Phần 160
Đinh Nhị Cẩu khi bước vào trong phòng thì La Hương Nguyệt đang ngồi cúi đầu làm việc hí hoáy viết văn bản tài liệu gì đó, lúc Đinh Nhị Cẩu gõ cửa thì La Hương Nguyệt tưởng rằng nhân viên nào đó tới báo cáo công tác, nên vẫn cắm cúi làm việc, đợi một hồi, thấy không có người lên tiếng, vì thế ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc thấy là Đinh Nhị Cẩu, La Hương Nguyệt kinh ngạc lấy tay che miệng của mình, ngơ ngẩn một hồi mới đứng lên nói lắp bắp:
– Em… em từ đâu chui lên vậy? Tới cũng không lên tiếng chào hỏi…
– Hì… em đang ngắm nhìn mở chủ nhiệm đang làm việc…
Đinh Nhị Cẩu cười nói, tuy bây giờ La Hương Nguyệt là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, nhưng nàng vẫn chưa có chân trong thường ủy, nghe nói Lâm Xuân Hiểu đang cố gắng sắp xếp chuyện này, nhưng lãnh đạo trên thành phố chưa có đồng ý.
– Hừ… tính tình cũng không thay đổi, mau mau ngồi xuống, uống gì? Trà hay nước lọc?
– Uống gì cũng được, nhìn thấy chị là nước nào cũng ngọt.
Đinh Nhị Cẩu đặt mông ngồi lên trên ghế nói.
– Miệng vẫn ngọt như vậy, chỉ là không biết lại lừa thêm được bao nhiêu cô gái?
La Hương Nguyệt cười nói.
– Ai… dù có lừa bao nhiêu cô gái cũng không thích, em chỉ muốn lừa gạt chị thôi, nhưng vẫn không được, đây là thất bại lớn nhất của em đấy… Chị à… thật sự xin lỗi, em có nói sẽ đến tham gia hôn lễ của chị, nhưng lúc đó thật quá bận, cho nên không có đến, thật có lỗi… thật có lỗi.
– Hừ, còn biết nhắc đến chuyện này, giờ nghĩ lại vẫn còn rất tức giận đấy, lúc ấy thật đúng là trông cậy vào em là một đại lãnh đạo đứng bên cạnh, để cho chị có mặt mũi, nhưng em lại vắng mặt, không thể tha thứ được ah.
– Thôi đi chị ơi… em đến hay không cũng đâu có quan hệ gì, em đâu có phải là chú rể, đúng không, như thế nào đây? Kết hôn thời gian dài như vậy, đã có tin vui chưa?
– Này… nói đi, tới đây có chuyện gì, chắc chắn không phải là đến xem thăm chị để xem có tin vui hay chưa chứ?
– Chị đã đoán sai, em đúng tới đây để thăm chị, thuận tiện xử lý chút chuyện khác mà thôi.
– Chị vẫn khẳng định là có việc, đã biết rõ em không có hảo tâm như vậy, nói đi… chuyện gì?
– À… là có chút chuyện, nhưng việc này hơi khó xử lý, nên em không dám làm khó chị, chỉ cần chị giúp em liên lạc với bí thư, em muốn gặp bí thư, cùng chị ấy trao đổi một chút.
Đinh Nhị Cẩu nhẹ nhàng nói, việc này thật đúng là phải tìm gặp Lâm Xuân Hiểu, nếu nhờ đến La Hương Nguyệt ra mặt thì chưa chắc gì người của trấn Lâm Sơn có thể nghe, thứ hai La Hương Nguyệt một mực mưu cầu thượng vị, nếu để cho lãnh đạo trên thành phố mất hứng, nói không chừng sẽ đè ép nàng, cho nên hắn không cần phải làm cho bằng hữu bị ngột ngạt khó xử.
– Thật sự không cần chị hỗ trợ?
– Cảm ơn chị, nhưng việc này thật sự không cần chị hỗ trợ.
– Vậy được rồi… để chị xem bí thư có thì giờ rảnh không?
La Hương Nguyệt nói xong cầm lên điện thoại trên bàn trực tiếp gọi cho Lâm Xuân Hiểu.
…
– Đi thôi… bí thư nghe nói em đã đến, rất cao hứng, em đã rời khỏi đây một thời gian dài như vậy, mọi người vẫn còn nhớ tới đấy.
– Thật sao? Hay là chỉ có một mình chị thường xuyên nhớ em?
Đinh Nhị Cẩu tiếp tục cùng La Hương Nguyệt liếc mắt đưa tình nói.
– Ai ai… mỗi lần em há mồm, chị thật muốn cầm cây kim khâu lại, để cho em đừng có nhiều lời như vậy.
La Hương Nguyệt cố ý trợn mắt nói.
– Câu này em nghe quá quen thuộc, ngày trước mẹ của em cũng thường xuyên nói như vậy.
