Phần 136
– Thôi đi… em tưởng rằng trong cục công an muốn làm gì thì làm à, không có người đứng đầu ủng hộ, công tác rất khó triển khai mở rộng, tuy Đàm Quốc Khánh giờ chẳng biết đi đâu, nhưng cục diện tại cục công an cũng không có gì thay đổi, trái lại so với trước kia càng loạn hơn, những thứ khác không nói, em có biết chủ nhiệm phòng làm việc vừa rồi là người như thế chưa?
Chu Hồng Kỳ dù sao cũng là đã đến cục công an một thời gian rồi, thân phận cô là gì mọi người cũng thông qua bằng nhiều cách cũng dần dần đã biết, cho nên cơ bản không ai dám trực tiếp đối đầu với cô, còn cô thì cũng lợi dụng lôi kéo về phía mình cũng không ít người, ít nhất là đội trinh sát – hình sự xem như là sắp xếp tạm ổn, nhưng nếu muốn nắm giữ toàn bộ còn cần phải có thời gian.
Cho nên với kinh nghiệm đã có tại cục công an Hồ Châu, cô thấy mình cần phải đề tỉnh cho Đinh Nhị Cẩu, chứ hắn không biết sâu cạn khắp nơi gây nên thù hằn, cuối cùng thua thiệt cũng là hắn, chỉ sợ tiền đồ của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng đến.
– Chị nói là Hà Minh Huy à, bộ hắn cũng có bối cảnh?
– Ai chà… trước khi đến đây chẳng lẽ em cũng không có điều tra một chút đối với những người của cục công an này sao? Khi đã đến đây, em cùng bọn họ sẽ là đồng sự, cho nên trong việc tranh giành lợi ích, người ta sẽ không có chút nào nương tay, em phải biết người, biết ta thì mới có thể bắn tên trúng đích, lúc đó tranh đấu mới thắng được, còn chẳng biết gì cả thì tranh đấu cái gì? Em nói đi?
– Chậc chậc… trình độ chị tiến bộ thật đúng là nhanh…
– Bớt lắm mồm, cũng là do tình hình thành phố Hồ Châu làm cho chị trở thành như vậy, thôi không nói nữa hãy suy nghĩ thật kỹ phương pháp của mình đi, đêm nay cùng ăn cơm, coi như là chị mời khách từ phương xa đến, vừa rồi quả thật có việc, nên không kịp tiếp đón em đến.
– Vậy thì được. À… ông ở nhà cũng khỏe chứ?
– Ừ… rất tốt, vẫn có nhắc tới em đấy, nói em đưa rượu thuốc uống cũng tạm được, khi nào em rảnh lấy thêm cho ông một một ít.
– Vâng… chị khỏi nhắc em cũng đi lấy thêm rượu mà, đến cục công an công tác, mấy ngày đầu có thể làm chút chuyện riêng của mình, trước kia làm thư ký cho bí thư quá bận, không đi đâu được, bây giờ tạm thời xem như được tự do, em sẽ tranh thủ xin nghỉ phép mấy ngày quay trở lại huyện Hải Dương một chuyến, sẵn dịp lấy thêm một ít rượu cho ông.
– Được rồi, buổi tối gặp lại.
Chu Hồng Kỳ đứng dậy ra ngoài, vừa mở cửa phòng, thì thấy cách đó không xa, trong hành lang Hà Minh Huy đang dẫn theo một cô gái mặc đồng phục đứng chờ.
Chu Hồng Kỳ liếc Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói:
– Người Hà Minh Huy giao cho em, hãy cẩn thận để ý một chút…
– Chu phó cục trưởng đi à?
Hà Minh Huy lấy lòng Chu Hồng Kỳ chào hỏi.
– Hà chủ nhiệm, chờ ở đây có việc gì vậy?
