Phần 144
Phân cục công an huyện Thanh Hà phát sinh ra chuyện lớn như vậy, Lý Pháp Thụy đương nhiên là tin tức cũng đến tai, trước đó sau khi tiếp đón người của tổ chức cán bộ thành phố đưa Đinh Nhị Cẩu đến nhận chức, về sau liền đi ra ngoài ngay, vì Triệu Khánh Hổ mời đi Bắc Sơn săn thú.
Bởi vì trên núi tín hiệu không tốt, cho nên khi có người gọi điện thoại cho hắn thì không nghe được, khi trở lại lại Vệ Hoàng Trang thì mới thấy có hơn mấy chục cuộc gọi nhỡ, lúc gọi lại thì mới biết được phân cục công an huyện Thanh Hà đã xảy ra chuyện.
Thế nhưng lúc này muốn tìm cách tháo gỡ thì đã muộn rồi.
– Lão Triệu… tôi phải trở về, trong cục có việc xảy ra, tôi phải trở về xử lý…
– Úi dào… trong cục công an thì có chuyện gì xảy ra cơ chứ, cứ để cho bọn thuộc hạ xử lý là được rồi, ông đã đáp ứng tôi hôm nay không say thì không về rồi, hơn nữa tôi còn chuẩn bị cho ông một cô bé còn nguyên đai nguyên kiện, không hưởng dụng là uổng phí lắm đấy.
– Ha ha ha… lão Triệu ông thật là… tốt… không trở về thì không trở về.
– Mà có chuyện gì vậy? Thấy ông có vẻ không được thoải mái lắm…
Triệu Khánh Hổ hỏi.
– À… thì gần đây thành phố không được yên ổn lắm, Thạch Ái Quốc điều thư ký ông ta là Đinh Nhị Cẩu đến cục công an làm phó cục trưởng, cũng không biết có phải là Thạch Ái Quốc già quá nên hồ đồ rồi, lại đưa một tên nhóc lên làm phó cục trưởng, đây không phải là xem quan chức như trò đùa sao?
– Đây không phải là chuyện càng tốt sao, nếu thế thì ông càng dễ dàng xỏ mũi hắn, cố gắng không chế đem vị trí cục trưởng cục công an này ngồi cho vững vàng, nếu như lúc nào thấy không ổn, thì đi lên tỉnh quan hệ, ông cần chi bao nhiêu tiền cứ nói con số, là huynh đệ với nhau, tuyệt đối tôi sẽ đưa không cần nháy mắt.
– Hừ… dễ dàng xỏ mũi? Này ông quá coi thường tên ranh con này rồi, lúc hắn đến nhậm chức trong cục công an, tôi dằn mặt hắn, phân cho hắn phạm vi chủ quản các bộ phận nhàn tản, nào ngờ bây giờ hắn đã gây họa.
– Ồ? Đã xảy ra chuyện?
– Ừ… phân cục công an huyện Thanh Hà bị hắn tận diệt rồi.
Lý Pháp Thụy nhắm mắt lại, dựa lưng trên ghế sa lon, lộ ra dáng vẻ rất mệt mỏi.
– Có có cứu đỡ kịp không?
Triệu Khánh Hổ cũng ý thức được việc này không thể xem thường, huyện Thanh Hà là địa phương vắng vẻ, nhưng vận tải đường thuỷ vẫn tốt, cho nên hàng của tập đoàn Vệ Hoàng thông qua huyện Thanh Hà vào không ít.
– Không còn kịp rồi, Dương Gia Hà đã bị song quy, chuyện bên huyện Thanh Hà trước mắt ngừng lại đi, tranh thủ thời gian cắt đứt tuyến, cái gì chuyển được thì chuyển, cái gì nên tiêu hủy thì tiêu hủy.
– Được rồi… tôi lập tức cho Triệu Cương làm.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Đinh Nhị Cẩu vừa mới đến văn phòng, thì Hà Minh Huy thông báo hắn đến phòng họp, lúc Đinh Nhị Cẩu đi đến, thì Chu Hồng Kỳ cũng có mặt, hắn nhìn Chu Hồng Kỳ ra hiệu, hy vọng biết được chuyện gì, nhưng Chu Hồng Kỳ cũng lắc đầu, biểu thị chính cô cũng không biết.
Nhưng rồi hắn rất nhanh biết rõ cuộc họp gì, dường như là tập trung nhắm vào chuyện ngày hôm qua hắn ở huyện Thanh Hà mở một vở tuồng thảo phạt.
