Phần 154
Tuy biết Cát Hổ đã rời đi, nhưng đối với dân liều mạng thì vẫn cẩn thận là hơn, cho nên Đinh Nhị Cẩu cũng không gấp gắp quay về, mà là ngồi uống thêm chút rượu cùng với Thành Công một hồi.
– Cậu chắc là thắc mắc tại sao tôi lại biết Tưởng Hải Dương?
Thành Công hỏi.
– Vâng… cũng thấy hơi lạ… vì Tưởng Hải Dương có liên quan đến bọn xã hội đen, chỉ cần nhìn thấy những thủ đoạn không bình thường mà hắn áp dụng loại cũng có thể thấy được, vừa rồi cục trưởng tài chính thành phố Hồ Châu bị giết chết cả nhà, cũng do cách thức làm cho đường ống khi ga bạo tạc nổ tung, cho nên nếu đem vụ án tại thành phố Bạch Sơn cục cùng thành phố Hồ Châu liên hợp lại, hai vụ án sẽ có nhiều điểm tương đồng, có thể công an hai thành phố cùng nhau trao đổi liên hệ tin tức, sẽ có lợi cho việc phá án.
– Vụ án tại thành phố Bạch Sơn và Tưởng Hải Dương cũng có quan hệ sao?
– Cục trưởng tài chính Hồ Châu đã từng là phụ tá đắc lực của bí thư thành ủy Tưởng Văn Sơn trước đó, hơn nữa lại cùng Tưởng Hải Dương một ổ rắn chuột, sau khi thẩm tra tại cục tài chính thì phát hiện một khoản tiền lớn xuất cho tư nhân mượn, đến nay vẫn không có cách nào truy hồi, lại còn chuyện phó cục trưởng công an thành phố Hồ Châu là Đàm Quốc Khánh, sau khi cả nhà của cục trưởng tài chính bị diệt môn, đến nay cũng không rõ tung tích, nếu không vì những chuyện như thế, thì em cũng chưa có được điều đến cục công an…
– Đàm Quốc Khánh cũng bị giết?
– Chưa thể xác định, nhưng có chút khẳng định, việc Đàm Quốc Khánh biến mất cùng chuyện Khang Minh Đức bị giết nhất định có liên quan, nhưng về phần bọn họ có quan hệ đến như thế nào, thì không biết được.
– Tưởng Hải Dương vậy là thằng rất ác độc, gần đây tôi cứ cho rằng làm ăn là làm ăn không cùng nhau làm ăn được thì cũng xem như là bằng hữu, bây giờ đã biết Cát Hổ là thủ hạ của Tưởng Hải Dương như vậy trăm phần trăm là Tưởng Hải Dương đứng sau lưng sai khiến, thằng này tôi không giất là không được rồi…
Thành Công cắn răng nói ra.
– Anh và Tưởng Hải Dương có lui tới làm ăn sao?
– Đúng ra cũng là chuyện làm ăn, tại trung tâm chợ của thành phố Bạch Sơn có một mảnh đất vàng muốn bán ra, công ty địa ốc của tôi cũng là một trong những người cạnh tranh đấu thầu, nhưng trước đó Tưởng Hải Dương tìm đến tôi, nói là muốn hợp tác cùng tôi đấu giá mảnh đất này, nhưng tôi không đồng ý, tại thành phố Bạch Sơn này, tôi đâu có việc gì mà sợ hắn, cho nên dứt khoát không có đáp ứng, mảnh đất này tự chính mình có thể ăn được, thì hợp tác với hắn làm gì, cho nên liền nói chuyện cứng rắn, nhưng không nghĩ tới là hắn lại dám hạ độc thủ như vậy.
– Vậy là mảnh đất này sinh lời không ít a…
– Nếu bán ra thì sẽ lời hơn 2 trăm triệu khối tiền, cậu có biết thực lực Tưởng Hải Dương mạnh đến cỡ nào không?
Thành Công hỏi.
