Phần 143
Đinh Nhị Cẩu sau khi trao đổi xong không để ý tới Dương Gia Hà nữa, liền đi bên cạnh phòng làm việc của Ngụy Đại Bình đang cùng Lâm Khai Sơn nói chuyện.
Thấy Đinh Nhị Cẩu bước vào, Ngụy Đại Bình đứng lên, 5 năm trôi qua, đây là bản án đầu tiên của chi đội giám sát được tham gia, nên Ngụy Đại Bình cũng rất cố gắng, đồng thời cũng muốn biểu hiện mình trước mặt phó cục trưởng một chút bổn sự, nhưng lúc này không biết làm sao đối phó với gã cảnh sát này, mềm không được, cứng cũng không xong, trong lúc nhất thời Ngụy Đại Bình đang gặp lúng túng.
– Sao rồi?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Hắn không chịu phối hợp.
Khuôn mặt hiền lành Ngụy Đại Bình gượng gạo nói.
– Các anh đi ra ngoài trước đi, để tôi cùng Lâm đội trưởng nói chuyện.
Đinh Nhị Cẩu nói với Ngụy Đại Bình.
Vì thế Ngụy Đại Bình mang theo hai cảnh sát đi ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu ngồi vào vị trí ghế của Ngụy Đại Bình vừa rồi.
– Đinh phó cục trưởng, tôi thực là không có chuyện gì để nói đấy, chuyện này là ý của trong phân cục huyện, do kinh phí dùng để phá án thiếu thốn, cho nên mới xuống địa phương thu chút phí tài trợ cũng là hiện tượng phổ biến, nêu anh không tin, có thể đến các địa phương khác hỏi thăm thì biết.
Lâm Khai Sơn lộ ra vẻ oan ức.
– Anh nói là ý trong phân cục huyện, vậy cục trưởng Dương Gia Hà có biết không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Anh ta là cục trưởng, đương nhiên phải biết, nếu anh ta không có gật đầu ký tên, thì viện kiểm sát làm sao biết phê chuẩn để mà bắt, đây là vấn đề quy trình, làm sao anh ta không biết được.
– Nhưng mới vừa mới rồi tôi cùng hắn nói chuyện, hắn nói cái gì cũng không biết, tất cả mọi chuyện là do anh cùng Trương Mãnh tự làm, hơn nữa chuyện tiền bạc hắn cũng không biết, Đường Qúy Hòa có giao bao nhiêu tiền, hắn một phân tiền cũng không thấy, vậy là các anh không có nộp tiền về phân cục huyện, nói một cách khác, số tiền kia bị các anh nuốt làm của riêng.
– Hừ… con mẹ nó, số tiền kia chúng tôi đều giao cho phòng kế toán trong phân cục rồi, chúng tôi có lấy chút ít phần trăm hoa hồng, nhưng hầu như toàn bộ tiền đều giao nộp hết.
Lâm Khai Sơn không có đảm lược, không đợi Đinh Nhị Cẩu tiếp tục hỏi, thì đã bán đứng hết rồi.
– Nuốt riêng bao nhiêu?
– Tôi hai vạn, Trương Mãnh một vạn, Đinh phó cục trưởng…
Đinh Nhị Cẩu thấy tình hình hiện tại xem ra phân cục công an huyện Thanh Hà đúng là có vấn đề, hắn tin rằng bí thư Thạch Ái Quốc nhất định sẽ ủng hộ hắn.
– Lâm Khai Sơn, chuyện lập án Đường Qúy Hòa góp vốn phi pháp là anh cầm đao phải không?
– Vâng, tôi cùng Trương Mãnh làm.
– Việc này Dương Gia Hà biết không?
– Biết rõ, nếu không thì sao có được chữ ký của anh ta?
– Nhưng hắn cũng nói là hắn không biết, tất cả do anh cùng Trương Mãnh làm, mãi đến sáng sớm hôm nay hắn mới biết, Lâm Khai Sơn… tôi khuyên anh nên hiểu một điều, nếu như nói chỉ là vấn đề tiền, thì chỉ là mang tội nhận nhũng nhiễu nhận hối lộ là xong, nhưng nếu tạo ra vụ án giả, thì vấn đề không còn đơn giản nữa rồi.
Đinh Nhị Cẩu nhắc nhở Lâm Khai Sơn.