– Mọi người đều đến đông đủ, bắt đầu họp, hôm nay chủ yếu là cuộc họp sinh hoạt dân chủ phê bình và tự phê bình, cấp trên cũng cũng yêu cầu thường xuyên sinh hoạt dân chủ phê và tự phê, hôm nay ai xung phong nói trước?
Lý Pháp Thụy ngồi ở đầu bàn, quét mắt một vòng hỏi.
Qua mấy phút đồng hồ, không có ai mở miệng, làm cho Lý Pháp Thụy rất là bực tức.
– Không một ai chịu nói trước, vậy thì trước tiên tôi sẽ tự phê bình, rồi sau đó sẽ nói đến việc phê bình, đồng chí Đinh Trường Sinh, cậu có gì cần nói không?
Lý Pháp Thụy gọi đích danh tên Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên, quả thật cuộc họp này vì mình mà có, nhưng hắn đâu phải là loại người dễ dàng đối phó.
Vì vậy Đinh Nhị Cẩu mỉm cười nói:
– Cục trưởng, ông vừa nói là sẽ tự nói trước về vấn đề phê bình, hình như là chưa có đến lượt của tôi mà.
– Đúng vậy… ta tự phê bình mình là việc đối với mọi người lãnh đạo quá sơ sót, vì thế nên có đồng chí xem thường, do xây dựng tư tưởng không tốt nên dẫn đến tình hình trị an yếu kém, có người làm việc hành động bát nháo hồ đồ, không kỷ luật, không tổ chức không theo quốc pháp, không xem ai ra gì, đó là do tôi quá dung túng, đây là thất trách của tôi.
Lý Pháp Thụy khi gằn giọng nói xong khàn cả giọng, lại còn vỗ bàn.
Mọi người giật nảy mình, từ lúc Lý Pháp Thụy đến cục công an đảm nhiệm chức vụ cục trưởng, chưa từng gặp qua hắn nổi giận như thế, cho nên trong lúc bất ngờ, trong phòng họp ai cũng câm như hến, nhưng ngược lại vẫn có một người trấn định tự nhiên, đối mặt với Lý Pháp Thụy chất vấn…
Đương nhiên, người này chính là đồng chí Đinh Nhị Cẩu.
Chu Hồng Kỳ nhìn Đinh Nhị Cẩu, lại liếc qua Lý Pháp Thụy đang nổi giận, cô lại muốn nhìn qua ai mới là người chiến thắng cuối cùng, trong lòng cười lạnh, Lý cục trưởng… ông thật sự nhìn không tới tình hình đang biến hóa sao? Lại vì chút chuyện nhỏ này mở cuộc họp phê bình và tự phê bình, nếu Đinh Nhị Cẩu là cái đèn đã cạn dầu, thì bí thư thành ủy Thạch Ái Quốc dám đem hắn đặt nằm vùng ở cục công an thành phố này sao?
– Đinh Trường Sinh, đối với chuyện ngày hôm qua, đồng chí cho mọi người một lời giải thích ngay.
Lý Pháp Thụy cũng nhận thấy được sự thất thố vội vã của mình, cho nên không nói tiếp, mà trực tiếp đem đầu mâu nhắm ngay Đinh Nhị Cẩu.
– Được rồi, cục trưởng đã nói như vậy, tôi cũng có vài lời, nếu như tôi nhớ không lầm, vừa rồi cục trưởng bảo cuộc họp này là muốn mọi người đều triển khai phê bình cùng tự phê bình, vừa rồi cục trưởng đã tự phê bình, tôi thấy đồng chí cục trưởng tự phê bình mình rất là đúng…
Lúc Đinh Nhị Cẩu mở miệng nói, mọi người đều ngây người, thằng này thật đúng là thầy nịnh a, vừa giơ tay là liền đã ôm chặt lấy, hơn nữa còn ôm rất chặt…
Ngay cả người cho là mình tương đối biết về Đinh Nhị Cẩu như Chu Hồng Kỳ cũng có chút chóng mặt xoay vòng, tiểu tử này đến cùng đang định hát bài ca tốt hay xấu đây?
…
– Um… cục trưởng, tôi có thể nói về vấn đề tự phê bình của cục trưởng?
Đinh Nhị Cẩu quả thực là đang muốn gây hấn.
– Nói…
Lý Pháp Thụy rít ra một chữ như vậy, rồi không nói gì thêm.