Đinh Nhị Cẩu cười đùa hí hửng nói.
– Hừ… em nói là chị giống như mẹ của em? Chị già như vậy sao?
– Hì hì… nếu mẹ của em mà còn trẻ như vậy thì thật tốt quá, em hận không thể mỗi ngày để cho mẹ dùng châm khâu miệng của em lại…
La Hương Nguyệt lườm Đinh Nhị Cẩu, không nói gì thêm, bởi vì nàng biết rõ tính của Đinh Nhị Cẩu, cho nên không muốn quay lại cái đề tài này…
La Hương Nguyệt không có gõ cửa mà trực tiếp đẩy vào gian ngoài phòng làm việc của bí thư huyện ủy Lâm Xuân Hiểu, một cô gái rất xinh đẹp vội vàng đứng lên, nhưng La Hương Nguyệt đưa tay đè xuống, ra hiệu cô gái đó cứ ngồi im:
– Chị mới vừa liên hệ với bí thư rồi, có một bằng hữu tới bái phỏng bí thư.
– Vâng… vậy mời vào…
Cô gái đứng lên nói.
La Hương Nguyệt gõ cửa phòng làm việc Lâm Xuân Hiểu môn, đi vào.
– Bí thư… Tiểu Đinh đến rồi.
La Hương Nguyệt cười cười nói.
Lâm Xuân Hiểu đứng lên, từ xa liền đưa tay ra, lúc này Đinh Nhị Cẩu vội vàng bước nhanh tiến đến, nói:
– Bí thư, xin lỗi, đến quấy rầy công tác của chị.
– Ha ha… bây giờ chị phải xưng hô như thế nào đây? Có nên gọi em là Đinh phó cục trưởng?
Lâm Xuân Hiểu mím môi cười nói.
– Bí thư… chị đừng có làm khó em như vậy chứ, cứ gọi là tiểu Đinh để em thoải mái một chút, nếu không thì về sau em cũng không dám tới cửa.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng khách sáo nói.
– Bí thư… chị nói gì vậy? Đinh Trường Sinh này lại lên chức đổi công tác rồi hả?
La Hương Nguyệt chen miệng vào nói, vừa rồi nghe Lâm Xuân Hiểu gọi là “Đinh phó cục trưởng” lại khiến cho La Hương Nguyệt giật mình kinh hãi, tiểu tử này giấu kỹ như mèo giấu cứt, thăng quan mà lại không khoe với mình.
– La Hương Nguyệt, em còn chưa biết… tiểu Đinh bây giờ là phó cục trưởng cục công an thành phố Hồ Châu rồi đấy, Tiểu Đinh… chị nói không sai chứ?
Lâm Xuân Hiểu nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Ai cha… xem ra tin tức của chị thật linh thông a, bất quá là em mới nhận công tác tại cục công an mới có vài ngày, mà bí thư tại đây lại biết rõ như vậy…
– Xem em nói, làm như chị làm đặc vụ vậy, chẳng qua là bí thư La Bàn Hạ gọi điện thoại nói mới biết, bí thư La Bàn Hạ mặc dù đã rời khỏi thành phố Bạch Sơn, nhưng dù đi tới chỗ nào thì cũng vẫn là cấp trên cũ của chị…
– Chà chà… em đã quên vụ này…
Đinh Nhị Cẩu lại nghĩ đến mối quan hệ của La Bàn Hạ cùng với Lâm Xuân Hiểu trước đây.
– Thế nhưng theo chị được biết, em dù đang công tác tại Hồ Châu cũng không có liên lạc với La bí thư, sao vậy? Hay là bây giờ mình đã có chức quan, ngay cả bằng hữu cũ cũng không cần đến.
Lâm Xuân Hiểu như là chế giễu nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
– Hì hì… bí thư, chị cũng đừng có nói móc em, chuyện khó xử của em tin rằng chị cũng biết, đây là chuyện không có cách nào khác, bất quá em biết mình sai rồi, sau này sẽ sửa đấy, sẽ sửa…
– Trường Sinh… chị cũng không phải ra mặt cho La bí thư nói cái gì, càng không có ý vùi oán em, chẳng qua là chị cảm thấy bất luận nói như thế nào đi nữa, em và La bí thư đều là người của thành phố Bạch Sơn, về điểm này em nên nhớ rõ, đồng hương là một tài nguyên thiên nhiên, người bình thường có muốn cũng trèo không lên đâu.
Lâm Xuân Hiểu tuy vẻ mặt tươi cười, nhưng Đinh Nhị Cẩu lại cảm thấy hàn ý bức người, xem ra La Bàn Hạ cùng Lâm Xuân Hiểu đã trao đổi qua không ít sự tình, có phải là ông ta muốn qua miệng của Lâm Xuân Hiểu nhắn nhủ với mình điều gì đó?