– À… có một số việc tôi định báo cáo với Đinh phó cục trưởng một chút, tất cả là vì lãnh đạo phục vụ thôi…
Chu Hồng Kỳ mỉm cười không nói chuyện, trong lúc lơ đãng cô liếc nhìn qua cô gái cảnh sát kia, cô gái này Chu Hồng Kỳ đã từng thấy qua, là nhân viên văn phòng, năm nay vừa mới được trường cảnh sát phân đến cục cảnh sát thực tập…
Có thể là khi một người đàn bà quan sát một phụ nữ, cái nhìn đầu tiên không phải là khí chất, mà là tướng mạo, dựa theo thẩm mỹ quan của Chu Hồng Kỳ, cô gái này có lẽ thuộc về hàng ngũ người mẫu xinh đẹp, nhất là dáng người, so với Chu Hồng Kỳ còn cao hơn một cái đầu, đại khái hơn một mét bảy, nên làm cho Chu Hồng Kỳ hơi khó chịu, cho nên lúc ban đầu, cô gái cảnh sát thực tập này được phân đến làm trợ lý cho Chu Hồng Kỳ, thì liền bị cô từ chối, liên đới chủ nhiệm phòng làm việc Hà Minh Huy cũng bị ghét lây, có ý gì? Lại phân đến một cô gái vừa cao vừa xinh đẹp để hù dọa sao? Cho nên từ đó về sau, Chu Hồng Kỳ đối với Hà Minh Huy vẫn luôn là lạnh nhạt, còn Hà Minh Huy thì không biết mình đến cùng đắc tội gì với phó cục trưởng bối cảnh thâm hậu này.
Đưa mắt nhìn theo Chu Hồng Kỳ khuất bóng góc rẽ xuống lầu, Hà Minh Huy vội vàng đưa nữ cảnh sát đến phòng làm việc của Đinh Nhị Cẩu…
– Đinh phó cục trưởng, đây là Dương Lộ, anh xem có thể để cô ấy hỗ trợ làm trợ lý được không? Chứ hiện tại tôi chẳng rút ra được người nào khác.
Hà Minh Huy vẻ mặt gặp khó nói…
– Hà chủ nhiệm, cô Dương tốt nghiệp chưa?
– Vẫn chưa… phải đến tháng bảy năm sau mới tốt nghiệp, được trường cảnh sát phân đến trong cục thực tập rèn luyện để thích ứng với môi trường sinh hoạt của công an.
Dương Lộ đứng nghiêm, hướng về Đinh Nhị Cẩu chào đúng theo quy tắc, lại làm cho Đinh Nhị Cẩu hoảng sợ với dáng dấp cao ráo thon thả của nàng, nhất là cái quần may rất vừa vặn ôm lấy cặp chân dài miên man.
– Được… được… cứ tạm thời như vậy đi, Hà chủ nhiệm, ngoài ra, cô Dương có biết lái xe không?
– Báo cáo Đinh phó cục trưởng, tôi biết lái, tại trường cảnh sát đã học, có bằng lái được hai năm rồi.
Từ nơi ngã ba, cái mu ngồn ngộn tựa chừng gồ cao khi Dương Lộ lại là đứng nghiêm.
Hà Minh Huy đối với biểu hiện Dương Lộ thì rất hài lòng, tuy Dương Lộ là một nữ cảnh sát đến thực tập xinh đẹp nhất trong cục công an so qua những năm gần đây, nhưng chuyện nàng được lưu lại cục công an thành phố công tác hay không thì chưa nhất định, theo góc độ Hà Minh Huy mà nói, hắn rất muốn đem Dương Lộ lưu lại tại nơi này…
Nhưng chuyện quyết định thì Hà Minh Huy không làm chủ được, cho nên liền sắp xếp nàng làm trợ lý hỗ trợ cho Đinh Nhị Cẩu, hắn đã trao đổi với Dương Lộ trước đó rồi, minh xác nói cho nàng biết, nếu muốn qua được cuộc thi vào cục công an Hồ Châu công tác, Đinh Nhị Cẩu cũng là nhân vật mấu chốt, nên Hà Minh Huy tạo ra cơ hội rồi khuyên Dương Lộ nên nắm chắc cho tốt.