– Vậy thì được rồi… trước tiên là nói về điểm thứ nhất, vừa rồi cục trưởng tự phê bình là lãnh đạo sơ sót với cấp dưới, tôi cho rằng hành vi như thế đúng là đang tồn tại, lúc trước thì tôi không biết, nhưng ngày hôm qua tôi đã tự mình trải qua, bởi vì có một bản án khiếu oan, tôi mang theo người của văn phòng tiếp dân khiếu nại cùng đồng chí chi đội trưởng giám sát cảnh sát đến huyện Thanh Hà điều tra nghiên cứu, lúc đến hiện trường mới biết, thoáng cái lôi ra được một nhóm cảnh sát của phân cục công an huyện Thanh Hà tham nhũng, tôi liền báo cáo với cục trưởng, nhưng gọi điện thoại mãi mà vẫn không được, cục trưởng… ông làm cục trưởng công an thành phố Hồ châu, trong tay được chính phủ giao cho nắm giữ lực lượng công an nhân dân để giữ gìn trật tự trị an, lúc đó ông đang ở đâu?
Lúc người của kỷ ủy thành phố mang bọn người Dương Gia Hà đi, Đinh Nhị Cẩu có gọi điện thoại đến phòng làm việc của Lý Pháp Thụy, nhưng chỉ có tiếng tít tít rồi tắt ngấm không có người nhận.
– Tôi không biết ngày hôm qua ông có tình huống gì đặc biệt nên không nghe máy hay là vẫn thường xuyên như vậy…
…
Mọi người bắt đầu kinh hãi nhìn cái miệng Đinh Nhị Cẩu đang nói với Lý Pháp Thụy bẳng kiểu cách đó, tất cả mọi người đã thấy được, hôm nay chuyện này không đơn giản là phê bình và tự phê bình, lúc này Đinh Nhị Cẩu đang muốn chọc giận Lý Pháp Thụy, tiểu tử này đừng nhìn tuổi còn trẻ, nhưng đầu óc không có đần, nếu như ai cho là hắn đang động kinh, như vậy thì sớm muộn gì ai cũng đều phải động kinh.
– Đó là tôi nói về điểm thứ nhất, còn đây là điểm thứ hai, cục trưởng nói vấn đề xây dựng lực lượng không có làm tốt, kỳ thật không đơn thuần là vấn đề xây dựng tư tưởng, tôi cảm thấy được hiện tại toàn bộ công an thành phố Hồ Châu đều có vấn đề, làm một người cảnh sát dù là lãnh đạo, tôi đề nghị lúc rỗi rãnh nên ra ngoài đường đi một vòng, để nhìn xem tình hình trị an trên đường, xã hội đen hoành hành, thu phí bảo kê, băng đảng đua xe, bên đường thì trộm cắp giật dọc ra sao, kỳ lạ ngay cả con gái của chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ thành phố cũng không dám ra ngoài cửa, vì sao? Bởi vì cô ấy bị bắt cóc, vụ án nghiêm trọng đến như thế mà bây giờ cũng chưa có phá án được, cục trưởng… những vấn đề này có chứ?
– Nói tiếp đi…
Lý Pháp Thụy cắn răng nói, hắn hiện tại đã hối hận khi mở cuộc họp này, nhưng nếu lúc này dừng lại, vậy thì có ý nghĩa mình bị bại, rơi vào thế hạ phong với một tên tiểu tử còn thò lò mũi xanh.
– Còn vấn đề thứ ba là cục trưởng nói có người làm việc hành động bát nháo, không kỷ luật, không tổ chức không theo quốc pháp, không xem ai ra gì, tuy cục trưởng không có nêu đích danh, nhưng tôi cũng biết là ám chỉ tôi…’
Đinh Nhị Cẩu cũng biết hôm nay hành động của mình không sáng suốt, vừa nhậm chức, ngày hôm sau liền dám cùng lãnh đạo khiêu chiến, chuyện này không phù hợp quy tắc trò chơi quan trường, nếu Lý Pháp Thụy có ý kiến là gì đi nữa, tốt nhất là phải có biểu hiện tôn trọng hắn, rồi sau đó hạ đao giết chết từ phía sau lưng hắn mới là người thông minh.