– Về chuyện này em không rõ ràng lắm, nhưng thằng này có rất nhiều ngành nghề đều nhúng tay vào, cũng chưa biết hắn có toàn bộ thối lui ra khỏi thành phố Hồ Châu chưa nữa, khi nào trở về em sẽ điều tra thêm, trước kia vẫn chưa có đưa hắn liệt vào đối tượng giám sát trọng điểm, bây giờ thì hắn đã dám mạo hiểm, Cát Hổ thằng này thì cần phải diệt trừ rồi, nhưng cũng phải tính toán luôn Tưởng Hải Dương, thằng này cái mông chắc chắn là cũng không sạch sẽ.
– Ừ huynh đệ, chuyện ngày hôm nay tôi ghi nhớ trong lòng, nếu không có cậu báo động, tôi bây giờ nếu không chết thì cũng nằm ở trong bệnh viện rồi, cảm ơn… hôm nào chúng ta gặp lại tâm sự.
Thành Công siết chặt bàn tay Đinh Nhị Cẩu, tuy cố tự trấn định, nhưng Đinh Nhị Cẩu cảm thấy bàn tay của Thành Công cũng còn đang run.
Suốt đêm nay, tiếng còi xe cảnh sát thành phố Bạch Sơn hụ vang lên, nhưng vẫn không có thu hoạch gì, Kha Tử Hoa cho cảnh sát khắp nơi thiết lập kiểm tra lùng sục, nhưng Cát Hổ đã dám đến, thì nhất định đã chuẩn bị xong đường lui, không phải dễ dàng để cho mình bị bắt.
…
– Bên ngoài có chuyện gì mà cảnh sát làm loạn cào cào lên bậy? Hay là có chỗ nào bị cháy…
Đinh Nhị Cẩu vừa bước vào cửa, Phó Phẩm Ngàn bước tới đón hắn hỏi.
Đinh Nhị Cẩu không nói một lời, liền đem Phó phẩm Ngàn kéo vào trong ngực…
– Uống rượu nhiều quá phải không? Để chị lấy nước cho em uống…
– Thôi khỏi… em giờ muốn cứ ôm chị như thế này là được rồi…
Đinh Nhị Cẩu từ trong thâm tâm nói ra.
– Um… có chuyện bị bạn bè đã kích sao? Nếu là bằng hữu tốt thì chơi, còn không thì giải thể là hay nhất…
– Cảm ơn chị… hôm nay chị đã cứu em một mạng…
– Nói gì vậy? Về sau đừng uống rượu nhiều như thế này nữa, uống nhiều quá tổn thương đến thân thể lại còn nói bậy bạ…
– Vâng… em biết rồi, Miêu Miêu đã ngủ chưa?
Đinh Nhị Cẩu buông Phó phẩm Ngàn ra rồi hỏi, hắn cũng không có đem chuyện đêm nay nói cho cô biết, vì sợ cô lại lo lắng.
– Chắc ngủ rồi… con bé cũng ráng thức chờ em rất lâu…
– Hả? Miêu Miêu chờ em có chuyện gì không?
– Cũng không có việc gì… chỉ là tại em hứa mua xe, nên nó đứng ngồi không yên.
– Ha ha, đã chọn được xe chưa? Nói đi… chị muốn xe gì? Chứ để Miêu Miêu chọn thì không dùng được đâu, đợi Miêu Miêu đến mười tám tuổi lúc đó em mua chiếc khác cho nó…
– Tào lao… làm như tiền là giấy vậy, mua xe cái gì mà mua, em làm hư Miêu Miêu rồi, để sau này chị còn trông cậy vào nó nuôi dưỡng lão chị chứ, cứ chiều lấy nó sẽ hư hỏng, thì chị cũng xong đời.
– Hì… chị chưa già mà đã tính đến chuyện dưỡng lão, chị còn phải trồng thêm một hạt giống, sinh cho em đứa con a…
– Hừ… lại nói bậy bạ, làm sao lại có khả năng này, công việc của chị thì cũng chẳng có ổn định gì cả, làm sao chị dám sinh thêm con…
– Thì em nuôi chị… chị sợ cái gì chứ?
