Phần 167
– Lão Quý… để súng xuống, đây không phải là chuyện đùa giỡn, vạn nhất cướp cò thì phiền toái…
– Lão Quý… có muốn gì thì từ từ nói, làm vậy rất nguy hiểm, để súng xuống, buông…
Vài người tuy rất sợ hãi, khuyên can Quý Đại Khoan buông sung ra, nhưng không có hiệu quả, Quý Đại Khoan vốn là không ưa Đinh Nhị Cẩu, với lại gã đúng là người của Lý Pháp Thụy, trong khi gần đây Đinh Nhị Cẩu cùng Lý Pháp Thụy có mâu thuẫn thì gã quá rõ ràng, cho nên hôm nay xem như bắt được một cơ hội tốt để làm nhục Đinh Nhị Cẩu.
– Quý Đại Khoan… ông để súng xuống ngay bây giờ, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm về việc rút súng, nhưng nếu ông vẫn là bất chấp không tỉnh ngộ, đừng trách tôi không khách sáo.
Đinh Nhị Cẩu một bên lạnh lùng nói, một bên đang tự trấn tỉnh mình phải tỉnh táo, hắn đang quan sát tình thế, nhìn xem có thể hành động từ chỗ nào để mà xuất thủ một lần thì chế trụ ngay tên hỗn đản này.
– Haha… thằng nhóc có phải là đang sợ chết, nếu sợ thì lập tức xéo đi ngay, còn chuyện để súng xuống ư? Để súng xuống để bọn mày tới bắt tao sao? Tao nói cho biết, nếu thức thời, lập tức cút ra khỏi nơi đây, cục công an thành phố Hồ Châu không cần một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch như mày vậy, mẹ kiếp… lúc lão tử tham gia công tác, mày vẫn còn ở truồng, bây giờ dám ở đây giáo huấn lão tử…
Quý Đại Khoan đỏ mặt tía tai hô to.
– Quý Đại Khoan, tôi đã cho ông cơ hội, nhưng ông không chịu nghe, cũng đừng có trách tôi…
Đinh Nhị Cẩu chậm rãi nói.
– Hừ… mày muốn làm gì?
Quý Đại Khoan mắt lộ hung quang, nhưng bàn tay cũng có chút bắt đầu run run, đúng lúc này Dương Lộ lặng lẽ kéo nhẹ tay áo Đinh Nhị Cẩu từ phía sau, ra hiệu hắn lùi ra sau cho an toàn.
Nhưng bất ngờ Đinh Nhị Cẩu đem bàn tay hướng về phía sau, đẩy mạnh Dương Lộ văng ra ngoài cửa, Dương Lộ giật mình “A…” hét lên một tiếng ngã lăn trên mặt đất, ngay trong lúc lực chú ý của Quý Đại Khoan chuyển tới trên người Dương Lộ vừa ngã xuống, Đinh Nhị Cẩu đã bắt đầu hành động, hắn giơ chân lên nhún mạnh đạp xuống đất cả người nhún lên cao, như vậy thì có khả năng lớn nhất tránh được tầm súng của Quý Đại Khoan đang chĩa thẳng vào người…
Tuy trong thời gian ngắn như vậy Đinh Nhị Cẩu có chủ ý kế hoạch tính cũng chu đáo, nhưng hắn không để ý đến một điều, chính là phản ứng theo bản năng của con người, lúc này Quý Đại Khoan theo bản năng đã phản ứng, ngón tay của hắn chuyển động cò súng, tiếng nổ vang lên, bất quá cũng may viên đạn sượt qua người Đinh Nhị Cẩu trung vào trên cánh cửa, cũng không có trúng tới bất cứ ai.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu g đã đến bên người Quý Đại Khoan, một tay liền chụp cánh tay cầm súng của Quý Đại Khoan bẻ lên, phương hướng đầu súng chống đỡ ngay tại dưới cái cằm của Quý Đại Khoan.
– Hỗn đãn… thật đúng là điên rồ, dám nổ súng bắn thủ trưởng, ông đúng là chán sống rồi, vậy giờ nổ súng đi… không phải là vừa rồi rất hung hăng sao? Nổ súng như một thằng đàn ông đi ah.
Đinh Nhị Cẩu hung dữ nói.
Quý Đại Khoan cũng không phải là thằng ngu, mẹ kiếp… họng súng bây giờ đang chĩa ngược dưới cằm mình, nếu nổ súng thì cái miệng sẽ tan nát, nhưng đã đến tình huống như thế này, chịu thua như vậy thì thật là quá mất mặt, vì vậy cũng vẫn hung tợn trợn mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu.
– Mấy người còn không chạy ra ngoài báo động, bộ muốn chờ bị súng bắn chết thì mới chịu đi sao?
Đinh Nhị Cẩu nhìn những người khác hét lớn, lúc này mọi người mới phản ứng, liền cút nhanh ra khỏi gian phòng.
