Phần 155
Đêm tĩnh lặng như vậy, Miêu Miêu lại dùng cái gối đầu ngăn chặn lại hai lỗ tai của mình, nhưng cái tiếng rên rỉ dù có chút đè nén của mẹ mình vẫn không ngừng rơi vào tai, Miêu Miêu không ngủ, mặc dù biết trước sẽ phát sinh một màn này, vì trong lòng của Miêu Miêu chợt như có chút thất lạc mất mát cùng bực bội, trong phòng bên kia tiếng rên rỉ hoan ái kéo dài suốt cả hơn nữa tiếng…
Khi tất cả gió êm sóng lặng về sau, thì cái âm hộ của Miêu Miêu đã ướt đẫm dịch nhờn như mới vừa được bú liếm xong…
…
Tối hôm qua xảy ra việc đấu súng cũng không cắt đứt kế hoạch của Đinh Nhị Cẩu, sáng sớm hôm sau hắn chạy về huyện Hải Dương, chỉ là lúc này trên tay lái phụ đang ngồi là một cô bé xinh đẹp Miêu Miêu, tuy Miêu Miêu đã cố gắng mặc một cái váy ngắn ra vẻ người lớn, để làm cho mình trưởng thành hơn một chút, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt vẫn không thể che giấu được vẻ trẻ trung non nớt.
– Làm sao vậy? Tối hôm qua không có ngủ ngon sao?
Đinh Nhị Cẩu quay qua nhìn Miêu Miêu bên tay lái mắt mũi lèm nhèm vẫn còn buồn ngủ hỏi.
– Chú nói đi… tối hôm qua hai người gây ra động tĩnh như vậy, cháu có thể ngủ ngon được sao chứ? Cháu thấy cũng kỳ quái, tự nhiên mẹ cháu mang chú vào trong phòng làm chi, để cho chú giày vò giày vò không dứt cả đêm?
Miêu Miêu không chút nào khách sáo nói.
Ặc… tối hôm chính là tại trong phòng ngủ làm một phát, sau đó hai người lại cùng nhau đi tắm rửa, bên trong trong bồn tắm lại lần nữa bắn ra tia lửa, tiếp tục làm phát thứ hai, gió êm sóng lặng về sau, trở lại phòng ngủ lại bắt đầu tiếp tục chiến đấu, lúc sáng sớm chuẩn bị rời giường lại vớt thêm một phát, một đêm này chẳng những Miêu Miêu ngủ không ngon, mà ngay cả Phó Phẩm Ngàn đứng lên cũng khó khăn cùng với hai mắt quầng thâm.
– Nói cái gì đó… con nít con nôi mà biết cái gì?
Đinh Nhị Cẩu trước giờ chưa từng bị một cô gái nhỏ răn dạy làm mất mặt như vậy, hơn nữa cô bé còn là con gái tình nhân của mình…
– Ai nói cháu là con nít, cháu cho chú biết, cháu đã gần mười sáu tuổi rồi, cháu biết cũng không ít chuyện đâu, đừng có lừa cháu…
– Chú lừa cháu cái gì hả?
– Vậy thì tốt, không có lừa cháu đúng không? Vậy chú giải thích cho cháu biết chứ? Giữa nam nhân và nữ nhân làm cả đêm như vậy có sướng hay không mà cứ làm hoài?
– Cháu hỏi vậy là có ý gì? Lời này nếu như bị mẹ của cháu biết, không thể đập nát cái mông của cháu mới lạ, mới bây lớn, mà bắt đầu nghe ngóng chuyện nam nữ rồi, đây là chuyện cháu muốn biết sao?
Đinh Nhị Cẩu thật đúng là bội phục các cô bé bây giờ, tư tưởng về chuyện nam nữ này thành thục đến mức độ nào…
– Chú à… chú cũng biết bây giờ cháu đang trong thời kỳ trưởng thành, cho nên mới tò mò hỏi cho biết, chứ qua mấy năm nữa, nếu lúc đó chú muốn giảng giải cho cháu biết về đề tài chuyện nam nữ này, nói không chừng là cháu còn cho là chú muốn tán tỉnh cháu đấy.
Miêu Miêu lườm Đinh Nhị Cẩu rồi xoay người nhìn Đinh Nhị Cẩu hỏi tiếp.
– Chú… cũng không biết…
Đinh Nhị Cẩu bây giờ vô cùng hối hận mình đã mang theo Miêu Miêu đi cùng, cô bé hỏi cái vấn đề thật sự là làm cho người ta khó mà cân nhắc cũng như trả lời.
– Hừ… chú không nói cũng được, nhà của cháu chỉ có mình chú là đàn ông, nếu chú không trả lời cũng không sao, để cháu đi ra bên ngoài tự mình tìm kiếm đáp án, bên ngoài đàn ông đầy đường.
– Ha ha… Miêu Miêu… cháu lại kiếm chuyện phải không? Chú quay đầu xe trở lại mách cho mẹ cháu biết, để xem mẹ cháu trừng trị cháu như thế nào.
– Trừng trị cháu ư? Mẹ dựa vào cái gì mà trừng trị cháu? Mẹ làm quan mà khích động mồi lửa đốt nhà, lại không cho cháu đây là dân chúng đốt đèn hay sao?
Miêu Miêu không phục nói.