– Đinh phó cục trưởng, tôi hiểu ý anh, nhưng chuyện lớn như vậy, nếu như Dương Gia Hà đổ lên đầu tôi cùng Trương Mãnh, đúng là chúng tôi chống không nổi, nhưng chuyện này từ đầu tới đuôi đều là do Dương Gia Hà chỉ đạo cho chúng tôi làm.
– Vì cái gì?
– Kỳ thật trong chuyện này có nguyên nhân rất đơn giản, nhưng cũng rất bẩn thỉu, đối với nhân phẩm của Dương Gia Hà thì tôi quá hiểu, anh ta nhất định sẽ đem chuyện này chối bỏ trách nhiệm, đổ lên trên người tôi cùng Trương Mãnh…
– Bởi vì sao?
Đinh Nhị Cẩu cũng có chút tò mò.
– Lúc mới bắt đầu thì quả thật là bởi vì tiền, nhưng Lý Quế Chi chỉ nộp một lần rồi không muốn nộp thêm tiền nữa, do đó chúng tôi kêu một ít lưu manh địa phương đến quấy phá, vì thế Đường Qúy Hòa đến báo cảnh sát, khi ấy chúng tôi mới xuất hiện, với mục đích bức hiếp nhà bọn họ tiếp tục nộp tiền như thu phí bảo kê, hàng năm phí bảo kê là năm vạn, vì biểu hiện chúng tôi coi trọng vụ án này, nên phân cục trưởng Dương Gia Hà đích thân đến hiện trường xử lý, cũng chính là tại lần đó, mục đích thu tiền bảo kê đã phát sinh biến hóa.
– Phát sinh biến hóa chuyện gì?
– Lần đó Dương Gia Hà phát hiện, Đường Qúy Hòa có hai cô con gái xinh đẹp, cho nên…
– Ý anh nói hắn để ý chấm hai chị em Thu Nhiên và Đông Nhiên?
Đinh Nhị Cẩu nhất thời liền nổi đóa…
– Đúng vậy… bọn họ đều là thiếu nữ thanh xuân, lại giống nhau như đúc, nhưng Dương Gia Hà cũng biết chuyện này sẽ không đơn giản ngay lập tức có thể thành công, vì vậy sau này liền chỉ đạo lập ra vụ án giả góp vốn phi pháp để bắt Đường Qúy Hòa, thật ra thì là muốn khiến cho Đường Qúy Hòa cúi đầu, đến lúc đó anh ta sẽ ra mặt biện hộ cứu giúp, như vậy chuyện hai chị em họ Đường kia có thể giải quyết.
– Anh nói những điều này đều là sự thật?
Đinh Nhị Cẩu đè nén lửa giận hỏi.
– Toàn bộ đều là thật.
– Được rồi, những lời nói này, lát nữa anh nói lại cho đội trưởng đội giám sát cảnh sát một lần nữa, tôi sẽ cân nhắc đề nghị khoan hồng cho anh, nếu như anh không chịu nói, thì chuyện là do anh tự nhận tội thay cho người khác, anh tự cân nhắc tình hình đi.
Đinh Nhị Cẩu nói xong thì cau mày đứng dậy rời khỏi văn phòng, đi xuống lầu.
Dương Gia Hà thấy Đinh Nhị Cẩu đi ngang qua vốn muốn cùng xuống dưới, nhưng bị Dương Lộ ngăn cản lại, nàng đoán ra là Đinh phó cục trưởng nhất định là phát hiện ra cái gì đó, cho nên không để cho Dương Gia Hà đi theo.
Quả nhiên, Đinh Nhị Cẩu gọi điện thoại cho bí thư thành ủy Thạch Ái Quốc, trước mắt mà nói, chỗ dựa của Đinh Nhị Cẩu chỉ có ông ta, cho nên chuyện báo cáo là biểu hiện rất trọng yếu, cũng chứng tỏ là hắn muốn cho Thạch Ái Quốc yên tâm, Đinh Nhị Cẩu nói là giữ lời, dù đi tới chỗ nào cũng đều là người của ông.
– Chuyện này còn có ai biết?
Thạch Ái Quốc hỏi.
– Chưa có ai biết, bí thư… cháu cảm thấy được đây là một nơi để đột phá, thành phố Hồ Châu hiện nay không tốt để đột phá, thì chúng ta bắt đầu dưới các địa phương cũng được, nông thôn vây quanh thành thị mà.
– Được, tôi biết rồi, lát nữa sẽ điện thoại cho cháu.