Lúc này trong phòng thật là hỗn độn không còn một bóng người, còn Quý Đại Khoan tuy uống rượu say, nhưng gã không ngốc, dã tức liền nhìn ra trong lúc này không đúng chỗ nào, trong phòng không có ai đứng xem, còn khẩu súng ngắn thì là của mình, vạn nhất Đinh Nhị Cẩu nổ súng bắn chết gã, với lý do là do gã có ý đồ cầm súng đối phó với thượng cấp, ý nghĩ này vừa phát sinh, thì mồ hôi lạnh lập tức túa ra.
– Bây giờ yên tĩnh hơn nhiều, Quý Đại Khoan, ông muốn chết theo kiểu này chứ? Chính mình chọn một đi, là để cho tôi tiễn ông một đoạn đường, hay là tự chính mình nổ súng?
– Mày… mày… dám giết tao?
Quý Đại Khoan tuy nhiên ngoài miệng cứng rắn, nhưng trong lòng đã sợ vỡ mật, tuy n đã làm hơn mười năm cảnh sát, nhưng từ trước cho tới nay cũng chưa từng có dùng súng đấu với phần tử phạm tội, còn Đinh Nhị Cẩu thì đã từng va chạm ngoài xã hội, đã vậy ít nhất hắn còn đi theo Chu Hồng Kỳ qua Thailand, từng chứng kiến cái chết thực sự bằng súng…
– Hừ… không phải là tôi dám giết ông, mà do ông có ý đồ mưu hại thủ trưởng, nhưng bị phát hiện, cho sợ tội tự nổ súng tự sát, ông thấy cái lý do này đưa ra có hợp lý không? Hơn nữa sau đó tôi còn có thể đến gia đình của ông điều tra, tùy tiện ghép vào các tội tham ô, nhận hối lộ… v… v… với những tội danh như vậy đời này để xem vợ của ông cùng với con của mình có ngóc đầu lên nỗi không?
– Đinh Trường Sinh… mày điên rồi, muốn cái gì, thì cứ nói đi…
Cánh tay bị Đinh Nhị Cẩu bẻ ngoặt vững vàng chế trụ, với họng súng đang chĩa dưới cằm, Quý Đại Khoan mảy may không thể động đậy.
– Tôi muốn cái gì thì ông tự nghĩ đi… ha ha, tôi muốn cái mạng của ông, tôi muốn bắt ông phải chết để tôi lập uy, hiểu chưa?
Đinh Nhị Cẩu cười gian xảo, hắn cười khan một tràng khiến cho Quý Đại Khoan toàn thân lạnh buốt…
Chợt Đinh Nhị Cẩu có cảm giác được trong phòng có mùi không đúng, hắn cúi đầu xem xét, thì thấy Quý Đại Khoan vừa rồi khí thế hung hăng rút súng bây giờ thì rõ ràng đã hoảng sợ đến mức tiểu trong quần rồi.
– Ha ha… Quý Đại Khoan, xem ra thì giờ ông đang rất sợ chết đấy, tôi cho ông một cơ hội, nếu ông nói cho tôi điều tôi muốn biết, nói không chừng tôi sẽ tha mạng cho ông…
Đinh Nhị Cẩu bắt đầu từ từ dụ dỗ nói.
– Là… sao?
Quý Đại Khoan run rẩy hỏi.
– Lý Pháp Thụy cùng tập đoàn Vệ Hoàng đến cùng là có quan hệ như thế nào?
Đinh Nhị Cẩu trong tay dùng thêm sức, loại cảm giác áp bách này khiến cho Quý Đại Khoan vốn không có chút thời gian nào cân nhắc, nhưng gã vẫn phủ nhận.
– Tôi không biết… tôi thật sự không biết gì cả…
– Không biết? Ha ha… được rồi, ông không muốn nói sao? Vậy thì cái lần mùa hè năm đó tôi nhìn thấy ông đi theo Lý Pháp Thụy đến đường cao tốc giúp cho Triệu Cương, ông còn nói không biết?
– Tôi thật sự không biết, Lý cục trưởng bảo tôi đi theo, thì tôi đi…
Quý Đại Khoan nơm nớp lo sợ nói.
Đinh Nhị Cẩu không hỏi gì thêm, lặng lẽ đem bàn tay cầm súng của Quý Đại Khoan di động trệch qua mấy phân, rời khỏi cái cằm của gã, họng súng rất khéo léo để chạm vào bên ngoài gò má, ngay lúc Quý Đại Khoan có chút cảm giác buông lỏng, thì đột nhiên cảm giác được ngón trỏ của mình bị bàn tay Đinh Nhị Cẩu áp mạnh, tiếng súng lại vang lên, Quý Đại Khoan có thể cảm nhận được được họng súng chấn động, ngay lập tức bên gò má nóng rực từ làn da truyền đến thân thể từng đầu dây thần kinh của mình hòa lẫn mùi khét thuốc súng…