Phần 153
Phó Phẩm Ngàn cuối cùng vẫn không nhịn được, quyết định gọi điện thoại Đinh Nhị Cẩu.
– À… có điện thoại gọi tới, em ra ngoài nghe tí nhé.
Khi chuông điện thoại vang lên, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy số của Phó phẩm Ngàn, vì vậy đứng lên nói xong thì cầm điện thoại đi ra bên ngoài.
– Này… làm gì vừa nhận cú điện thoại phải chạy ra ngoài vậy, có chuyện cơ mật sao?
Kha Tử Hoa thì khác với Thành Công, hắn chả cần để ý tới Đinh Nhị Cẩu có là phó cục trưởng cục công an hay không mà cứ tếu táo trêu đùa…
Đinh Nhị Cẩu vừa lúc cũng mắc tiểu nên đi về phía phòng vệ sinh ở gần kề đó.
– Em đây, cho chuyện gì không chị?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Há, em ăn uống với bạn bè xong chưa? Lúc nào thì trở về?
Phó phẩm Ngàn đã nghe được giọng nói của Đinh Nhị Cẩu, tâm tình thoáng cái trầm tĩnh lại…
– Lát nữa em trở về liền, bộ muốn… “ấy” rồi phải không?
Đinh Nhị Cẩu trêu ghẹo Phó phẩm Ngàn.
– Hừ… ai thèm… chỉ là đêm nay chợt chị có cảm giác bất an, trong lòng tự nhiên lo sợ đâu đâu…
– Có phải là bởi vì chuyện Miêu Miêu không? Đúng rồi, cô bé đã ngủ chưa?
– Vẫn chưa, đang học bài.
– Vậy để Miêu Miêu học xong thì đi ngủ, lúc đó khi trở về thì em vào phòng của chị được tự nhiên hơn…
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói.
– Thôi đi… em mà cũng biết ngại mới là lạ… đừng uống quá nhiều rượu, về sớm một chút, chị chờ em đấy.
Phó phẩm Ngàn nói.
– Được rồi, tí nữa em trở về, chị cứ đi ngủ trước đi.
Đinh Nhị Cẩu an ủi, sau khi tiểu xong, liền định cửa phòng vệ sinh đi ra, lại vừa hay nhìn thấy nửa bên mặt của một người đi phớt qua, đang dọc theo hành lang hướng đến phòng số 7.
Đinh Nhị Cẩu vừa nhận thấy người này liền chấn động, vì mặt vậy người này quá quen thuộc, mặc dù không có mặt đối mặt nói chuyện nhiều, nhưng bộ dáng của gã thì hắn nhớ rất rõ, dù có hóa thành tro bụi thì hắn vẫn nhớ.
– Em cúp máy đây, đang có chút việc…
Đinh Nhị Cẩu nói xong vội vàng cúp điện thoại, sau đó đưa đầu ra phía ngoài quan sát, quả nhiên là thấy Cát Hổ đang tiến về phía phòng số 7, Đinh Nhị Cẩu bất ngờ vì Cát Hổ nghe nói đang trốn lệnh truy nã ở phương Nam, sao lúc này lại quay trở lại, lúc này tay hắn không một tấc sắt, cũng khó mà chống cự.
Xoay mặt thì nhìn thấy phía sau lưng có cái thùng rác, để dựa kế bên là một thanh sắt nhỏ dùng để đè rác xuống, hắn cầm lấy nắm chặt trong tay nhưng không dám thò người ra khỏi phòng vệ sinh, quan sát Cát Hổ đến cùng muốn làm gì, nhưng chưa đến năm giây, thì hắn nhìn thấy được Cát Hổ tay phải đưa ra phía sau lưng, móc ra khẩu súng ngắn, cùng lúc thì Cát Hổ đạp mạnh chân vào cửa phòng số 7.
– Hoa Tử coi chừng… hắn có súng.
Đinh Nhị Cẩu gào to lên, đồng thời dùng sức nhắm ngay sau đầu Cát Hổ ném thanh sắt nhỏ tới.
Cũng may tiếng hét lớn của hắn làm nhiễu loạn sự chú ý của Cát Hổ, gã xoay người nhìn lại, theo bản năng nổ súng về phía Đinh Nhị Cẩu, một tiếng giòn tai vang lên, viên đạn bắn trúng vào cạnh cửa, còn Kha Tử Hoa tuy có uống chút rượu, nhưng dù sao cũng là cảnh sát, phản ứng vẫn là rất nhanh, lúc Cát Hổ bắn xong quay người lại thì Kha Tử Hoa đã kịp đẩy cái bàn ngã xuống, kéo Thành Công núp phía sau cái bàn.