– Miêu Miêu… cháu còn bé, nhiệm vụ trọng yếu nhất bây giờ…
– Cháu biết hiện tại nhiệm vụ trọng yếu nhất là học tập, chỉ có học giỏi mới có thể thi được vào đại học, tương lai mới có thể tìm một công việc tốt, rồi đợi gặp được một nam nhân tốt lập gia đình, sau đó lại sinh một em bé, có phải không? Lời này là mẹ của cháu nói hầu như mỗi ngày, lỗ tai của cháu nhét chật cứng hết rồi.
– Đó cũng là vì mẹ cháu muốn tốt cho cháu, chú cũng vậy…
Đinh Nhị Cẩu kiên nhẫn giải thích nói.
– Cháu không cần… không cần các người định hướng cháu theo cách như vậy, cứ theo cách này thì sớm muộn gì cháu cũng sẽ hỏng mất.
Miêu Miêu bịt lại lỗ tai rồi nói.
– Nghiêm trọng đến như thế sao?
– Đúng vậy, còn có việc với chuyện này thì còn nghiêm trọng hơn nhiều, trong lớp của cháu hầu như bạn bè của cháu đều có bạn trai, cháu thấy bọn họ rất vui vẻ hạnh phúc, giống như là đôi vợ chồng vậy, nói thật cháu rất hâm mộ bọn họ, nhất là từ khi cha của cháu mất đi, trong nhà hàng ngày đến chuyện gây gổ cũng lười không muốn cãi, chỉ có cháu và mẹ cùng ngồi đối diện im lặng nhìn nhau, từ lúc chú đến còn khá hơn một chút, ít nhất còn có chút nhân khí, cho nên cháu rất hiếu kỳ tìm hiểu những việc bên ngoài…
– Ặc… vấn đề này của cháu đúng là nghiêm trọng, chú cũng chào thua không giải đáp được rồi.
– Chú… cháu hỏi thêm vấn đề này được không?
Miêu Miêu trầm mặc một hồi rồi hỏi.
– Được… hỏi đi.
– Chú yêu thích mẹ của cháu sao?
– Đương nhiên, tại sao lại hỏi như vậy?
– Vậy tại sao chú không cưới mẹ cháu?
Miêu Miêu nhìn chằm chằm vào Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Thật ra vấn đề này chú cũng đã từng hỏi qua mẹ cháu, nhưng mẹ cháu không muốn, cháu có biết vì sao không?
– Cháu không biết… chẳng qua là cháu cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy rất là nguy hiểm, cuối cùng sẽ có một ngày, chú không còn thích mẹ cháu nữa, sẽ lánh xa vì mẹ cháu già rồi, tới lúc đó ai sẽ chiếu cố mẹ cháu? Ai sẽ đến cùng mẹ cháu trò chuyện, ai tại trong những buổi tối giá rét giúp mẹ cháu làm ấm áp đôi chân? Chứ đừng nói là mang đến tình cảm nam nữ chi ái…
Miêu Miêu nói một cách biến ảo khôn lường, như đánh thẳng vào trong tim của Đinh Nhị Cẩu, suýt nữa thì hắn hít thở không thông.
– Vậy cháu muốn chú phải làm như thế nào?
Đinh Nhị Cẩu dừng xe ở bên ven đường, đối với vấn đề như vậy, hắn không còn cách nào lảng tránh, nếu lảng tránh thì chỉ có thể làm tổn thương sự nhạy cảm trong lòng của Miêu Miêu.
– Có thể mẹ cháu không đáp ứng chú cưới là vì mẹ cháu biết mình già rồi, chú thì còn trẻ, chú sẽ bị thiệt thòi, đúng hay không?
– Có lẽ vậy… nhưng có lẽ còn có nguyên nhân khác…
– Nguyên nhân nào cũng thế thôi… À… chú có thấy tuổi của cháu thì như thế nào? Nếu gả cho chú được không? Làm như thế chúng ta có thể mãi mãi sinh hoạt một chỗ rồi, chúng ta sẽ cùng nhau chiếu cố đến mẹ của cháu…
Miêu Miêu sắc mặt ửng đỏ, có thể nói là một cô gái mới lớn nói ra được lời nói này thì cần phải có dũng khí biết bao nhiêu…
– Trời đất… cháu không có bị sốt chứ?
Đinh Nhị Cẩu kinh ngạc nhìn xem Miêu Miêu, rồi đưa tay sờ lên trán của cô bé hỏi.
…
– Hì… chú làm gì mà giật mình như vậy, mặc kệ trong lòng chú suy nghĩ như thế nào, nhưng cháu vẫn rất thích chú… À… mà thôi, vừa rồi cháu chỉ trêu chọc chú, chú lớn tuổi như vậy rồi, làm sao mà vừa ý cháu được chứ.
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu lúng túng, tuy trong nội tâm thấy rất mất mát, Miêu Miêu vẫn cố ra vẻ không có việc gì, nên nói ra câu cuối cùng để hóa giải chủ đề lúng túng này.
– Ừ, chú biết Miêu Miêu thông minh, sẽ không có ánh mắt tệ như vậy.
– Chú nói vậy là sao? Chẳng lẽ là ý nói mẹ của cháu không có ánh mắt sao?
Miêu Miêu bĩu môi nói.