– Chị chẳng sợ cái gì cả, nhưng chị thừa hiểu bản thân của mình muốn gì, cho dù người đàn ông của mình có bao nhiêu tiền đi nữa, thì người đàn bà cũng phải tự kiếm được tiền, nói cách khác sống phải có sự tôn nghiêm của riêng mình thì mới được…
– Đây là cái lý luận gì vậy trời… Thôi mặc kệ, đêm nay trước cứ gieo hạt giống cái đã, có nảy mầm hay không thì nói sau.
Nói xong hắn liền ôm bổng Phó Phẩm Ngàn đến phòng ngủ.
– Thả chị xuống, chị còn chưa tắm, trong phòng tắm đã có sẵn nước nóng rồi…
Phó phẩm Ngàn quẩy người một cái nói ra.
– Không cần tắm, gieo giống trước đã, sau đó thì cùng tắm.
Đinh Nhị Cẩu bá đạo dùng thân thể đẩy cửa ra, đem Phó phẩm Ngàn để nằm ngửa trên giường, chính mình như hổ đói vồ mồi đè lên.
Bàn chất tính dục của Đinh Nhị Cẩu là như loài chó hoang, hắn lại thích ngửi lấy cái mùi khai khai, nồng nồng của cái âm hộ chưa kịp rửa ráy tựa như con chó khi động dục thường ngửi con chó cái trước khi nhảy chồm lên vậy. Cũng chính cái điều như vậy mà những người đàn bà của hắn lại rất yêu thích hắn, tựa hồ là những mùi vị của cái âm hộ ngay cả chính bọn họ khi chưa rửa ráy sạch sẽ cũng còn ngại ngùng, nhưng đối với Đinh Nhị Cẩu thì không, bất kể như thế nào thì hắn cũng ân cần chăm sóc cẩn thận tựa như là bảo vật trân quý…
Ngay lúc ngã sấp người xuống, trong nháy mắt, hắn đã dùng tay vạch ra tìm tòi bên trong cái váy ngủ của Phó Phẩm Ngàn, trồi tách ra hai chân của cô, vùi đầu vào trong đám rừng rậm đen nhánh, lúc hắn dùng đầu lưỡi đẩy ra hai mép nhỏ đang bao trùm cái cửa miệng âm đạo, một mùi nồng đậm hơi hôi hôi tỏa ra, ngay lập tức hắn bắt đầu dùng miệng mút vào…
Đầu lưỡi linh hoạt tại trong âm đạo qua lại khuấy động, rồi đưa miệng lên viên âm hạch dùng hai môi nhay lấy viên thịt nhỏ đã sung huyết cứng rắn…
…
Một lúc sau thì từng làn nhiệt lưu theo từ sâu trong tử cung Phó Phẩm Ngàn xì ra, kích thích từng đợt từng đợt đánh thẳng vào trung tâm thần kinh của Đinh Nhị Cẩu.
– Chị hé miệng ra chút…
Đinh Nhị Cẩu rống lên, hắn đem cây dương vật từ trong hang động ấm áp rút ra, vượt qua thân thể Phó Phẩm Ngàn, nhanh chóng đem cây dương vật cắm vào bên trong cặp môi đỏ của Phó Phẩm Ngàn đang khẽ nhếch miệng.
Nhìn Phó Phẩm Ngàn đang ngậm cây dương vật nuốt vào tinh dịch, hai bên khóe miệng trào ra chất tinh đặc sệt màu trắng sữa của mình, xong rồi liếm láp lấy chung quanh trên thân cây dương vật, Đinh Nhị Cẩu vô cùng thích thú tùy ý phóng thích khoái cảm.
Phó phẩm Ngàn nhiệt tình cũng đặc biệt hưng phấn, từ trong thành thịt âm đạo co rút lại một trận, động tác bú mút dương vật càng điên cuồng phập phồng, cô rên rỉ phát ra không kiêng nể gì, cuối cùng sau khi âm tinh tức nước vỡ bờ phóng xuất ra, thân thể Phó phẩm Ngàn nhu nhược mềm nhũn ghé vào trên người Đinh Nhị Cẩu…