…
Dương Gia Hà tuy trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng vẫn chưa đánh giá đến tình huống xấu nhất, nhưng đến người của ban kỷ luật thanh tra thành phố xuất hiện đẩy ra cửa phòng họp, tất cả mọi người đều sợ ngây người, duy chỉ có Đinh Nhị Cẩu không có gì là kinh ngạc.
– Đinh phó cục trưởng, Uông bí thư kỷ ủy gửi lời cảm ơn anh.
– Ừ… văn phòng bên cạnh có hai người, bọn họ đều có liên quan đến vụ án này, mấy anh qua bên đó mang bọn họ đi đi.
Đinh Nhị Cẩu nói với người của kỷ ủy.
Dương Gia Hà lúc này cũng biết có thể là Lâm Khai Sơn đã khai ra tất cả mọi chuyện rồi, chứ người của ban kỷ luật thanh tra thành phố sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ tới bắt người.
– Dương Gia Hà… căn cứ theo điều lệ kỷ luật của đảng, hiện tại tôi tuyên bố đối với anh áp dụng song quy (*nhà nước điều tra), anh còn có gì muốn nói không?
Người nói là đội trưởng giám sát kỷ ủy Lại Hưng Nghiệp.
– Có… tôi muốn gặp Trương bí thư huyện ủy.
Dương Gia Hà là nhờ có bí thư huyện ủy Trương Minh Thái một tay đề bạt lên, đương nhiên lúc này hắn muốn ông ta che chở.
– Có thể được, nhưng không phải vào lúc bây giờ, với lại Trương bí thư đã lên thành ủy họp rồi, đi thôi… đừng để cho chúng tôi áp dụng biện pháp cưỡng chế.
Lại Hưng Nghiệp không hổ là đội trưởng giám sát kỷ ủy, sắc mặt không chút thay đổi thái độ, làm cho Dương Gia Hà rùng mình, ngoan ngoãn đi theo hai người kỷ ủy rời khỏi phòng họp.
Đinh Nhị Cẩu từ lúc lên lầu đến bây giờ đã là hơn hai tiếng đồng hồ, cho nên Lý Quế Chi cùng hai con gái ở bên trong xe chờ đợi rất là lo lắng, không phải lo lắng điều gì khác, chỉ là lo lắng Đinh Nhị Cẩu phó cục trưởng này ép không được phân cục trưởng cục công an huyện Thanh Hà, vì trong mắt bọn họ, Dương Gia Hà chính là hoàng đế của huyện Thanh Hà.
Vơi lại hai cô gái chợt nhớ tới lần Dương Gia Hà đến nhà các cô, ánh mắt của hắn cứ nhìn mông, ngực và hạ thể của các cô, lại làm cho bọn họ càng thêm không rét mà run.
– Mẹ… Đinh phó cục trưởng có thể cứu cha ra được không?
Đường Thu Nhiên lúc này lại thầm thì hỏi.
– Có thể… nhất định có thể, Đinh phó cục trưởng là một quan tốt, chúng ta đã từng tìm đến bao nhiêu quan hệ, cũng không ai dám giúp chúng ta, con thử xem, Đinh phó cục trưởng này vừa nghe được chuyện của chúng ta thì liền đi tới đây rồi…
Lý Quế Chi trong lòng cũng đang khiếp sợ đánh trống bỏi, nhưng cũng phải khích lệ con cũng là cách để tự trấn tỉnh mình…
– Thế nhưng mà… bọn họ đều là làm quan, đến lúc đó không chừng chỉ nói qua loa cho xong, đợi đến lúc Đinh phó cục trưởng vừa rời khỏi, Dương Gia Hà sẽ đến nhà chúng ta gây chuyện.
Đường Đông Nhiên lo sợ nói.
– Đúng vậy mẹ à… nếu như thế thì mình phải làm sao đây?
– Ai chà… trước tiên cứ chờ cứu được cha các con ra rồi tính sau, nếu cần thì chúng ta dọn nhà rời khỏi nơi đây…
– Mẹ… nhìn kìa, có phải là Dương Gia Hà đang định đi đâu? Ủa… kèm hai bên còn có hai người… đây là…
Đường Thu Nhiên đột nhiên chỉ vào cửa ra vào cao ốc của cục công an huyện nói.
Lúc này Lý Quế Chi cũng đã nhìn thấy, cùng đi với Dương Gia Hà chính là những người mặc sắc phục mới vừa rồi chạy xe vào, chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ Đinh phó cục trưởng thật sự có năng lực lớn như vậy, đã bắt được phân cục trưởng cục công an huyện Thanh Hà?
