Phần 139
Lý Quế Chi hoảng sợ nhìn Đinh Nhị Cẩu, cô sợ con gái mình nói bậy bạ làm cho vị cục phó công an này bực mình, thì vụ án chồng của mình biết bao giờ mới giải quyết xong?
– Ừ… tính cảnh giác của cô gái này rất cao, đây là chuyện tốt, nhưng tôi nói cho cô biết, nếu có quyển sổ tay này ở trong tay tôi, đó là manh mối để phá án, còn vẫn ở trong tay cô, thì đây là quyển sổ mà các người tự ghi chép, không thể lấy ra làm chứng cớ sử dụng, lý do tại sao? Bởi vì đây do tự viết, ví dụ sáng hôm nay ghi đưa cho tôi 5 vạn tiền, thử hỏi có hiệu nghiệm để làm chứng cứ không?
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.
Đường Thu Nhiên im lặng, tuy nàng không hiểu pháp luật, nhưng ngầm đồng ý với sự phân tích của Đinh Nhị Cẩu vừa nói, đúng là như thế, quyển sổ này là do mẹ mình tự ghi chép, không có chữ ký nhận tiền hoặc con dấu của công an huyện Thanh Hà, dựa vào cái gì mà nói người ta thu tiền?
– Mau đưa cho tôi xem một chút, chứ nếu không thì tôi chẳng có thể giúp được gì đâu.
– Thu Nhiên… nhanh đưa cho Đinh phó cục trưởng.
Lý Quế Chi gấp gáp.
Đường Thu Nhiên bất đắc dĩ phải đưa quyển sổ nhỏ cho Đinh Nhị Cẩu, hắn xem qua thì thấy đây là quyển sổ ghi chép tiền thu hàng ngày cùng với các khoản chi ra, thứ tự theo ngày tháng rất rõ ràng, nếu ngụy tạo thì chắc chắn sẽ không được theo trình tự như vậy, hơn nữa ngày giờ nào đưa tiền cho người của công an huyện Thanh Hà đều ghi vô cùng rõ ràng, cho nên khả năng làm giả cơ hồ là bằng không.
Sau khi xem xong, Đinh Nhị Cẩu trả lại quyển sổ ghi chép cho Lý Quế Chi, suy nghĩ một chút, quay qua Dương Lộ nói:
– Cô liên hệ ngay với liên hệ Ngụy Đại Bình, mang theo mấy cảnh sát trong chi đội giám sát cảnh sát lập tức đến đây họp, không cần nói lý do cho ông ta biết, cứ nói mệnh lệnh của tôi.
– Vâng… tôi lập tức làm ngay.
Dương Lộ nói xong đi ra ngoài gọi điện thoại.
Đinh Nhị Cẩu quay người đối với Lương Tái Đông nói:
– Anh là người phụ trách văn phòng tiếp công dân khiếu kiện đấy, nên anh cũng phải đi theo, chuẩn bị xe đi… có thể chở theo được mấy người dân thì chở, không mang được thì bảo bọn họ trở về nhà.
– Đinh phó cục trưởng, chúng ta đi nơi nào vậy? Lương Tái Đông nghe qua thì không hiểu Đinh Nhị Cẩu sắp xếp như vậy là có ý gì.
– Đi đến phân cục công an huyện Thanh Hà, còn giả bộ không biết hay sao mà hỏi?
Đinh Nhị Cẩu không khách sáo liền quạt ngay.
– Um… Đinh phó cục trưởng, trưa nay trong nhà tôi có chút việc, để người khác đi được không vậy?
Lương Tái Đông không muốn dính líu đến việc này.
– Không đi? Cũng được… tôi sẽ rất nhanh đề nghị để cho người khác tiếp nhận vị trí của anh, anh cứ thoải mái trở về lo chuyện bề bộn trong nhà đi…
Đinh Nhị Cẩu tức giận nói.
Lương Tái Đông so với Đinh Nhị Cẩu cũng lớn hơn khá nhiều tuổi, vậy mà ở trước mặt mọi người lại bị tên Đinh Nhị Cẩu trẻ tuổi giáo huấn, cho nên gã có chút không nhịn được, nhưng Đinh Nhị Cẩu bây giờ thì không có nói chuyện với gã nữa, mà cầm ra điện thoại gọi cho kiểm sát trưởng viện kiểm sát thành phố Trần Đông.
