Phần 158
Đinh Nhị Cẩu vừa mới để điện thoại xuống, Miêu Miêu ngồi bên cạnh liền vỗ tay.
– Làm cái trò gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Wow, chú giáo huấn người nhìn rất đẹp trai a, thực là bội phục chú đấy, mới vừa rồi là giáo huấn hạ cấp của chú à?
– Không đúng, đó là thượng cấp.
– Trời đất… chú dám nói chuyện với thượng cấp như vậy, thật đúng là trâu bò không tầm thường a…
Đinh Nhị Cẩu cũng không muốn nói nhiều với Miêu Miêu, chuyên chú lái xe, chẳng mấy chốc phía trước đã đến nhà.
Không thấy Vương Gia Sơn đang ở trong sân phơi nắng, bây giờ Vương Gia Sơn thỉnh thoảng mới xem bệnh cho người trong thôn, còn lại thì hầu hết là chuyện khám bệnh thì do Trần Lệ Hồng giúp ông…
– Ông hôm nay không ra sân phơi nắng cho ấm à?
Đinh Nhị Cẩu nhẹ nhàng đi tới bên cạnh người Vương Gia Sơn nói.
– Ồ, cháu mới về, xảy ra chuyện gì sao?
– Ha ha… ông nói gì vậy, bộ chỉ khi nào có chuyện thì cháu mới có thể trở về thăm ông à, dạo này ông khỏe chứ?
– Rất tốt, rất tốt… còn đây là…
– Há, đây là con gái của bạn cháu, muốn về nông thôn chơi cho biết, Miêu Miêu… chào ông đi cháu…
Đinh Nhị Cẩu trả lời…
– Chào ông… cháu tên là Miêu Miêu, cháu có mua cho ông thật nhiều thức ăn ngon đây này, nhưng đều đều là do chú Đinh trả tiền, hì hì, cháu còn đang đi học, đợi sau này cháu lớn lên đi làm kiếm tiền thì sẽ tự mua cho ông thêm thức ăn nhé…
Miêu Miêu ngồi xổm bên cạnh Vương Gia Sơn khôn khéo nói ra.
Nhìn thấy Miêu Miêu, nghe được giọng nói của cô bé, Vương Gia Sơn cảm xúc ứa nước mắt, nếu con của mình không chết, con dâu không tái giá, thì có thể cháu gái của mình giờ cũng lớn như thế này…
– Ừ… ông sẽ chờ cháu…
Vương Gia Sơn tay nắm chặt tay Miêu Miêu, tựa như sợ buông lỏng tay ra thì cô bé chạy mất.
Chứng kiến loại hình ảnh này, Đinh Nhị Cẩu rất cảm khái, liền suy nghĩ hay là đem Vương Gia Sơn về ở thành phố Hồ Châu, chính mình cũng không có thời gian trở về đây bao lâu, mà xem ra tình hình sức khỏe của Vương Gia Sơn chỉ sợ là thời gian sống không còn nhiều lắm, hắn cảm giác được Vương Gia Sơn đúng thật là đã quá già rồi.
Chuyện của La Tử Hàm vợ Trần Nhị Đản giờ cũng đã êm xuôi, hai người tự xếp sâu vào quá khứ sau những lỗi lầm xốc nổi trước kia cùng với hắn, vì vậy Đinh Nhị Cẩu cũng không ái ngại khi gọi điện thoại cho đôi vợ chồng Trần Nhị Đản tới cùng nơi đây để cho náo nhiệt thêm một chút…
Hơn một giờ sau, trước cửa nhà của Vương Gia Sơn có mấy chiếc xe chạy đến, bảy tám người tràn vào nhà, ngoại trừ đôi vợ chồng Trần Nhị Đản, còn có Lưu Hương Lê cũng mang theo đứa bé con nuôi đến, còn có vợ chồng của Phong Minh Đào người đang hợp tác trồng Việt Quất với Đinh Nhị Cẩu.
