúc này Đinh Nhị Cẩu đã biết Cổ Thanh Sơn vì sao mà tức giận rồi.