Sau khi biết ứng cử viên kiểm sát trưởng đã xác định, thì vị Kiểm sát trưởng trước đó sắp về hưu liền chủ động bàn giao để cho Trần Đông nhận ngay chức trách thực hiện quyền kiểm sát trưởng, chỉ chờ đến ngày có quyết định thay thế là xong.
– Trần kiểm sát trưởng… em là Đinh Nhị Cẩu, khỏe không? Em có chút việc muốn nhờ anh hỗ trợ đây.
Đinh Nhị Cẩu đứng lên đi đến bên cửa sổ, cũng không có e ngại người trong phòng nghe được, trực tiếp gọi cho Trần Đôn.
– Này… anh cũng chưa có chính thức làm kiểm sát trưởng, em nói thế làm anh ngại quá… Nói đi… có chuyện gì? Đã về cục công an mà không báo cho anh biết để ăn mừng, chơi không đẹp đấy.
– Ha ha… anh Trần, việc này sau này hãy nói, trước mắt anh giúp em một việc, ngay bây giờ phái cho em một người có nghiệp vụ lão luyện, đi với em một chuyến xuống địa phương cơ sở, ngày mai sẽ trở về, xế chiều hôm nay có lẽ sẽ ở lại, như thế nào có được không?
– Chuyện gì vậy? Làm chuyện lớn à?
– Khục, em thì có thể làm chuyện lớn gì, chỉ là xử lý một vụ kiện khiếu oan, vì em được phân công quản lý khiếu oan, mới ngày đầu tiên đã bị gặp chuyện này, cũng không thể mặc kệ bỏ qua né tránh.
– Được rồi… anh sẽ sắp xếp cho em một người chuyên nghiệp, liên lạc với em bằng cách nào?
– Vâng… cứ gọi theo số điện thoại di động này là được, cảm ơn anh nhé.
– Này… đừng khách sáo, tôi lập tức an bài.
Trần Đông sảng khoái đáp.
Nếu như vừa rồi Lương Tái Đông còn hoài nghi tên Đinh phó cục này ngưu bức hò hét tính khí trẻ con, còn bây giờ thì trong đầu đã thay đổi cách nhìn rồi, Trần Đông… tại TP Hồ Châu thì có mấy người tên trần Đông? Gã cũng nghe nói kiểm sát trưởng mới của viện kiểm sát tên là Trần Đông, thằng Đinh phó cục trưởng này rõ ràng cùng với Trần Đông xưng huynh gọi đệ…
Bây giờ xem ra thằng này có mạch quan hệ, gã có mấy cái lá gan cũng không dám cùng hắn khiêu chiến rồi, vì vậy thừa dịp Đinh Nhị Cẩu không có chú ý, liền tranh thủ thời gian chuồn ra ngoài sắp xếp xe cùng nhân viên để chuẩn bị đi đến huyện Thanh Hà.
– Chị Lý… chờ tôi một chút, khi người đến đông đủ, chúng ta cùng đi đến huyện Thanh Hà.
– Ui… Đinh phó cục trưởng, tôi thật sự là gặp được Bao thanh thiên rồi, cậu chính là ân nhân cứu mạng của nhà tôi.
Nói xong Lý Quế Chi kéo hai cô con gái, không để cho Đinh Nhị Cẩu hiểu được chuyện gì, liền quỳ xuống trước mặt Đinh Nhị Cẩu.
– Ai ai… đứng có làm thế… đứng có làm thế… hai anh mau đỡ bọn họ đứng dậy mau.
Đinh Nhị Cẩu quay qua hai gã đàn ông nói, bọn họ vội vàng đem Lý Quế Chi cùng hai cô gái kéo đứng lên.
– Chị Lý à… đúng ra thì đây không phải là tôi giúp chị, mà là tôi đang tự giúp chúng tôi, nếu quả thực là người của chúng tôi vi phạm kỷ luật và làm sai pháp luật, hiện tại bọn họ phạm tội còn tương đối nhẹ, còn có thể xử lý, nếu để chậm thì lại càng phạm tội nặng hơn, cho nên đây cũng là cách mà tôi cứu bọn họ, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như việc này không có mà do dựng chuyện, thì chị cũng phải gánh vác trách nhiệm trước pháp luật đấy.
– Đinh phó cục trưởng, tôi dùng tính mạng của mình đảm bảo tất cả đều là sự thật, nếu có một lời nói dối, để cho tôi…
– Tốt rồi… tốt rồi…
Đinh Nhị Cẩu ngăn cản lại không để cho Lý Quế Chi thề.