Nhìn thấy Lý Ngọc Hoa vợ của Phong Minh Đào thì Đinh Nhị Cẩu lại nhớ cái lần đi đến khu gieo trồng Việt Quất, lần đó Lý Ngọc Hoa mặc đồ bộ rộng rãi bằng vải để làm việc, nhưng vẫn không che dấu được đường cong uyển chuyển thướt tha của thân thể cô, lúc ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu từ ở phía sau hướng về cái mông của Lý Ngọc Hoa nhìn sang, dưới ánh mặt trời chiếu xạ theo hướng ngược lại, ánh mắt hắn dễ dàng xuyên thấu qua nơi chính giữa hai chân Lý Ngọc Hoa đang lui tới, từ nơi đó hình thành khe hở, cái mông lớn Lý Ngọc Hoa rất tròn ngạo nghễ vểnh lên, như là một quả táo lớn, khiến cho vẻ đẹp của cái mông thoạt nhìn tràn đầy một loại khí tức thanh xuân.
Một vùng thịt cỡ bàn tay, chắn ở ngay chính giữa hai chân của Lý Ngọc Hoa, dưới sự bao bọc của cái quần lót hiện lên, mặc dù có cái quần lót che đậy, nhưng cái âm hộ của cô nhìn qua rất là đẫy đà màu mỡ, cái đáy cái quần lót dụ dỗ ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu, hai mép ngoài mập mạp hình thành một cái khe hở lõm vào, tựa hồ đang phát ra hấp lực vô hình, đem từ chính giữa trung gian cái quần lót hỏm vào một chút kéo dài đến khe đít, chỉ nhìn vào mắt thường có thể thấy mờ ảo một cái rãnh nông…
– Này… gặp cậu thật là không dễ dàng ah.
Phong Minh Đào đi lên ôm Đinh Nhị Cẩu một cái làm đánh thức dòng suy nghĩ của hắn trở về với thực tại.
– À… tại vì công việc của em bận quá, sao rồi, mọi việc có tốt không?
– Ừ, tốt thì tốt… nhưng có chút vấn đề, lát nữa sẽ nói chi tiết cho cậu biết.
Phong Minh Đào rất tự nhiên nói ra, những người chung quanh đều là bằng hữu thân thích của Đinh Nhị Cẩu nên không có gì mà phải ngại…
– Được, đợi tí nữa tâm sự…
Đinh Nhị Cẩu chào hỏi cùng mọi người, đến phiên ôm con nuôi của Lưu Hương Lê, Đinh Nhị Cẩu thật là có cảm giác vô cùng thân thiết.
– Nhìn cái gì, không nhận ra sao?
Lưu Hương Lê thấy Đinh Nhị Cẩu nhìn mình chằm chằm trước mặt của mọi người, ngượng ngùng cáu giận nói.
– Hì… có nhận ra… nhưng so với trước kia càng trẻ hơn.
– Miệng lưỡi trơn tru… ôm đứa bé con của tình nhân cũ đi, cô ấy cũng là thật nhẫn tâm không một lần đến thăm nó, bất luận nói như thế nào, thì đứa bé là vô tội, đây chính là máu thịt của cô ấy, chẳng lẽ thật sự không có chút nào đau lòng sao?
Đối với việc Dương Phụng Tê không có tới xem đứa bé này, Lưu Hương Lê vẫn rất là khó chịu.
– Chị ấy không phải là không muốn đến gặp đứa bé, mà là không dám, sợ vừa thấy được đứa bé thì không nỡ buông tay, nhưng đối chị thì làm như vậy là không công bằng, giao được đứa bé trong tay chị, thì chị ấy yên tâm, cho nên chị ấy không muốn để cho chị cảm thấy nuôi đứa bé này là nuôi không công, về sau đứa bé này sẽ là con của chị, không có quan hệ gì với chị ấy…
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói.
– Cô ấy thật là nghĩ như vậy?
Lưu Hương Lê nghi ngờ hỏi.
– Thật sự, chính miệng chị ấy nói với em…
– Ai, kỳ thật chị cũng không phải nhỏ mọn như vậy, nếu cô ấy rảnh thì cứ đến thăm đứa bé đi, dù sao đó là núm ruột của cô ấy mà…
– Được, sau khi trở lại gặp chị ấy, em sẽ nói.
– Em về đây được mấy ngày?
– Khả năng ngày mai hoặc là sáng mốt thì phải trở về rồi…
– Nhanh như vậy, không ở lâu thêm vài ngày đi?
– Em bận lắm, nhớ em sao? Vậy sao không đến Hồ Châu tìm em?
– Hừ… ai thèm nhớ em, em ở Hồ Châu bộ thiếu đàn bà à?