– Hoa Tử… con mẹ nó… súng đâu rồi, bắn ngay chân nó, đừng để nó chạy thoát, tôi đang gọi cảnh sát ngay đây…
Đinh Nhị Cẩu giờ đã trốn ở trong toilet, hắn rất lẹ đập vỡ tấm gương soi mặt, sau đó cầm lấy một mảnh gương khá lớn duỗi ra khe cửa, quan sát động tĩnh hướng về phòng số 7.
Kha Tử Hoa lúc này mới nhớ ra mình cũng có súng, nhờ có Đinh Nhị Cẩu la to cho nghe, kỳ thật đó cũng là hắn cố tình đánh động Cát Hổ, để cho Cát Hổ biết rằng đối phương cũng có súng, vì thế gã hơi lúng túng, nhờ vậy mà động tác chậm lại, do đó Kha Tử Hoa tranh thủ được trong khoảng thời gian đó.
Quả nhiên, Cát Hổ bắn đại về phía mặt bàn mấy phát, rồi nhanh chóng rút ra khỏi phòng, đúng lúc này Kha Tử Hoa cũng nổ súng, nhưng cũng trúng vào trên cửa, Cát Hổ thấy đối phương thật sự có súng chống trả, kế hoạch bất ngờ đã bị lộ, biết rằng bây giờ mà tiếp tục xông vào là không được, tốt nhất rút lui càng nhanh càng tốt.
Đinh Nhị Cẩu vẫn nhìn theo trong mãnh vỡ cái gương đưa ra bên ngoài nhìn tình huống, khi thấy Cát Hổ rút ra khỏi phòng, liền chui vào trốn ở tận cùng bên trong trong cái toa – lét nhỏ, Đinh Nhị Cẩu đánh cuộc Cát Hổ sẽ không dám chạy tới nhà vệ sinh chỉ để đối phó với hắn, hiển nhiên là hắn thắng cuộc, nhưng cánh cửa nhà vệ sinh cũng bị bắn một phát súng…
Tiếng súng trên lầu không có ảnh hưởng đến thực khách bên dưới lầu, mọi người nếu ai nghe được tiếng nổ, còn tưởng rằng là tiếng pháo, cho nên Cát Hổ thong dong đi ra khỏi cửa đại sảnh, gã cũng không có bắn vào người vô tội.
– Này… đừng có bắn… là tôi đây.
Sau khi biết Cát Hổ đã đi xa, Đinh Nhị Cẩu mới bước ra khỏi phòng vệ sinh đi tới, lúc này trong phòng đã thật là hỗn độn, khi nghe được là giọng nói của Đinh Nhị Cẩu, thì Thành Công cùng Kha Tử Hoa mới dám đứng lên.
– Trường Sinh, cảm ơn cậu đã đánh động cho biết, thứ đồ chó hoang là người nơi nào, lại dám muốn giết tôi, quả thực là không còn muốn sống…
Thành Công lần này bị dọa, khiến gã tức muốn điên lên, hai mắt đỏ bừng, không biết là vì uống rượu hay là bởi vì bị nghẹt thở…
– Hừm… thằng này tên là Cát Hổ, em đã từng đối diện cùng hắn, là một sát thủ máu lạnh, trước đây bởi vì bắt cóc một nữ phóng viên, cho nên trốn chạy về phương Nam, không biết gã quay lại đây từ lúc nào.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Nói như vậy là hắn ta đến đây là vì cậu à?
Kha Tử Hoa hỏi.
– Vấn đề này cũng không đúng, nếu quả thật vì tôi mà tới, thế thì tại sao lúc tôi ở Hồ Châu thì không ra tay, mà lại phải vất vả chạy đến nơi đây? Với lại tôi cùng Tưởng Hải Dương cũng chưa có cừu hận đến nỗi phải dùng một sát thủ để mà giết.
– Cậu nói thằng này là người của Tưởng Hải Dương à?
Thành Công hỏi.
– Đúng, hắn là là đàn em dưới trướng của Tưởng Hải Dương, Tưởng Hải Dương chính là con trai của bí thư thành ủy Hồ Châu trước kia, anh cũng thành cũng biết hắn sao?’
– Hừ, chẳng những biết mà còn có dính dáng với hắn nữa đấy… Hoa Tử… chuyện tối nay đã không có ai bị gì, ông tranh thủ thời gian quay trở lại cục công an điều động lực lượng, tôi sẽ đem chuyện này nói cho cha của tôi biết, ông cứ cho cảnh sát toàn thành truy bắt, Trường Sinh, mẹ kiếp… không ngờ tại thành phố Bạch Sơn mà dám muốn giết tôi… tôi thề sẽ cho hắn biết tay.
Thành Công hung hãn nói.