Thế nhưng Đinh Nhị Cẩu không đợi được đến lúc đó rồi, bởi vì trong mắt Đinh Nhị Cẩu, Lý Pháp Thụy gã lãnh đạo này chỉ là thứ rác rưởi, trong mắt của hắn, chỉ cần có chỗ dựa là bí thư Thạch Ái Quốc là đủ, hắn còn trẻ như vậy mà lại đến cục công an, chắc chắn là sẽ có rất nhiều người không phục hắn, như vậy phương thức tốt nhất là phải lập uy, phải đem người lợi hại nhất làm cho gục xuống, cũng như trước kia cái gọi là cao thủ giang hồ tìm cao thủ tỷ thí, bởi vì đây là phương thức nhanh nhất trực tiếp thành danh…
– Chuyện không kỷ luật, trước lúc tôi đi đến huyện Thanh Hà thì đã đến văn phòng báo cáo, với lại cùng đi còn có người của văn phòng tiếp dân khiếu nại và giám sát cảnh sát theo quy trình đi tìm hiểu chuyện khiếu nại, chứ không phải là đi du sơn ngoạn thủy, đây coi như là việc không kỷ luật sao?
– Chuyện không làm theo quốc pháp, tại phân cục công an huyện Thanh Hà có vấn đề tham nhũng, tôi báo cáo với cục trưởng, nhưng cục trưởng không có mặt ở đây, tranh thủ thời gian từng giây phút phá án rất quý giá, nhất là việc xử lý trong nội bộ cảnh sát chúng ta, tại vì bọn họ không phải là người bình thường, bọn họ quen thuộc quy tắc điều tra cùng với cách làm của chúng ta, bọn họ có súng, một khi xảy ra chuyện thì ai chịu nổi trách nhiệm này? Cho nên khi không liên lạc được với cục trưởng, tôi phải báo cáo lên thành ủy, tại vì cục công an thành phố không phải vương quốc độc lập, lãnh đạo cục công an còn có chính quyền thành ủy, cục công an còn phải phục tùng dưới sự lãnh đạo của đảng, chứ không phải là riêng cá nhân của người nào.
Đinh Nhị Cẩu nói đến đây, sắc mặt âm trầm dọa người…
– Chuyện hành động bát nháo hồ đồ, ngày hôm qua tôi nhận được báo cáo từ văn phòng tiếp dân, nói là người của huyện Thanh Hà đến cục công an thành phố khiếu nại, gọi tôi đi đến tìm hiểu, lúc đến nơi thì thấy ba người phụ nữ mặc áo vải trắng, trên nền vải trắng viết thật to chữ « OAN… », hỏi ra mới biết được là họ đến khiếu oan, trên đường lúc ấy người vây quanh rất nhiều, nếu không kịp thời xử lý, nhất định sẽ trở thành vụ khiếu kiện tập thể, trong khi cục trưởng đã cho tôi quản lý văn phòng tiếp dân, tôi không thể né tránh, đã vậy chuyện khiếu oan này lại liên quan đến bộ phận cảnh sát chúng ta, trách nhiệm thuộc về chi đội giám sát cảnh sát, mà bộ phận đó cũng là thuộc về tôi quản, như vậy tôi mang người của văn phòng tiếp dân cùng giám sát cảnh sát đi đến huyện Thanh Hà tìm hiểu xử lý, chuyện này có tính là hành động bát nháo hồ đồ?
– Nói xong chưa?
Lý Pháp Thụy bình tĩnh hỏi, lúc này hắn đã không còn có thể tức giận nỗi nữa rồi, Lý Pháp Thụy biết rõ trong chuyện này hắn đã quá chủ quan, vì đánh giá thấp đảm lượng cùng trí tuệ của Đinh Nhị Cẩu.
– Vẫn chưa có nói hết…
Đinh Nhị Cẩu lạnh lùng nói.
– Nói tiếp…
Lý Pháp Thụy gật đầu nói.
– Cục trưởng… chi đội giám sát cảnh sát thành phố có phải dùng để xử lý vi phạm kỷ cương pháp luật của cảnh sát? Nhưng tôi nghe nói chi đội giám sát cảnh sát này đã năm năm qua chưa có xử lý qua một vụ án nào, chuyện này là bình thường sao? Nếu chi đội giám sát cảnh sát thành phố hoạt động không hiệu quả hoặc không có làm gì, thì để bộ phận này tồn tại làm gì?
– Đồng chí nói vậy là có ý gì?
Lý Pháp Thụy lại nổi điên lên, vừa rồi ngươi đã nói, ta có thể từ từ tính toán với người sau, nhưng ngươi không thể lại cứ tiếp tục giẫm lên mặt mũi ta như thế…