Một lát sau, Dương Lộ đi trước, Đinh Nhị Cẩu đi phía sau, cùng rời khỏi cửa cao ốc, đằng sau còn có nhóm người giám sát cảnh sát và văn phòng tiếp dân khiếu oan.
– Đinh phó cục trưởng, chuyện của cha tôi đến cùng như thế nào rồi?
Đinh Nhị Cẩu vừa lên xe, thì Đường Thu Nhiên vội vàng hỏi.
– Chị Lý… bởi vì là công tác của chúng tôi chưa làm tốt, nên trong đội ngũ công an có những người bại hoại, cho nên dẫn tới người nhà của chị bị bắt oan, ngay tại đây, tôi thay mặt cục công an thành phố xin lỗi chị…
– Há, không cần… tôi chỉ cần biết chuyện chồng tôi ra sao mà thôi…
– Đã điều tra xong, vụ án Đường Qúy Hòa là án oan, tôi đã cho người ta đến nơi giam giữ làm thủ tục thả ra, một lát sau sẽ có xe chở chồng chị trở về.
…
Tại cổng phân cục công an huyện Thanh Hà, một nhà bốn người nhà họ Đường đứng nhìn theo chiếc xe cảnh sát thành phố đã chạy xa xa, trong lòng bùi ngùi, Đường Qúy Hòa cùng gia đình mặt ai cũng đầy nước mắt, trong trại giam những ngày qua thật sự là một lời khó mà nói hết, người một nhà cùng dìu nhau quay trở về nhà.
– Anh Đường, lần này nhờ có Đinh phó cục trưởng giúp nhà chúng ta đại ân, hay là chúng ta cũng nên bày tỏ một chút lòng thành?
Lý Quế Chi vịn chồng vừa đi vừa nói chuyện.
– Bày tỏ? Bày tỏ cái gì bây giờ, lại đưa tiền sao? Vấn đề là người ta có muốn tiền không?
Đường Qúy Hòa đến giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, tất cả chỉ là vì tiền, vì tiền mạng của mình thiếu chút nữa tiêu tùng, cũng may là được thoát ra được, bằng không ngồi tới mấy năm lao tù thì triệt để xong đời, cho nên trải qua sinh tử biệt ly lần này, đối với quan niệm về tiền, Đường Qúy Hòa đã có sự thay đổi rất lớn về cách nhìn.
– Chắc là không nhận tiền đâu, Đinh phó cục trưởng là một quan tốt, nếu hắn cũng muốn tiền của chúng ta, như vậy thì nói rõ hắn cũng là một con người bại hoại rồi.
Đường Thu Nhiên xen vào nói.
– Ai dà… ai mà biết những người làm quan kia suy nghĩ như thế nào, sợ là còn có ý nào khác nữa…
Đường Qúy Hòa không để ý đến hai con gái mình đang có mặt, lại tuôn ra một tràng chửi bậy, lại làm cho những người phụ nữ phân vân…
– Tôi cảm thấy Đinh phó cục trưởng sẽ không thu tiền mà cũng chẳng có ý đồ gì đâu, có phải không Thu Nhiên?
– Con không biết, nhưng con thấy cha nói cũng đúng, ai biết người ta muốn cái gì, nhưng nếu cùng với Đinh phó cục trưởng có mối quan hệ, nhà của chúng ta sẽ không sợ gì Dương Gia Hà nữa, cũng không cần dọn nhà đi nơi khác ở.
Đây mới là chuyện của Đường Đông Nhiên quan tâm nói.
– Chuyển nhà đi đâu? Dương Gia Hà không phải là đã bị mang đi sao?
Đường Thu Nhiên hỏi ngược lại.
– Chị ơi… thời buổi bây giờ quan lại bao che với nhau, ai biết được nhỡ Dương Gia Hà có mối quan hệ nên chẳng bị việc gì, lại quay trở về, đến lúc đó nhà của chúng ta xui xẻo rồi, khi đó Dương Gia Hà không dốc sức liều mạng trả thù chúng ta thì mới lạ đó…
Đường Đông Nhiên lại lo lắng nói.
Mọi người cảm xúc đang cao hứng bị Đường Đông Nhiên một câu đả kích lại quay trở về đóng băng, đúng vậy… nếu Dương Gia Hà có thể trở về, không đơn giản là hắn có hậu trường cứng rắn, mà còn ý nghĩa ngay cả Đinh phó cục trưởng cũng không phải đối thủ của hắn, đây mới là vấn đề để cho nhà họ Đường âu lo…